Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tiếp theo, Úc Tinh Ngữ bắt đầu tự giác tập thể thao, cũng sẽ chủ động phối hợp uống thực phẩm chức năng.

Và dành nhiều thời gian cho bé bi.

Nhóc con này vào buổi tối sẽ khóc nháo. Vì để Úc Tinh Ngữ có thể ngủ ngon, buổi tối Cố Tự Bắc sẽ trông con, ban ngày cô sẽ chăm con một chút, nhưng cũng chỉ có thể đút sữa hoặc ôm bé chơi đùa. Còn lại đều là Cố Tự Bắc làm.

Quanh đi quẩn lại bé con đã được một trăm ngày. Vào ngày này, Úc Tinh Ngữ bảo Cố Tự Bắc nấu một bữa vô cùng phong phú, mua một cái bánh kem để chúc mừng bé con lớn lên. Mà bạn bé Úc Tiểu Mễ lúc này cũng đã biết nắm, chộp lấy đồ vật xung quanh. Lúc ba mẹ bé đang ăn mừng một trăm ngày của bé, bé ngồi trên xe đây ở bên cạnh ngước mắt trông ngóng, bộ dáng như thể 'ba mẹ không cho bé ăn bé sẽ khóc ngay lập tức'!

Úc Tinh Ngữ đút cho cô bé một xíu đồ ăn. Nhóc con lập tức phấn khích, vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm, liếm xong rồi đòi ăn nữa. Nhưng Úc Tinh Ngữ không dám cho quá nhiều. Bạn nhỏ nếm được vị ngọt nên muốn ăn tiếp. Bé giương cái miệng nhỏ, đưa tay nhỏ quơ quơ nắm lấy áo mẹ, nhưng mẹ lại không cho.

Bạn nhỏ vô cùng mất hứng, một hai phải được ăn, vẫn luôn duỗi tay níu cánh tay mẹ mình.

Quỷ nhỏ ham ăn này, nếu không phải còn chưa biết đi, nói không chừng nhóc sẽ trực tiếp chạy đến giành ăn.

Úc Tinh Ngữ không biết làm sao, chỉ có thể cầu cứu Cố Tự Bắc.

Cố Tự Bắc đã ăn xong rồi, nhận được ánh mắt xin giúp đỡ của cô, cảm thấy có hơi buồn cười. Anh nhanh tay bế bạn nhỏ lên đi về phía cửa.

"Tôi mang con ra ngoài đi dạo."

Hiện tại là chạng vạng, mùa hè thời tiết khá nóng, rất thích hợp ra cửa dạo quanh.

Nhóc con có thể đi ra ngoài hóng mát, vui vẻ đến không chịu được, lập tức quên mất chuyện mẹ không cho mình ăn ngon, vui vẻ mà theo ba đi chơi.

Ở hoa viên đi rồi một lúc, vốn dĩ Cố Tự Bắc định trở về thì gặp mẹ của bạn nhỏ Lạc Tiêu Ngộ. Bọ. Bọn họ ở gần nhau, mẹ của Lạc Tiêu Ngộ thường xuyên đưa con đi hóng mát, cô ấy vô cùng muốn con gái, kết quả sinh được đứa con trai. Hiện tại nhìn thấy con gái bảo bối nhà người khác thì rất thèm muốn. Đặc biệt là bé ngoan Úc Tiểu Mễ.

Từ xa nhìn thấy hai người, Thẩm Nghi Nhã lập tức gọi bọn họ: "Ba của Tiểu Mễ!"

Cố Tự Bắc đưa con ra ngoài trò chuyện cùng mẹ của Lạc Tiêu Ngộ, nghe kể bé con bởi vì không được ăn bánh kem nên buồn bực, Thẩm Nghi Nhã nhịn không được buồn cười, nói: "Như vậy là bé yêu thích đồ ngọt nhỉ? Sau này con bé không chừng ngọt đến chết người đấy!"

Úc Tiểu Mễ nghe không hiểu lắm mẹ của bạn nhỏ họ Lạc nói gì, mắt đen lúng liếng to tròn nhìn chằm chằm vào bạn, ngậm tay của mình. Hiển nhiên là bộ dạng vô cùng tò mò với anh bạn này.

Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cô bé, Thẩm Nghi Nhã không chỉ có buồn cười, hỏi: "Tiểu Mễ còn nhớ anh Tiêu Ngộ không?"

Mấy ngày trước bọn họ đã gặp mặt, nhưng hai bạn nhỏ còn nhỏ, không xác định có thể nhớ kĩ hay không, nhưng tiểu bảo bối quả thật nhìn rất nghiêm túc.

Lạc Tiêu Ngộ lớn hơn Úc Tiểu Mễ năm tháng, đã có thể vịn tay đi vài bước, cậu bé tựa hồ nhớ rõ Úc Tiểu Mễ, dùng sức mà bước lên, vươn tay nhỏ: "Em gái.... Em gái..."

Nhóc con sinh ra khá xinh đẹp, bộ dáng phấn điêu ngọc trác hơn hẳn nhiều cậu bé cùng lứa. Bây giờ cậu nhóc đã hơn tám tháng, đã biết lắp bắp gọi ông bà cha mẹ.

Hai tiếng 'em gái' này, là bởi vì mấy ngày hôm trước Thẩm Nghi Nhã trên đường đi dạo luôn miệng nhắc mãi rằng em gái thật đẹp, thật đáng yêu. Hôm nay lúc đi dạo còn tự hỏi không biết có gặp được bé gái đáng yêu hay không.

Vì vậy, cậu nhóc thông minh lập tức tiếp thu hai từ này.

Thẩm Nghi Nhã rất hài lòng với biểu hiện của con trai mình, Lạc Tiêu Ngộ bất kể là tập đi hay tập nói đều có thể học rất sớm, khiến cả nhà già trẻ đều được dỗ đến vui vẻ. Kể cả ba chồng của cô tuy không hay quan tâm nhiều đến chuyện xung quanh cũng vô cùng yêu thích Lạc Tiêu Ngộ, không có việc gì làm sẽ gọi cô đưa cậu nhóc về.

Bây giờ ở trong nhóm các bà mẹ trẻ cô cũng thường được khen ngợi, việc này rất thoả mãn tính hư vinh của cô.

Các bé con hẳn là có cách giao tiếp riêng, Úc Tiểu Mễ nghe thấy anh trai kêu mình thì vô cùng cao hứng, cười khanh khách.

Úc Tinh Ngữ ăn xong liền ra ngoài tìm bọn họ, tìm một hồi mới phát hiện bọn họ ở ngay bên ngoài, bước chân muốn đi tìm bé bi lập tức dừng lại.

Hiện tại trạng thái của cô đã khôi phục không ít, ăn nhiều hơn so với trước, tóc cũng ít rụng, nhưng về việc tiếp xúc với người ngoài, cô vẫn kháng cự. Nếu không phải bắt buộc phải tiếp xúc với các bác sĩ, y tá..., đến một người ngoài cô cũng không muốn bắt chuyện.

Cho nên hiện giờ khi Cố Tự Bắc mang bé con ra ngoài, cô cũng không đi theo. Hai người họ không ở nhà thì cô sẽ tranh thủ vận động để tăng cường sức khoẻ.

Cô nhìn họ một lúc, thấy họ không có ý định trở về, cô liền quay đầu về nhà.

Thẩm Nghi Nhã mời hai ba con cùng đi quảng trường chơi, ở đó có rất nhiều bé bi. Nhưng Cố Tự Bắc cảm thấy đợi lát nữa Úc Tinh Ngữ sẽ ra tìm hai người nên liền từ chối.

Thẩm Nghi Nhã giơ giơ tay nhỏ của con trai, cười nói: "Em gái không đi rồi, vậy hôm sau Tiêu Tiêu sẽ gặp em gái nhé."

Úc Tiểu Mễ mở to mắt nhìn.

Lạc Tiêu Ngộ vui sướng mà vẫy vẫy tay nhỏ với Úc Tiểu Mễ.

Cố Tự Bắc mang con gái trở về, quay lại phòng ăn liền nhìn thấy Úc Tinh Ngữ đang dọn dẹp bàn ăn, anh đặt con lên xe nôi, đoạt lấy mâm trong tay cô: "Để tôi làm."

Nghĩ đến hình ảnh Cố Tự Bắc ôm con trò chuyện vui vẻ với mẹ của đứa bé khác, đáy lònh Úc Tinh Ngữ có chút tự ti. Cố Tự Bắc không cần cô giúp đỡ, anh tự mình đeo tạp dề để dọn bát rồi rửa bát.

Nước trôi rửa sạch thức ăn trên bát, anh mang bao tay, rửa từng bát rồi hong khô. Úc Tinh Ngữ đứng ở cửa phòng bếp nhìn động tác thuần thục của anh, giọng nói mang theo áy náy: "Nếu tôi có thể chịu được việc để người khác đi lại trong nhà thì tốt rồi, anh cũng không cần vất vả như thế."

Úc Tinh Ngữ vô tình sẽ có một vài lần cảm xúc oán giận, cô thấy rất xấu hổ với anh. Nhưng cô không có cách nào thay đổi mình. Mà Cố Tự Bắc vẫn luôn cố gắng chiều chuộng cảm xúc của cô, chỉ cần cô hơi không ổn, anh sẽ hỏi rõ có chuyện gì không.

Cố Tự Bắc nghe vậy, tắt vòi nước, cười nói: "Em đừng nghĩ như vậy, chỉ là rửa vài cái bát thôi, em đi xem con đi."

Úc Tinh Ngữ không đi, đứng ở cạnh cửa tiếp tục nói: "Không chỉ như vậy, tôi cũng không thể đưa bé con ra ngoài chơi như người khác, không thể cho bé con trò chuyện với bạn khác, không thể......"

Cố Tự Bắc bị cô làm cho bất lực, anh rửa sạch tay, đẩy cô sang chỗ bé bi: "Đừng suốt ngày cứ không thể không thể, em có thể trông con, chơi với con, em không cảm thấy mình rất tốt sao? Chuyện khác em không cần nhất thiết phải làm, đừng áy náy nhé?"

Úc Tinh Ngữ có hơi há hốc mồm, rõ ràng cô không biết làm nhiều thứ, vậy mà vẫn có người mặt dày khen cô. Cô muốn cãi lại: "Tôi chỉ làm chút chuyện nhỏ thôi."

Nếu không phải cô như vậy, Cố Tự Bắc không cần vất vả.

Cố Tự Bắc gượng cười: "Đừng thấy chăm sóc con là việc nhẹ, chờ con bé biết đi, em sẽ vất vả lắm. Đừng kết luận sớm như thế."

Sau đó anh nghiêm mặt nói: "Em cảm thấy không vất vả là bởi vì em thích bé con, mà không phải là chuyện này không vất vả. Có em trông con, anh có thể làm nhiều việc khác mà không cần lo lắng."

Cố Tự Bắc làm rất nhiều việc, quét dọn vệ sinh và cả nấu cơm cho cô, giặt giũ quần áo.

Nếu không phải tại cô, hiện tại anh hẳn là đang chuyên chú phát triển sự nghiệp của mình.

Nhưng đúng là cảm xúc của cô đã được anh trấn an, cô quay về cạnh bàn ăn, ôm bé con lên, quay đầu nói: "Vậy tôi đưa bé con đến phòng khách chơi. Anh... rửa bát cho tốt nhé."

Những lời sau, âm thanh nhỏ dần.

"Được."

Úc Tinh Ngữ mang bé con ra phòng khách, lấy điều khiển mở Peppa Pig cho bé xem.

Tiểu gia hỏa rất hứng thú với hình ảnh động đậy trên TV, xem không chớp mắt, còn nhếch miệng cười với cô.

Khi cô bé cười, lông mi giương lên, vui sướng mà hoạt bát, thoạt nhìn giống như một mặt trời nhỏ.

Úc Tinh Ngữ ôm cô bé vào trong ngực, duỗi tay vén tóc bé lên, mặt nhẹ nhàng dán lên sườn mặt bé, cảm nhận khuôn mặt nhỏ bên non mềm ấm áp, đáy lòng mềm mại.

Nếu có thể, cô hy vọng, tiểu bảo bối của cô có thể cả đời đều là mặt trời nhỏ.

Một lát sau, ngoài cửa có người tới.

Khi chuông cửa vang lên, Úc Tinh Ngữ mang bé con lên lầu theo bản năng.

Cố Tự Bắc đã rửa bát xong đi ra, nghe được chuông cửa, nhìn mắt mèo trên màn hình theo theo dõi, là một người ăn mặc như bảo mẫu, trong tay cầm theo đồ gì đó.

Úc Tinh Ngữ thấy được, đáy lòng có chút hốt hoảng, hỏi: "Ai vậy?"

Tuy rằng bọn họ không cho ai biết địa chỉ, nhưng nếu muốn thì cũng không phải không có khả năng.

Cố Tự Bắc nhìn thấy vẻ hoảng loạn của cô, duỗi tay đè bả vai cô lại, trấn an: "Khu nhà này rất an toàn, có ai tìm chúng ta thì sẽ thông báo cho tôi."

Anh nhớ tới vừa rồi mình nói chuyện với Thẩm Nghi Nhã, đã đoán được đại khái.

"Hẳn là mẹ của bạn nhỏ vừa gặp gửi đồ đến, tôi đi ra ngoài xem."

Anh nói xong liền đi ra ngoài.

Không bao lâu sau anh đã xách theo một cái túi đã quay lại, trong chiếc túi màu trắng in hoa là một hộp quà. Mở ra bên trong là một chiếc vòng tay bằng vàng có lắc hổ nhỏ.

Úc Tinh Ngữ nhìn vào mắt Cố Tự Bắc.

Cố Tự Bắc nhướng mày: "Vừa rồi tôi đã nói hôm nay là tròn một trăm ngày của bé con."

"Khá có tâm."

Úc Tinh Ngữ bất an vì nhận được món quà quá quý giá: "Có cần tặng quà đáp lễ không?"

"Vậy tôi sẽ cho người chọn lễ vật tặng lại."

"Được."

Cố Tự Bắc đưa vòng vàng bên trong hộp nhung cho cô, ôm bé bi trong tay cô lên, dò hỏi: "Em muốn mang thử cho con không?"

Đầu óc Úc Tinh Ngữ lúc này đang ngốc vì bất ngờ với món quà, ngơ ngác nhận lấy vòng tay, đeo lên cổ tay bé con.

Vòng tay linh động, có thể điều chỉnh kích cỡ để không bị rơi.

Làn da bé con trắng trắng mềm mềm, vòng tay vàng mang trên cổ tay đặc biệt đáng yêu, khiến làn da càng trắng hơn, nhìn bé con trông rất có quý khí.

Tiểu gia hỏa cũng cao hứng, muốn giơ tay nhỏ lên, gặm vòng tay trên cổ tay khiến nước bọt dính lên trên.

Úc Tinh Ngữ bắt lấy tay con bé, cô vẫn còn hơi bối rối.

"Tôi còn chưa mua quà gì quý giá cho con."

Chỉ cho bao lì xì.

Cố Tự Bắc cũng vậy.

Anh không nghĩ nhiều như vậy.

Cảm thấy cho bao lì xì là tốt rồi.

Khóa trường mệnh cũng không mua.

Nhưng bạn nhỏ nhà mình có vẻ rất thích vàng, trang sức vàng ở trên tay cô bé rất đẹp. Trông hệt như một bé gái được nuôi trong một gia đình giàu có.

Cố Tự Bắc ngẫm nghĩ. Khi anh nhờ người mua quà đáp lễ, anh cũng sẵn tiện mua một đống khóa trường mệnh bằng vàng, túi may mắn và cả những con vật nhỏ bằng vàng để cô bé chơi.

Úc Tinh Ngữ nhìn thấy anh khoa trương như vậy, cạn lời.
———
🫠 flop quớ huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top