Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Lê đồng tình sờ sờ bạn nhỏ bên cạnh.

Khi cô mang Chu Hội Nịnh đi chơi, bạn nhỏ mệt mỏi thì muốn ôm, nhưng cô ôm lâu rồi sẽ cảm thấy mệt. Ba cô bé thì ít ra chơi cùng, cho nên không thể có đãi ngộ như Úc Tiểu Mễ.

Bất quá hâm mộ thì hâm mộ, Mạc Lê cùng chồng mình kết hôn đương nhiên là bởi vì anh ấy có chỗ tốt của anh ấy, người đàn ông như Cố Tự Bắc quả thực quá hi hữu.

Có tiền —— có Rolls-Royce Phantom hàng chục tỷ, ra cửa luôn mang đồng hồ tiền trăm tiền tỷ. Quần áo cũng là nhãn hiệu cao cấp.

Săn sóc —— biết chăm con. Nếu không thoải mái thì trở về, Úc Tinh Ngữ đại khái là thật sự có chút vấn đề, vừa rồi đến khu thương mại, anh liền dò hỏi cô có khỏe không, nếu không thoải mái nhớ nói với anh. Tuy rằng giọng nói rất nhỏ, nhưng bởi vì Mạc Lê đi gần, vẫn nghe được một chút.

Không phải người nào cũng đi theo chăm sóc vợ đang bị bệnh, Mạc Lê đã thấy rất nhiều đàn ông bạc tình. Nguyện ý vì mẹ con hai người làm được đến thế này, chứng minh rằng bản thân anh chính là một người đàn ông vô cùng tốt.

Cũng không cần quá hâm mộ, mỗi người đều có hạnh phúc riêng.

Nói rồi nói, các cô rẽ vào tiệm đồ chơi kế bên.

Thẩm Nghi Nhã đối với việc chọn quà cho Úc Tiểu Mễ là rất hưng phấn, rốt cuộc ai mà không thích bé gái đáng yêu dễ thương chứ.

Cô ấy hỏi Lạc Tiêu Ngộ: "Sắp đến sinh nhật em gái rồi, phải mua gì cho em ấy đây?"

Bé trai mới một tuổi rưỡi không phải cái gì cũng hiểu, nhưng nghe mẹ gọi em gái, cậu bé lập tức liền hiểu được, phải mua quà cho em gái.

Cậu bé chỉ chỉ mô hình máy bay mình thích, chớp đôi mắt đẹp: "Em gái!"

Thẩm Nghi Nhã cười nói cho con trai mình: "Em gái là công chúa nhỏ, thích đồ màu hồng nhạt xinh đẹp thôi."

Đáy mắt ngây thơ của Lạc Tiêu Ngộ mang theo vài phần khó hiểu.

Cậu nhóc không rõ tại sao đồ mình rất thích mà em gái lại không thích.

Cậu nhìn về phía Chu Hội Nịnh, cô bé hai tuổi hiểu biết nhiều hơn, biết phải mua quà cho em gái, lập tức chỉ vào gấu bông mình thích. Nói cho mẹ: "Mẹ, mua cái này, quà cho em gái!"

Thẩm Nghi Nhã thấy thế, thở dài: "Vẫn là sinh con gái tốt hơn, biết bé gái muốn cái gì."

Úc Tinh Ngữ nói: "Quà gì cũng được mà, gì cũng là tâm ý, thật ra các cô đến tay không cũng được."

Thẩm Nghi Nhã xua tay: "Vậy không được, quà có bao nhiêu tiền đâu."

Úc Tiểu Mễ cũng muốn có quà, nhìn đến món mình thích liền chỉ: "Ba ba! Ba ba!"

Thì ra muốn mua đồ chơi thì biết kêu ba ba!

Cố Tự Bắc có chút buồn cười, nhưng vẫn mua đồ cho tiểu gia hoả.

Thú bông, xếp gỗ, còn có ô tô điều khiển từ xa, trò chơi đóng vai gia đình và các loại phi cơ trực thăng tàu sân bay mô hình, hoàn toàn không giới hạn trai hay gái.

Úc Tinh Ngữ nhìn thoáng qua hai cha con, nói: "Cái này đã có rồi mà."

Thẩm Nghi Nhã thật sự cảm thấy Úc Tinh Ngữ quá đáng yêu: "Đó là khi đầy tháng, đã qua lâu lắm rồi."

Cô nhìn đến bộ đồ chơi búp bê Barbie hồng nhạt, do dự nói: "Nếu không, vẫn nên mua cho Tiểu Mễ búp bê Barbie đi."

Cố Tự Bắc nghe thấy, một bên lấy đồ chơi cho Úc Tiểu Mễ, một bên nói: "Không cần rối rắm việc đồ chơi của trai hay gái, Úc Tiểu Mễ không cần phải để mình làm như các bé gái khác, bọn nhỏ thích thì tốt rồi."

Thẩm Nghi Nhã trong nháy mắt bỗng nhiên nhớ tới khi mình còn nhỏ, ba mẹ cô dì chú bác đều hay nói con gái thế này thế kia, người khác luôn dùng cái yêu cầu con gái phải thế này thế kia, ngay cả hiện tại, cha mẹ cũng sẽ hay nói phụ nữ phải này kia kia nọ.

Nếu ba Úc Tiểu Mễ có thể nói như vậy, tôn trọng quan điểm và sở thích của Úc Tiểu Mễ, sau này cô bé sẽ rất hạnh phúc.

Thẩm Nghi Nhã cuối cùng cũng chọn món đồ mà con trai mình chọn.

Dù sao cũng là trẻ con tặng trẻ con.

Khi thanh toán, Cố Tự Bắc lấy thẻ tính trả tiền.

Mạc Lê lập tức liền ngăn cản anh, nói: "Anh trả phần các anh thôi, không cần trả cho chúng tôi, đây là quà cho Tiểu Mễ, không cần anh trả tiền, đợi lát nữa ăn cơm anh trả tiền chúng tôi cũng không có ý kiến."

Bọn họ trừ mua quà cho Úc Tiểu Mễ thì cũng mua cho con mình vài món.

Cố Tự Bắc cũng lười đưa tới đứa lui, để bọn họ tự trả.

Sau đó khi xách đồ, anh liền phát huy tác dụng, giúp cả nhóm phụ nữ này xách đồ.

Đi lên tầng trên, là các shop quần áo, dẫn theo trẻ em nên các cô ấy cũng tự nhiên muốn đi dạo cửa hàng cho trẻ em.

Vẫn là lần đầu tiên các cô đi dạo với nhau, cùng nhau chọn đồ, cùng nhau thay đồ cho bọn trẻ.

Loại cảm giác này rất mới lạ.

Úc Tinh Ngữ không quá rõ size của con gái mình, hỏi Cố Tự Bắc, lúc này mới chọn đồ cho bạn nhỏ.

Sau khi Mạc Lê và Thẩm Nghi Nhã đã quen với chuyện lơ tơ mơ của Úc Tinh Ngữ thì các cô đã quá quen, không nói gì nữa.

Có một người ba vạn năng thì mẹ ngốc chút cũng không sao.

Tuy rằng, Úc Tinh Ngữ cũng không ngu ngốc, thẩm mỹ vẫn theo thế giới cũ nên chọn đồ cũng dựa trên đó.

Sau khi đi dạo các cửa hàng của trẻ em thì các cô lại ghé qua cửa hàng người lớn.

Khi người lớn chọn đồ, các bạn nhỏ tụ lại một nhóm chơi với nhau và nói chuyện phiếm, Chu Hội Nịnh nói chuyện lưu loát nhất, miệng nhỏ nhưng nói rất nhiều.

Cố Tự Bắc xách đồ, khi các cô chọn quần áo thì anh giúp trông các em bé.

Ngẩng đầu khi phát hiện Úc Tinh Ngữ chỉ xem không mua, anh liền mở miệng hỏi nói: "Sao em không mua?"

Úc Tinh Ngữ không quá thích thứ gì, hơn nữa cô cảm thấy quần áo của mình rất nhiều. Trước kia cô chỉ một lòng muốn về nhà, hơn nữa cứ ở Trần gia chờ đợi như vậy, sau này tuy có nhiều tiền tiết kiệm nhưng vẫn không đổi, một quý chỉ mua vài bộ quần áo, sau khi Cố Tự Bắc chăm sóc cô thì mua cho cô thêm quần áo rất nhiều.

"Không thích gì cả, hơn nữa quần áo ở nhà của tôi rất nhiều mà."

Cô mặc không hết.

Cố Tự Bắc: "Em thích thì cứ mua."

Mạc Lê vốn đang trầm mê trong đủ loại áo quần nghe thấy cô không muốn mua, lập tức chạy tới kéo cô qua.

"Phụ nữ sao lại ngại nhiều quần áo, chồng cô đã muốn mua cho cô thì cứ mua, mua nhiều lên, đừng tiết kiệm làm gì."

Nhưng Mạc Lê biết Cố Tự Bắc không thiếu chút tiền ấy, vừa rồi cô có nhìn thấy một góc thẻ đen trong ví anh.

Người đàn ông này thiếu gì cũng sẽ không thiếu tiền.

Thậm chí anh cũng không phải loại phú nhị đại dựa vào người nhà, người đàn ông này nhìn liền biết rất lợi hại, nhưng anh rất kín đáo và kín tiếng, không khoe khoang.

Các cô biết Úc Tiểu Mễ cũng rất lâu rồi, nếu không phải gần đây tiếp xúc nhiều cũng không biết tình hình nhà bọn họ là như thế này.

Úc Tinh Ngữ không chống lại sự nhiệt tình của hai cô ấy, cuối cùng đi dạo mấy cửa hàng, mua vài bộ quần áo khá hợp ý.

Khi đi ngang qua shop thời trang nam, Úc Tinh Ngữ hỏi anh: "Anh muốn mua quần áo không?"

Cố Tự Bắc nhìn thoáng qua cô, hàng mi dài lóe lóe, nói: "Đồ của tôi rất nhiều, không mua đâu."

Mạc Lê cảm thấy hai người này hơi kỳ quái, khi Úc Tinh Ngữ do dự, cô ấy lôi Úc Tinh Ngữ trực tiếp đi vào cửa hàng thời trang nam, cười nói: "Chúng tôi đều mua, anh không mua không được!"

Sau đó thì ý kiến với Úc Tinh Ngữ, muốn cô chọn quần áo cho Cố Tự Bắc. Úc Tinh Ngữ chưa mua quần áo cho anh bao giờ, cũng không biết số đo của anh, sau khi hỏi mới ngây ngốc lựa chọn với hai cô ấy. Cuối cùng mua một bộ quần áo khác với phong cách ngày thường của anh.

Úc Tinh Ngữ cầm quần áo màu sắc tươi sáng hoạt bát, có chút co quắp hỏi: "Mấy món này, anh thấy được không?"

Thẩm Nghi Nhã: "Chồng cô đẹp trai, mặc vào lại càng đẹp."

Mạc Lê cực lực xúi giục: "Nếu không thì thử xem đi?"

Cố Tự Bắc phối hợp đi thử, khi đi ra làm người trước mắt sáng ngời, áo màu xanh lục mặc với quần trắng tạo ra nét đẹp thanh khiết, tinh tế. Tuy không giống quần áo thường ngày của anh, nhưng có vài phần lười biếng tuỳ ý không tên.

Hai người phụ nữ lại xúi giục anh đi thử món khác, một bộ màu vàng một bộ màu đỏ, thoạt nhìn đều rất tuấn tú, hơn nữa người đàn ông này bất kể mặc quần áo gì thì trên người đều có khí chất ưu nhã quý khí không đổi, mà nhan sắc lại càng tươi sáng làm anh có thoạt nhìn xán lạn như ánh mặt trời.

Sau khi mua quần áo thì họ đi ăn cơm, giá cả cho một người ăn cũng khá đắt đỏ, Cố Tự Bắc trả hết.

Về đến nhà, Cố Tự Bắc lên lầu để đồ, Mạc Lê trộm nhìn thoáng qua trên lầu, kéo Úc Tinh Ngữ đến một bên, nhỏ giọng dò hỏi: "Cô và chồng cô cãi nhau hả?"

Cách thức ở chung hôm nay của hai người có hơi kỳ quái, tuy rằng Cố Tự Bắc đối với Úc Tinh Ngữ rất tốt, nhưng hai người thoạt nhìn lại không thân mật, không có đùa giỡn, cũng không nói giỡn.

Thẩm Nghi Nhã cũng nhìn ra chỗ không thích hợp, nhưng cô ấy không dám lớn mật hỏi như Mạc Lê.

Úc Tinh Ngữ nhìn ra Mạc Lê rất quan tâm, chần chờ một hồi, nói: "Tôi và anh ấy, thật ra đã sớm ly hôn."

Mạc Lê: "!!!!"

Thẩm Nghi Nhã: "Sao có thể?" Vẻ mặt không thể tin được.

Úc Tinh Ngữ giải thích đơn giản, thanh âm rất thấp: "Chúng tôi liên hôn, không có tình cảm gì. Sau khi mang thai Úc Tiểu Mễ, anh ấy biết liền đến chăm tôi. Khi đó tôi gặp rất nhiều chuyện, cả người lộn xộn, không chịu chăm sóc chính mình, anh ấy nhìn không được. Sau đó tôi lại không thích tiếp xúc với người ngoài, anh ấy liền tự mình tới. Anh ấy vì chúng tôi mà đã từ bỏ rất nhiều."

Mạc Lê kinh ngạc đến nói không nên lời, đầu óc loạn hết cả lên: "Từ từ cô để tôi tiếp thu, vậy anh ấy... là chồng trước?"

Úc Tinh Ngữ gật đầu: "Ừm."

Thẩm Nghi Nhã nhíu mày: "Anh ấy không đề nghị phục hôn?" Cô bỗng nhiên cảm thấy hình tượng người dàn ông ba tốt của Cố Tự Bắc trong lòng mình đang sụp đổ.

Úc Tinh Ngữ nhìn ba bé con đang đùa vui trên sofa: "Có, nhưng tôi thân thể không tốt, đoạn thời gian kia tâm tình không tốt, không biết sau này như thế nào nên tôi từ chối. Anh ấy nói tôn trọng ý kiến của tôi, nếu bây giờ tôi đề nghị thì chắc anh ấy sẽ đồng ý."

Mạc Lê đã cạn lời.

Thẩm Nghi Nhã nói: "Anh ấy chăm sóc cô như vậy thì hẳn cũng có ý với cô nhỉ?"

Úc Tinh Ngữ: "Không rõ ràng lắm, cũng có khả năng anh ấy làm hết mọi việc đều là vì con cái."

Mạc Lê rốt cuộc cũng rõ ràng, há mồm hỏi: "Vậy hai người hiện tại làm sao bây giờ?"

Úc Tinh Ngữ: "Thuận theo tự nhiên đi. Thật ra anh ấy xứng đáng với người tốt hơn tôi, tuy rằng bây giờ tôi đã có thể tiếp xúc với người kjasc, nhưng không sau này sẽ thế nào?"

Mạc Lê ôm ôm cô, an ủi nói: "Không, bảo bối, cô rất tốt mà, tôi thấy cô là một cô bé tốt đẹp vô cùng."

Bị Mạc Lê gọi bảo bối, Úc Tinh Ngữ ngơ ngác: "Tôi không phải bảo bối."

Thẩm Nghi Nhã cười khúc khích: "Đây là biệt danh thể hiện sự thân yêu thôi, không phải xem cô như con nít."

Cô ấy cảm khái: "Cả hai đều khá tốt, thoạt nhìn rất xứng đôi, tôi rất hy vọng các cô ở bên nhau."

Úc Tinh Ngữ nghĩ, nếu hiện tại Cố Tự Bắc muốn phục hôn, cô hẳn là sẽ đồng ý. Anh đã làm quá nhiều cho hai mẹ con cô.

"Nhưng mà..." Thẩm Nghi Nhã nói: "Tuy rằng anh ấy rất tốt, nhưng tôi hi vọng hai người phục hôn là vì yêu nhau. Không có người nào không có khuyết điểm, anh ấy có điểm gì không tốt, cô so với chúng tôi sẽ càng rõ ràng. Nếu anh ấy thật sự hoàn hảo, cô cũng thích anh ấy vậy thì mỗi ngày trôi qua mới vui vẻ.."

Cô ấy và Mạc Lê liếc nhau: "Chúng tôi nguyện ý chịu đựng việc chồng bận rộn không màng đến gia đình, hoàn toàn là bởi vì chúng tôi đã từng có một đoạn thời gian đặc biệt tốt đẹp, hiện tại tuy rằng không mới mẻ, nhưng tưởng tượng đến anh ấy còn ở bên thì vẫn thấy rất ngọt ngào."

Mạc Lê đáp lời: "Chồng tôi khi rảnh sẽ chăm con."

Thẩm Nghi Nhã không phục: "Tôi cứ để con cho chồng tôi giữ, để anh ấy mang theo đi công tác, mang theo đi làm." Tưởng tượng hình ảnh đó, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top