Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50: Lần sau nhớ đóng cửa

Sau khi thương lượng xong với Vương Đông, Ngôn Án báo tin tốt này cho ba đứa bé trước.

Đầu bên kia điện thoại, Ngôn Mông Mông vì quá vui mừng mà ré lên: "Thật hả mẹ? Mẹ nói thật hả mẹ?!"

Ngôn Án trốn trong một góc phim trường, lấy tay che miệng, cười nói: "Đúng vậy, thật mà."

"Tốt quá!" Ngôn Mông Mông nắm chặt tay, hưng phấn như người mê bóng đá thấy ghi bàn: "Mẹ yên tâm, con và các em sẽ nỗ lực kết quả kiếm tiền. Như vậy là có thể cho các em trai em gái nảy mầm!"

Ngôn Trúc Trúc đứng bên cạnh, trong mắt mang theo ý cười, nghe vậy cũng gật đầu.

Ngôn Khốc Khốc ngồi trên thảm trước sofa, trên đầu vừa vặn chậm chạp mọc ra một quả mướp đắng.

Bé vặt quả mướp đắng xuống, lật đi lật lại xem xét kỹ càng, tự gật đầu thưởng thức, cũng coi như vừa lòng, đặt vào trong sọt bênh cạnh, lấy hành động thực tế chứng minh quyết tâm của mình.

Trong sọt có vài quả chanh, mướp đắng, sơn trúc, là kiệt tác của bọn nhỏ sau khi bố mẹ đi làm.

Hơn nữa chúng phát hiện, vừa viết chữ vừa tính toán vừa kết quả thì hiệu suất càng cao. Chữ càng phức tạp, đề toán càng khó, tốc độ kết quả càng nhanh.

Tới tối, Kỳ Duyên và Ngôn Án trở về, ba đứa bé đã kết đầy cả một sọt quả, còn cùng nhau khệ nệ bê lên bàn trà, đảm bảo vừa vào nhà là có thể đập ngay vào mắt.

Quả chanh cam cam vàng vàng, mướp đắng xanh đậm, sơn trúc màu nâu, tuy rằng nhỏ nhưng thoạt trông đều rất tươi.

Nếu không phải chính miệng được nếm qua, Kỳ Duyên tuyệt đối không thể tưởng tượng được những quả chanh mướp đắng đó có thể chua và đắng đến thế. Nhưng sơn trúc thực ra lại ngọt như trong tưởng tượng.

Chỉ là......

Kỳ Duyên hỏi: "Hôm nay mới vừa giao tới sao? Làm sao chuyển vào nhà được?"

Ngôn Án và ba đứa bé ăn ý trao đổi ánh mắt.

Khoa học kỹ thuật bây giờ đã phát triển, trẻ nhỏ đã có thể dùng smart watch, chức năng tương tự như điện thoại di động.

Định vị của con sẽ hiển thị trên điện thoại di động của bố mẹ, hơn nữa còn có thể gọi điện thoại, nhắn tin nói chuyện, thậm chí còn lập cả nhóm chat, rất tiện lợi và an toàn.

Kỳ Duyên trang bị cho mỗi đứa một cái, để đảm bảo bất kỳ lúc nào cũng biết vị trí của con.

Hơn nữa, còn có nhóm chat 5 người trong nhà.

Nhưng thật ra chúng còn có một nhóm khác không có ba. Hôm nay nhận tin nhắn hướng dẫn trong nhóm, xong việc thì xóa lịch sử trò chuyện, nhưng vẫn nhớ rõ từng bước thực hiện.

Ngôn Mông Mông thân là anh cả, cần phải lên tiếng đại diện: "Vâng, là ông bà nhà hàng xóm giao tới ạ."

Ngôn Án kéo lọn tóc, chuyển sang Kỳ Duyên, tiếp lời: "Hôm nay nói chuyện với Vương đạo xong tôi đã liên hệ hai ông bà kể lại rõ ràng. Nhưng tuổi họ đã cao, không biết chữ, cũng không biết mấy thứ như shop online thế nên bảo rằng về sau sẽ đưa thẳng tới nhà, có bao nhiêu đưa bấy nhiêu, còn lại thì chúng ta làm thay. Sau đó, tôi chia cho họ nửa tiền, giống như hợp tác buôn bán..."

Càng nói, giọng Ngôn Án càng nhỏ lại tới mức không nghe được gì nữa.

Bởi vì Kỳ Duyên trông có vẻ không tán đồng lắm, mày khẽ nhíu lại, hơi khó tin: "Đây chẳng phải họ là nguồn cung, còn chúng ta kinh doanh shop online hay sao?"

Đúng là như vậy, đây là cách tốt nhất mà Ngôn Án có thể nghĩ đến. Vừa có thể che giấu nguồn cung chanh mướp đắng, còn có thể quang minh chính đại kiếm tiền.

Cô với tay qua Khốc Khốc, xoa đầu bé, hỏi thử: "Như vậy không được sao?"

Ngôn Khốc Khốc mặt mày ủ rũ, nhưng cũng không tránh né, cho mẹ xoa đầu tùy ý.

Tóc lại xù lên rồi... Thôi, xù thì xù đi.

"Em chắc chắn mình muốn bán mấy thứ này?" Kỳ Duyên nhìn sọt trái cây nhỏ, có chút cạn lời, từ chối: "Không được. Nếu không biết thì bảo Vương Đông tự liên hệ họ trực tiếp đi."

Hiện tại, mỗi hạng mục trong tay hắn, đụng một cái đã là mấy ngàn vạn, thậm chí lên đến hàng trăm triệu.

Mà mướp đắng, chanh, sơn trúc bao tiền một cân? Kỳ Duyên không biết cụ thể giá nhưng tóm lại chẳng thể quá 50 tệ một cân.

Lại còn mỗi người một nửa, cần phải thế sao? Đây chẳng phải ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm à?

Ngôn Án quay xong bộ phim này, có hắn ở đây, không thiếu tài nguyên, thù lao đóng phim không thấp, không đáng.

Có thời gian như vậy, chẳng bằng cùng hắn nấu ăn, chạy bộ, chơi cùng mấy đứa nhỏ.

Lời vừa dứt, Ngôn Án và ba đứa bé cùng nhìn về phía Kỳ Duyên.

Ngôn Án sửng sốt: "Vì sao lại không được chứ?"

Trong ba đứa bé, Ngôn Khốc Khốc là đứa không hề hấn gì nhất, cho nên bé không có mấy phản ứng.

Nhưng Ngôn Mông Mông thật sự tổn thương, mắt bé buồn bã: "Đúng vậy, ba à, vì sao lại không được?"

Kỳ Duyên uyển chuyển giải thích: "Vì lợi nhuận quá thấp, hơn nữa ba mẹ cũng không có thời gian..."

Ngôn Mông Mông: "Nhưng con và các em có thời gian mà."

Ngôn Trúc Trúc gật đầu, sắc mặt nghiêm túc: "Con và các anh có thể kinh doanh shop online, không cần bố mẹ phải làm. Chúng con không chê ít tiền."

Ngôn Mông Mông sụt sịt mũi: "Đúng vậy, trong sách dạy là không được lãng phí từng đường kim mũi chỉ. Tiền ít cũng là tiền, ba, ba nghĩ vậy là không đúng."

Ngôn Khốc Khốc mười phần tán đồng, gật đầu, tiện tay sửa đầu tóc của mình.

Kỳ Duyên: "......"

Ngữ khí hắn cứng lại, cúi đầu nhìn ba đứa bé, nhướng mày: "Shop online này là... các con muốn kinh doanh?"

Ba đứa gật gật đầu.

Ngôn Án gật đầu: "Đúng vậy."

Ban ngày cô đã nói xong với bọn nhỏ. Lần đầu chúng được kinh doanh shop online còn đang rất vui vẻ.

Các bé bán trái cây kiếm tiền nhỏ, cô đóng phim kiếm tiền lớn, phân công hợp tác, tốc độ càng nhanh.

Kỳ Duyên: "......"

Trẻ con còn nhỏ như vậy, mới vừa đi nhà trẻ, còn học mẫu giáo bé, mà đã kinh doanh online?

Hắn cẩn thận nghĩ, đột nhiên cảm thấy cũng không phải không thể.

Vậy cứ để bọn nhỏ chơi.

Quả nhiên là con hắn, từ nhỏ đã có nguyện vọng và đầu óc kinh thương.

Kỳ Duyên xác nhận lại lần nữa: "Ba đứa các con thật sự có thể chứ?"

Ngôn Mông Mông nghiêm khuôn mặt nhỏ: "Ba, ba đừng xem thường chúng con."

Ngôn Trúc Trúc cười lạnh: "Ba để chúng con thử xem chẳng phải sẽ biết sao."

Ngôn Khốc Khốc: Ngốc.jpg

Trong mắt Kỳ Duyên mang theo ý cười, gật đầu nói: "Vậy được."

Ngôn Án thấy Kỳ Duyên đồng ý, lập tức bổ sung thêm một câu: "Vậy còn thủ tục mở cửa hàng online?"

Hắn híp mắt: "Để anh nói Dương Thân đi làm."

Nghe vậy, Ngôn Án và bọn nhỏ đều vui vẻ, hào hứng đem cất sọt hoa quả trên bàn trà, sau đó xếp hàng ngồi trên sofa, cùng nhau xem phim hoạt hình.

Kỳ Duyên ra sân sau gọi điện thoại, nói mấy chuyện vừa rồi, lúc đi vào thấy mọi người trên sofa, nghĩ một chút rồi đến thư phòng, mang laptop xuống, yên lặng ngồi vào bên cạnh Ngôn Án.

Ngôn Án gặm snack khoai tây vị dưa chuột, nghiêng đầu nhìn thoáng qua: "Anh còn đang làm việc sao?"

Tinh thần Kỳ Duyên quá nửa còn đang ở trên phương án cấp dưới gửi tới, nghe vậy, thuận miệng ừ một tiếng.

Ngôn Án thầm nghĩ, đầu năm nay mọi người kiếm tiền đều không dễ dàng.

Sáu đứa con, có thể nói ba đứa đầu đều là nhờ tiền của Kỳ Duyên cho mới có thể nảy mầm.

Còn ba đứa, cô dù sao cũng phải tự dựa vào bản thân.

Nếu không cũng quá vô ý rồi, chồng cũ kiếm tiền thật là vất vả.

Ngôn Án nghĩ ngợi, cúi đầu, chọn lấy miếng khoai lát lớn nhất, đưa đến bên miệng Kỳ Duyên, nhỏ giọng nói: "Cho anh."

Mùi của miếng khoai lát chiên pha với mùi dưa chuột tràn ngập đầu mũi.

Ngón tay Kỳ Duyên đang ấn nút cuộn trang xuống (page down - pgdn) bất giác thu lại, con trỏ chuột cứ nhấp nháy mãi, hồ sơ cũng không trượt xuống.

Hắn quay đầu sang, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Ngôn Án đang cách mình rất gần.

Sau đó khẽ hé môi, cắn miếng khoai lát kia.

9 giờ tối, Ngôn Án tắt TV, mang bọn nhỏ lên lầu đi ngủ.

Kỳ Duyên còn đang đeo tai nghe nói chuyện, mọi người cũng không quấy rầy.

Ngôn Mông Mông nắm tay mẹ, hỏi: "Mẹ, tối nay mẹ có thể kể chuyện trước khi đi ngủ cho bọn con được không?"

Ngôn Án gật đầu: "Được chứ."

Sau đó, tiếng nói chuyện của mấy mẹ con càng lúc càng xa, mãi đến khi tiếng bước chân cũng không còn nghe được nữa.

Kỳ Duyên dùng ba phút giải quyết xong chuyện: "Tôi biết rồi, mai tôi sẽ ghé qua một chuyến, ừm, cứ như vậy trước đi."

Hắn cúp máy, khép lại máy tính, đứng dậy lên lầu.

Trong phòng mấy đứa bé, Ngôn Mông Mông mới vừa cầm quyển truyện cổ tích ra, đưa cho Ngôn Án. Ngôn Khốc Khốc miệng vẫn đang nhộn nhạo, hẳn là lại ăn kẹo.

Thấy hắn ở cửa, Ngôn Mông Mông lên tiếng đầu tiên: "Ba! Ba làm việc xong rồi sao?"

Kỳ Duyên gật gật đầu: "Xong rồi, các con bây giờ định đi ngủ sao?"

Ngôn Mông Mông đáp: "Đúng vậy, mẹ kể chuyện cho chúng con, kể xong chúng con sẽ ngủ."

Hắn thầm tính thời gian lên lầu một chút, khẽ nhăn mày, hỏi: "Vậy các con đánh răng chưa?"

Lời vừa nói ra, bọn nhỏ còn chưa kịp phản ứng, cả người Ngôn Án đã cứng đờ.

Chết dở, quên mất tiêu chuyện quỷ này rồi!

Loài người phải đánh răng rửa mặt nhưng thực vật các cô không cần phiền toái như vậy cho nên tới tận bây giờ cô vẫn chưa nói cho con chuyện này.

Tất nhiên cũng chưa bao giờ làm.

Nhưng việc này không thể để Kỳ Duyên biết. Nếu không, tính theo góc độ của hắn chắc chắn sẽ cảm thấy mình là người mẹ vô trách nhiệm.

Ngôn Án định nói ngay: Vừa rồi quên mất, giờ tôi sẽ đẫn bọn nhỏ đi.

Nhưng cô chưa kịp nói ra, Ngôn Mông Mông đã ngơ ngác hỏi lại: "Đánh răng? Ba, đánh răng là như thế nào? Chúng con không biết."

Ngôn Án: "......"

Đứa nhỏ này, có đôi khi còn rất báo mẹ.

Quả nhiên, trong lòng cô mới vừa hiện lên suy nghĩ này, giây tiếp theo, một ánh mắt lạnh lùng liền quét đến.

Ngôn Án che trán, cúi đầu xuống.

Không phải là cô không chịu dạy, mà là chúng nó thật sự không cần thiết làm cái này QAQ

Thực vật mà bị rửa sạch kiểu gì cũng chỉ đi đến một kết cục, đó chính là bị cắt thành lát, ném vào chảo xào, sau đó xuất hiện trên bàn cơm của nhân loại thôi.

Kỳ Duyên dời mắt đi, trong lòng đối với Ngôn Án quả thật có loại cảm giác bất lực, hận rèn sắt không thành thép. Thật muốn bổ đầu cô ra xem trong đó có gì.

Nhưng hắn nghĩ tới ba năm trước, sau khi kết hôn sống cùng Ngôn Án, cô cũng thỉnh thoảng quên đánh răng rửa mặt đi tắm, lần nào cũng phải để Kỳ Duyên nhắc nhở.

Nhắc mãi hắn cũng phiền, liền tự tay giúp cô. Giúp một lần xong thì về sau cũng thành thật được, không quên nữa.

Hay lắm, ba năm sau, thói xấu này của cô lại về rồi, lại còn dạy hư ba đứa bé.

Thôi, nghiêm khắc mà nói, Ngôn Án cũng không khác em bé lắm.

Kỳ Duyên nhíu chân mày: "Các con lại đây, ba dạy cho."

Ngôn Mông Mông dạ một tiếng, bò xuống giường trước tiên, mặt đầy tò mò.

Thực ra Ngôn Trúc Trúc thường nghe bạn học ở nhà trẻ nhắc tới chuyện đánh răng rửa mặt rồi, cũng đều nói đi nói lại những chuyện kiểu như "buổi sáng bố mẹ lại bắt tớ đánh răng, đánh răng chẳng vui vẻ chút nào huhuhu", "bố mẹ tớ rửa mặt cho tớ cũng khó chịu, chà tới mức mặt tớ đau luôn".

Tuy không rõ vì sao mẹ chưa đánh răng rửa mặt cho nhưng Ngôn Trúc Trúc lý trí suy đoán có thể là nguyên nhân từ bản thể thực vật, nên cũng không để tâm.

Nhưng bây giờ, thực ra bé cũng hơi tò mò, bởi vậy cũng đi xuống giường theo.

Anh trai, em trai cũng đi rồi, Ngôn Khốc Khốc tất nhiên cũng đi theo.

Kỳ Duyên nhìn ba đứa bé đến trước mặt mình, lại nhìn về phía Ngôn Án, mặt không biểu cảm, trong mắt sâu thẳm, giọng nói đạm mạc: "Em thì sao? Còn nhớ đánh răng rửa mặt như thế nào không? Cần anh dạy không?"

Ngôn Án đỏ mặt lắc đầu, biện hộ cho bản thân: "Không cần! Tôi đánh răng rửa mặt mỗi ngày!"

Ba đứa bé yên lặng quay đầu lại nhìn.

Ánh mắt đại khái hàm ý: Hả? Mẹ có làm hả? Hình như không có mà. Mẹ nói dối, nói dối là không ngoan nha.

Ngôn Án: "......"

Cô trừng mắt uy hiếp lại, xuống giường xỏ giày: "Mẹ về phòng đánh răng rửa mặt, các con để ba dạy!"

Hừ, không để ý tới họ nữa.

Ngôn Án về phòng, khóa trái cửa, vào toilet mở bàn chải và kem đánh răng còn mới tinh, nhìn gương chà thật mạnh.

Sau đó cô dùng nước rửa mặt, xong xuôi định đi. Nhưng đi được một bước, ngẫm lại, quyết tắm sạch sẽ cả người luôn.

Mất công lát nữa Kỳ Duyên nói cô không tắm rửa. Nói thôi còn đỡ, chỉ sợ người ta động thủ.

Hồi ức ba năm trước, quá thảm thiết.

Ngôn Án lắc lắc đầu, trong lòng còn sợ hãi, không dám nghĩ tới.

Cô mở nước bồn tắm, lúc chuẩn bị đi vào thì lại nghĩ, dùng hình người tắm còn phải gội đầu. Gội đầu xong còn phải làm khô. Lúc sấy còn bị rụng tóc, tóc rụng rồi còn phải dọn dẹp sạch sẽ, thực phiền.

Ngôn Án đơn giản biến thành cỏ đồng tiền, vui sướng ngâm trong bồn tắm. Một cây cỏ đồng tiền trong bồn nước vặn vẹo, bơi qua bên này, bơi qua bên kia. Sau khi làm sạch hết lá cành, tháo nước, lại nhặt bỏ vài cái lá, nhặt xong là được rồi.

Sau khi biến lại thành hình người, tóc khô, không bị rụng, không cần dọn dẹp, hơn nữa cả người đều thơm ngào ngạt, hoàn mỹ!

Ngôn Án thay áo ngủ màu xanh nhạt, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng cô nghĩ, như vậy quá nhanh, cô vẫn nên ở lại trong này một lúc, đỡ bị Kỳ Duyên nghi ngờ.

Thế nên Ngôn Án lấy di động ra, tìm bạn thân Lương Bạch Vũ tám chuyện.

Hôm trước Lương Bạch Vũ mới quay xong một kỳ "Nhân gian pháo hoa vị". Sau khi ghi hình xong thì dạo này bận rộn viết bài hát album mới.

Lúc sáng tác hắn cần yên tĩnh tuyệt đối, vậy nên vẫn luôn ở lại thị trấn nhỏ bên bờ biển để khỏi bị quấy rầy. Thỉnh thoảng hứng lên thì biến thành bồ câu bay một vòng trên biển, tự do tự tại.

Án Án rất cần tiền: Bồ câu, bài hát mới cậu viết sao rồi?

Ku ku ku: Sắp xong, bộ phim mới của cậu thế nào?

Án Án rất cần tiền: Chắc còn vài tháng nữa là đóng máy. Bao giờ thì cậu mới từ ngoài bờ biển về?

Ku ku ku: Khoảng cuối tuần là về, có cái chương trình thử thách cần tham gia

Trong lòng Ngôn Án rơi bộp một cái. Không phải cái mà cô nghĩ đấy chứ?

Án Án rất cần tiền: "Có giỏi thì tới đây" ấy hả?

Ku ku ku: Ừ

Quả nhiên là vậy. Đôi khi thế sự cứ khó lường như vậy đấy.

Đạo diễn Vương Đông đã đặt trước chanh và mướp đắng vào cuối tuần, nói là nửa sau chương trình cần dùng đến.

Vậy xem ra Lương Bạch Vũ trốn không thoát rồi. Ngôn Án định nhắc nhở nhưng mà đã bảo đảm với Vương Đông, tuyệt đối giữ bí mật.

Loại chương trình thử thách này, một khi nói trước thì không còn hiệu ứng kiểu đó nữa.

Ngôn Án đành phải cực kỳ uyển chuyển nói ra một câu.

Án Án rất cần tiền: Vậy cậu phải cận thận nha

Ku ku ku: Họ không làm gì nổi tớ đâu, mấy chuyện vặt

......

Trong lúc Ngôn Án đánh răng rửa mặt tắm rửa nói chuyện phiếm, phòng vệ sinh bên cạnh, Kỳ Duyên đang giúp ba đứa bé đánh răng.

Hắn lấy trong thư phòng ra một cái ghế nhỏ, độ cao vừa vặn, để ở trước bồn rửa tay, cầm bàn chải đánh răng hỏi: "Các con ai muốn lên trước?"

Ngôn Khốc Khốc không chút do dự lùi một bước ra sau. Ngôn Trúc Trúc nghĩ ngợi, cũng lui ra sau một bước.

Kỳ Duyên: "Vậy Mông Mông trước?"

Ngôn Mông Mông gật đầu một cái, nhìn cái bàn chải đánh răng. Tại vì chưa bao giờ tiếp xúc nên trong lòng ngoại trừ tò mò còn có một chút sợ hãi nhỏ.

Kỳ Duyên cúi người, một tay bế Ngôn Mông Mông lên, đặt bé đứng trên ghế con.

Ngôn Mông Mông nắm lấy tay ba, nuốt nước miếng, hỏi: "Ba ơi, đánh răng đau lắm sao?"

Kỳ Duyên cười cười, ngữ khí ôn nhu: "Không đâu. Con đánh xong sẽ thấy rất sạch sẽ, rất thoải mái. Hôm nay ba giúp các con đánh, các con cũng phải tự học một chút, về sau cũng có thể tự làm, biết chưa?"

Ngôn Mông Mông gật đầu.

Kỳ Duyên vòng tay mình bao lấy bé, một bàn tay nâng cằm con lên, ý bảo Mông Mông mở miệng ra: "Mông Mông, như vậy."

Ngôn Mông Mông học theo, mở miệng, lộ ra hai hàm răng trắng nhỏ.

Rất tốt, hàm răng của con cả không tệ, không có răng sâu.

Hắn cầm bàn chải đánh răng với một viên kem đánh răng nhỏ như hạt đậu, động tác vừa phải, đánh răng cho bé.

Không nhẹ quá, sẽ vô tác dụng, cũng không mạnh quá, khiến bé bị đau.

Động tác Kỳ Duyên rất thuần thục, thật đúng là nhờ chỉ dạy Ngôn Án những năm đó.

Ngôn Mông Mông từ lo lắng sợ hãi dần dần thả lỏng.

Bé tròn mắt, nhìn ba đang nghiêm túc đánh răng cho mình, cảm thấy trong lòng thực là vui vẻ.

Ba bé thật là dịu dàng.

Kỳ Duyên để Ngôn Mông Mông nhổ nước súc miệng ra, kiểm tra lại, xác nhận đã đánh sạch sẽ rồi mới ôm Ngôn Mông Mông xuống.

Sau đó là Ngôn Khốc Khốc.

Đứa bé Ngôn Khốc Khốc này cũng rất nghe lời. Bảo há miệng như nào thì làm như thế, bảo nhổ nước súc miệng thì nhổ nước súc miệng.

Khác với anh trai là, trong quá trình Mông Mông còn hỏi tại sao phải làm như thế này như thế kia, Ngôn Khốc Khốc một đường đều yên tĩnh, để Kỳ Duyên làm xong hết.

Kỳ Duyên hỏi bé: "Nếu ngày mai cho con tự làm, con có nhớ từng bước không?"

Ngôn Khốc Khốc ngẩng đầu nhìn ba một cái, mím mím môi, chần chờ gật đầu một cái.

Hắn hơi buồn cười, xoa nhẹ đầu bé.

Tóc bé con mềm mại, chẳng trách Ngôn Án thích xoa.

Kỳ Duyên ôm Ngôn Khốc Khốc xuống, nói: "Răng sau khi đánh xong không được ăn bất cứ cái gì, kẹo càng không được."

Ngôn Khốc Khốc: quq

Cuối cùng là Ngôn Trúc Trúc.

Bé không đợi Kỳ Duyên ôm, tự bò lên ghế, giơ tay ra hỏi: "Con có thể tự làm không?"

Kỳ Duyên ngừng một chút, đem bàn chải mới đưa cho Ngôn Trúc Trúc.

Ngôn Trúc Trúc dựa theo từng bước ba mới đánh răng cho hai anh, đối chiếu lên răng mình mà làm.

Kỳ Duyên ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ, năm đó lúc sinh ba đứa bé, Ngôn Án thật sự không để ý thứ tự sao?

Ngôn Trúc Trúc có vẻ giống anh cả hơn.

......

Ba đứa bé đánh răng xong, Kỳ Duyên mang chúng về phòng.

Ngôn Án cũng trở lại, bò lên trên giường, nhận lấy cuốn truyện Mông Mông đưa, chuẩn bị đọc truyện cổ tích cho bọn nhỏ.

Kỳ Duyên ngồi ở mép giường, nói: "Sáng mai anh phải đi công tác."

Ngôn Án sửng sốt: "Vậy còn chỗ Lục đạo?"

"Dương Thân sẽ xin nghỉ với Lục đạo giúp anh."

Tối nay Ngôn Mông Mông vốn rất vui vẻ, nghe thấy vậy, ý cười nhạt bớt: "Ba ơi, ba phải đi công tác bao lâu?"

Kỳ Duyên cười, để Ngôn Mông Mông nằm xuống, đắp kín chăn cho bé: "Tối mai là về rồi, chưa tới một ngày."

Ngôn Mông Mông lập tức an tâm.

Kỳ Duyên nghĩ nghĩ, dặn dò: "Sáng sớm mai ba đi rồi, các con phải nhớ đánh răng rửa mặt đấy."

Ngôn Án và bọn nhỏ đều hả một tiếng.

Cô lật cuốn truyện cổ tích trong tay, thầm nói trong lòng xem ra về sau lại phải quay về trạng thái ngày nào cũng phải tắm.

Lật đến trang lần trước đọc, Ngôn Án vốn định đọc nhưng ngừng một chút, liếc mắt nhìn Kỳ Duyên một cái.

Giọng Kỳ Duyên rất dễ nghe.

Ba năm trước, cô rất muốn nghe Kỳ Duyên đọc truyện cổ tích trước khi ngủ nhưng cô lại không có lý do gì.

Dù sao cô cũng đâu phải trẻ con.

Nhưng bây giờ đã có lý do quang minh chính đại.

Ngôn Án hắng giọng, đưa cuốn truyện sang: "Kỳ Duyên, tối nay anh có muốn đọc truyện cho bọn nhỏ không?"

......

Kỳ Duyên là diễn viên đỉnh cấp trong giới giải trí, thoại trước giờ đều là tự mình phối âm, đa số đều là thu âm trực tiếp.

Vậy nên năng lực đọc thoại vẫn là đỉnh nhất.

Hơn nữa, giọng nói bẩm sinh đã hay, hai thứ kết hợp, nghe hắn kể chuyện cổ tích quả thực là hưởng thụ. Hiệu quả chẳng khác nào Ngôn Án nghe đại tăng giảng kinh ở tu tiên giới năm đó.

Mỗi tế bào thực vật đều nở rộ, thoải mái, hưởng thụ, thả lỏng.

Ngôn Án nghe một hồi, khóe miệng vẫn còn mang theo tươi cười, chẳng bao lâu sau đã ngủ.

Ngôn Mông Mông cũng ngáp một cái, rất buồn ngủ nhưng mà chưa muốn ngủ. Đây là lần đầu tiên ba đọc truyện cổ tích cho bé, về sau liệu ba còn đọc truyện nữa không?

Bé còn muốn nghe nhiều thêm một chút, không muốn đi ngủ sớm như vậy.

Ngôn Trúc Trúc vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, không biết đã ngủ hay còn thức.

Ngôn Khốc Khốc ngả người trên gối, đầu hướng về phía mẹ, tròn mắt ngậm ngón tay.

Bé nhìn mẹ một lúc, cuối cùng xác định một việc... mẹ ngủ rồi.

Tư thế ngủ của mẹ so với anh trai còn tệ hơn. Nếu hôm nay mẹ ngủ cùng, mà còn là hình người, ngày mai bé sẽ tỉnh dậy dưới sàn nhà mất thôi.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Ngôn Khốc Khốc chậm rãi bò dậy.

Kỳ Duyên ngừng đọc, nhẹ giọng hỏi: "Khốc Khốc, sao thế? Muốn đi toilet à?"

Ngôn Khốc Khốc lắc đầu, chỉ chỉ Ngôn Án, nhỏ giọng nói: "Mẹ ngủ rồi."

Kỳ Duyên đã thấy từ sớm: "Chờ các con ngủ, ba sẽ ôm mẹ đi."

Ngôn Khốc Khốc yên tâm, lại nằm xuống.

Ngôn Mông Mông dụi dụi mắt, nhìn thoáng qua Ngôn Án.

Ngôn Án nằm ở một bên, dáng ngủ còn chưa thi thố tài năng nên bây giờ trông có vẻ khó chịu.

Hơn nữa, ba đọc được một lúc rồi, chắc là sẽ khát nước.

Ngôn Mông Mông nói: "Ba à, ba ôm mẹ đi đi, tối nay kể chuyện tới đây thôi, mai ba còn phải dậy sớm mà."

Tay Kỳ Duyên cầm quyển truyện khựng lại, chỗ nào đó trong lòng chợt ấm áp.

Đứa nhỏ Mông Mông này.......

Hắn đưa tay xoa đầu con trai, trên mặt mang theo ý cười: "Được."

Kỳ Duyên cất quyển truyện đi, đắp chăn cẩn thận lại cho ba đứa bé, bế Ngôn Án đang ngủ lên.

Trong lúc mơ màng, Ngôn Án vô thức kêu vài tiếng, điều chỉnh tư thế thoải mái, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực hắn.

Khoảng thời gian sau khi kết hôn đó, có đôi lần hắn về nhà muộn, đều thấy Ngôn Án ngủ trên sofa ngoài phòng khách.

Lúc hắn bế người lên, động tác Ngôn Án cũng giống như vậy.

Ba năm, chưa bao giờ thay đổi.

Kỳ Duyên nắm chặt tay, ôm Ngôn Án rời khỏi phòng bọn nhỏ, lại không còn tay nào để đóng cửa nữa.

Ngôn Mông Mông ngẩng đầu: "Ba để con đóng cửa cho."

Kỳ Duyên cười, cũng không từ chối, lập tức ôm Ngôn Án đi.

Mặt Ngôn Án hướng về phía hắn, lúc ngủ bị hắn bế lên, tay cũng vô thức nắm lấy vạt áo hắn.

Hơi thở nhẹ nhàng nóng hổi vừa vặn chạm phải vị trí trái tim đang nhảy lên.

Càng lúc nhịp tim nhảy lên càng nhanh, một thứ khác cũng theo đó dựng lên.

Kỳ Duyên dùng chân đá cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, mở đèn ở đầu giường, đặt Ngôn Án lên trên.

Hắn cởi giày của cô, xốc chăn đắp lên cho cô, sau đó cúi người đánh giá cô.

Sau khi Kỳ Duyên ly hôn với Ngôn Án, bên người không có người phụ nữ nào cả.

Bởi vì, không một ai có thể phù hợp thẩm mỹ của hắn như Ngôn Án.

Ba năm trôi qua, gương mặt cô vẫn giống ba năm trước.

Năm tháng đối với cô vô cùng dịu dàng nhân từ, ngay cả một tia nếp nhăn, một sợi tóc bạc cũng chưa từng có.

Ánh đèn lờ mờ trước giường, chiếu lên người cô đều mang theo vài phần ôn nhu lưu luyến.

Kỳ Duyên nhìn, dần dần cúi đầu.

Hơi thở ngày càng gần, rơi xuống làn da, mang theo chút ý nghĩ đen tối.

Trong lúc mơ ngủ, Ngôn Án hơi khó chịu. Cô giật giật cánh môi, nhíu nhíu mày, vô thức phát ra tiếng nỉ non, là phản kháng nhỏ khi bị quấy rầy giấc ngủ.

Khoảng thời gian sau khi kết hôn, nếu cô ngủ rồi mà hắn làm chút chuyện gì đó, cô cũng phản ứng y như vậy.

Nào ngờ, phản ứng này càng khiến người ta muốn đánh thức.

Kỳ Duyên nhìn chằm chằm cánh môi gần trong gang tấc, cơ hồ chẳng hề do dự, muốn hôn lên.

Hôn một cái, hắn có thể nhấm nháp một chút hương cỏ cây thanh mát, giống như mùi hương sữa tắm trên người cô.

Cái mùi cỏ cây này cũng không khiến người ta tĩnh thần thanh tâm, ngược lại còn khiến người ta mê muội trở nên điên cuồng.

Con là của hắn, Ngôn Án tất nhiên cũng là của hắn.

Vì sao Kỳ Duyên lại đồng ý để hộ khẩu bọn nhỏ trên danh nghĩa Ngôn Án? Bởi vì về sau, toàn bộ hộ khẩu của Ngôn Án đều sẽ cùng một lúc chuyển dời đến danh nghĩa hắn. Chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng mà, hắn nghe thấy tiếng bước chân, từ ngoài cửa.

Kỳ Duyên ngừng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa phòng ngủ.

Ngoài cửa, ba đứa bé, ba cặp mắt to ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn.

Ngay cả Ngôn Trúc Trúc ngày thường nghiêm túc nhất cũng bày ra vẻ mặt khó tin.

Miệng Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc đều hình chữ o.

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ lão cha, lần sau nhớ đóng cửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top