Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Ba ghen rồi

Trong kho hàng, Ngôn Án ngơ ngác ngồi bên ván giường cứng, toàn thân cây cỏ đều không thấy ổn chút nào.

Cô không hiểu sao mình lại tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra, một thứ vớ vẩn đùng một cái xuất hiện trong đầu mình.

Quan trọng nhất là câu "ba năm trước" của nó. Ba năm trước cô từ thế giới tu tiên xuyên đến thế giới này, chỉ có Lương Bạch Vũ và ba đứa bé biết, còn lại cô chưa từng nói với bất kỳ ai, ngay cả Kỳ Duyên cũng không.

Làm sao mà thứ quỷ quái này lại biết được? Chẳng lẽ mọi chuyện của cô, nó đều biết?

Hệ thống: 【 Tích —— đúng vậy, mọi chuyện của ký chủ tôi đều biết cả. Ngài đến từ tu tiên giới, là một cây cỏ Đồng Tiền. Ba năm trước, khi tu tiên giới bị huỷ diệt, ngài đã xuyên đến thế giới này. Không lâu sau, ngài nổi lòng tham với mục tiêu công lược, kết hôn chớp nhoáng rồi mang thai, ly hôn, sau đó sinh con trong kết giới. Hiện tại, ngài đã có ba đứa con nảy mầm, còn ba hạt giống chưa nảy mầm bởi vì không đủ linh lực.】

Ngôn Án trợn tròn mắt, miệng cũng ngoác thành chữ o.

Hệ thống: 【Ký chủ vẫn chưa biết một điều, thế giới ngài xuyên đến thật ra là một quyển tiểu thuyết. Quyển tiểu thuyết này tên là "Duyên", nội dung kể về nam chính Kỳ Duyên, sau khi người thân duy nhất là bà ngoại qua đời, hắn tiến vào giới giải trí, từ một người mới từng bước trở thành ảnh đế, dùng thân phận ảnh đế ngầm kiến tạo đế quốc thương nghiệp của mình, trở thành ông trùm thương nghiệp trong truyền thuyết.  】

Từng chữ từng chữ, Ngôn Án đều hiểu, nhưng nối lại với nhau rồi cô lại không rõ lắm.

Giọng nói như em bé của hệ thống kịp thời vang lên:【Nếu ký chủ còn chưa rõ, hệ thống có thể gợi ý vài quyển tiểu thuyết xuyên sách công lược cho ngài, ngài đọc xong sẽ hiểu. 】

Ngôn Án nắm tóc, nhích người, co hai chân lên ngồi.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, trước mặt đột nhiên hiện ra một giao diện ánh sáng màu xanh lam. Trên đó hiển thị một kệ sách bày rất nhiều sách, tên mấy quyển đấy toàn một dạng:

"Xuyên thành tiểu kiều thê của tổng tài bá đạo", "Xuyên thành vợ của đại ma bệnh phản diện", "Sau khi xuyên sách, tôi trở thành vị hôn thê ngầm của ảnh đế".....

Hệ thống: 【 Ký chủ, tất cả sách này ngài đều có thể đọc.】

Ngôn Án khẽ động tay, giật một nắm tóc của mình phát đau lên được.

Cô xoa xoa đầu, mặt ủ mày chau nhìn cái màn hình trước mặt, muốn khóc tới nơi.

Cái thứ này so với thân phận cỏ Đồng Tiền của cô còn ảo ma hơn.

Cô hời hợt phẩy tay: Tôi sẽ xem sau...

Ngôn Án thả nắm tóc sang một bên giường khác, cẩn thậm ngẫm nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra cái bóng người xông về phía cô trước khi cô hôn mê trông rất giống Ôn Dạng.

Hơn nữa, vừa rồi hệ thống cũng nói thêm một câu rằng cô là ký chủ thứ hai phải không?

Ngôn Án hỏi: Ký chủ đầu tiên của ngươi lẽ nào là Ôn Dạng sao?

Hệ thống: 【 Đúng vậy. 】

Ngôn Án: Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tôi lại ở đây? Là Ôn Dạng đưa tôi tới đây à?

Hệ thống: 【 Đối tượng công lược Kỳ Duyên có ác cảm quá sâu với Ôn Dạng. Ôn Dạng không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Vì để hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy đã mượn kỹ năng của hệ thống, trói ngài ở đây, định dùng ngài để uuy hiếp đối tượng công lược, tiến tới hoàn thành nhiệm vụ.】

Ngôn Án kinh ngạc: Thế cô ấy bây giờ đang ở đâu?

Hệ thống nói bằng giọng em bé thực vô tội:  【Bắt cóc thuộc hành vi phạm tội, không được hệ thống chấp nhận. Ôn Dạng phạm quy, bị loại bỏ.】

Ngôn Án: Bị loại bỏ là sao?

Hệ thống tiếp tục kiên nhẫn giải thích: 【Bị loại bỏ nghĩa là Ôn Dạng trước kia đến từ đâu thì trở về chỗ đó. Ban đầu thế nào thì bây giờ thế ấy. Tóm lại, Ôn Dạng đã không còn ở trong thế giới tiểu thuyết nữa và cũng không ai có thể gặp lại cô ấy. Vậy nên xin ký chủ chú ý, hoàn thành nhiệm vụ trong khuôn khổ pháp luật.】

Ngôn Án choáng váng: Còn phải hoàn thành nhiệm vụ?

Hệ thống: 【 Đương nhiên, nhiệm vụ của ký chủ ngài là phải công lược nam chính Kỳ Duyên của tiểu thuyết. Kỳ Duyên chính là mục tiêu công lược của ngài. Dựa trên chương trình kiểm tra đo lường quét tự động, chuyện này đối với ngài thật ra cũng không khó. Thực ra ba năm trước ngài đã từng công lược thành công một lần rồi. Tiếc rằng khi ấy tôi đã có ký chủ. Bây giờ ngài chỉ cần lại công lược thêm một lần nữa giống ba năm trước là được.】

Ngôn Án lập tức hỏi lại: Tôi còn phải cuùng Kỳ Duyên kết hôn xong ly hôn tiếp hả?

Hệ thống: 【 Không phải, là ——】

Ngôn Án đứng bật dậy, cắt lời hệ thống: Thôi thôi, ngươi im lặng trước đi, hiện giờ đầu óc ta đang loạn lắm, ngươi để ta yên tĩnh một chút.

Hệ thống: 【...... Vâng. 】

Ngôn Án đi qua đi lại quanh ván giường hết hai vòng như con ruồi mất đầu, hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: Ngươi sẽ giúp ta bảo đảm bí mật thân phận chứ?

Hệ thống: 【Đương nhiên, hệ thống và ký chủ là một thể, đồng thời bảo vệ bí mật của nhau. Hơn nữa hệ thống là để phục vụ ngài, trợ giúp ngài】

Ngôn Án hừm một tiếng, cũng tự hiểu được.

Ở tu tiên giới, tiên nhân thường có pháp bảo, pháp bảo mà có linh trí thì chẳng phải y chang cái hệ thống này của cô sao?

Giờ cô có hệ thống này, khác nào có được một cái pháp bảo miễn phí?

Nhưng thế giới này lại chẳng cần pháp bảo để đánh nhau, ai cũng hài hoà hữu hảo.

Vậy ra Ngôn Án cũng chẳng dùng được pháp bảo này. Coi như là có Thiên Miêu Tinh Linh trong lòng để giải sầu đi, không chừng còn có thể thay Thiên Miêu Tinh Linh đối kịch bản với mình.

Ngôn Án hất đầu, đại khái dùng suy nghĩ của bản thân giải thích được mọi chuyện diễn ra trên người mình.

Hệ thống nhảy ra biện hộ cho bản thân: 【Ký chủ, ngài hiểu hơi sai rồi. Tôi không phải pháp bảo, cũng không phải Thiên Miêu Tinh Linh...】

Sau khi Ngôn Án ngẫm nghĩ chuyện hệ thống xong cũng không rảnh nghe hệ thống giải thích, lại ngắt lời nó: Ta chưa có nói ngươi là nó. Ta chỉ nói là các ngươi hơi giống thôi. Được rồi, ta không nói với ngươi nữa, ngươi cũng đừng nói chuyện với ta, ta phải đi tìm bọn nhỏ, chắc chúng lo lắng lắm rồi.

Nói rồi cô niệm thanh tâm chú một cái, thành công bỏ qua tiếng giải thích tích tích tích của hệ thống trong đầu, mau chóng chạy đến cửa kho hàng, nghiên cứu một chút rồi mở cửa ra.

Bên ngoài, trời đã tối hẳn, xung quanh tĩnh lặng, có rất nhiều xe tải lớn đỗ ở đây. Ngoài ra thì chẳng có một bóng người, ngay cả đèn đường cũng không. Bóng cây đại thụ gần đó đung đưa theo gió, thoạt nhìn có vẻ âm trầm đáng sợ.

Ngôn Án không để tâm mấy thứ đó. Cô còn là thực vật tinh đây, sợ gì mấy thứ này, thấy có đường liền đi theo.

Mới đi được nửa đường, một đoàn xe tiến đến, sau đó dừng ở trước mặt Ngôn Án,

Cửa xe đi đầu mở ra, Kỳ Duyên bước xuống nhìn cô, ngữ khí chần chờ: "Ngôn Án?"

Trước khi tới, Kỳ Duyên cho rằng đây có lẽ sẽ là một trận ác chiến. Ôn Dạng phí công lớn như vậy mang Ngôn Án đi, còn huỷ video theo dõi và dữ liệu giao dịch trên mạng, vậy tất nhiên cũng sẽ sắp xếp người ở kho hàng.

Thế nên Kỳ Duyên vội vàng mang theo cả một đoàn người tới đây, sợ tình huống hỗn loạn nên không dẫn theo ba đứa bé, trực tiếp để chúng ở lại văn phòng chờ mình.

Nhưng bây giờ chưa tới kho hàng, hắn đã thấy một mình Ngôn Án đi trên đường?

Ngôn Án kinh hỉ nhìn hắn, gọi một tiếng: "Kỳ Duyên!" Sau đó thong thả chạy tới.

Cô mới rồi còn đang nghĩ mình làm sao về nhà, vậy mà Kỳ Duyên tới đón cô.

Ngay lúc này, hệ thống vốn yên tĩnh bắt đầu vang lên.

Hệ thống: 【Tích —— đối tượng công lược Kỳ Duyên xuất hiện, nhiệm vụ bắt đầu. Xin ký chủ trong vòng bốn mươi tám giờ hoàn thành nhiệm vụ nắm tay đối tượng công lược. Đếm ngược bốn mươi tám giờ bắt đầu, xin ký chủ nắm bắt thời gian hợp lý.】

Giọng nói vừa xuất hiện, Ngôn Án liền ngừng bước.

Cô nhìn Kỳ Duyên còn cách mình ba bước, tò mò thầm hỏi: Ngươi muốn ta nắm tay Kỳ Duyên trong vòng bốn mươi tám giờ á?

Hệ thống: 【 Đúng vậy, ký chủ. 】

Ngôn Án: Nếu ta không làm thì sao?

Hệ thống: 【Nhiệm vụ không hoàn thành sẽ có trừng phạt.】

Ngôn Án chớp chớp mắt, lại hỏi: Trước kia Ôn Dạng không hoàn thành thì trừng phạt như nào?

Cô nhớ Ôn Dạng trước kia đúng thật là rất muốn tiếp cận Kỳ Duyên, nhưng hình như vẫn chưa thành công bao giờ.

Hệ thống: 【 Nổi mụn trên mặt, mụn sẽ không biến mất. Nếu vẫn luôn thất bại thì sẽ mọc ra khắp mặt. Như vậy, ký chủ ngài sẽ không thể đóng phim...】

Ngôn Án hừm một tiếng trong lòng.

Nổi mụn à... cô chả sợ cái này.

Làm cỏ Đồng Tiền nổi mụn, cái hệ thống vớ vẩn này nghĩ ngáo ngơ gì vậy?

Cô yên trí. Hệ thống thấy vậy lại muốn ra giải thích.

Ngôn Án mặc niệm thanh tâm chú, tiếng tích tích tích bị đè xuống.

Thanh tâm chú là trước kia cô học được ở lớp của tộc Dưa Leo, vô cùng hữu dụng nhé.

Trưởng tộc Dưa Leo từng nói, sống trên đời không thể tránh được thất tình lục dục, ảnh hưởng tâm cảnh của mình. Mà thanh tâm chú sẽ giúp lòng mình bình tĩnh.

Chỉ cần lòng bình tĩnh, rất nhiều lúc tạp âm cũng không còn là tạp âm.

Vậy là sau đó Ngôn Án dùng thanh tâm chú như thanh nhĩ chú.

Dù sao ở trên mặt hồ của cô lúc nào chẳng nghe bầy cá ầm ĩ. Vào mùa hè còn nghe cả tiếng ếch khắp nơi.

Cô đều dùng thanh tâm chú này mà sống.

Không thể không nói, phép thuật có đủ loại chuyên tấn công, tộc Dưa Leo lại có thanh tâm chú, quả thực không tồi, trăm lần trăm linh.

Kỳ Duyên nhìn Ngôn Án đứng bất động, sau khi kêu hắn một tiếng liền cúi mặt xuống chẳng nói chẳng rằng, khiến lòng hắn hơi lo lắng.

Hắn nhíu mày, đi đến đón lấy cô, vô thức đưa tay ra muốn chạm vào Ngôn Án. Kết quả tay vừa mới với tới đã bị Ngôn Án tránh đi.

Nếu là ngày thường, Ngôn Án chắc chắn không có ý tránh né.

Nhưng nhiệm vụ vừa rồi của hệ thống lại nhắc nhở cô.

Hiện giờ cô và Kỳ Duyên tốt nhất là không nên tiếp xúc tứ chi.

Sáng sớm nay, Mông Mông nói với cô chuyện đêm qua Kỳ Duyên hôn cô, cô còn nhớ rõ đấy.

Tay Kỳ Duyên ngừng giữa không khí.

Hắn mím môi, ánh sáng trong mắt chớp động, trên mặt trải đầy băng sương.

Cô phản ứng khẩn cấp như vậy không phải vì Ôn Dạng đã làm gì cô đấy chứ...

Trong lòng Kỳ Duyên có dự cảm rất xấu, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.

Trên quần áo cô có dính chút bụi bẩn nhưng vẫn còn chỉnh tề, không có dấu vết xô xát. Bề ngoài cũng không giống từng bị bắt nạt gì.

Trong lòng Kỳ Duyên khẽ thở phào, nhưng vẫn hỏi: "Ngôn Án, đã xảy ra chuyện gì? Em không sao chứ?

Ngôn Án lắc đầu: "Tôi không sao cả, bọn Mông Mông đâu?"

Nói rồi cô xoay mũi chân nhìn về phía xe.

Kỳ Duyên nói: "Bọn nhỏ ở văn phòng của anh, anh đưa em đi gặp, các con rất lo lắng cho em."

Ngôn Án thấy vậy gật gật đầu, rất chú ý không tiếp xúc với Kỳ Duyên, ngồi vào trong xe.

Kỳ Duyên giao những người còn lại tiếp tục đi đến kho hàng xem xét tình hình, sau đó mới lên xe.

Sợ con lo lắng, sau khi lên xem, Kỳ Duyên gọi điện thoại cho mấy đứa bé ở văn phòng báo bình an trước.

Nhưng đến tận lúc được gặp lại, Ngôn Mông Mông, Ngôn Khốc Khốc vẫn nhào vào lòng Ngôn Án oà khóc.

Ngôn Mông Mông nước mắt như mưa: "Mẹ, mẹ có sao không? Chúng con lo cho mẹ lắm..."

Ngôn Khốc Khốc cũng nức nở: "Cuối cùng mẹ cũng về rồi..."

Nhìn bọn nhỏ khóc thành cục nước mắt, mắt Ngôn Án cũng lấp loáng ánh nước.

Ngôn Trúc Trúc đứng một bên, nghiêng đầu, lén lau khoé mắt.

Kỳ Duyên đứng phía sau bé, thấy vậy đưa tay sờ sờ đầu Trúc Trúc.

Đứa bé này bề ngoài nhìn kiên cường chẳng thích thân mật với ai nhưng lòng thực ra rất mềm mại.

Ngôn Trúc Trúc ngửa đầu nhìn hắn một cái, không tránh đi.

Tầm một phút sau, tiếng khóc của Mông Mông và Khốc Khốc nín dần, hoà với tiếng Ngôn Án dỗ dành, Ngôn Trúc Trúc khẽ nói: "Ba, cảm ơn ba đưa mẹ về."

Đây là lần đầu tiên Ngôn Trúc Trúc mở miệng gọi Kỳ Duyên là ba.

Kỳ Duyên hơi sửng sốt, khoé môi khó nhịn cong lên.

Hắn nhìn Ngôn Án và ba đứa con trai phía trước, nơi nào đó trong lòng dần trở nên nhu hoà.

Trước giờ cảm thấy mình cô đơn lẻ bóng, bên người không một ai cần mình che chở, tựa như gió, chẳng trói buộc, tự do tự tại.

Nhưng bây giờ, có rồi.

Hắn cũng không cảm thấy ràng buộc, ngược lại thấy cảm giác này, rất tốt.

......

Chuyện Ngôn Án mất tích đã báo cảnh sát.

Vì thế sau khi trở về, cảnh sát lập tức tới lấy lời khai.

Bên phía kho hàng không phát hiện gì khả nghi. Thư ký ở bệnh viện đã sớm tỉnh lại, xác nhận rằng thủ phạm là Ôn Dạng.

Nhưng tất cả hành tung của Ôn Dạng đều biến mất. Người này phảng phất như bốc hơi khỏi thế giới.

Ngôn Án liếc nhìn Kỳ Duyên ở bên cạnh. Kỳ Duyên còn gật nhẹ đầu, ý nói cô hãy yên tâm.

Ngôn Án thu hồi tầm mắt, nói: "Tôi không biết. Sau khi tôi tỉnh lại, trong kho hàng cũng không có ai."

Chuyện thực ra là như vậy nhưng về sau hệ thống nói cho cô biết Ôn Dạng đã trở về thế giới ban đầu.

Trước kia Ôn Dạng ở chỗ nào, Ngôn Án cũng không biết. Cô nghĩ, có lẽ là cùng loại với tu tiên giới của mình.

Nếu Ôn Dạng trở về, vậy tất nhiên không tài nào tìm thấy cô ấy ở thế giới này.

Điểm này Ngôn Án không thể nói với ai.

Cảnh sát ghi chép xong lập tức đi khỏi.

Kỳ Duyên và Ngôn Án, một nhà năm người cuối cùng cũng được về nhà.

Tất cả khôi phục lại như bình thường.

.......

Hai ngày sau, Kỳ Duyên và Ngôn Án cùng ngồi ở ghế sau xe về nhà.

Kỳ Duyên ở bên cạnh, trên đầu gối đặt máy tính xách tay, đang làm việc. Ngôn Án thì đang nhắm mắt đọc tiểu thuyết.

Chính là mấy quyển trên kệ sách mà hệ thống chỉ cho cô hai hôm trước.

Ba năm trước, Ngôn Án còn đang rong chơi trong thế giới phim truyền hình, chưa bắt đầu dấn thân vào giới tiểu thuyết.

Gần đây cô cảm thấy hơi thiếu phim xem, thế là con hệ thống tinh liền liền mang tiểu thuyết đến cho cô.

Không thể không công nhận mấy quyển tiểu thuyết đều khá là hay, mang ra đọc trong lúc nhàm chán ngồi trên xe thật là chuẩn.

Hơn nữa hệ thống còn rất tiện lợi, màn hình nhảy ra trước mắt Ngôn Án, cô trợn tròn mắt, nhắm lại rồi muốn đọc gì cũng được.

Đọc bằng giao diện này còn thuận mắt hơn điện thoại, còn có thể tự động hiểu được lúc nào cô cần chuyển trang.

Cô không cần cầm di động trên tay, thật là quá hưởng thụ, quá là thoải mái.

Không chỉ ở trong xe, trên giường cũng đọc được, không phải lo điện thoại rơi đập vào mặt.

Con hệ thống tinh này quả không tệ.

Ngôn Án vui vẻ đọc tiểu thuyết, đang đọc chợt nhảy ra một cái đồng hồ đếm ngược.

Tiếng của hệ thống cũng vang lên sau đó:【  tích —— nhiệm vụ đếm ngược 48 giờ còn một giờ cuối cùng, xin ký chủ chú ý tranh thủ thời gian. 】

Ngôn Án thoát hộp thoại, niệm thanh tâm chú một cái, bỏ qua tiếng tích tích tích nhắc nhở của hệ thống, tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Kết quả, sau một giờ, lúc Ngôn Án đang đọc truyện cổ tích cho con trước khi đi ngủ, cằm đột nhiên nổi mụn.

Ngôn Án cũng chẳng biết chuyện nầy, tiếp tục đọc diễn cảm: "Dê mẹ nói với các bé dê con, lúc mẹ ra khỏi nhà, các con không được mở cửa, nếu không sói xám sẽ vào ăn thịt các con. Dê con ngoan ngoãn vâng lời..."

Ngôn Mông Mông chớp đôi mắt to tròn, trên người đắp chăn, nhìn chằm chằm viên mụn dưới cằm mẹ vài phút, nhắc nhở mẹ: "Mẹ dưới cằm mẹ mọc lên cái gì nè..."

Vừa nói xong, hai đứa còn lại cũng tò mò nhìn sang.

Ngôn Án đang đọc truyện cổ tích cũng dừng lại, hơi tò mò sờ cằm.

Cảm giác khá lạ, lúc sờ lên còn có xúc động muốn nặn rớt nó.

Đây là lần đầu tiên cô nổi mụn đó, cô hơi ngạc nhiên nghĩ.

Ba đứa bé cũng thấy rất mới lạ.

Ngôn Khốc Khốc nhích lại gần, khuôn mặt nhăn nhó giãn ra không ít, tò mò hỏi mẹ: "Mẹ ơi, đây là gì thế?"

Ngôn Trúc Trúc nghiêm mặt, suy xét chốc lát, cau mày như ông cụ non: "Mẹ có cần đi bệnh viện khám không?"

"Ai đi bệnh viện? Có chuyện gì vậy?" Kỳ Duyên vừa rồi còn ở thư phòng xử lý công việc đã tới, vừa nghe được vài câu, thuận miệng hỏi.

Ngôn Mông Mông bò dậy: "Ba ơi là mẹ đó. Ba mau tới xem này, cằm của mẹ có cái gì ấy, có phải cần phẫu thuật không?" Nói đến nửa sau, Ngôn Mông Mông đã bắt đầu lo lắng.

Kỳ Duyên nhướng mày, ánh mắt dừng trên mặt Ngôn Án.

Trên gương mặt vốn trắng nõn mịn màng, ở cằm lại nổi lên một viên mụn, thoạt nhìn còn khá lớn.

Hắn nhìn một chút, bình tĩnh trả lời: "Chỉ là nổi mụn thôi, không cần đi bệnh viện. Trong nhà không phải có mướp đắng sao? Uống một cốc nước mướp đắng là sẽ sớm hết."

Ngôn Mông Mông nghe vậy, lập tức xuống giường đi giày: "Mẹ chờ con nhé, con đi lấy nước mướp đắng cho mẹ!"

Ngôn Án vội rướn người lên giữ con trai lớn lại: "Mông Mông, không cần đâu! Một viên mụn mà thôi, ngày mai tự hết ấy mà."

Ngôn Mông Mông trước nay là một em bé nghe lời, nghe vậy liền gật đầu, lại bò lên giường nhưng vẫn còn lo lắng một xíu: "Mẹ ơi, nổi mụn có đau không ạ?"

Ngôn Án lại sờ một chút, sờ một hồi còn hơi ghiền: "Không đau nha." Cô nói.

Kỳ Duyên ngồi xuống mép giường, mắt khẽ động, nhớ tới Ngôn Án vừa nghe uống nước mướp đắng đã cuống cuồng, hắn nhàn nhã bâng quơ tiếp tục châm ngòi thổi gió: "Viên mụn này trông cũng không nhỏ, vẫn nên uống nước mướp đắng. Dù sao em còn đang quay phim, mụn này khó mà che hết. Ngày mai chuyên viên trang điểm của em thấy được, chắc là sẽ đau đầu lắm."

Nói rồi, hắn đưa tay về phía cằm Ngôn Án.

Ngôn Án nghe vậy, cầm cuốn truyện cổ tích hất tay hắn đi: "Không cần uống nước mướp đắng cũng tự hết, ngày mai là hết!"

Kỳ Duyên tránh một chút, bật cười.

Ngôn Trúc Trúc lắc đầu, thở dài, lặng lẽ xoay người vào trường, nhắm mắt ngủ.

......

Sau khi mấy đứa bé ngủ rồi, Ngôn Án quay về phòng ngủ của mình, khoá trái cửa.

Từ hôm bị bắt cóc, qua lời kể của Ngôn Mông Mông biết được Kỳ Duyên hôn mình, hai hôm nay cô đi ngủ đều khoá cửa.

Gánh nặng của sáu hạt giống đã đè cong eo cây cỏ đồng tiền này rồi. Thêm một thai nữa, cô thực sự khô mất.

Vậy nên giữ khoảng cách với Kỳ Duyên là cách tốt nhất.

Trong đầu cô, hệ thống lại đang lải nhải nhiệm vụ, Ngôn Án vẫn luôn bơ nó. Cô đến phòng tắm ngâm nước bằng bản thể, xoa xoa viên mụn dưới cằm giờ nằm ở trên phiến lá cùng loại với tóc mình.

Sau đó cô ngắt phiến lá xuống.

Biến trở về hình người, gương mặt cô lại trơn mịn, mụn cũng biến mất.

Ngôn Án nhìn mình trước gương, vừa lòng lên giường ngủ.

Thế là, hệ thống lại tiến vào quá trình rà quét.

Lúc nghe thông báo rà quét, Ngôn Án hơi giật mình.

Đồng thời cũng buồn bã tiếc rẻ một xíu. Là tại vì trong lúc hệ thống rà quét, cô không thể dùng màn hình ảo xem phim, chỉ có thể cầm di động xem. Kết quả lúc mơ màng sắp ngủ thì bị rơi vào mặt, đau tỉnh cả hồn.

Vài ngày trôi qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, lá bạch quả đã lặng lẽ thêm vàng, hoa quế dần nở rộ, chỉ là không nhiều lắm nên chẳng mấy ai phát hiện.

Ôn Dạng vẫn không có bất luận tung tích gì, fans sốt ruột vô cùng, ồn ào tới dưới trang weibo chính thức của Linh Vận (Lingyun).

Trang chủ đã đăng thông báo thanh minh, nói là Ôn Dạng có việc, trước mắt đã huỷ hợp đồng với các đoàn phim và nhãn hiệu, không rõ hướng đi, công ty cũng không biết gì cả, đã liên hệ phía cảnh sát.

Thậm chí chuyện trước đó Ngôn Án mất tích có liên quan đến Ôn Dạng, tất cả đều bị Kỳ Duyên áp xuống, tin này tới nay chưa từng lộ ra.

Fans cũng tự nhiên từ bỏ, mắng được mấy ngày, giảm nhiệt, ngược lại còn bị hot search khác thay thế.

Hot search đó là tám giờ tối hôm nay, Lương Bạch Vũ tham gia chương trình thực tế "Có giỏi thì tới đây", phát trực tiếp trên mạng.

Netizens vui tươi hớn hở cười bò.

【 Hahahaha trời đất ơi, tôi đã bắt đầu mong chờ rồi! Xin tổ chương trình chỉnh Lương bồ câu thật nặng cho tôi! 】

【 Muốn hành thế nào cũng được, nhưng cẩn thận giọng của anh bé nhé. 】

【 Đúng vậy, cẩn thận giọng hát đấy. Gần đây cụ đang chuẩn bị ca khúc mới, tôi còn muốn nghe nhạc mới của cụ QAQ  】

【 Sao lại là hot search của Lương Bạch Vũ nữa? Mười ngày thì hết chín là hot search của hắn, không phải vi phạm hợp đồng thì cũng là đến muộn. Người kiểu gì mà còn chưa chìm vậy? Vừa thấy thôi đã phiền chết.】

【Tại hát hay chứ sao? Ai hát hay hơn cụ đi là cụ đã sớm chìm. Tiếc thay chả có mống nào.】

【 Phiền thí chủ không cần mở ra xem là được, đã chê phiền mà bài nào cũng mở ra xem, xem rồi còn bày đặt bình luận, sao thí chủ rảnh quá vậy? Đã rảnh thế mà còn không phiền thí chủ thì phiền ai?】

......

【 Gồi gồi, wí dị đừng cãi nữa, sắp dô trực tiếp gồi nè! 】

【 Phải phải phải, mau mở máy đi!】

Ở biệt thự, Ngôn Mông Mông, Ngôn Trúc Trúc, Ngôn Khốc Khốc đã ngồi ngay ngắn trên sofa.

Kỳ Duyên cầm điều khiển, chuyển đến nền tảng phát trực tiếp, bắt đầu chờ phát sóng.

Hắn ngồi xuống bên cạnh, đặt laptop trên đầu gói, nhìn bộ dạng trịnh trọng lạ lùng của bọn nhỏ, khoé môi khẽ nhếch lên: "Các con quan tâm chương trình này thế à?"

Ngôn Mông Mông gật đầu: "Vâng ạ, chúng con hỏi chú Dương Thân rồi, chú Dương Thân nói là nếu chương trình này hiệu quả tốt thì sẽ giúp nước chanh mướp đắng ừm——" bé ngừng một chút, tạm thời không nhớ ra từ chú Dương Thân nói là gì, cố gắng vắt óc ra suy nghĩ.

Ngôn Trúc Trúc nhắc nhở: "Xào hot."

Ngôn Mông Mông nhìn em trai cười, tiếp tục nói: "Đúng thế ạ, sau khi nước chanh mướp đắng xào hot, cửa hàng online của bọn con sẽ có rất nhiều người mua ạ."

Kỳ Duyên hơi nhướng mày: "Thế ba có nên giúp các con mời thuỷ quân, lúc sản phẩm xuất hiện trong chương trình thì bình luận tên cửa hàng ở dưới không?"

Ngôn Khốc Khốc bóc măng cụt: "Thuỷ quân là cái gì ạ?"

Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc cũng nhìn về phía Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên đứng hình một chút rồi nói như không có gì: "À, không có gì, ý là làm quảng cáo thôi." Cái loại chuyện loạn thất bát tao trong giới giải trí vẫn là không nên để bọn nhỏ biết.

Ba đứa bé gật đầu, cái hiểu cái không: "Ồ~"

Kỳ Duyên lại hỏi: "Mẹ đâu?"

Ngôn Mông Mông đáp: "Mẹ đang ở sân sau nói chuyện điện thoại với chú Lương ạ."

Kỳ Duyên nhạy bén bắt được chữ: "Chú Lương?"

Ngôn Khốc Khốc cắn một miếng măng cụt, mơ mơ hồ hồ nói: "Chú Lương Bạch Vũ."

Ngôn Trúc Trúc gật đầu, chỉ lên màn hình TV. Lúc này màn hình chờ phát sóng trực tiếp là một tấm poster. Trên poster, chính giữa là Lương Bạch Vũ. Bé nói: "Là chú này nè."

Kỳ Duyên giương mắt nhìn sang.

Tất nhiên là hắn biết Lương Bạch Vũ, trong giới nổi danh là thánh "bồ câu" (thả bồ câu/ leo cây/ bội tín). Nếu là người khác thì đã sớm bị kéo vào danh sách đen.

Khổ nỗi Lương Bạch Vũ lại có vốn tự thân mạnh, ra nhạc mới mấy tiếng là chiếm hết tất cả các bảng xếp hạng lớn, nổi không ai bì trong nhánh ca sĩ.

Thế nên công ty quản lý dứt khoát mượn cái từ "bồ câu" này lăng xê nhân thiết (thiết lập nhân vật), đoàn đội cứ mắt nhắm mắt mở mặc kệ Lương Bạch Vũ đến muộn, vi phạm hợp đồng, dựa vào điểm này mà hấp dẫn sự chú ý của dân mạng mê nhạc.

Trong giới giải trí, chú ý chính là lưu lượng.

Dưới tình hình này, các nhãn hàng và chương trình truyền hình càng thích mời Lương Bạch Vũ. Vi phạm hợp đồng không những được đền tiền mà còn hấp dẫn được cả một đợt sóng nhiệt.

Nhưng đây đều không phải trọng điểm, trọng điểm là Ngôn Án và Lương Bạch Vũ thân thiết đến mức gọi điện thoại riêng từ khi nào?

Hơn nữa, ba đứa nhỏ dường như đều quen biết Lương Bạch Vũ, còn gọi chú Lương thân mật như vậy?

Tay Kỳ Duyên rời khỏi bàn phím, bất động thanh sắc hỏi: "Các con biết người ta từ khi nào?"

Ngôn Mông Mông cầm gói snack lên, vừa cố mở vừa trả lời rất tự nhiên: "Chúng con vừa sinh ra đã quen biết rồi, còn quen sớm hơn ba rất rất nhiều luôn."

_____________

Tác giả có lời muốn nói: 【 Con trai vẫn luôn xé lòng cha không trượt phát nào.mp3】

(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top