Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Tuyển bảo mẫu, nam, 18 tuổi trở lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng sấm ầm ầm vang lên trên bầu trời, thành phố Kinh vào tháng Sáu chào đón cơn mưa mùa hạ đầu tiên. Sàn gạch đá bị nước mưa xối qua, những chỗ gập ghềnh dần tích tụ thành vũng nước, phản chiếu bóng cây hai bên.

Thẩm Ý An che ô, tập trung nhìn con đường dưới chân, cẩn thận né tránh những vũng nước liên tiếp.

Hôm nay vận khí của cậu không tốt cho lắm. Cậu đi đôi giày thể thao trắng mới mua, đi làm công việc bán thời gian ở khu giảng đường. Kết quả, vừa mới bước vào văn phòng thì bên ngoài đã nghe một tiếng sấm vang lên, bầu trời ngay lập tức bị mây đen bao phủ rồi mưa lớn trút xuống.

Đợi mãi mưa cũng không tạnh, nếu không phải thầy trong văn phòng cho cậu mượn ô, thì cậu chỉ có thể ngồi trong khu này đợi bạn cùng phòng tỉnh dậy mang ô đến cho cậu.

Dù Thẩm Ý An đã rất cẩn thận nhưng đôi giày trắng mới tinh vẫn không tránh khỏi việc bị nước bẩn bắn lên.

Cậu cúi nhìn, hàng lông mi đen dài khẽ rung lên, khẽ thở dài.

Đôi giày này là cậu mua sau khi nhận được tiền lương làm thêm tháng trước. Ban đầu cậu có hai đôi giày để thay đổi, nhưng một đôi vì sử dụng quá lâu nên đã hỏng hẳn, vì vậy Thẩm Ý An đành phải trích vài ngày lương để mua đôi giày mới.

Vậy mà, ngay ngày đầu tiên đem ra dùng đã gặp mưa.

Hôm nay là cuối tuần, khuôn viên Đại học Kinh bớt náo nhiệt hơn hẳn, suốt đoạn đường về ký túc xá Thẩm Ý An cũng không gặp người quen nào.

Mãi cho đến khi đi ngang qua thư viện, cậu mới nhìn thấy lớp trưởng đứng ở cửa chuẩn bị đi ăn trưa.

Lớp trưởng tên là Hứa Hòa Gia, một cô gái tính cách cởi mở và nhiệt tình. Khi nhìn thấy cậu, cô rất vui vẻ vẫy tay, che ô rồi chạy nhanh đến chỗ cậu.

"Tiểu Ý, tối qua thấy các cậu ở ký túc xá thức đêm sửa bài tập nhóm, hôm nay cuối tuần sao không ngủ thêm chút nữa?"

Thẩm Ý An khẽ cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, trông rất đỗi dịu dàng đơn thuần, "Bọn họ đang ngủ, còn tớ phải đi làm thêm."

Hứa Hòa Gia nhìn làn da trắng nõn tinh tế của cậu, dưới mắt không có chút quầng thâm nào, liền thốt lên đầy ngưỡng mộ, "Cậu làm sao mà dưỡng da tốt thế? Tớ nghe Vu Minh nói cậu cũng thức khuya không ít, vậy mà da vẫn đẹp thế này. Cậu dùng loại mỹ phẩm nào vậy, chia sẻ cho tớ với!"

Vu Minh là bạn cùng phòng của cậu, nằm giường phía trên cậu, cậu ấy hay thức khuya chơi PUBG, thỉnh thoảng xuống đi vệ sinh sẽ gặp Thẩm Ý An đang cặm cụi làm bài.

Thẩm Ý An im lặng một lúc, dưới ánh mắt đầy mong đợi của Hứa Hòa Gia, cậu khẽ nói: "...Kem Đại Bảo, cũng tính là sản phẩm chăm sóc da nhỉ."

Hứa Hòa Gia: "..."

Hứa Hòa Gia: "Tính, sao lại không tính chứ."

Nhìn ánh mắt trong veo của cậu, cô cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.

Có lẽ có những người trời sinh đã xuất sắc, không cần dưỡng da cũng có thể vượt qua những người dùng cả đống mỹ phẩm.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Thẩm Ý An như chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Lớp trưởng, học bổng kỳ này khi nào có thể phát vậy?"

Hứa Hòa Gia ngẩn người một lát, rồi nhớ lại: "Hình như có vấn đề gì đó ở khâu phê duyệt, khả năng phải một thời gian nữa mới phát..."

Vừa nói, cô vừa nhìn Thẩm Ý An.

Cậu thực sự rất đẹp, đôi mắt đào hoa long lanh như chứa nước, làn da trắng mịn, đuôi mắt hơi đỏ, khi nhìn người khác cậu luôn tỏ ra chăm chú và điềm tĩnh, giống như một con nai con lạc lối trong rừng rậm.

Trên sống mũi Thẩm Ý An có một nốt ruồi nhỏ, đôi môi đỏ hồng. Chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhất cũng đã đủ thu hút mọi ánh nhìn.

Hứa Hòa Gia luôn biết cậu bạn học ít nói và kín đáo này có nhan sắc nổi bật đến mức nào, nhưng với tư cách là lớp trưởng, cô cũng hiểu rất rõ cuộc sống khó khăn phía sau ngoại hình nổi bật đó.

Thẩm Ý An lớn lên trong cô nhi viện, may mắn được một cặp vợ chồng già tốt bụng nhận nuôi, nhưng chưa kịp báo đáp họ thì cả hai đã lần lượt qua đời, để lại cậu một mình tự lo liệu từ khi còn học cấp ba.

Ba năm trung học đầy áp lực, Thẩm Ý An vừa học vừa làm hai công việc, cuối cùng vẫn thi đỗ vào Đại học Kinh. Điều đó khiến Hứa Hòa Gia bội phục không thôi.

Là lớp trưởng, mỗi khi có các hoạt động bán thời gian hoặc những cơ hội nhận tiền thưởng, cô đều giới thiệu cho Thẩm Ý An.
Cậu cũng không phụ lòng, năm nào cũng giành được học bổng và giải thưởng từ các cuộc thi.

Tuy nhiên, năm nay quá trình phê duyệt học bổng lại gặp trục trặc. Vốn dĩ trường cũng có nhiều thủ tục phức tạp để xét duyệt tiền thưởng, tự dưng lại có vấn đề xảy ra như này, không biết bao giờ mới được phát. Những người khác không sao, nhưng với Thẩm Ý An, học bổng là nguồn thu nhập chính để trang trải sinh hoạt phí, nên cuộc sống của cậu vốn đã eo hẹp nay lại càng khó khăn hơn.

Hứa Hòa Gia hiểu rõ, với tính cách của Thẩm Ý An, nếu không thực sự gặp khó khăn thì cậu sẽ không hỏi cô về chuyện này.
Nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cậu, cô cảm thấy thương cậu nên thử đề nghị: "Tiểu Ý, hay là... để tớ cho cậu mượn một ít nhé?"

Tuy sinh hoạt phí của cô không nhiều, nhưng so với Thẩm Ý An vẫn tốt hơn rất nhiều.

Cô thực lòng muốn giúp, nhưng Thẩm Ý An vẫn lắc đầu: "Không cần đâu, lớp trưởng; lần trước nghe cậu nói sinh hoạt phí của cậu cũng không đủ, đừng vì tớ mà chịu thiệt. Với lại... tớ không chắc khi nào có thể trả lại số tiền đó, cảm ơn lòng tốt của cậu."

Hai người từ chối qua lại một hồi, cuối cùng Hứa Hòa Gia đành chịu thua.

Trong lúc trò chuyện, họ đã đến dưới ký túc xá nữ. Hứa Hòa Gia ôm chặt đống sách trong tay, an ủi: "Tiểu Ý, khi nào có tin về học bổng, tớ sẽ báo ngay cho cậu. Nếu thật sự không có, đừng ngại gì cả, tớ vẫn có thể mời cậu ăn cơm được mà!"

Cảm nhận được sự chân thành của đối phương, Thẩm Ý An nở nụ cười nhẹ, đôi mắt cong lên: "Mình biết rồi, cảm ơn lớp trưởng."

Vẫy tay chào Hứa Hòa Gia, Thẩm Ý An tiếp tục che ô đi về phía ký túc xá của mình.
Năm nay, ngoài việc học căng thẳng, cậu còn tham gia nhiều hoạt động và cuộc thi, khiến cậu bận rộn hơn cả những ngày cuối cấp ba. Vì thế, Thẩm Ý An đã quyết định tạm ngừng làm thêm.

Nhưng kỳ học này sắp kết thúc, cậu có thể tranh thủ kỳ nghỉ hè để tìm một công việc tạm thời, tích lũy thêm một ít tiền, đồng thời giảm bớt áp lực trả nợ vay sinh viên sau khi tốt nghiệp.

Khi đã quyết định, Thẩm Ý An lấy điện thoại ra, mở ứng dụng mà cậu quen thuộc.
Có rất nhiều loại công việc bán thời gian, nhưng cậu cần tìm công việc phù hợp với mức lương ổn định. Tuy nhiên, trời không chiều lòng người, cậu lướt suốt một lúc mà vẫn chưa tìm thấy gì ưng ý. Ngẩng đầu lên, cậu đã đến cửa ký túc xá.

Thẩm Ý An nhẹ nhàng đẩy cửa vào, quả nhiên trong phòng rất yên tĩnh, thậm chí nếu lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ.

Cậu cũng thấy hơi buồn ngủ. Đêm qua cậu ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm, nên buổi chiều định chợp mắt một chút. Ăn trưa xong cũng không thấy có ai trong phòng thức dậy. Thẩm Ý An liền nhắn một câu trong nhóm chat ký túc xá: "Em đi ngủ nhé", rồi thay đồ ngủ và leo lên giường. Chẳng mấy chốc, cậu chìm vào giấc ngủ sâu.

Giấc ngủ kéo dài đến hơn sáu giờ chiều, khi Thẩm Ý An tỉnh dậy, trong phòng vẫn chưa bật đèn, mọi thứ đều yên tĩnh. Qua khe hở của rèm giường, cậu thấy ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính của người bạn cùng phòng đối diện.

Có vẻ như các bạn cùng phòng đã thấy tin nhắn của cậu, nên dù họ đã dậy từ chiều, vẫn giữ yên lặng để cậu ngủ đến khi tự tỉnh.
Sau khi ngủ đủ giấc, Thẩm Ý An cảm thấy tinh thần sảng khoái. Cậu vừa định vén rèm xuống giường thì nghe thấy tiếng cửa phòng "két" một tiếng mở ra, hai người nhẹ nhàng bước vào phòng, sau đó là tiếng cửa đóng lại.

Người xách theo một suất cơm thịt vịt là trưởng phòng kí túc xá - Từ Kỳ Nam, theo sau là Hàn Uyên, bạn cùng giường kế bên của Thẩm Ý An. Cả hai nhẹ nhàng đi đến bàn của Vu Minh, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ý vẫn chưa dậy à?"

Vu Minh vừa định lắc đầu thì nghe thấy tiếng rèm giường phía sau kéo ra.

Cả ba người đều quay đầu lại. Gương mặt trắng nõn của Thẩm Ý An vẫn còn phơn phớt chút ửng đỏ sau khi ngủ dậy, dưới ánh sáng từ màn hình máy tính của Vu Minh, cậu tỏ vẻ ngại ngùng: "Em dậy rồi, ngủ trưa hơi lâu chút."

Thấy cậu tỉnh, Từ Kỳ Nam thở phào nhẹ nhõm. Anh bạn bật đèn trong phòng, rồi đặt suất cơm vịt và một ly trà sữa bốn mùa lên trước mặt Thẩm Ý An: "Biết chắc là buổi chiều em sẽ ngủ bù, nên anh mua sẵn cơm và trà sữa cho em rồi, mau ăn đi."

Cơm vịt là món độc quyền của căng tin số bốn, nơi xa nhất so với ký túc xá của họ. Dù rất thích món này, Thẩm Ý An lại lười đi xa. Giờ đây, cậu không cần ra khỏi giường mà vẫn có thể thưởng thức, lại còn có thêm ly trà sữa. Đôi mắt của Thẩm Ý An lập tức sáng lên.

"Cảm ơn Kỳ Nam~" Cậu vừa nhận cơm và trà sữa, vừa vui vẻ lấy điện thoại ra: "Bao nhiêu tiền thế? Để em chuyển khoản cho anh."

Thẩm Ý An mặc bộ đồ ngủ xanh có hình gấu, làn da trắng nõn, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh khi nhìn người khác, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Từ Kỳ Nam nhìn cậu như thể đang nhìn đứa em trai lý tưởng của mình, trìu mến xua tay: "Chỉ là một bữa cơm thôi, không cần phải trả đâu. Mấy lần làm bài tập em giúp anh không ít, coi như là cảm ơn em đi."

Tình trạng của Thẩm Ý An cả ba người bạn cùng phòng đều biết. Gia thế cả ba đều khá giả, sống cũng rất nghĩa khí. Thẩm Ý An là người nhỏ tuổi nhất trong phòng, đẹp trai, ngoan ngoãn, lại có hoàn cảnh đáng thương. Ngay từ khi nhập học, cậu đã được ba người bạn cùng phòng coi như em trai mà chăm sóc.

Đặc biệt là trưởng ký túc xá, Từ Kỳ Nam, người có gia thế khá nhất và cũng là người chăm sóc cậu nhất. Anh bạn thường xuyên tìm lý do để mua đồ cho Thẩm Ý An hoặc mời cậu bữa cơm. Mấy lần đầu, Thẩm Ý An cảm thấy rất ngại, cố gắng trả tiền cho những món đồ và bữa cơm đó. Tuy nhiên, Từ Kỳ Nam kiên quyết không nhận tiền, sau vài lần như vậy, Thẩm Ý An đã dần chấp nhận.

Cậu biết các bạn cùng phòng chăm sóc mình, lại không nhận sự đền đáp về mặt tài chính, cho nên Thẩm Ý An liền cố gắng giúp đỡ trong các lĩnh vực khác.

Chẳng hạn, trong mỗi dự án nhóm và bài tập lớn, là thành viên luôn dành được học bổng trong phòng kí túc 302 này, Thẩm Ý An luôn cố gắng đóng nhiều nhất có thể. Ngày hôm qua, cả nhóm đã thức thâu đêm để hoàn thành bài tập nhóm, lúc này trong phòng ký túc xá, tiếng trò chơi trực tuyến liên tục vang lên.

Thẩm Ý An rời giường, ngồi vào ghế và từ từ ăn cơm vịt, cậu thỏa mãn tới mức nheo cả mắt lại.

Buổi chiều lướt tìm việc làm thêm không thuận lợi cho lắm, cậu đã lướt qua nhiều tin tuyển dụng mà không tìm thấy công việc phù hợp. Tranh thủ lúc ăn cơm, Thẩm Ý An mở ứng dụng tìm việc và tiếp tục lướt xem các tin tuyển dụng.

Hiện tại các công việc làm thêm rất đa dạng, nhưng cũng có nhiều việc không đáng tin cậy. Những công việc mà Thẩm Ý An thấy có vẻ ổn thì khi xem kĩ hơn đều thấy đầy đánh giá tiêu cực từ những người đã bị lừa đi phỏng vấn, vì vậy cậu lại âm thầm thoát ra.

Cho tới khi ăn cơm xong, Thẩm Ý An vẫn chưa tìm được công việc nào phù hợp. Thẩm Ý An có chút nhụt chí, cậu buồn bực hút một ngụm trà sữa, ngón tay cái vô thức lướt màn hình.

Theo động tác lướt xuống của ngón tay, một tin tuyển dụng mới xuất hiện.

Tiêu đề đơn giản trên đó đã thu hút sự chú ý của cậu—

【Cần tuyển bảo mẫu, nam, 18 tuổi trở lên】

Thời buổi này còn có công việc bảo mẫu mà yêu cầu là nam giới nữa ư?

Mang theo một chút tò mò, Thẩm Ý An nhấp vào chi tiết.

Phần mô tả chi tiết cũng đơn giản y như tiêu đề, chỉ có vài từ ngắn gọn.

【Cần tuyển nam bảo mẫu, 18 tuổi trở lên, yêu cầu: biết nấu ăn, tính cách điềm tĩnh, TÍNH TÌNH TỐT, lương tháng 10 vạn】

Những yêu cầu đầu tiên khá bình thường, biết nấu ăn là kỹ năng cơ bản của một bảo mẫu, tính tình tốt còn được đặc biệt viết in hoa đậm, có vẻ như người thuê có tính cách không dễ ở chung cho lắm nhỉ...

Thẩm Ý An bình tĩnh đọc tiếp, cho đến khi nhìn thấy câu cuối cùng, cậu hơi mở to mắt—
Tiền lương 1 tháng...

Mười vạn???

Thẩm Ý An hút một ngụm toàn trân châu, bởi vì sốc mà suýt bị nghẹn. Cậu nhanh chóng nhai nuốt xuống, tay ấn vào nút quay lại, định thoát ra.

Hiện giờ bọn lừa đảo không thể đăng tin tuyển dụng có sức tin cậy ổn một chút được à? Ai lại trả mười vạn mỗi tháng cho một bảo mẫu chỉ cần nấu ăn?

Chỉ có kẻ ngốc mới tin vào điều đó.

Lý trí bảo cậu rằng đây chắc chắn là giả, nhưng ngón tay định ấn vào nút quay lại vẫn đứng yên.

Cậu băn khoăn nhìn vào mức lương chói mắt, thầm nghĩ:... Kẻ lừa đảo có thể không ngu ngốc đến mức tạo ra một tin tuyển dụng giả đến vậy.

Đôi khi điều gì đó nhìn giả quá mức cho phép lại có thể là thật.

Năm giây sau, Thẩm Ý An nhìn vào hiển thị trên màn hình "Bạn đã nộp CV, vui lòng kiên nhẫn chờ đợi phản hồi từ đối phương", có hơi chột dạ mà đặt điện thoại xuống bàn.
—————————-————————————
23/9/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top