Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Hình như mình vớ được đại gia rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố Kinh, trụ sở tập đoàn Phó thị.

Tòa nhà cao trăm mét đứng sừng sững tại trung tâm phồn hoa nhất của thành phố, bề mặt kính phản chiếu ánh sáng mặt trời, khiến tòa kiến trúc khổng lồ này như được phủ một lớp ánh vàng lấp lánh, rực rỡ lóa mắt.

Người qua đường không khỏi ngước nhìn lên với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Phó thị là tập đoàn giàu có nhất nhì tại thành phố Kinh, bên dưới có vô số công ty con. So với những toà nhà khác, toà trụ sở này luôn là nơi thu hút sự chú ý nhất.

Có thể vào làm việc cho tập đoàn Phó thị đều là những nhân tài xuất sắc trong các lĩnh vực. Họ mang lại lợi nhuận cao cho Phó thị và ngược lại mức lương mà Phó thị chi trả cho họ cũng là những con số mà người thường không thể tưởng tượng nổi.

Trong đó, trợ lý Tô Đỉnh, trưởng nhóm thư ký của toàn bộ công ty, người có mức lương cao nhất, đang nhìn chằm hằm vào hàng trăm hồ sơ danh sách nhân viên trên màn hình máy tính, rối như tơ vò.

Cũng không phải vì việc gì liên quan đến sự sống còn của công ty, mà là vì vài tháng trước, ông chủ của y, Phó Các, gặp phải tai nạn xe dẫn tới chân bị thương, hiện đang điều trị tại bệnh viện, sắp tới chuẩn bị xuất viện về nhà dưỡng thương. Trong thời gian dài tới đây, sếp của y có khả năng phải dùng tới xe lăn để di chuyển.

Mặc dù Phó Các xuất thân giàu có, tiền tài danh vọng không thiếu thứ gì, nhưng lại là một người cuồng công việc chính hiệu.

Một ngày có hai mươi bốn giờ, anh có thể làm việc suốt hai mươi giờ tại văn phòng công ty, bốn giờ còn lại sẽ ngủ luôn trong phòng nghỉ của công ty.

Đột nhiên gặp chuyện, xem xét môi trường công ty mà nói, rõ ràng không đủ khả năng để sếp y yên tâm dưỡng thương, sớm ngày hồi phục, bởi lẽ làm gì có ai chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho sếp đâu.

Công ty không có, mà ngay cả ở nhà của sếp y cũng không có luôn.

Phó Các có tính chiếm hữu rất mạnh, ngoài việc thuê người giúp việc theo giờ định kỳ đến dọn dẹp, trong nhà anh không có lấy một người chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày.

Vì lý do đó, Tô Đỉnh được giao nhiệm vụ khẩn cấp phải tìm một người bảo mẫu phù hợp trước khi ông chủ xuất viện.

Nếu chỉ là một người giúp việc bình thường thì còn dễ, nhưng việc Phó Các có thể chịu đựng việc trong nhà mình xuất hiện thêm một sinh vật sống khác ngoài mình ra đã là giới hạn, cho nên người bảo mẫu này vừa phải biết chăm sóc một người đàn ông trưởng thành tạm thời bị khuyết tật ở chân, vừa phải biết nấu ăn, và đồ ăn nấu ra phải ngon.

Điều kiện đầu tiên đã loại bỏ đi các ứng viên nữ. Cũng không phải là Tô Đỉnh phân biệt giới tính hay gì, mà là vì rất ít phụ nữ có đủ sức mạnh để nâng hay đỡ sếp y, nên y chỉ có thể tìm kiếm nam bảo mẫu.

Bảo mẫu là nam thì cũng nhiều, nhưng yêu cầu của Phó Các nhiều quá, khiến việc tìm kiếm càng khó khăn. Với những yêu cầu này, chỉ sợ đến năm sau cũng chưa tìm được ai.

Tô Đỉnh tự động loại bỏ một số yêu cầu phi lý, nhưng vẫn phát hiện số người phù hợp chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Còn ba ngày nữa là đến ngày Phó Các xuất viện. Nếu tới lúc đó mà vẫn chưa tìm được bảo mẫu, có lẽ Tô Đỉnh sẽ phải đích thân từ chức với người đã giao lệnh cho y - chính là mẹ của Phó Các, Phó phu nhân.

Cả ngày hôm đó, nhóm thư ký sàng lọc ứng viên và đưa danh sách cho Tô Đỉnh, y tiếp tục sàng lọc lại, nhưng vẫn không tìm được ứng viên phù hợp.

Sắc trời dần tối, thời gian tan làm đã đến, y thở dài mệt mỏi, cho nhóm thư ký ra về, còn mình thì quyết định làm thêm giờ để tìm thêm vài người nữa.

Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút. Khi y chuẩn bị để ngày mai tiếp tục tìm kiếm, thì điện thoại phát ra tiếng "ting".

Tô Đỉnh mở khóa điện thoại và thấy trên thanh thông báo là một hồ sơ từ ứng dụng tuyển dụng mà y vừa tải xuống không lâu trước đây, có người đã gửi sơ yếu lý lịch và đang chờ y xem xét.

Vốn dĩ việc tuyển dụng của tập đoàn Phó Thị luôn là phía công ty chủ động, qua nhiều vòng xét duyệt kỹ lưỡng. Chỉ khi nào xác nhận rằng ứng viên có năng lực đủ tốt và lý lịch trong sạch, họ mới được phép nhận việc.

Huống hồ đây lại là công việc chăm sóc cho sếp tại nhà.

Có thể khiến cho Tô Đỉnh phải đăng tin tuyển dụng lên ứng dụng tìm việc này, chứng tỏ y đã bị áp lực đè nén đến phát điên tới nơi rồi, nghĩ rằng đăng cũng chẳng mất gì nên y đã đăng thông tin tuyển dụng nam bảo mẫu lên ứng dụng.

Yêu cầu của Phó Các quá nhiều và quá khắt khe, y cũng không kỳ vọng nhiều vào việc có người sẽ ứng tuyển, nên chỉ viết vài dòng ngắn gọn đơn giản. Không ngờ lại có người thực sự nhắn tin riêng cho y.

Mặc dù có khả năng lớn là người này không đáp ứng đủ yêu cầu, nhưng là một người đi làm, Tô Đỉnh cũng hiểu được nỗi khó khăn trong việc tìm việc làm hiện nay, nên y đã mở hồ sơ đó để xem qua.

Không ngờ, vừa nhìn thoáng qua, y đã cảm thấy bất ngờ.

Thẩm Ý An, sinh viên năm hai Đại học Kinh, 20 tuổi.

Bên cạnh còn đính kèm một tấm ảnh chân dung 3x4, có vẻ như được chụp lúc mới nhập học, trên khuôn mặt vẫn còn chút ngây thơ, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ ngoài điển trai của cậu ấy, môi hồng răng trắng, ánh mắt trong sáng, khí chất ôn hòa.

Chỉ cần nhìn qua một phát, Tô Đỉnh đã thấy Thẩm Ý An đáp ứng được hai yêu cầu vô lý nhất của Phó Các.

Sinh viên đại học danh tiếng √ Vẻ ngoài và khí chất xuất sắc √

Mặc dù Tô Đỉnh không hiểu vì sao sếp của mình lại đặt ra yêu cầu cao về ngoại hình và học vấn chỉ để tuyển một người bảo mẫu, chẳng lẽ họ phải dùng khuôn mặt và bảng điểm để quét dọn và lau chùi sao?

Việc yêu cầu sinh viên từ một trường đại học danh tiếng thì có thể hiểu được, nhưng với ánh mắt thẩm mỹ của ông chủ, cái gọi là "ngoại hình và khí chất xuất sắc" thực ra đồng nghĩa với việc phải vượt trội hơn hầu hết mọi người.

Trong số những người mà Tô Đỉnh đã xem xét hôm nay, cũng có vài người có ngoại hình ưa nhìn, nhưng để nói là vượt trội so với hầu hết mọi người thì chắc chắn không có ai đạt tới mức đó.

Những người có ngoại hình như vậy thường sẽ làm truyền thông tự do hoặc bước vào ngành giải trí để kiếm tiền, ai còn muốn đến làm bảo mẫu chứ.

Tô Đỉnh bắt đầu thấy hứng thú với cậu nam sinh đã gửi hồ sơ này. Với ngoại hình như vậy, cậu ấy đã vượt qua được hàng loạt ứng viên. Trong biển người mênh mông, việc gặp một người như Thẩm Ý An, người có thể đáp ứng ngay hai yêu cầu từ đầu, quả thực là hiếm có.

Tô Đỉnh có linh cảm rằng công việc khổ sở này liệu có kết thúc hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào việc Thẩm Ý An có đạt yêu cầu tiếp theo hay không.

Hồ sơ cá nhân không cung cấp được nhiều thông tin, nên Tô Đỉnh phát huy kỹ năng của một trợ lý đặc biệt, bắt đầu tìm hiểu chi tiết về Thẩm Ý An, lý lịch và quá trình trưởng thành của cậu.

Chỉ trong vòng chưa đầy năm phút, màn hình máy tính đã hiện lên đầy đủ thông tin cá nhân.

Tô Đỉnh đọc nhanh như gió, đôi tay di chuyển chuột không ngừng, ánh mắt ẩn dưới cặp kính viền vàng ngày càng sáng lên. Cuối cùng, trên gương mặt đã bị công việc vắt kiệt mấy ngày qua của y, đã xuất hiện một nụ cười nhẹ nhõm đầy hạnh phúc.

Sau khi ăn xong, Thẩm Ý An gói gọn rác và đặt nó bên cạnh bàn ghế, dự định ngày mai khi ra ngoài sẽ mang đi vứt.

Ly trà sữa bốn mùa vẫn còn nửa ly, cậu mang nó lên giường, dự định vừa phác thảo vừa uống.

Buổi chiều cậu đã ngủ bù quá lâu, nên tối nay e rằng sẽ khó ngủ. Thẩm Ý An quyết định tranh thủ vẽ thêm vài bức để kiếm tiền lo bữa ăn trong thời gian tới.

Vừa mới mở bảng vẽ ra, điện thoại lại kêu "ting" một tiếng.

Cậu đã tắt âm báo của WeChat và các ứng dụng khác, chỉ còn lại thông báo riêng từ ứng dụng tuyển dụng đó mới có thể phát ra âm thanh như vậy.

Thẩm Ý An mở điện thoại và đúng như dự đoán, trên thanh thông báo hiển thị: "Có nhà tuyển dụng đã trả lời bạn, hãy xem ngay!"

Phản hồi cũng thật nhanh.

Với tâm trạng phức tạp xen lẫn chút kỳ vọng, Thẩm Ý An nhấp vào để xem.

[Chào cậu Thẩm, tôi đã xem qua hồ sơ của cậu và thấy rằng cậu rất phù hợp với công việc này. Không biết cậu có thể gặp mặt để trao đổi chi tiết được không?]

Thẩm Ý An cúi đầu, do dự không biết có nên nhắn lại hay không thì đối phương lại tiếp tục gửi thêm một tin nhắn nữa.

[Tôi thấy cậu ghi trên hồ sơ rằng cậu hiện đang là sinh viên của Đại học Kinh, vừa lúc tôi ở gần khu vực đó. Nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể gặp nhau tại quán cà phê đối diện Đại học Kinh.]

Quán cà phê đối diện trường, chỉ cần ra khỏi cổng là có thể đi bộ tới, không cần tốn tiền xe.

Nhìn dòng thông tin về mức lương tháng mười vạn, Thẩm Ý An không khỏi một lần nữa cảm thấy bị cám dỗ.

Dù sao cũng không tốn nhiều thời gian, hồ sơ cũng đã gửi rồi, không bằng gặp anh ta một lần. Nếu thấy không đáng tin, thì từ chối cũng chưa muộn.

Quyết định như vậy, Thẩm Ý An bắt đầu gõ phím nhanh chóng.

[Được ạ, ngày mai mấy giờ ạ?]

Đối phương trả lời rất nhanh.

[Mười giờ sáng mai, có được không?]

[Được ạ ~]

Thời gian đã được ấn định, Thẩm Ý An đặt bút vẽ xuống, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, suy nghĩ mông lung.

Không hiểu tại sao, nhưng thái độ lịch sự và giọng điệu ấm áp của đối phương khiến cậu có một linh cảm mãnh liệt rằng công việc làm thêm này, dù có vẻ vô lý, nhưng có thể không phải là điều hão huyền như cậu tưởng.

Thẩm Ý An không biết đó có phải là sự tự trấn an về mặt tâm lý hay không, nhưng ngày mai gặp mặt, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.


Sáng hôm sau, đúng chín giờ, chuông báo thức reo vang, đánh thức Thẩm Ý An khỏi giấc ngủ.

Cậu không có thói quen nằm cố, sợ làm phiền bạn cùng phòng, nên vừa nghe chuông kêu đã tắt ngay.

Vì hôm nay phải gặp vị Tô tiên sinh kia, Thẩm Ý An đã không thức khuya vẽ, mà đi ngủ sớm để đảm bảo có tinh thần tốt nhất cho buổi gặp.

Sau khi ăn sáng xong, đồng hồ đã chỉ chín giờ rưỡi. Thẩm Ý An lên chiếc xe điện mini của trường, đi thẳng ra cổng chính.

Đối diện Đại học Kinh là một khu thương mại sầm uất với nhiều thương hiệu lớn. Ngay phía trước là quán cà phê mà cậu đã quen thuộc từ khi đỗ vào trường. Quán có hương vị ngon, giá cả hợp lý, nên được lòng khá nhiều sinh viên.

Lúc này còn khá sớm, quán cà phê hầu như không có khách. Khi Thẩm Ý An bước vào, ngoài các nhân viên, chỉ có hai cô gái đang ngồi chuyện phiếm ở bên phải.

Cậu gọi một ly cà phê latte, rồi đi tới bàn tận cùng trong góc trái.

Khi Tô Đỉnh bước vào, ánh mắt đầu tiên đã lập tức nhìn thấy Thẩm Ý An đang ngồi ở góc trái.

Thẩm Ý An đang nghiêng đầu, nhìn ra con phố qua tấm kính, một tay chống cằm, đôi mắt chớp chớp, hàng mi đen dài, lúc không có biểu tình gì thì trông có chút lạnh lùng.

Cậu không có thói quen cúi gập người như đa số sinh viên khác, lưng thẳng tắp, dù mặc bộ đồ đơn giản nhất cũng không che nổi khí chất nổi bật của cậu.

Thẩm Ý An hơi nghiêng mặt so với phía Tô Đỉnh, sống mũi cao nổi bật, so với trong ảnh thì ngoài đời còn xuất sắc hơn.

Cuối cùng, Tô Đỉnh đã hiểu câu nói "người đẹp nhiều khi không ăn ảnh" là thế nào.

Nếu gương mặt này còn không đạt yêu cầu của ông chủ, thì chắc trên thế giới này không còn ai có thể đáp ứng được.

Phía trước mặt truyền tới hai tiếng gõ nhẹ, Thẩm Ý An giật mình quay lại, nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc tây trang giày da, mang phong thái của tầng lớp tinh anh, cậu bất ngờ đứng dậy theo phản xạ, "Là... anh Tô phải không ạ?"

Tô Đỉnh vừa cảm nhận cú sốc nhan sắc ở khoảng cách gần, vừa vươn tay ra bắt, "Tôi là Tô Đỉnh."

Thẩm Ý An vội đáp, "Chào anh Tô, em là Thẩm Ý An."

Cả hai ngồi xuống đối diện nhau.

Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ trong quán cà phê đến, Tô Đỉnh gọi một ly cà phê đá, và bắt đầu đánh giá trang phục của chàng trai trước mặt.

Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, dù có phần cũ nhưng được giặt sạch sẽ tinh tươm.

Không đeo bất kỳ trang sức nào, cũng không để kiểu tóc kỳ quặc. Khí chất của Thẩm Ý An rất ôn hòa an tĩnh, đôi mắt trong veo, không có nhiều suy tính phức tạp, chỉ cần nhìn là dễ sinh ra thiện cảm.

Tô Đỉnh đánh giá rất cao ấn tượng đầu tiên về Thẩm Ý An.

Tô Đỉnh hỏi: "Tiểu Ý, tôi có thể gọi cậu như vậy được không?"

Thẩm Ý An gật đầu, "Được ạ."

Tô Đỉnh lấy từ trong túi ra vài tờ tài liệu, vừa nhìn vừa hỏi: "Vậy tôi sẽ vào thẳng vấn đề nhé, tại sao cậu lại chọn ứng tuyển công việc này?"

Thẩm Ý An khẽ mím môi, trả lời nhẹ nhàng: "Em thiếu tiền ạ."

Tô Đỉnh dừng lại một chút, dở khóc dở cười: "Cậu thật thà quá nhỉ."

Hôm qua, Tô Đỉnh đã tra cứu thông tin về Thẩm Ý An, biết rằng từ nhỏ đến lớn cậu ấy sống rất khó khăn. Tô Đỉnh cũng hiểu rằng lý do Thẩm Ý An hỏi về công việc có mức lương cao này ngay lập tức là vì cậu ấy thiếu tiền, nhưng không ngờ tới, trên cương vị là một ứng viên mà cậu lại trả lời lý do thành thật như vậy.

Tô Đỉnh khi phỏng vấn các ứng viên trước đây, thường gặp nhiều lý do được đưa ra rất "đẹp đẽ" và "chuyên nghiệp" như: "muốn học hỏi thêm kinh nghiệm", "đam mê công việc", hay "muốn cống hiến cho công ty". Nhưng tất cả đều hiểu rằng, lý do thực sự là để kiếm tiền. Tuy nhiên rất ít ứng viên sẽ nói thẳng ra như thế.

Dù sao, sự thật thà cũng là một phẩm chất tốt, nó chứng tỏ cậu bé này sẽ không nói dối.

Điều này làm Tô Đỉnh càng vừa lòng hơn.

Tô Đỉnh đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu Ý, tôi rất hài lòng với những điều kiện ban đầu của cậu, nên không cần phải vòng vo nữa. Vị trí bảo mẫu này là tôi tuyển cho sếp của mình. Anh ấy gặp tai nạn xe cách đây vài ngày và hiện đang tạm thời mất khả năng vận động, cần tìm một người có thể chăm sóc trong thời gian này. Ngoài những yêu cầu đã ghi trên ứng dụng, tôi còn cần đánh giá về sức khỏe và khả năng nấu ăn của cậu. Không biết cậu có tiện thể hiện ngay bây giờ không?"

Thẩm Ý An ngẩn ra, rồi nói: "Được ạ, nhưng phải thể hiện thế nào..."

Tô Đỉnh đứng dậy, khẽ ho một tiếng vì ngượng ngùng: "Tôi nhẹ hơn sếp tôi một chút, nhưng cũng không nhẹ lắm đâu. Cậu thử xem có thể bế tôi được không, nếu được thì coi như cậu đạt tiêu chuẩn về sức khỏe."

Thẩm Ý An: "..."

Thẩm Ý An: "... Được ạ."

Cậu bước lên, nhìn vẻ mặt hơi ngượng của Tô Đỉnh, lễ phép hỏi: "Bế kiểu công chúa hay sao ạ?"

Tô Đỉnh: "... Phải."

Thẩm Ý An gật đầu, đưa tay ra định nhấc lấy gối chân của Tô Đỉnh.

Tô Đỉnh thấy Thẩm Ý An có dáng người mảnh mai, sợ cậu ấy không đủ sức nên còn đưa tay vịn lấy bàn cà phê. Nào ngờ ngay giây tiếp theo, tầm nhìn của Tô Đỉnh nghiêng hẳn đi khi bị Thẩm Ý An nhẹ nhàng bế lên, thậm chí cậu ấy còn lắc nhẹ hai cái.

Khi ngồi lại xuống ghế, Tô Đỉnh vẫn còn chút chóng mặt.

"Tiểu... Tiểu Ý, không ngờ cậu trông gầy thế mà sức lực lớn như vậy."

Thẩm Ý An ngại ngùng gãi đầu: "Do em bẩm sinh thôi ạ."

Cậu sống trong trại trẻ mồ côi từ nhỏ, thường giúp các bạn gái yếu ớt bê sách và ghế, lại phải tự mình làm mọi thứ, lâu dần sức mạnh trở nên rất ổn định.

"Ok!" Tô Đỉnh búng tay một cái, ý cười trên mặt không ngăn nổi nữa.

Chỉ còn lại phần đánh giá kỹ năng nấu nướng, nếu Thẩm Ý An nấu ăn tạm được, Tô Đỉnh sẵn sàng thuê một đầu bếp để dạy thêm vài ngày. Đứa nhỏ này đúng là bảo mẫu trời định của nhà họ Phó, không thể vì một chút thiếu sót về kỹ năng nấu ăn mà bỏ lỡ cậu ấy được.

Nếu bỏ lỡ cậu ấy, Tô Đỉnh lại phải tốn thêm thời gian để tìm người khác, mà còn chưa chắc đã tìm được người tốt như cậu ấy.

Tô Đỉnh nói: "Về phần nấu ăn, bây giờ cậu theo tôi về công ty nhé. Phòng thư ký có một nhà bếp nhỏ, gia vị và nguyên liệu đều có sẵn. Đi thôi!"

Thẩm Ý An bưng ly cà phê, mơ màng đi theo sau Tô Đỉnh.

Khi ngồi lên chiếc xe sang mà mình có làm việc từ thời kì khủng long cũng không mua nổi, Thẩm Ý An không khỏi thầm nghĩ:

Có lẽ lần này mình thật sự vớ được đại gia rồi.
———————————————
26/9/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top