Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30.

Mùi hương thuộc về Nhiếp Âm Chi trên người hắn thực sự quá nồng, khó mà bỏ qua được. Cố Giáng nằm trên giường rối rắm một lát, cuối cùng phất màn che lên đi về phía hạ du dòng suối trong rừng.

Hắn không để ý nhiều đến thế, không làm nóng nước suối trước, cứ thế cởi quần áo rồi bước vào làn nước lạnh băng, mùi hương thuộc về Nhiếp Âm Chi nhanh chóng bị dòng nước cuốn trôi.

Trên mặt nước bắt đầu có lác đác những cánh hoa hồng màu đỏ tươi trôi xuống, quay cuồng trong sóng nước, Cố Giáng duỗi tay bắt lấy, vò nát.

Sau đó càng ngày càng nhiều cánh hoa theo dòng nước trôi tới, Cố Giáng duỗi tay cản lại, tất cả cánh hoa đều dính lên tay hắn.

Nàng tắm một cái cũng phải rải cánh hoa, nước gội đầu cũng có đến vài mùi hương. Cố Giáng nhìn những cánh hoa này, cánh mũi tự động mường tưởng lại mùi hương quen thuộc, được rồi, hắn đã biết lát nước trên người nàng sẽ có mùi gì rồi.

Hắn nhàm chán tập trung hết số cánh hoa trôi dạt xuống vào một chỗ, ngón tay thon dài khuấy làn nước suối trong suốt, phủng cánh hoa trong lòng bàn tay.

Cố Giáng cười một tiếng sau đó đột nhiên cau mày, lật tay để cánh hoa trôi đi sau đó chìm cả người vào trong nước.

Hắn ở dưới đáy suối ngâm một lúc lâu mới đứng dậy, tiện tay lấy trong giới tử ra một bộ quần áo, quần áo màu đỏ sậm gần như chuyển thành đen đáp trên tay, trên áo có thêu hoa văn chìm phức tạp, chỉ vàng ở cổ tay áo dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.

Hiển nhiên quần áo này Nhiếp Âm Chi mua cho hắn hoàn toàn dựa theo sở thích của nàng.

Lúc Cố Giáng mang một thân toàn hơi nước trở lại vách núi thì Nhiếp Âm Chi vẫn chưa trở lại, hắn xốc màn che lên, vừa ngửi được mùi hương bên trong lại đi ra ngoài.

Cho nên hắn đi tắm chính là bằng thừa.

Phong Hàn Anh tỉnh lại trong cơ thể con thỏ, hắn ngủ trên người lão hổ một ngày một đêm, con hổ kia bị hắn bắt cóc ép trèo đèo lội suối chạy suốt hai ngày một đêm, buổi sáng bụng đã kêu ọt to, Phong Hàn Anh bị ồn đến mức buộc phải thả nó đi, cho nên giây phút này hắn chỉ có thể ngồi xổm trong bụi cỏ.

Đôi mắt thỏ đỏ hồng của hắn từ trong bụi cỏ liếc nhìn ra liền thấy bóng dáng Cố Giáng, lại quay đầu lại nhìn về phía màn che.

Sư tôn thế nhưng lại không đi vào mà ngồi một mình bên vách núi hít gió lạnh, bóng dáng cô độc tiêu điều, tóc dài rối tung, chẳng lẽ là cũng sợ Nhiếp Âm Chi??

Phong Hàn Anh do dự trong chốc lát, không biết có nên tới an ủi Cố Giáng không lại nghe được tiếng bước chân từ xa vọng lại, hắn lại lùi về.

Nhiếp Âm Chi thấy Cố Giáng ngồi bên vách núi, ánh mắt kinh ngạc không kém Phong Hàn Anh, nàng bước nhanh tới: "Sao ngươi lại ngồi đây?"

Người còn chưa đến nhưng mùi hương đã lượn lờ quanh mũi, quả nhiên là mùi như hắn đoán.

Nhiếp Âm Chi nói xong lại thấy mái tóc dài của hắn vẫn ẩm ướt, duỗi tay vén lên, "Tóc ngươi sao lại ướt thế này? Chẳng lẽ...." Nàng thấy Phong Hàn Anh vẫn đang ở đây cho nên dùng thần thức truyền âm, "Ngươi đã yếu đến mức độ không thể tự hong khô tóc mình sao?"

Cố Giáng bị nàng kéo tóc, ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái, lỗ mùi hừ một tiếng cười nhạo, "Cho dù mang mười ngươi như ngươi nâng lên thành Hóa Thần bổn tọa cũng làm được." Động tác của Nhiếp Âm Chi rất rề rà, nếu nàng trở lại muộn thêm tí nữa thì tóc hắn cũng bị gió thổi khô luôn rồi.

<Có quỷ mới tin ngươi nha! Lão ma đầu quá hư đốn, nếu ngươi mà "được" thì con hai người đã biết đi mua nước tương từ lâu rồi!>

<Ma đầu, ta không tin, trừ khi ngươi "làm" luôn bây giờ cho ta xem!>

<Ha ha ha, tối hôm qua ôm Nhiếp Âm Chi vừa liếm vừa hút tui còn tưởng ma đầu có đam mê độc đáo thích làm trong mơ, ai ngờ vừa tỉnh lại liền thừa cơ tiêu hủy chứng cứ! Được lắm!>

<CMN, làm trong mộng, được đấyyy, ha ha ha ha>

<Trong mơ cũng được, hóa ra ma đầu nhà ngươi vẫn được!>

Nhiếp Âm Chi nhìn lướt qua làn đạn, theo bản năng muốn sờ lên cổ mình, cuối cùng lại nhịn lại, nàng đã bảo mà, mơ gì mà thật thế chứ.

Cố gắng bỏ suy nghĩ đang hiện lên trong đầu đi, dùng linh lực giúp hắn hong khô tóc, "Ngươi mới đi tắm à?"

Cố Giáng nói: "Ừ, trên người toàn là mùi của ngươi."

"Trên người ta cũng toàn là mùi của ngươi đây này." Nhiếp Âm Chi nói thầm, trên cổ toàn là nước miếng của ngươi đó.

Ý nghĩ này theo "Cộng tình" thấm vào lòng hắn, đôi mắt Cố Giáng nhoáng lên vẻ chột dạ, không phải nàng không phát hiện sao?

Nhiếp Âm Chi đứng sau hắn nên không nhận ra điều gì.

Trên người Cố Giáng có một hơi thở rất độc đáo, kiểu mùi hương lãnh túc u hương, trước kia Nhiếp Âm Chi chưa bao giờ ngửi được mùi như vậy nên không biết hình dung như nào, có thể nói như gần như xa, đôi khi trong lúc lơ đãng đột nhiên lấn át mùi hương của nàng, tràn vào khứu giác nàng.

Mặt Nhiếp Âm Chi có chút nóng lên, động tác chải tóc hắn nặng tay hơn vài phần, cố ý bứt một sợi tóc: "Cho nên ngươi đang ghét bỏ ta đúng không?"

Cố Giáng bị động tác trả đũa vô cùng tự nhiên của nàng chọc tức quá bật cười, "Rõ ràng là ngươi đang ghét bỏ bổn tọa."

"Ta không có...." Nhiếp Âm Chi nói được một nửa đột nhiên nhớ ra "Cộng tình" còn chưa tách ra, nàng buông tay, mái tóc đen mềm mại như lụa một lần nữa tản ra trên vai.

Sau khi cắt đứt "Cộng tình", Nhiếp Âm Chi lại cầm mái tóc kia lên, "Vậy ngươi tắm ở đâu? Không nhìn trộm ta chứ?"

Cố Giáng mím môi, trả lời: "Không có." Thần thức hắn rút lại đúng lúc, không tính là nhìn trộm, "Ta đi hạ du, cách ngươi rất xa."

Vậy chẳng phải là tắm lại nước tắm của nàng sao? Nhiếp Âm Chi dùng tay che mặt, trong lòng thầm nói, tiện nghi cho hắn rồi.

Ma đầu là kiểu người có thể ngả lưng bất cứ lúc nào nên kiểu tóc rất tuỳ tiện, nếu không phải Nhiếp Âm Chi vấn tóc cho hắn thì hắn chỉ dùng dây buộc tóc túm lại một túm là được.

Nhiếp Âm Chi cầm tay áo hắn lên, tuy rất hài lòng với quần áo mình mua nhưng nàng vẫn cảm thấy ma đầu là lạ.

"Chúng ta chuẩn bị ra ngoài à?" Nhiếp Âm Chi hỏi.

Cố Giáng gật đầu, "Ừ." Tuy hắn cũng không muốn đi lắm nhưng Nhiếp Âm Chi không giống hắn, nàng thích những nơi đông vui náo nhiệt.

Nhiếp Âm Chi hít một hơi, tức giận nói: "Ngươi mặc đẹp như vậy là muốn ra ngoài cho ai xem? Còn cố tình xoã tóc chờ ta trở lại vấn tóc cho ngươi. Ta càng không vấn tóc cho ngươi đấy, sẽ chỉ dùng cái dây buộc tóc xấu nhất buộc tóc cho ngươi!"

Lúc bọn họ ở một mình với nhau sao không thấy Cố Giáng bỏ tâm tư chỉn chu bản thân như thế chứ? Hắn còn ghét bỏ quần áo nàng mua quá loè loẹt kìa.

Nhiếp Âm Chi càng nói càng giận, nhưng phát quan cũng đã đội lên rồi, cũng không tiện gỡ xuống, hơn nữa phát quan huyền ngọc nạm vàng này còn là một bộ với bộ quần áo hắn đang mặc nữa, cho nên chỉ có thể dùng sức phát tiết cắm trường trâm vào.

Cố Giáng xoay người, thấy Nhiếp Âm Chi tức giận trợn mắt lườm hắn, có vẻ giận thật. Tính tình nàng đúng là dễ nổi giận mà chẳng có lý do gì hết.

Hắn bất đắc dĩ nói: "Trên đời này trừ ngươi ai còn để ý một đại ma đầu như ta mặc cái gì đeo cái gì chứ?" Nhiếp Âm Chi chớp chớp mắt, bị hắn thuyết phục, lập tức cười rạng rỡ: "Ngươi nói đúng."

Nàng vui vẻ lại, giúp Cố Giáng chỉnh lại mái tóc rối tung sau lưng, kéo hắn đứng dậy, lùi lại vài bước nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Vậy là ngươi cố tình mặc cho ta xem?"

"Không phải cố tình, mặc bừa một bộ thôi."

Nhiếp Âm Chi tốt tính không thèm so đo với hắn.

Cố Giáng đứng ngược sáng, tà dương phác hoạ ra vòng eo thon gọn, sống lưng thẳng tắp, vóc người thon dài. Dáng vẻ mỉm cười nhìn nàng hoàn toàn không giống một đại ma đầu hung ác cùng cực. Đương nhiên hắn vốn cũng không hung ác, cho dù ở phàm trần cũng là một quý công tử ôn nhuận như ngọc.

Nếu bọn họ gặp nhau ở phàm trần thì cũng khá là xứng đôi vừa lứa.

Nhiếp Âm Chi muốn duỗi tay nắm tay hắn nhưng được nửa đường lại dừng lại, thu tay vào trong tay áo.

Cố Giáng chú ý tới động tác nhỏ của nàng, suy ngẫm kĩ lưỡng một chút sau đó duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào lòng bàn tay nàng, "Ngươi thích hoa điền như thế nào?"

Nhiếp Âm Chi nhìn thoáng qua vẻ mặt của hắn, có vẻ không sao, nàng khẽ nắm tay lại, nhẹ nhàng túm lấy ngón tay hắn, nghi ngờ hỏi: "Hoa điền?" Sao lại hỏi chuyện này?

"Ừ." Cố Giáng gật đầu. Dụ hoặc của máu thịt của nàng với ma tu đột nhiên mạnh lên, tới ma quật nhất định khiến nhiều ma thèm muốn, cho nên hắn phải đánh dấu lên người Nhiếp Âm Chi dấu vết của hắn, mà vị trí dễ nhìn thấy nhất đương nhiên là ở giữa chân mày rồi.

Nhưng nếu nói bừa một lý do nào đó nàng nhất định không vui.

Nhiếp Âm Chi nói: "Rất nhiều nha! Ta thích những cái đẹp nhất, đang thịnh hành nhất, rồi thì phù hợp với trang dung của ta nhất thì ta sẽ dán."

Quả nhiên Nhiếp Âm Chi là sinh vật phiền phức nhất thế gian này.

Trong lòng Cố Giáng thở dài vô số lần, bên ngoài thì tỏ ra hoang mang, "Có bản vẽ mẫu không?"

"Đương nhiên là có rồi." Nhiếp Âm Chi khó hiểu liếc hắn một cái, kéo hắn ngồi xuống tảng đá, lấy hộp trang điểm từ trong giới tử ra, lấy từ trong đó ra một cuốn sổ nhỏ.

Hoa điền có dán, có vẽ. Trước kia đều là Trừng Bích vẽ hoặc dán cho nàng, bây giờ không có hai người đó nữa, Nhiếp Âm Chi tự làm không đẹp nên không làm nữa.

Cố Giáng lấy bản vẽ mẫu trong tay nàng lật qua lật lại, "Hôm nay ngươi muốn hình nào?"

Nghe khẩu khí thì có phải hắn định vẽ cho nàng không?? Nhiếp Âm Chi khiếp sợ, cau mày lùi lại một bước, "Ngươi....." Sau đó nàng cẩn thận nhắm mắt lại, thần thức lướt qua Cố Giáng hướng về phía con thỏ đang núp trong bụi cỏ: "Phong Hàn Anh! Ngươi mau nhìn sư tôn của ngươi xem, hắn rất không bình thường! Có khi nào bị người ta đoạt xá rồi không??"

Lỗ tai Phong Hàn Anh run run, mắt cũng không thèm mở, "Từ sau khi ở cùng ngươi có khi nào hắn bình thương đâu!"

Nhiếp Âm Chi: "......"

Cố Giáng đưa bản vẽ mẫu đến trước mặt nàng chờ nàng chọn. Nhiếp Âm Chi phối hợp lật lật vài tờ, chọn hình ba giọt nước đơn giản nhất.

Cố Giáng thò mặt lại xem, cái này dễ, hắn làm được, "Được."

Nhiếp Âm Chi cúi đầu chuẩn bị lấy bút vẽ và son môi cho hắn lại bị hắn nắm cằm giữ lại, một sợi ma khí từ đầu ngón tay hắn tràn ra, cảm xúc lạnh lẽo dừng ở giữa chân mày.

Một lát sau, Cố Giáng buông nàng ra, "Được rồi."

Nhiếp Âm Chi lôi gương nhỏ ra soi soi, hoa điền màu đỏ son ở giữa cái trán trắng nõn trơn bóng của nàng khiến dung nhan càng thêm kiều mị. Nàng nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào.

"Là ma khí của ta ngưng tụ thành. Sẽ không bị lem đâu." Cố Giáng cầm bản vẽ mẫu hoa điền trong tay nàng đi, ở đây có rất nhiều hoa văn phức tạp, hắn phải luyện tập trước mới được, "Nếu sau này ngươi trang điểm xong muốn đổi thì bảo ta, ta đổi cho ngươi."

Nhiếp Âm Chi vuốt ve hoa điền, "Ngươi có ý gì? Đánh dấu ta là vật sở hữu của ngươi à?"

Cố Giáng trầm mặc trong chốc lát, "Muốn đe doạ các ma tu khác thôi."

Nhiếp Âm Chi nhìn hắn, cười tủm tỉm: "Vậy sau này ngươi phải học thêm nhiều hoa văn đẹp đẹp vào, lần sau ta sẽ không chọn một cái đơn giản như thế này đâu."

Cố Giáng cầm sổ nhỏ chui vào màn che. Mùi hương trong màn đã tan đi hết nhưng trên người hắn lại có mùi hương mới của nàng rồi.

Nhiếp Âm Chi vừa xem làn đạn bay qua vừa ngắm hoa điền trên trán mình trong gương. Lại dịch gương xuống nhìn cổ mình.

Thật đúng là không chút dấu vết nào sót lại.

Ma đầu thật là xảo trá.

<Vừa học sơn móng tay xong lại học vẽ hoa điền, ma đầu tỉnh lại để đi lịch kiếp đúng khum??>

<Lười đến không muốn 'cứng' thế nhưng lại đồng ý học bộ môn tinh tế này?? Đây không phải yêu thì thế nào mới là yêu chứ??>

<Vẽ đẹp đấy. Cố Giáng học xong chải tóc nữa thì đợi sau này Nhiếp Âm Chi thu phục vạn ma soán vị làm ma đầu xong thì hắn thất nghiệp rồi có thể đi mở thẩm mỹ viện, lão ma đầu về hưu đổi nghề mới.>

<Đùa gì thế, A Âm của chúng ta phải trở thành nam nhân của Ma Tôn, kim ốc tàng kiều Ma Tôn nghe chưa!>

<Cố Giáng: Bổn cung là bất tử, các ngươi chung quy chỉ là thiếp mà thôi!>

<Má nó chứ, ma đầu bây giờ giống như chính cung nương nương đang toàn tâm toàn ý lấy lòng Hoàng Thượng nhưng Hoàng Thượng lại lén lút bắt đầu thu xếp tuyển tú để mở rộng Hậu cung rồi.>

<Có ma ấn này ở trên trán thì còn ma tu nào dám đến ứng tuyển chứ?! Ma đầu có phải trong lúc 'Cộng tình' nghe được ý nghĩ trong lòng Nhiếp Âm Chi cho nên mới vội vàng công khai chủ quyền như thế không??? Đại ma đầu, ngươi đúng là xảo trá!>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top