Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Năng Lượng

Nghe Bạo Phú nói như vậy, Kiều Tịch cảm thấy hơi kinh ngạc.

Cô hỏi: " Hấp thu như thế nào vậy?"

Lúc này, cô thấy trên mu bàn tay mình xuất hiện một cái icon, hình dạng giống hệt icon pin trong di động, vạch pin nhỏ có màu vàng, bên cạnh hiển thị con số: 0.01%.

Kiều Tịch chớp chớp mắt, cô phát hiện trên mu bàn tay của Lục Hoặc thế mà cũng có icon pin nhỏ, "Lục Hoặc cũng có?"

Bạo Phú nói cho cô biết: "Đây là thanh hiển thị năng lượng, màu vàng đại diện cho năng lượng chính, màu đen là năng lượng phụ."

Kiều Tịch thấy, năng lượng vàng trên tay Lục Hoặc có 20%, còn lại 80% vậy mà đều là năng lượng đen.

"Chủ nhân, năng lượng vàng trên người Lục Hoặc đang dần dần chuyển hóa thành năng lượng đen, nếu năng lượng đen càng ngày càng nhiều thì năng lượng vàng sẽ bị biến mất, cô sẽ không có cách nào kéo dài sinh mệnh được nữa. Cho nên, chủ nhân phải tiêu trừ năng lượng đen trên người Lục Hoặc mới được."

Quả nhiên, không có gì là cho không trên thế giới này cả.

''Tiêu trừ như thế nào ?"

"Về sau chủ nhân sẽ biết." Bạo Phú ngại nói cho chủ nhân biết nó cũng là một người mới, tạm thời không biết điều này.

Người anh em Bá Vương đã từng dặn nó, ở trước mặt chủ nhân, không biết thì vẫn phải giả vờ là biết, nếu quá ngu ngốc sẽ bị chủ nhân ghét bỏ, sau này sẽ bị bỏ đói, nó không hy vọng giống như Phú Quý thường xuyên bị đói bụng.

Kiều Tịch: "Tôi hấp thu năng lượng vàng từ Lục Hoặc thì anh ta có bị ảnh hưởng gì không?"

Bạo Phú ngoan ngoãn mà trả lời: "Chủ nhân yên tâm, Lục Hoặc sẽ không bị ảnh hưởng bất cứ cái gì, cô càng tới gần Lục Hoặc thì sẽ hấp thu năng lượng vàng với tốc độ càng nhanh, nhưng vượt qua 1 mét thì không thể hấp thu được."

Có nghĩa là yêu cầu Kiều Tịch phải ở gần Lục Hoặc trong vòng 1 mét.

Lục quản gia mở miệng: "Thiếu gia, Kiều tiểu thư tới tìm cậu."

Lục Hoặc ngồi ở trên xe lăn, khuôn mặt thanh lãnh.

Kiều Tịch chủ động tiến lên cùng anh ta chào hỏi: "Lục Hoặc,chào anh, tôi tên là Kiều Tịch."

Đôi mắt đen đẹp đẽ trong veo của anh ta yên lặng nhìn về phía cô, Kiều Tịch nhớ tới cảnh cô say rượu và phát bệnh ngày hôm qua.

Lúc ấy bệnh tim của cô tái phát, thấy tới gần anh ta thì trái tim mình sẽ đỡ bị co rút đau đớn, cô ham thoải mái, không chỉ có ngồi ở trên đùi của Lục Hoặc mà thân thể còn không kiêng nể gì mà đi cọ xát anh ta.

Kiều Tịch da mặt lại mỏng, cũng có chút ngượng ngùng, "Ngày hôm qua tôi say rượu, liên lụy khiến anh bị trách phạt, thật sự rất xin lỗi."

Lục Hoặc giọng điệu lạnh nhạt, "Xin lỗi thì có ích gì?"

Kiều Tịch biết xin lỗi xác thật vô dụng, cô nhẹ giọng nói: "Vết thương trên người của anh tất cả đều là tại tôi, tôi có thể bồi thường anh."

Lục Hoặc cự tuyệt: "Không cần."

Đối phương hờ hững, thái độ lãnh đạm, giao tiếp không mấy thân thiện.

Kiều Tịch cũng không để ý, ánh mắt cô rdừng ở trên mặt hắn.

Lục Hoặc có nước da rất trắng nên vệt đỏ trên mặt trông càng chói mắt, từ cổ hắn, thậm chí là xương quai xanh cũng có vết thương, vệt đỏ thật dài cơ hồ hoàn toàn đi vào cổ áo.

Thực hiển nhiên, Lục lão gia tử đối với cháu trai Lục Hoặc này cũng không hề nương tay.

"Lục Hoặc, anh còn chưa bôi thuốc à?" Kiều Tịch kinh ngạc.

Nghe vậy, Lục quản gia mới chú ý tới Lục Hoặc đúng là chưa được bôi thuốc.

Ngày hôm qua sau khi việc của Lục Hoặc được giải quyết xong, Lục lão gia tử trở lại bữa tiệc, những người khác cũng vội vàng tiếp đón khách khứa, căn bản không có ai nhớ tới phải đưa thuốc cho Lục Hoặc.

Lục quản gia gấp gáp nói: "Thiếu gia, để tôi đi lấy thuốc." Nói rồi ông bước nhanh ra khỏi phòng nhỏ.

Lục Hoặc nhìn về phía Kiều Tịch, "Cô có thể đi rồi."

Kiều Tịch giả vờ không nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của đối phương, một giờ mới có thể hấp thu được 1% năng lượng, cô ở bên cạnh Lục Hoặc lâu một chút, thời gian để kéo dài sinh mệnh sẽ dài hơn một ít.

Lục Hoặc tựa như một cái cục sạc lớn đang giúp cô nạp điện, sao cô nguyện ý dễ dàng rời điđược chứ.

Kiều Tịch lắc đầu, "Tôi hôm nay tới là để xin lỗi anh, hiện tại tôi vẫn chưa làm được gì nên không thể cứ rời đi như vậyđược, nếu không trong lòng tôi sẽ áy náy tới chết."

Kiều Tịch lừa hắn, tuy rằng cảm thấy rất xin lỗi hắn, nhưng cô đảo mắt liền sẽ vô tâm vô phế mà đem chuyện này quên mất.

Lục Hoặc biểu tình lạnh nhạt, "Cô có áy náy tới chết thì cũng không liên quan đến tôi."

Không bao lâu sau, quản gia cầm thuốc đi vào, "Hoặc thiếu gia, đây là thuốc mỡ bôi vết thương ngoài da."

"Ừm."

Lục quản gia còn có việc muốn làm, ông đem thuốc đưa cho Lục Hoặc xong liền rời đi.

Trong phòng trở nên an tĩnh.

"Lục Hoặc, tôi có thể giúp anh bôi thuốc được không?." Kiều Tịch đang lo không có cớ để ở lại, hiện tại cơ hội tới rồi.

Cô chớp chớp mắt, trong mắt long lanh nước mắt tất cả đều là chân thành, "Anh không nhận lời xin lỗi của tôi, tôi chỉ có thể giúp anh làm chút việc gì đó để bồi thường thôi."

Lục Hoặc nhìn cô, như là nghe được hảo ngoạn sự, môi mỏng xinh đẹp của hắn khẽ nhếch lên, "Cô giúp tôi?"

Kiều Tịch thành khẩn gật đầu, " Trên mặt, trên cổ anh đều có thương tích, tôi có thể giúp anh." Anh ta là vì cô nên mới bị thương, cô giúp anh ta cũng là lẽ đương nhiên.

Quan trọng nhất chính là Lục Hoặc bị thương ít nhất mấy ngày mới có thể khỏi, cô vừa lúc mượn cớ này để tiếp cận anh ta!

Cô nhân cơ hội này tiến tới gần Lục Hoặc, năng lượng của cô trong chớp mắt sáng hơn một chút.

Kiều Tịch nháy đôi mắt to xinh đẹp, giọng nói mềm nhẹ, phảng phất còn mang theo sự dè dặt, "Tôi chỉ là muốn bồi thường anh, bôi thuốc xong, tôi sẽ đi luôn, bảo đảm không phiền đến anh."

Lục Hoặc môi mỏng gợi lên, giống tên đồ tể chuyên làm việc ác, hắn cố ý đem thuốc mỡ vứt trên mặt đất, "Tuỳ cô."

Kiều Tịch nhặt thuốc mỡ lên, so với việc có thể kéo dài sinh mệnh, có chút việc khó này không đáng kể tí nào.

Cô cười với Lục Hoặc nói: "Nơi này không có tăm bông, tôi đi rửa tay trước."

Bước vào phòng tắm, Kiều Tịch phát hiện năng lượng trên mu bàn tay điều biến mất, quả nhiên vượt qua 1 mét liền không thể hấp thu năng lượng từ Lục Hoặc.

Cô thấy một bồn tắm siêu to được lắp đặt trong phòng, gần như chiếm một nửa diện tích nhà tắm.

Bảo Bảo tức giận bất bình, "Chủ nhân, Lục Hoặc đối với cô thật là hung dữ."

Kiều Tịch không thèm để ý, "Muốn lấy được thứ gì từ người khác thì nhất định phải trả giá."

Cô rửa tay xong, vội vàng trở về bên cạnh Lục Hoặc, thanh năng lượng  lại xuất hiện trở lại.

Bóp thuốc mỡ lên đầu ngón tay, Kiều Tịch cúi xuống ghé sát vào Lục Hoặc. Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô có thể nhìn rõ mình trong mắt Lục Hoặc.

Kiều Tịch đã soi gương rồi, ngoại hình của nguyên chủ cùng mình trước rất giống nhau, nước da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ khiến người ta liếc mắt một cái thôi trái tim cũng loạn nhịp. Trái ngược chính là nguyên chủ có đôi mắt tròn xòe, có cảm giác ngây thơ, trong sáng, nhìn thoáng qua đã khiến cho lòng người khác rạo rực.

Kiều Tịch cố ý cười với hắn, đôi mắt cong cong xinh đẹp như hình trăng non.

Lục Hoặc nghiêng khuôn mặt không biểu cảm của mình sang hướng khác.

"Anh đừng nhúc nhích." Kiều Tịch lấy tay giữ mặt hắn quay về phía mình.

Cô gái vừa mới rửa tay xong, lòng bàn tay mềm mại, man mát.

Lục Hoặc lập tức siết chặt quai hàm, đôi mắt đen láy lạnh lùng của hắn liếc Kiều Tịch một cái, "Buông tay."

Kiều Tịch nhìn thanh năng lượng màu vàng của cô so với vừa rồi càng sáng hơn trước, từ 0.02% trực tiếp biến thành 0.05%, cô cảm thấy rất vui vẻ bởi vì cô chạm vào mặt Lục Hoặc, cùng hắn tiếp xúc ở khoảng cách gần sao?

Cô luyến tiếc mà buông tay ra, "Vậy anh đừng động đậy."

Đầu ngón tay dính thuốc mỡ nhẹ nhàng thoa trên mặt Lục Hoặc, Kiều Tịch cực kỳ dịu dàng thoa đều thuốc mỡ.

Thuốc mỡ lành lạnh, đầu ngón tay của cô cũng man mát, Lục Hoặc mím chặt môi, vẻ mặt không vui.

"Tôi làm đau anh à?" Kiều Tịch thu tay, thanh năng lượng đã biến thành 0.1%.

Lục Hoặc cười lạnh, "Đúng vậy."

Hắn vừa nói xong Kiều Tịch liền trợn tròn mắt, nhìn thấy trên đỉnh đầu hắn mọc ra một chồi non xanh biếc, chỉ có hai mảnh lá cây nhỏ.

Kiều Tịch kinh ngạc, cô vội vàng hỏi Bạo Phú, "Trên đỉnh đầu của Lục Hoặc là cái gì thế?"

Bạo Phú nghi hoặc, "Chủ nhân, trên đầu Lục Hoặc có cái gì sao?"

Kiều Tịch chớp chớp mắt, lá mầm non trên đầu Lục Hoặc nháy mắt biến mất, chẳng lẽ cô xuất hiện ảo giác sao?

Trên cổ và trên xương quai xanh của Lục Hoặc cũng có vết thương, Kiều Tịch lấy thuốc mỡ bôi lên mang theo sự lo sợ làm đau hắn nên cô cố ý nhẹ tay hơn.


Lục Hoặc sắc mặt dần dần trầm xuống.
"Còn có vết thương khác không?" Kiều Tịch hỏi hắn.
Nhìn năng lượng nhanh chóng tăng đến 0.3%, tuy rằng vẫn còn ít nhưng cô vẫn thật vui vẻ.
Theo trạng thái không tiếp xúc, 0.3% năng lượng cần 0.3 giờ, cũng chính là 18 phút, mà hiện tại chỉ cần cùng Lục Hoặc tiếp xúc ở khoảng cách bằng không là có thể tăng tốc, trước sau mới có mấy chục giây.
Thấy đôi mắt cô gái sáng lấp lánh, Lục Hoặc liếc cô một cái, ngay sau đó ngón tay thon dài của hắn bắt đầu cởi cúc áo của mình cúc ra.
Kiều Tịch có chút sững sỡ, "Anh đang làm gì đấy?"
Lục Hoặc vẻ mặt không biết xấu hổ: "Cởi quần áo."
Cúc áo từng cái bị cởi ra, cổ áo sơ mi trắng mở rộng hiện ra cần cổ cùng hầu kết, xương quai xanh tinh xảo, xuống thêm chút nữa là bộ ngực rắn chắc, khuôn mặt rõ ràng trong sáng lại có thêm vài phần mê người.
Lục Hoặc cởi áo sơ mi trắng ra.
Kiều Tịch lúc này mới thấy cánh tay của hắn, còn có bả vai các bộ phận khác đều sưng đỏ ứ tím một mảng, đúng là anh ta bị đánh rất mạnh.
Cô cảm thấy day dứt, giảm lực trên cánh tay nhẹ nhàng hơn.
Lục Hoặc nhíu mày, chỉ cảm thấy nơi Kiều Tịch chạm qua rất ngứa, như là bị con kiến nhỏ cắn từng miếng từng miếng.Hắn cụp mắt xuống, không có nói thêm tiếng nào.
Kiều Tịch lén lút đánh giá thiếu niên trước mặt.
Tóc mái xõa rối tung trước trán, khuôn mặt anh tuấn mang theo sự ngây ngô. Chắc do suốt ngày ngây ngốc ở trong nhà nên Lục Hoặc có màu da rất trắng, càng tăng thêm vài phần non nớt.
Anh ta có một bộ ngực rộng rãi khỏe mạnh, vòng eo thẳng tắp, thân thể mảnh mai mang theo cảm giác ốm yếu.
Này, thật đúng là có nam sắc để mê hoặc người.
Kiều Tịch ánh mắt dời xuống dừng ở trên hai chân của hắn hai, dựa theo tỉ lệ thân thể hắn nếu như Lục Hoặc có thể đứng lên thì vóc dáng nhất định rất cao.
Cô nhớ rõ Bạo Phú nói mình có thể chữa lành hai chân cho Lục Hoặc, cũng không biết có phải sự thật không.
"Đẹp không?" Giọng nói trầm thấp vang lên, Lục Hoặc mặc lại quần áo, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi cài cúc áo.
Nhìn lén bị phát hiện nhưng Kiều Tịch cũng không cảm thấy xấu hổ, cô thẳng thắn thành khẩn gật đầu, "Đẹp."
Anh hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Môi mỏng của Lục Hoặc nhếch lên, "Cô nói, thân thể tàn phế đẹp?"
Kiều Tịch sửng sốt, sau đó cô nhanh chóng phản ứng, "Người khác tôi không rõ ràng lắm, nhưng ở trong mắt tôi, anh nhìn rất đẹp."
Đôi mắt đen như mực của Lục Hoặc nhìn chằm chằm cô.
Lúc này, Lục quản gia tới nói, "Kiều tiểu thư, Kiều tiên sinh cùng Kiều phu nhân đang chuẩn bị rời đi."
Kiều Tịch gật đầu, cô nói với Lục Hoặc: "Tôi phải về rồi."
Cô đã hấp thu 3% năng lượng vàng, tương đương với có thể kéo dài sinh mệnh tới 9 giờ.
Lục Hoặc không đáp lại.
Kiều Tịch cũng không ngại, cô chủ động vẫy vẫy tay với anh ta, " Ngày mai tôi lại đến giúp anh bôi thuốc nhé."
Lục Hoặc lạnh giọng cự tuyệt, "Không cần, cô chân tay vụng về, chỉ biết làm đau tôi."
Dứt lời, chồi non trên đỉnh đầu hắn xuất hiện.
Kiều Tịch:......
Lúc này cô đã xác định mình không bị hoa mắt, "Bạo Phú , mi thật sự nhìn không thấy hai mảnh lá cây trên Lục Hoặc sao?"
Bạo Phú dùng sức nhìn chằm chằm Lục Hoặc, vẫn không nhìn ra cái gì , "Chẳng có gì cả."
Kiều Tịch lại thấy chồi non biến mất, cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
Sau khi Kiều Tịch rời đi, trong phòng nhỏ trở nên yên tĩnh, trong không khí còn lưu lại hơi thở ngọt ngào của cô gái.
Lục Hoặc mím chặt môi, hắn chán ghét hương vị này.
Trên đỉnh đầu, chồi non lại lặng lẽ xuất hiện.
Trên đường trở về, mẹ Kiều hỏi Kiều Tịch về vết thương của Lục Hoặc.
"Lục Hoặc bị thương khá nặng, lúc con đến thăm anh ấy, mặt anh ấy tái nhợt giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào vậy." Kiều Tịch khuếch đại về thương thế của Lục Hoặc , "Lục gia cũng không coi trọng Lục Hoặc, bọn họ ngó lơ anh ấy, không có người lấy thuốc cho anh ấy bôi."
Mẹ Kiều tính tình hiền lành, chuyện của Lục Hoặc là do bà sai, nghe con gái nói vậy bà càng thêm áy náy.
"Con dự định mỗi ngày sẽ đi chăm sóc Lục Hoặc cho đến khi vết thương của anh ấy khỏi hẳn." Hôm nay hấp thu một chút năng lượng vàng nhưng tuổi thọ của cô cũng chỉ còn lại chưa đầy ba ngày, cô nhất định phải ở gần Lục Hoặc.
"Mẹ có thể tìm người chăm sóc cậu ấy nên con không cần tự đi đâu." Mẹ Kiều luôn cưng chiều con gái mình, sao nỡ để cô đi chăm sóc cho người khác, hơn nữa cô được chiều chuộng quen rồi nên tính tình kiêu ngạo, sẽ không biết chăm sóc cho người khác.
"Mẹ à, Lục Hoặc là vì con nên mới bị phạt, con sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm này." Kiều Tịch kiên trì.
Cha Kiều ở bên cạnh cảm thấy rất vui, "Con gái đã lớn rồi, cũng trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều."
Mẹ Kiều chỉ biết thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi, hôm nay Tích Tích sẽ chuyển đến nhà chúng ta."
Mẹ Kiều sờ lên mái tóc đen dài mềm mại của con gái, nhẹ giọng dặn dò, "Cha mẹ của Tích Tích đều không còn nữa, mẹ cũng đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho con bé, tiểu Tịch này, mẹ hy vọng về sau các con sống chung với nhau thật tốt, đừng bắt nạt nó."
Con gái bị bà nuông chiều hỏng rồi, trước kia mỗi lúc Tích Tích tới nhà chơi, con gái bà đều sẽ bắt nạt nó khiến nó khóc mãi không thôi.
Nghe vậy, Kiều Tịch ánh mắt chợt ngưng lại, cô nhớ rõ nữ chủ Triệu Vũ Tích vào lúc trước khi nguyên chủ chết được mấy ngày sẽ dọn vào Kiều giaở.
Sau khi nguyên chủ chết, cô ta kế thừa tất cả của nguyên chủ, từ thân phận thiên kim Kiều gia đến cả sự cưng chiều của cha mẹ Kiều, thậm chí là tài sản của nhà họ Kiều.

Kiều Tịch ngoan ngoãn đáp lời," Mẹ cứ yên tâm, con sẽ cùng chị họ ở chung hòa thuận."
Xe trở lại nhà họ Kiều.
"Tích Tích sao lại đứng ở cửa thế này?" Giọng nói nghi hoặc của mẹ Kiều vang lên.
Kiều Tịch nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy một thân hình mảnh khảnh đứng chờ ở ngoài cổng lớn, đối phương mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trông thanh tú động lòng người.
Làm nữ chủ nên nhan sắc của Triệu Vũ Tích đẹp khỏi bàn cãi, quan trọng nhất chính là, đối phương có ba phần giống Kiều Tịch, nếu không cô ta cũng sẽ không trở thành thế thân của Kiều Tịch.
Kiều Tịch đột nhiên nghĩ đến Lục Hoặc, đối phương thích Triệu Vũ Tích, cuối cùng còn vì Triệu Vũ Tích mà chết.
Cô nhíu nhíu mày, như vậy không được, nếu Lục Hoặc chết đi thì mình cũng sẽ chết theo.
Kiều Tịch gọi Bạo Phú , "Triệu Vũ Tích có bàn tay vàng, nếu tôi đoạt đi rồi Lục Hoặc sẽ thế nào?"
Bạo Phú lại kiêu ngạo, "Chủ nhân, cô có năng lượng vàng nên không cần sợ đâu, bàn tay vàng gì cũng đều đối với cô không có hiệu quả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top