Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

NỮ PHỤ - CHƯƠNG 3

Edit: Khả Khả
Beta : Tiểuu Ann


Nghe được lời nói của Bạo Phú, Kiều Tịch cười vui vẻ.

Mẹ Kiều mở cửa xuống xe, Kiều Tịch cũng đi theo.

"Tích Tích, cháu đến rồi sao không vào nhà?" mẹ Kiều nhìn cháu gái gầy gò, giọng nói ôn hòa.

Triệu Vũ Tích thấy gương mặt quen thuộc của mẹ Kiều, cô đỏ mắt, bước lên ôm lấy mẹ Kiều "Dì nhỏ."

Hôm nay khi tỉnh lại, cô phát hiện mình trùng sinh rồi.

Ở kiếp trước, người dì mất đi con gái này đối xử với cô rất tốt, rất yêu thương cô, đem tất cả tình yêu thương con gái cho cô hết.

Cô trở thành Kiều đại tiểu thư của Kiều gia.

Sau này, cô thích Hoắc Vũ, mù quáng theo đuổi anh ta, mặc kệ anh ta lăng nhục cô thế nào, xem cô như thế thân, cô vẫn dây dưa không dứt, vì Hoắc Vũ làm ra rất nhiều chuyện sai trái, dì nhỏ vô cùng thất vọng, đã đuổi cô ra khỏi Kiều gia.

Lần này trùng sinh trở về, Triệu Vũ Tích không muốn phạm vào sai lầm ngu ngốc kia nữa. Cô phải làm tốt Kiều đại tiểu thư, hiếu thuận với dì nhỏ, tránh xa Hoắc Vũ, còn phải báo đáp người con trai đã bảo vệ cô ở kiếp trước.

Mẹ Kiều vỗ nhẹ lưng cháu gái an ủi "Đừng khóc, Dì nhỏ biết cháu đã chịu không ít tủi thân rồi."

Chị gái trước khi qua đời, đã giao phó cho bà chăm sóc thật tốt đứa cháu gái này, nhưng lúc trước bà sơ suất, để Triệu Vũ Tích ở nhà thông gia trải qua rất nhiều cực khổ.

Mẹ Kiều đau lòng, "Sau này con cứ ở nhà của Dì nhỏ, sẽ không có ai khinh thường con nữa."

Triệu Vũ Tích gật đầu, cô nhanh chóng lau nước mắt. Vô tình, cô bắt gặp đôi mắt đen xinh đẹp của cô gái bên cạnh.

"Em là..." Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng hồng xinh đẹp động lòng người của Kiều Tịch trước mặt, Triệu Vũ Tích sửng sốt.

Cô nhớ rõ kiếp trước, hiện tại bây giờ Kiều Tịch hẳn là đang cấp cứu trong bệnh viện mới đúng, không đầy ba ngày sau, em họ này của cô sẽ chết.

Sau này cô biết bạch nguyệt quang trong lòng Hoắc Vũ là Kiều Tịch, cô lớn lên có mấy phần giống Kiều Tịch, Hoắc Vũ xem cô là thế thân của Kiều Tịch, cô khi đó còn cảm thấy may mắn vì Kiều Tịch đã chết.

"Sao vậy?" Kiều Tịch thấy đôi phương đang hốt hoảng nhìn mình.

Triệu Vũ Tích nhanh chóng hoàn hồn, cô mỉm cười, "Em họ, chào em."

Kiều Tịch gật đầu, "Chào chị."

"Chúng ta đừng đứng ngay cửa ra vào nữa, vào nhà thôi." Mẹ Kiều bảo bảo vệ mang hành lý của Triệu Vũ Tích vào.

Kiều Tịch đi bên cạnh mẹ Kiều, mặc kệ Triệu Vũ Tích đang lén lút quan sát.

Cô không rõ vì sao Triệu Vũ Tích kia nhìn cô đầy kinh hãi cùng thương xót thậm chí đôi mắt lại rối bời như vậy



Mẹ Kiều bảo Quản gia đưa Triệu Vũ Tích đi chọn phòng ở.
Triệu Vũ Tích không quan trọng sẽ ở phòng nào, dù sao chỉ ở tạm thời mà thôi.

Ở kiếp trước, lúc Kiều Tịch qua đời phải rất lâu về sau, cô mới đạt được ý nguyện vào ở trong phòng của Kiều Tịch, chính thức trở thành Kiều đại tiểu thư của Kiều Gia. Cô không biết có phải do mình trùng sinh hay không mà bây giờ Kiều Tịch chưa phát bệnh.

Nhưng mà, Kiều Tịch trước sau gì cũng chết, cô vẫn sẽ chuyển vào phòng của Kiều Tịch.

"Biểu tiểu thư, tôi giúp cô cất hành lý nhé."

Triệu Vũ Tích lễ phép gật đầu, không xem thường quản gia giống kiếp trước "Cám ơn."

Chạng vạng tối, Kiều Tịch phát bệnh.

Trên trán cô đổ mồ hôi lạnh, tim vừa đau đớn vừa co thắt lại,, lấy thuốc để ở đầu giường xong cô trực tiếp nuốt xuống.

Một lúc sau, cô mới thấy dịu lại.

Lúc trước khi xuyên đến đây, thân thể Kiều Tịch vô cùng khỏe mạnh, cô không thể quen với mùi vị của loại bệnh này, thật sự rất khó chịu, giống như là sắp chết đến nơi rồi.

Cô hỏi Bạo Phú: "Nếu ở bên cạnh Lục Hoặc, tôi sẽ không phát bệnh nữa phải không?" Cô nhớ lần đầu tiên phát bệnh, vì tới gần Lục Hoặc nên tình trạng mới khá lên.

Bạo Phú giọng nói non mềm trong trẻo lại đáng yêu, "Đúng vậy, chủ nhân."

"Chỉ cần tôi hấp thu năng lượng vàng kéo dài sự sống thì dù tôi phát bệnh cũng sẽ không chết đúng không?"

Bạo Phú được Phú Quý dạy bảo, phải khen chủ nhân thật nhiều "Chủ nhân thật thông minh."

"Năng lượng vàng có thể chữa trị trái tim bệnh tật của tôi sao?" Kiều Tịch tiếp tục hỏi nó.

"Phải cần rất nhiều năng lượng vàng mới có thể." Về phần là cần bao nhiêu, nó cũng không biết.

Kiều Tịch cong môi, có thể chữa là được rồi.

Lúc ăn cơm, mẹ Kiều phát hiện sắc mặt con gái tái nhợt, ngay cả sắc môi cũng rất nhợt nhạt, bà không khỏi lo lắng "Tiểu Tịch, cơ thể con khó chịu ở đâu?"

Nghĩ đến điều gì đó, mẹ Kiều vội vàng hỏi: "Con đau tim phải không? Mẹ gọi bác sĩ đến ngay."

Kiều Tịch lắc đầu, "Con không sao, mẹ không cần lo lắng."

Triệu Vũ Tích ngồi đối diện nhìn Kiều Tịch, cũng cảm thấy sắc mặt cô tái nhợt "Em họ, em thật sự không sao chứ? Có muốn trở về phòng nghỉ ngơi không?".

"Em khỏe mà, mọi người không cần lo lắng đâu." Kiều Tịch để ý đến ánh mắt Triệu Vũ Tích nhìn cô đầy nuối tiếc, cô vô thức nhíu mày, cảm thấy đối phương thật kỳ lạ.

Lúc lên lầu, Kiều Tịch đụng phải Triệu Vũ Tích.

"Tiểu Tịch."

Nhìn Kiều Tịch ở khoảng cách gần như vậy, trong đáy mắt Triệu Vũ Tích không giấu được hoảng sợ. Ở kiếp trước cô biết Kiều Tịch có dung mạo xinh đẹp, làn da trắng, ngũ quan thanh tú xinh đẹp là do kế thừa gen di truyền của ba Kiều và mẹ Kiều, xinh đẹp đến mức làm người khác không thể dời mắt đi.

Đôi mắt long lanh trong veo kia, chỉ cần nhìn cô ấy một chút, trái tim liền mềm nhũn.

Không thể so sánh được, đứng cùng với Kiều Tịch, Triệu Vũ Tích trở nên bình thường, ba phần giống nhau kia có lẽ là do lời đồn, không giống chút nào.

Biết Kiều Tịch sắp chết, Triệu Vũ Tích không ghen tị mấy.

Cô thông cảm nhìn Kiều Tịch, "Cơ thể của em không có việc gì sao? Nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào nhất định phải nói cho Dì nhỏ biết nha."

Triệu Vũ Tích muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng "Thời gian không đợi người, em có chuyện gì muốn làm, thì tranh thủ làm sớm đi, kiếp trước lúc em chết..."

Cô kịp thời cắn môi, sửa lời lại: "Chỉ như vậy mới không tiếc nuối."

Kiều Tịch nhìn cô "Lời này của chị là có ý gì?"

Triệu Vũ Tích không dám tiết lộ nhiều, dù sao việc trùng sinh, có nói ra thì cũng chẳng ai tin "Không có gì, chị đi dọn dẹp hành lý đây."

Kiều Tịch hạ mi mắt, nghiền ngẫm lời nói của Triệu Vũ Tích, cô ấy luôn thông minh, phản ứng rất nhanh.

Rốt cuộc cô cũng biết tại sao Triệu Vũ Tích có cảm giác xa cách như vậy.
Trong sách, vốn dĩ đối phương sẽ được trùng sinh.

Như vậy có thể lý giải rằng, Triệu Vũ Tích biết cô sớm sẽ "chết", nên mới dùng ánh mắt cảm thông nhìn cô, lại còn nhắc nhở cô không nên để lại nhiều nuối tiếc.
Ngày hôm sau, Kiều Tịch dậy sớm.

Cô cố ý trang điểm một phen nhằm lừa gạt tình cảm của Lục Hoặc một chút.

Chiếc váy màu quýt ngọt ngào làm nổi bật làn da trắng nõn kiều nộn, kích thước vừa phải, eo không bị siết quá chặt, dưới làn váy, bắp chân trắng nõn tinh tế. Không thể không nói, thân hình của cô rất đẹp, nơi nào cần nhiều thịt nơi đó sẽ có nhiều, chỗ nào muốn cần gầy chỗ đó sẽ gầy.

Lúc xuống lầu, mẹ Kiều và ba Kiều còn chưa thức dậy.

"Chị Hoa, giúp tôi chuẩn bị hai phần bữa sáng đi." Vì để có thể hấp thu thật nhiều năng lượng vàng, Kiều Tịch muốn sớm đến bên cạnh Lục Hoặc một chút.

"Tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài sao?"

"Ừ, buổi trưa tôi không về ăn cơm đâu." Nếu có thể, cô sẽ nghĩ cách ở lại Lục gia đến chiều luôn.

Lúc đến Lục gia, mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời buổi sáng cũng không thiêu đốt người lắm.

Kiều Tịch chào Lục lão gia, sau đó đi tới phòng tìm Lục Hoặc.

Trong sân, một phụ nữ giúp việc tuổi trung niên ngồi bên cạnh bàn đá ăn điểm tâm, bà nhẹ nhàng thưởng thức mấy cái bánh ngọt tinh xảo, súp ngô dẻo thơm phức, cùng một ly sữa bò, bữa sáng kia thật phong phú.

Người giúp việc thấy Kiều Tịch đột nhiên đẩy cửa bước vào, bà sợ hãi nhanh chóng đứng lên, nuốt vội mấy miếng bánh trong miệng "Cô là..."

"Tôi đến tìm Lục Hoặc, đã chào hỏi ông Lục rồi."

Người giúp việc vội ngăn cản "Không được."

Kiều Tịch lớn lên xinh đẹp tinh tế, giọng nói dịu dàng rả rích, làm người khác dễ chịu, giống như cô gái sống trong lồng son rất dễ lừa gạt.

Người giúp việc ánh mắt mơ hồ "Thiếu gia còn đang ngủ."

"Không sao, tôi vào đợi anh ấy"

"Không được, cô không thể đánh thức thiếu gia" Người giúp việc giang tay muốn kéo tay cô.

Kiều Tịch nhíu mày.

Lúc này, cửa phòng mở ra.

Ánh mắt người giúp việc kinh ngạc, môi dưới Kiều Tịch cong lên, "A, thiếu gia các người tỉnh rồi."

Cô vòng qua người giúp việc, đi đến chỗ Lục Hoặc.

Từ từ tới gần, trên mu bàn tay của cô thanh năng lượng đã xuất hiện.

Phía sau cánh cửa, Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần đen dài, tóc trên trán có chút lộn xộn, mặt mày tuấn tú mang vài phần ốm yếu, đẹp mắt quá mức.

Anh buông xuống tầm mắt, vẻ mặt mệt mỏi, "Cô tới đây làm gì?"

"Giúp anh bôi thuốc, hôm qua tôi đã nói với anh rồi đó." Kiều Tịch trực tiếp đi vào, nàng cố ý nhẹ giọng yêu kiều lẩm bẩm: "Vì tới thăm anh, tôi còn chưa có ăn sáng nữa đấy."

Lục Hoặc ngước mắt, cô gái tươi cười đứng chỗ ánh sáng mờ mờ, dù ở trong căn phòng tối tăm mờ mịt vẫn tươi sáng động lòng người.

Hắn lạnh mặt, giống như lãnh thổ bị con thú khác xâm chiếm, hung dữ muốn đuổi người đi "Hôm qua tôi chưa hề đồng ý, cô có thể đi được rồi."

Kiều Tịch không nghe lời anh, da mặt cô nàng cực kỳ dày, "Đã tới rồi, tôi cũng không thể đến không được." Cô cầm bữa sáng để trên cái bàn kia.

Trên mặt bàn chỉ bày một chén cháo trắng.

Nhớ tới bữa ăn sáng vừa rồi của người giúp việc kia, Kiều Tịch sao không biết chuyện gì đã xảy ra chứ.

Bữa ăn của Lục Hoặc bị người giúp việc cắt xén.

Trong sách, anh ta đúng thật là một tên nhóc đáng thương, chẳng trách anh ta có nhiều năng lượng xấu đến vậy.

Kiều Tịch căn bản không muốn để ý, nhưng cô muốn Lục Hoặc cảm động một chút.

Cô đặt bữa sáng xuống, ánh mắt đau lòng nói không nên lời nhìn về phía Lục Hoặc "Người giúp việc nhà anh thật xấu xa, bà ta bên ngoài ăn đủ thứ, anh chỉ có thể ăn cháo trắng".

Hai má Kiều Tịch phồng lên, lộ vẻ tức giận, "Tôi giúp anh dạy dỗ bà ta."

Lục Hoặc cười lạnh, "Không cần cô xen vào việc của người khác" Anh vốn lớn lên rõ ràng rất đẹp, hiện tại dáng vẻ nhướng mày của anh lại càng thêm đẹp mắt.

Kiều Tịch giả vờ nghe lời "Được, nghe lời anh, tôi không chấp."

Cô mở hộp bữa sáng ra, bên trong là điểm tâm tinh xảo, "Bữa sáng của nhà tôi làm rất ngon, tôi mang đến rất nhiều, anh ăn một ít đi."

Mùi thức ăn thơm ngon lan tỏa khắp căn phòng, khiến người ta phải nuốt nước miếng.
Lục Hoặc nhìn cô gái tỏ ra thân quen, tự nhiên ngồi xuống bàn, quai hàm anh ta căng cứng, "Cô không nghe tôi nói gì sao? Tôi bảo cô cút đi."

Kiều Tịch gật đầu, "Ăn sáng xong, giúp anh bôi thuốc xong tôi sẽ đi, tôi sẽ không lười biếng."

Lục Hoặc quay mặt đi, dứt khoát không để ý tới cô.

Ở cái bàn bên này cách Lục Hoặc hơn một mét, Kiều Tịch không hấp thu được năng lượng của anh ta, thấy đối phương không muốn đến, cô trực tiếp dời cái ghế nhỏ đặt trong góc, cô bưng theo hộp cơm ngồi trước mặt Lục Hoặc.

Kiều Tịch lớn lên xinh đẹp, trên người mặc chiếc váy màu mật quýt ngọt ngào, vừa ngọt ngào vừa thuần khiết, cô ngoan ngoãn ngồi trước mặt, làm cho người nào đó không thể ngó lơ cô được.

Cái miệng nhỏ của cô ăn xong một cái sủi cảo thạch anh, sau đó dùng cái nĩa nhỏ ghim lên một cái đưa tới trước mặt Lục Hoặc, cười vô cùng ngọt ngào "Cùng ăn đi, anh mà không ăn, tôi ở lại đây nguyên một ngày cho anh xem."

Lục Hoặc lạnh lùng liếc cô, đang mở miệng định nói, thì chiếc sủi cảo tinh tế dễ thương nhét vào trong miệng anh ta.

Bữa sáng của Kiều gia làm rất khéo léo, dùng toàn nguyên liệu thượng hạng, vỏ sủi cảo sáng bóng long lanh, mềm dẻo, lại dai dai.

Lục Hoặc bị tay Kiều Tịch bịt miệng lại, giọng nói của cô gái xấu xa vang lên lại ngọt ngào "Ăn đi, anh ăn xong tôi sẽ buông tay."

Làm gì có kiểu đút người khác ăn như vậy?

Lòng bàn tay của cô gái rất mềm mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, con mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn chằm chằm Kiều Tịch, buộc phải ăn hết miếng bánh sủi cảo trong miệng.

Kiều Tịch buông tay cười vui vẻ "Ngon không?"

Lục Hoặc giống như con nhím nhỏ bị mạo phạm, lông mày màu đen mang theo vài phần cáu kỉnh "Khó nuốt"

Trên đầu anh ta, xuất hiện những chồi lá nhỏ.

Lúc này, Kiều Tịch chắc chắn mình không bị ảo giác, cô nhịn không được giơ tay lên, nắm chặt chồi lá xanh xanh kia.

Trên xe lăn, thân thể Lục Hoặc có chút mềm nhũn, vẻ mặt anh ta bối rối, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lạnh lẽo thoáng ửng hồng, mọi thứ đều đẹp đẽ không thể tưởng tượng nổi.

Anh hỏi Kiều Tịch, "Cô đang làm cái gì vậy!"

------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Tịch: Nắm chặt dây sinh mạng của anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top