Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Mất kiểm soát

Editor : Tiểu Ann

Kiều Tịch vốn tò mò chồi lá nhỏ trên đầu Lục Hoặc nên mới đưa tay sờ vào.

Nhưng cô thật không ngờ chồi lá sẽ thật sự bị cô nắm trong lòng bàn tay, cô không dám dùng sức nắm, lá nhỏ sờ mềm mềm, cực kì dễ thương.

Hai mảnh lá nhọn run lên trong lòng bàn tay cô rồi lập tức tự biến mất. Còn chưa cảm nhận rõ ràng, Kiều Tịch liền nghe được tiếng Lục Hoặc chất vấn mình.

Cô thu hồi tay lại mới phát hiện khuôn mặt lãnh đạm tuấn tú của Lục Hoặc đỏ lên, mà ngay cả đôi tai dưới mái tóc cũng đỏ theo.

Đôi mắt đen ướt át của anh nhìn cô mang theo sự tức giận , "Cô vừa làm gì tôi?"

Lục Hoặc hai tay nắm chặt lên hai bên xe lăn, gân xanh hiện ra trên mu bàn tay, khoảnh khắc vừa rồi có cảm giác run sợ quá mạnh mẽ, gần như muốn đem hắn bao phủ, thiếu chút nữa hắn đã mất khống chế.

Lục Hoặc ánh mắt tràn ngập nghi ngờ, nhìn kỹ cô gái trước mặt, Kiều Tịch đột nhiên ý thức được rằng có lẽ Lục Hoặc cũng không biết trên đầu mình xuất hiện chồi lá nhỏ.

Gương mặt lạnh lùng của anh ửng đỏ, có cảm giác mê người không thể diễn tả, cô vừa rồi không cẩn thận nắm chặt chồi lá nhỏ trên đỉnh đầu anh ta, phản ứng của anh ta sao mà lớn thế nhỉ?

Kiều Tịch ánh mắt sáng lên, cất giấu tia xấu xa.

Diễn trò gì đó là Kiều Tịch am hiểu nhất, cô lắc đầu: "Tôi có làm gì đâu."

Lục Hoặc nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm cô, nhưng không nhìn ra cái gì.

Kiều Tịch chớp chớp mắt, đôi mắt hoang mang cùng mờ mịt, "Lục Hoặc mặt của anh thật là đỏ, anh làm sao vậy? Có phải thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"

Lục Hoặc xấu hổ buồn bực, nghiêng mặt đi, "Tôi không sao."

"Anh còn muốn tôi đút bữa sáng cho anh không?"

Giây tiếp theo, Kiều Tịch nghe được giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc vang lên, mang theo vài phần cắn răng nghiến lợi, "Không cần!"

Kiều Tịch đắc ý khóe môi nhịn không được nhếch lên, cô đột nhiên phát hiện trêu đùa Lục Hoặc rất thú vị.

Một bữa sáng này, Kiều Tịch ăn rất chậm, cô không có cơ hội chạm vào người Lục Hoặc nên tốc độ hấp thu năng lượng cũng rất chậm, ngày hôm qua năng lượng đã bị tiêu hao hết, hiện tại năng lượng của cô chỉ còn có 0. 3%.

"Lục Hoặc, thuốc mỡ hôm qua để ở chỗ nào, tôi giúp anh bôi thuốc." Kiều Tịch mượn cớ để chạm vào người hắn.

"Không cần, cô đi đi." Lục Hoặc đẩy xe lăn ra sát cánh cửa.

Kiều Tịch đi theo phía sau anh, phát hiện nơi này có một phòng sách nhỏ, diện tích không lớn, giá sách chiếm đi hơn nửa diện tích của phòng, bàn làm việc dựa vào cửa sổ có ánh sáng rất tốt.

Lục Hoặc chuyển động xe lăn đi đến sau bàn làm việc, anh bắt đầu lật xem sách, căn bản không thèm để ý tới Kiều Tịch.

Trong thư phòng không có ghế ngồi, Kiều Tịch đi ra bên ngoài mang thêm cái ghế nhỏ vào.

Phát hiện Lục Hoặc ngước mắt nhìn mình, cô cúi mặt, "Tôi ở đây với anh."

Kiều Tịch cố gắng hết sức đem ghế đến bên cạnh Lục Hoặc, nhìn thanh năng lượng trên mu bàn tay mình lại hiện ra, cô mới ngoan ngoãn ngồi ngay thẳng.

Lục Hoặc mặc kệ cô, tiếp tục đọc sách. Chờ cô thấy nhàm chán, tự nhiên sẽ rời đi.

Kiều Tịch quả thật nhàm chán, thường ngày cô đều thích nằm ỳ ra, hôm nay cô thức dậy sớm, hiện tại lại ngồi không, cô lặng lẽ che miệng ngáp một cái, khóe mắt có chút đỏ.

Cô liếc mắt nhìn Lục Hoặc, ánh mắt dừng ở tờ giấy trắng trên bàn học, cô vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng huých huých tay Lục Hoặc.

Ánh mắt Lục Hoắc tối đen nhìn sang cô.

"Tôi có thể mượn giấy trắng không?"

"Cả bút nữa." Nếu cô không tìm chuyện gì đó để làm mà cứ im lặng ngồi như này, nhất định sẽ ngủ gà ngủ gật mất.

Lục Hoặc biểu cảm không thay đổi : "Đừng làm phiền tôi."

Anh giống như nhìn thấu cô, "Cảm thấy nhàm chán liền rời đi."

Kiều Tịch lắc đầu, cô sẽ không đi đâu.

Lục Hoặc tiếp tục đọc sách, Kiều Tịch cầm giấy trắng với bút, còn thuận tay lấy một quyển sách trên giá sách đặt ở trên đùi làm đệm.

Mặc dù thân hình cô nhỏ bé nhưng vẫn cảm thấy đau khổ và đáng thương khi ngồi  trên chiếc ghế nhỏ này.

Cô khẽ cắn bút, ngẩng đầu nhìn Lục Hoặc.

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính rơi ở trên người hắn, vầng sáng vàng vàng bao phủ lên đầu hắn, góc mặt hắn trông nhu hòa nhưng lạnh lùng.

Thiếu niên đẹp mắt không thể cản được.

Kiều Tịch nhìn mê mẩn, ngòi bút điểm ở trên tờ giấy trắng, chậm rãi miêu tả.

Nguyên chủ là sinh viên trường mỹ thuật, hiện tại đang trong thời gian huấn luyện quân sự nên tạm thời không đến trường học.

Trước khi xuyên qua, Kiều Tịch cũng học vẽ tranh vài năm, vừa lúc cô cùng nguyên chủ có chung sở thích.

Trong phòng sách nhỏ thật yên tĩnh, chỉ có âm thanh sàn sạt dưới ngòi bút của Kiều Tịch.

Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch để bút xuống, cô vừa lòng đánh giá thiếu niên trong bức tranh.

Bức tranh đã vẽ xong, Kiều Tịch lại mệt rã rời, rốt cuộc cô không thể nhịn được, tiến về phía trước nằm lên ghế dựa, ghé vào một góc của bàn làm việc nhắm mắt ngủ.

Dù sao chỉ cần ở gần Lục Hoặc một mét là có thể hấp thu năng lượng vàng, cô chỉ cần chờ đợi là được rồi.

Lục Hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy Kiều Tịch đã ngủ, cô nghiêng đầu, tóc dài đen bóng che đi gò má của cô, chỉ lộ ra chóp mũi trắng bóng cùng miệng nhỏ hồng.

Hắn dời ánh mắt, dừng ở trên tờ giấy trắng, góc giấy bị cùi chỏ của cô chặn mất.

Hắn nhẹ nhàng rút ra.

Khi ánh mắt Lục Hoặc chạm đến giấy vẽ, trong nháy mắt, sắc mặt của hắn liền đỏ lên.

Trên tờ giấy trắng, thiếu niên ngồi ở bên cửa sổ, đầu của hắn hơi ngửa, môi khẽ nhếch, con mắt nhẹ híp, trong mắt mang theo dục vọng, áo sơ mi trên người mở rộng, bụng dưới khe rãnh rõ ràng. . . . . .

Lục hoặc trên tay dùng sức vò tờ giấy trong tay.

Hắn gắt gao nhìn Kiều Tịch đang ngủ say, cô thật đúng là dám vẽ thế này!

Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch tỉnh lại, cánh tay run lên.

Nàng ngẩng đầu, trong mắt dần dần sáng lên, trên mu bàn tay năng lượng vàng vậy mà biến thành 2. 3%, nàng ngủ hai giờ?

Kiều Tịch thấy Lục Hoặc còn đọc sách, mà bức tranh nàng vẽ đã không thấy .

"Tôi vẽ đẹp không ?" Kiều Tịch hai tay đặt ở trên mặt bàn, mu bàn tay chống đỡ chiếc cằm thon, nghiêng đầu nhìn Lục Hoặc.

Mặt mày của nàng cong cong, trong mắt tất cả đều là ý nghĩ xấu.

Lục Hoặc đưa tay lật sách.

Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng dễ nghe nhưng lại nói ra lời làm xấu hổ, "Ngày hôm qua tôi không thấy rõ ràng cơ thể của anh, có cơ hội, tôi có thể giúp anh vẽ toàn thân."

Kiều Tịch lừa hắn, ngày hôm qua cô dò xét cẩn thận, hơn nữa trí nhớ của cô vô cùng tốt, nhắm mắt đều có thể nhớ tới bộ dạng của hắn ngày hôm qua.

"Anh đem bức tranh của tôi giấu rồi?" Kiều Tịch hỏi anh.

Ngón tay đang cầm sách của Lục Hoặc trở nên cứng ngắc, trên mặt thanh lãnh bị đánh lui, hắn nâng mắt nhìn cô, vừa thẹn vừa giận, "Xé rồi!"

Vẽ như thế, hắn giữ lại làm cái gì chứ!

Bạo Phú nói với Kiều Tịch: "Chủ nhân, Lục Hoặc đem bức tranh cô vẽ xé rồi, cô không nên tức giận, đem năng lượng vàng của hắn hút sạch."

Kiều Tịch: "Tôi không tức giận, vẽ như thế tôi liền có thể vẽ một trăm bức, thích xé thì cứ xé đi."

Dù sao là cô vẽ để giết thời gian thôi.

Lục Hoặc nghĩ đến Kiều Tịch sẽ tức giận rời đi, nhưng mà người kia chỉ cô đơn hạ tầm mắt xuống, khó chịu hừ ra tiếng.

Hắn mím chặt môi, không thèm nhìn bộ dạng đáng thương của cô nữa.

Kiều Tịch ở bên cạnh Lục Hoặc luôn cả buổi chiều, cô không tiếp tục quấy rầy mà chỉ yên lặng, khi mặt trời sắp lặn, cô mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

1% năng lượng có thể kéo dài tính mạng thêm 3 giờ, hôm nay cô ở lại chín giờ, hấp thu 9% đích năng lượng, có thể kéo dài tính mạng tới 27 giờ.

Tiếc nuối duy nhất là hôm nay cô không có cơ hội chạm vào người Lục Hoặc, nếu không, cô có thể hấp thụ càng nhiều năng lượng vàng hơn.

Khi bước ra khỏi sân nhỏ, Kiều Tịch người hầu cô thấy sáng nay đang  đứng ở cửa.

"Kiều. . . . . . Kiều tiểu thư, cô đi thong thả." Thái độ của người hầu rất tốt, cô ta lặng lẽ tìm người hỏi mới biết được cô gái xinh đẹp trước mặt này là Kiều đại tiểu thư.

Kiều Tịch dừng bước lại, "Chuyện sáng nay, tôi sẽ không nói cho Lục lão tiên sinh."

Người hầu một mực lo lắng về vấn đề này, cả ngày hôm nay đều đứng ngồi không yên, hiện tại nghe được lời nói của cô gái, cô ta không khỏi vui vẻ, vội vàng nịnh nọt nói: "Cảm ơn Kiều tiểu thư, cô thật sự là người lương thiện."

Kiều Tịch trong mắt mang theo ý cười, "Nếu bị tôi phát hiện sau này cô còn cắt xén phần ăn của Lục Hoặc, không cần Lục gia ra tay, tôi sẽ dạy dỗ cô."

Người hầu kinh ngạc nhìn Kiều Tịch.

Kiều Tịch mặt mày cong cong, "Lục gia có thể sa thải cô, nhưng tôi không giống, cô không chỉ mất đi công việc, người nhà của cô còn có thể vì cô mà chịu liên lụy, ngàn vạn lần không cần bởi vì lòng tham nhỏ mà phải trả giá bằng cả đời nha."

Cô gái trước mặt xinh đẹp tinh xảo, giọng nói nhịu nhẹ êm tai nhưng lời nói làm cho cô lạnh run, người hầu sợ tới mức sửng sốt, Kiều Tịch đâu chỉ đơn thuần là bông hoa nuôi trong nhà kính, quả thực là tiểu ác ma.

"Tôi đi trước." Kiều Tịch cười đến động lòng người, "Cô có thể đem chuyện này nói cho Lục Hoặc."

Cô làm việc tốt, luôn luôn thích lưu danh.

Hơn nữa, cô không muốn đánh mất cơ hội lấy thiện cảm từ Lục Hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top