Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

CHƯƠNG 7: TỊCH TỊCH.
Edit: Khả Khả
Beta : Tiểu Ann

Mùi hôi bên trong chuồng chó không hề dễ ngửi tí nào, nhất là hiện tại đang là giữa hè, khí trời vừa nóng vừa khó chịu.

Nhóc Lục Hoặc ngậm viên kẹo trong miệng, cậu bé lặng lẽ khóc, trong đôi mắt to đen láy đều là nước mắt.

Kẹo này không ngọt mà rất chua.

Chua quá, chua quá.

Lục Vinh Quang vì trêu chọc Lục Hoặc, cố ý gói kẹo chua cầu vồng vào trong giấy gói kẹo.

Lục Hoặc vừa ngậm kẹo vừa đau lòng, lại không nỡ nhả ra.

Từng giọt nước mắt rơi xuống, lông mi đen nháy của chàng trai nhỏ đều bị ướt hết.

Cậu muốn đi ra ngoài, cậu sẽ không bao giờ....ăn kẹo nữa.

Bình thường có rất ít người đến sân sau nên xung quanh rất yên tĩnh.

Nhóc Lục Hoặc xích lại khe cửa, hai mắt đẫm lệ nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe lăn nhỏ cách đó không xa bị ai đó giẫm hỏng rồi.

"Cứu Hoặc Hoặc." Nhóc Lục Hoặc nức nở, trong miệng còn ngậm kẹo, âm thanh mơ hồ không rõ, càng thêm khó nghe.

"Con trai không được khóc."

Giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên, nhóc Lục Hoặc sợ hãi ngẩng cái đầu nhỏ lên, trên gương mặt trắng nõn nà của cậu toàn là nước mắt, ngỡ ngàng nhìn những tấm ván gỗ xung quanh.

Trong chuồng chó không có gì cả.

Kiều Tịch có chút bất lực, cô rút đạo cụ âm thanh ra, chỉ có thể làm cho nhóc Lục Hoặc nghe được, chỉ có thể kết nối bằng cách này, cô căng bản không có các nào cứu nhóc Lục Hoặc ra ngoài được.

Cô cảm thấy có chút hố, thế này thì sao có thể loại bỏ năng lượng xấu của Lục Hoặc được!

"Hoặc Hoặc không sợ quỷ." Nhóc Lục Hoặc hai tay nắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, trợn tròn đôi mắt ướt át.

Nhóc Lục Hoặc hiện tại còn nhỏ, hay khóc loạn. Người giúp việc chăm sóc cho cậu thường dọa cậu, nếu đứa trẻ nào không nghe lời sẽ bị quỷ bắt đi, cậu không hiểu, nhưng vẫn nghe vào tai.

Kiều Tịch nhìn thấy chàng trai nhỏ vô cùng đáng thương, lại ra vẻ kiên cường, cô không nhịn được cười.

Thật sự dễ thương quá đi mất.

"Chị không phải quỷ, em đừng sợ." Kiều Tịch nhìn nhóc Lục Hoặc bên trong màn hình, cô thật sự muốn đưa tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu quá đi mất.

Đôi mắt to tròn của nhóc Lục Hoặc đầy nghi ngờ "Chị là ai?"

Kiều Tịch câu môi lên nói: "Chị là Kiều Tịch, thiên sứ tỷ tỷ tới giúp em."

Nhóc Lục Hoặc chớp chớp đôi mắt to tròn, giọt nước mắt trên mi lăn xuống, miệng còn hôi sữa nói lớn: "Chào Tịch Tịch, em là Hoặc Hoặc."

"Gọi là tỷ tỷ." Kiều Tịch cố ý trêu chọc cậu, che giấu ý đồ xấu của mình, muốn nhóc Lục Hoặc gọi cô là tỷ tỷ.

Cậu Lục Hoặc cắn nát kẹo cầu vồng trong miệng, chua đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đều nhăn lại, cậu bập bẹ nói lớn: "Tịch Tịch."

Tiểu gia hỏa này thật khó lừa mà.

"Em không thể nhìn thấy Tịch Tịch." Hiện tại có người cùng cậu nói chuyện phiếm, nhất thời làm cậu quên mất mình bị nhốt trong chuồng chó.

Kiều Tịch thấy nhóc Lục Hoặc dựa vào tấm ván gỗ, áo phông màu trắng bị bẩn, tóc có hơi lộn xộn, đôi mắt vừa khóc xong đặt biệt sáng, cậu nhìn lên đỉnh chuồng chó, như muốn tìm cô.




"Chị không thể xuất hiện, cho nên em chỉ có thể nghe được âm thanh của chị, sợ rồi sao?"

"Tịch Tịch sẽ đánh Hoặc Hoặc sao?" Tiểu Lục Hoặc nãi thanh nãi khí hỏi cô.

"Không đánh em."

Tịch Tịch không đánh cậu, thì cậu không sợ, "Hoặc Hoặc không sợ Tịch Tịch."

Kiều Tịch bị cậu chọc cười, Tiểu Lục Hoặc thật là đơn thuần, dễ thương cực kì.

Hai người trò chuyện một chút, sắc trời dần dần tối đi.

Sân sau chỉ lắp đèn đường, ánh đèn vàng ấm áp xuyên qua khe cửa, rọi vào bên trong chuồng chó.

Chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng nhóc Lục Hoặc không khóc rống sợ hãi, vì có Tịch Tịch ở đây.

"Ùng ục, ùng ục..." Bụng cậu bé phát ra tiếng kêu.

Nhóc Lục Hoặc tuy còn nhỏ, nhưng trong tiềm thức vẫn biết đây là chuyện xấu hổ, hai tay nhỏ của cậu ôm kín chiếc bụng nhỏ, nhỏ giọng nói: "Hoặc Hoặc không đói bụng."

Kiều Tịch nhìn qua màn hình lớn, có thể nhìn thấy đôi mắt to chớp không ngừng đang tràn ngập xấu hổ.

"Thật xin lỗi, chị không cứu được em ra ngoài" Cô rút đạo cụ âm thanh "Chị chỉ có thể trò chuyện cùng em thôi."

Nhóc Lục Hoặc cong cong cái miệng nhỏ lên, "Em thích nói chuyện với Tịch Tịch."

Bình thường không có bạn bè nào chịu chơi với cậu, người chăm sóc cậu thì thường xuyên không ở nhà, chỉ có một mình cậu ở trong phòng một mình, đây là lần đầu tiên nhóc Lục Hoặc nói chuyện với người khác nhiều như vậy, cậu rất vui.

"Hoặc Hoặc muốn mỗi ngày đều nói chuyện với Tịch Tịch." Tiểu Lục Hoặc che lấy bụng đang sôi sùng sục, mắt to híp lại vì vui vẻ.

"Có phải em rất đói hay không?" Kiều Tịch có thể nghe thấy chiếc bụng nhỏ của cậu không ngừng réo rắn.

Mờ tối, Tiểu Lục Hoặc mặt ửng hồng, thành thật đáp: "Chỉ đói một chút thôi."


Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, đáy lòng Kiều Tịch như nhũn ra.

"Em có muốn nghe chuyện cổ tích không? Chị kể cho em nghe chuyện cổ tích được không?" Cô muốn làm phân tán sự chú ý của cậu, để cậu không cảm thấy đói bụng nữa.

Cách màn hình lớn, Kiều Tịch nhìn thấy đôi mắt to của Tiểu Lục Hoặc, cái đầu nhỏ của cậu hơi dùng sức, "Được."



"Em muốn nghe chuyện gì?" Kiều Tịch nghĩ nghĩ, "Ba con heo con, hay Sói đến rồi, hay Nàng tiên cá?"

Tiểu Lục Hoặc chớp chớp mắt to, nãi thanh nãi khí nói: "Nghe Nàng tiên cá."

Giọng nói Kiều Tịch rất êm tai, trong đêm tối yên tĩnh, lại càng êm tai, "Nàng tiên cá ở dưới biển bơi lên bờ, cái đuôi biến thành hai cái chân, nàng biến thành người."

"Nàng tiên cá chưa từng học đi bộ, cho nên nàng bước đi lảo đảo, làm cho tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng."

Tiểu Lục Hoặc nghiêm túc lắng nghe, bóng đen trong mắt cậu tối sầm lại, nhỏ giọng nói: "Hoặc Hoặc cũng sẽ không bước đi được."

Kiều Tịch vươn tay, muốn sờ cái đầu nhỏ của cậu trên màn hình, nhưng mà tay của cô có thể xuyên qua màn hình lớn.




Cô tiếp tục kể: "Nàng tiên cá đụng phải cô gái xinh đẹp nhưng xấu tính, cô gái kia có chút xấu tính, muốn làm bạn với nàng tiên cá là vì lừa gạt nước mắt nàng."

Tiểu Lục Hoặc vô cùng nghi hoặc hỏi "Vì sao?"

"Bởi vì nước mắt nàng tiên cá sẽ hóa thành trân châu quý giá."

Tiểu Lục Hoặc phát ra âm thanh như trẻ đang bú nói: "Cho chị nước mắt, làm bạn với em."

Kiều Tịch cười cười, thật là đơn thuần và đáng yêu.

Giọng Kiều Tịch rất nhẹ, rất êm tai, chậm rãi, Tiểu Lục Hoặc nhắm mắt lại, rốt cuộc vẫn là trẻ nhỏ chỉ mới ba tuổi, bị giày vò lâu như vậy, lại sợ, rồi khóc, bây giờ thì mệt mỏi ngủ mất rồi.

Ánh mắt Kiều Tịch trầm xuống, người của Lục gia vẫn chưa tìm đến, hiển nhiên là không biết Lục Hoặc mất tích.

Trên màn hình lớn chuyển cảnh, sắc trời đã sáng lên.

Nhóc Lục Hoặc chậm rãi mở mắt ra, giống như là đang nhớ lại vì sao mình ở đây.

"Tịch Tịch." Cậu nhỏ giọng gọi Kiều Tịch.

"Chị đây."

Tiểu Lục Hoặc vui vẻ chớp đôi mắt to tròn, không hề giống dáng vẻ sợ hãi khi bị nhốt một đêm.

"Tịch Tịch, kể chuyện cổ tích đi." Tiểu gia hỏa này còn muốn nghe câu chuyện cổ tích tối qua.

Cả ngày không ăn, không uống, Tiểu Lục Hoặc còn nhỏ, sắc mặt của cậu tái nhợt, miệng nhỏ dính lại nhăn nhúm, Kiều Tịch nhìn thấy mà đau lòng.

"Em không cần phải nói chuyện, để chị kể cho em nghe."

Nhóc Lục Hoặc ngoan ngoãn gật đầu.

" Cô gái xấu xa kia mỗi ngày đều lừa nàng tiên cá vui vẻ, hai người trở thành bạn tốt, nàng tiên cá rất vui."

Đột nhiên, Kiều Tịch nghe được tiếng nói chuyện của những người khác.

Trong màn hình, có mấy người cách đó không xa vội vàng đi tới

Cô trở nên vui mừng, "Nhóc Lục Hoặc, có người tới cứu em rồi."

Tiểu Lục Hoặc mở to mắt, "Em còn muốn nghe chuyện cổ tích."

Kiều Tịch nhìn thấy vị Lục quản gia trẻ tuổi đẩy khóa của chuồng chó, cô tiếp tục kể: "Về sau, cô gái xấu xa kia nói với nàng tiên cá rằng nàng ấy không muốn làm bạn với nàng nữa, nàng tiên cá đau lòng khóc lớn, những hạt trân châu quý giá rơi đầy nền đất".

Cửa chuồng chóbị đẩy ra, ánh sáng bên ngoài tràn vào.

"Hoặc thiếu gia." Quản gia nhìn thấy Lục Hoặc ở trong chuồng chó, anh chấn động, nhanh chóng vươn tay bế cậu ra ngoài.

"Hoặc thiếu gia, cậu có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Nhóc Lục Hoặc lắc đầu, cậu không để tâm đến chuyện mình được cứu hay không, cậu còn muốn nghe chuyện cổ tích về nàng tiên cá nữa.

"Tịch Tịch, Hoặc Hoặc còn muốn nghe." Cậu bập bẹ nói.

"Hoặc thiếu gia, cậu đang nói cái gì vậy?" Lục quản gia hỏi cậu.

Tiểu Lục Hoặc chớp chớp đôi mắt to, "Tịch Tịch, Tịch Tịch..."



Sau khi nhóc Lục Hoặc được cứu về, màn hình trước mặt Kiều Tịch chớp mắt liền biến mất.

Cô liếc nhìn thời gian, rõ ràng sự việc bên trong màn hình lớn trải qua một ngày, nhưng thực tế cô chỉ nhìn màn hình vài phút.

"Trong màn hình phát lại Lục Hoặc lúc còn bé? Chân thực vậy sao?" Kiều Tịch hỏi Bạo Phú.

"Đúng vậy, chủ nhân." Bạo Phú nói với Kiều Tịch, "Năng lượng xấu của Lục Hoặc giảm bớt 5%, chủ nhân cố lên!"

Kiều Tịch có chút kinh ngạc, không nghĩ lại có hiệu quả đến vậy.

Cô không hề biết rằng, nếu không có giọng nói của cô ở bên cạnh bầu bạn, thì Tiểu Lục Hoặc bên trong cống rãnh tối tăm sợ hãi khóc cả một đêm, ngày hôm sau khi có người phát hiện, cậu đã hôn mê bất tỉnh.

"Nếu chuyện xảy ra chân thật như vậy, tôi từng giúp Lục Hoặc, sau này thái độ của anh ta đối với tôi có phải nên tốt một chút không?" Nghĩ đến điều này, Kiều Tịch có chút vui vẻ, đột nhiên, cô nghĩ đến một điều "Không đúng, Tiểu Lục Hoặc hiện mới hơn ba tuổi, có khi nào cậu ta đã quên tôi rồi không?"

Giọng nói Bạo Phú hơi trầm xuống , dường như không nhẫn tâm nói, "Chủ nhân, chuyện ngài giúp Lục Hoặc tiêu trừ năng lượng xấu, cậu ta sẽ không nhớ rõ."

"Cái gì?" Kiều Tịch nhíu mày.

"Ngài không thuộc về quãng thời gian của nhân vật, cho nên mỗi lần như vậy hệ thống đều tự động xóa sạch ký ức của Lục Hoặc."

Kiều Tịch hơi khó chịu, "Muốn tôi làm người tốt không có tiếng tăm gì sao?"

Bạo Phú nhỏ giọng nói: "Về sau năng lượng xấu của Lục Hoặc tiêu trừ hết, có khả năng cậu ta sẽ khôi phục ký ức liên quan đến ngài."

Bạo Phú không dám nói, trừ phi Lục Hoặc dùng ý chí mãnh liệt, bằng không, câu ta căn bản không thể nhớ ra được.

Kiều Tịch miễn cưỡng chấp nhận.

Cô từ trên giường đi xuống "Đi thôi."

"Chủ nhân, ngài muốn đi đâu?"

Kiều Tịch liếc nhìn thời gian, bây giờ đã hơn hai giờ chiều, "Hiện tại tuổi thọ còn lại chưa đến sáu giờ, tôi muốn đến chỗ Lục Hoặc."

Trong phòng khách, mẹ Kiều đang gọi điện thoại nói chuyện phiếm cùng bạn, thấy con gái muốn đi ra ngoài, bà cuống cuồng hỏi: "Tiểu Tịch, con muốn đi đâu?"

Gần đây con gái bà thường xuyên đi ra ngoài, bà có chút lo lắng.

Kiều Tịch đương nhiên không thể nói rằng bản thân đi tìm Lục Hoặc, "Con hẹn bạn đi mua sắm."

"Con muốn mua cái gì, mẹ kêu nhân viên cửa hàng đưa đến cho con chọn." Mẹ Kiều hận không thể để con gái luôn bên cạnh mình, như vậy bà mới không khỏi lo lắng.

"Con đã hẹn bạn rồi, mẹ yên tâm đi, con mang đủ thuốc rồi, lúc nào mang bên người mà." Kiều Tịch luôn miệng cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì, mẹ Kiều dặn đi dặn lại sau đó đồng ý cho cô ra ngoài.

Kiều Tịch bảo tài xế chạy đến Lục gia.

Nhưng mà, lúc cô nói muốn tìm Lục Hoặc, cô bị Lục quản gia lịch sự từ chối ngoài cửa, uyển chuyển nói Lục Hoặc phải tĩnh dưỡng.

Xem ra, Lục lão gia tử này quyết tâm không để cô tới gần Lục Hoặc.

"Chủ nhân, bọn họ không để cho ngài gặp Lục Hoặc, làm sao bây giờ?" Bạo Phú nói mang theo vài phần sốt ruột, Kiều Tịch là chủ nhân đầu tiên của nó, nó không hi vọng vừa mới nhậm chức, chủ nhân liền chết mất tiêu.

Kiều Tịch ngược lại rất bĩnh tĩnh, "Vẫn còn thời gian mà."

Trong tiệm đồ ăn vặt, bà chủ không khỏi lặng lẽ nhìn trộm cô gái, không biết con cái nhà ai, thật đúng lúc.
Bà chủ đã gặp qua không ít các cô gái xinh đẹp, nhưng chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy.

Cô gái có làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bằng bàn tay, ngũ quan thanh tú, sáng sủa.

Bà chủ nhịn không được lại nhìn thêm một lần nữa, bà không biết phải diễn tả thế nào về đôi mắt xinh đẹp kia, bên trong tràn đầy ánh nước lấp lánh, vừa to vừa sáng, rất đẹp.

"Những loại kẹo này, tôi lấy hết, gói lại đi." Kiều Tịch chỉ vào một loạt kẹo nằm trên giá.

Bà chủ vừa mừng vừa sợ, bà nhanh miệng hỏi: "Cô gái nhỏ mua nhiều kẹo như vậy, là để tặng sao? Có cần tôi gói lại giúp hay không?"

Kiều Tịch gật đầu, "Đóng hộp nhìn đẹp một chút."

"Không thành vấn đền, tôi sẽ chuẩn bị thật đẹp cho cô."

Màn đêm buông xuống.

Lục Hoặc tắm rửa xong đi ra, anh gội đầu, giọt nước ẩm ướt nhỏ xuống, lướt qua sườn mặt trắng lạnh lùng, chui vào cổ áo, âm thầm lộ ra vài phần gợi cảm.

Đột nhiên, có tiếng gõ ở cửa sổ.

Hắn nhíu mày, chuyển động xe lăn đến bên cửa sổ.

Anh đẩy cửa sổ ra, bên ngoài không thấy gì cả.

Lục Hoặc nhíu mày.

"Lục Hoặc." Giọng nói dễ nghe của cô gái vang lên.
Ngay sau đó, cô gái từ dưới cửa sổ đứng lên, trong tay ôm một hộp quà lớn, đưa về phía anh.

"Lục Hoặc, tặng anh nè."

Dưới ánh trăng, đôi mày xinh đẹp của cô cong lên, đáy mắt hiện lên hình ảnh của anh.

Lục Hoặc thản nhiên nhìn cô "Sao cô lại đến đây nữa."

Kiều Tịch thấy trên mu bàn tay anh năng lượng xấu đã giảm bớt, ban đầu là 80% giờ còn 75%, khóe môi cô vểnh lên cười vui vẻ, lời nói ngọt ngào thuận miệng phát ra "Nhớ anh."

Tuổi thọ của cô chỉ còn lại nửa giờ, nhất định phải ở bên cạnh Lục Hoặc.

Cập nhật truyện nhanh nhất tại :
Trichtinhlau.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top