Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Ta là lão phụ thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Moẹ nó

Thẩm Dữ Tinh ngã trên mặt đất không chịu đứng lên, rất giống ăn vạ, A Soái trực tiếp bị cậu làm thao tác lẳng lơ này sợ cháng váng.

Phản ứng lại hắn một hồi cảm động: Tinh ca hoàn toàn không tính làm cậu vấp ngã, biết thời biết thế quăng nồi cho Tạ Quyển, quả nhiên là huynh đệ tình thâm! !

Vì vậy A Soái trừng Tạ Quyển nói: "Chính là cố ý va chạm đứng ngốc ở đó làm gì, còn không nhanh chóng dìu Tinh ca lên?"

Tạ Quyển lạnh lùng nói: "Ta không có cố ý đẩy hắn."

"Ai biết được, ngược lại ta tận mắt thấy, nhất định là bởi vì Tinh ca đoạt đi vị trí số một, ngươi liền ghi hận Tinh ca trong lòng." A Soái là tuỳ tùng của Thẩm Dữ Tinh cùng Thái Húc Văn nhiều năm, từ lâu học xong mở mắt nói mò bản lĩnh.

Hắn đắc ý dào dạt mà xách eo: "Như thế nào, không có lời nào để nói đi."

Tạ Quyển thần tình lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Dữ Tinh nằm trên đất.

Thẩm Dữ Tinh ai u: "Đau quá đau quá, ta cảm thấy được chân của ta khẳng định gãy mất, ta không đi được rồi!"

"Không quan trọng lắm đi Tinh ca?" Thái Húc Văn xuyên qua đoàn người vây xem, thấy Thẩm Dữ Tinh đau đến ngũ quan vặn vẹo (nín ), lập tức trợn mắt nhìn Tạ Quyển: "Tạ Quyển, ngươi mất đi chỉ có một lần hạng một, mà Tinh ca mất đi nhưng là một chân a."

Thẩm Dữ Tinh: "... Cũng không có nghiêm trọng như vậy."

Thái Húc Văn: "Hừ, ngày hôm nay ngươi không quỳ xuống xin lỗi Tinh ca, chuyện này sẽ không xong."

Thẩm Dữ Tinh: "..."

Đáng chết, đây là đem cậu đẩy vào trong hố lửa a.

Cậu ngẩng đầu lên, đối diện Tạ Quyển hai mắt băng lãnh: "Như vậy đi Tạ đồng học, ngày hôm nay ta có lòng từ bi, chỉ cần ngươi dìu ta đến phòng y tế, ta liền tha thứ."

Thái Húc Văn không dám tin tưởng: "Tinh ca..."

"Việc này không cần bàn." Thẩm Dữ Tinh cho Thái Húc Văn một ánh mắt ngươi hiểu ta hiểu, Thái Húc Văn cấp tốc tâm lĩnh thần hội, lặng lẽ bật ngón tay cái.

Động tác nhỏ của bọn họ không thể thoát được Tạ Quyển.

Mặc dù Tạ Quyển biết mình cũng không có đụng Thẩm Dữ Tinh, có thể Thẩm Dữ Tinh không nói là hắn, hắn cũng không thể cãi lại.

Thôi, chuyện như vậy trước đây còn thiếu à.

Tạ Quyển cúi đầu, che đậy đi con ngươi âm trầm.

Hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống, hướng Thẩm Dữ Tinh trên đất đưa tay ra.

Thẩm Dữ Tinh đem tay của mình đưa tới, mượn lực đứng lên, sau đó đem hơn nửa trọng lượng đều đặt trên người Tạ Quyển.

Thẩm Dữ Tinh ngã sấp xuống lại nhờ giúp đỡ cử bàn, dời đi trên người phần lớn lực, cho nên cậu lúc này cũng không thể nào đau.

Mà diễn trò phải phải đạt được điểm, cho nên cậu dựa vào trên người Tạ Quyển một mặt yếu ớt nói: "Chậm một chút chậm một chút, đau hỏng ngươi phụ trách à."

Tạ Quyển không lên tiếng, nhìn ra được hắn rất muốn vứt bỏ cái người dựa vào hắn, mà Thẩm Dữ Tinh dọc theo đường đi đều kêu đau, cho nên bọn họ hơn mười phút đầy đủ bỏ ra mười mấy phút mới đi tới phòng y tế.

Bác sĩ xem qua chân Thẩm Dữ Tinh xem, nói: "Không có việc gì, không cần dùng thuốc, ngồi ở đây nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi."

Thẩm Dữ Tinh nước mắt uông uông: "Có thật không bác sĩ, nhưng chân của em thật sự đau quá, em cảm giác chân sắp đứt."

Bác sĩ ngay thẳng nói: "Hẳn là tâm lý tác dụng, trình độ này không đến nỗi gãy chân."

Lúc nói chuyện, Tạ Quyển quay người dự định trở về phòng học lên lớp, Thẩm Dữ Tinh thấy thế liền ôm chân gào khóc: "Không được không được, quá đau, ta không nhúc nhích được, phải có người lưu lại chăm sóc."

Bác sĩ cũng hết cách nhìn Thẩm Dữ Tinh, làm khó dễ mà nhìn Tạ Quyển nói: "Nếu không, vị bạn học nhỏ đưa em ấy tới, em lưu lại nhìn cậu ta đi."

Thẩm Dữ Tinh lặng lẽ liếc trộm Tạ Quyển.

Không có không tình nguyện, mà cũng không có đa tình hơn.

Tạ Quyển giống như robot không tình cảm, mặt không thay đổi đỡ Thẩm Dữ Tinh nằm trên giường bệnh.

Nằm trên giường quả nhiên so với nằm úp sấp trên bàn ngủ thoải mái hơn, Thẩm Dữ Tinh rất hài lòng.

"Ta muốn ngủ, ngươi tìm góc tự thẩm du đi." Thẩm Dữ Tinh híp mắt nói: "Sau khi tỉnh lại phát hiện ngươi không thấy, hừ hừ, vậy cũng chớ trách ta không khách khí với ngươi."

Thẩm Dữ Tinh nói xong cũng tự mình đắp chăn lên, nhắm mắt lại một mặt an tường.

Tạ Quyển đứng đó một lát, mãi đến tận Thẩm Dữ Tinh trên giường truyền đến hô hấp vững vàng, hắn mới giật giật thân thể.

Hắn tìm cái ghế ngồi xuống, thuận tiện đem bài thi vật lý lấy ra làm.

Phòng bệnh to lớn yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ có tình cờ gió thổi tới, cùng với tiếng ngòi bút rơi vào mặt giấy.

Tạ Quyển viết viết, giơ tay xoa xoa mi tâm, trên mặt tất cả đều là vẻ mệt mỏi.

Ngày hôm qua Tạ Kiến Sơn đem tiền cuối cùng trong nhà mang đi, Tạ Quyển rất thống khoái.

Hắn phải nghĩ biện pháp đưa trước tiền thuốc, hiện nay biện pháp duy nhất chính là vay tiền, có thể thân thích đã sớm sợ nhà bọn họ mượn, không nữa lui tới, Tạ Quyển nghĩ tới nghĩ lui, hay là đi nhà cậu.

Cữu cữu biết được hắn đến vay tiền, cũng do dự rất lâu, dù sao tình huống Tạ gia hắn rõ rõ ràng ràng, dựa cả vào hắn cùng với tỷ tỷ đáng thương chống đỡ, cho mượn đi tiền có rất lớn xác suất không cầm về được.

Tạ Quyển lại nói không mượn tiền của hắn, hắn có thể cấp đệ đệ muội muội học bổ túc, mãi đến tận trả lại tiền mới thôi.

Cữu cữu cân nhắc đến thành tích Tạ Quyển không sai, huống hồ người sinh bệnh vẫn là tỷ hắn, liền bất đắt dĩ đồng ý.

Bởi vậy Tạ Quyển tối hôm qua tại nhà cậu ở đến đêm khuya, phụ đại biểu đệ biểu muội bài tập sơ trung, rất muộn mới lấy tiền rời đi.

Rõ ràng mới chịu qua đả kick nặng như vậy đả, có thể Tạ Quyển không thể không chung quanh chạy gấp rút.

Bất quá cũng may mượn tiền, hắn sáng sớm liền đi một chuyến đến bệnh viện, kết giao nửa tháng tiền thuốc.

Bận bịu một ngày một đêm, cơ hồ không có nghỉ ngơi thật tốt, cho nên hiện tại Tạ Quyển thật sự là quá buồn ngủ quá mệt mỏi, kiên cường chống đỡ viết xong bài thi nghiêm, hắn không nhịn được gục xuống bàn ngủ.

Thẩm Dữ Tinh đợi rất lâu rồi, lâu đến hắn thật sự đã ngủ, mới không có được nghe lại tiếng ngòi bút trên giấy, trở mình một cái từ trên giường ngồi xuống.

Tạ Quyển an vị cách cậu không xa, đầu gối trên cánh tay.

Thẩm Dữ Tinh rón rén xuống giường, đi đến bên cạnh hắn.

Dung nhan tái nhợt lộ ra cỗ dịch yếu đuối, lông mi nhỏ dài thập phần cong vểnh, Thẩm Dữ Tinh không nhịn được nghĩ muốn sờ một chút.

Mà cậu nhịn được, cậu sợ chết.

Thẩm Dữ Tinh cảm thấy được mình như lão cha, lòng tràn đầy thương xót không nói ra được, chỉ có thể quanh co lòng vòng mà để cho con trai ngoan nghỉ ngơi thật tốt, không thể làm cho hắn phát hiện.

Thẩm Dữ Tinh ngửa đầu thở dài.

Hết cách rồi, ai bảo cậu vừa suất khí lại lương thiện, không nhìn nổi người khác chịu khó chịu khổ.

Tạ Quyển lúc tỉnh, phát hiện mình cũng không phải gục xuống bàn.

Dưới thân mềm mại cùng trước mắt là trần nhà trắng, làm cho hắn hậu tri hậu giác phản ứng lại, hắn đang nằm trên giường bệnh.

Tạ Quyển ngồi dậy, mờ mịt nhìn bốn phía.

Hắn đối mặt với đôi mắt Thẩm Dữ Tinh.

Thẩm Dữ Tinh tự tiếu phi tiếu hỏi hắn: "Ngủ đủ chưa?"

Tạ Quyển: "..."

Không biết nên nói như thế nào, dứt khoát trầm mặc.

Thẩm Dữ Tinh: "Ngươi tại sao không nói chuyện, không ngủ đủ cứ tiếp tục ngủ đi, ta ở bên cạnh nhìn ngươi ~ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top