Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Ta rất khó vượt qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Moẹ nó

Thẩm Dữ Tinh bị hắn nhìn đến nỗi da gà: "?"

Tiêu Thanh Dương bộ mặt đều hiểu: "Thời kỳ dậy thì của con trai, dùng cách bắt nạt đối phương để người mình thích chú ý."

Thẩm Dữ Tinh không nói: "Ngươi đang phê đá?"

Sợ nói thêm cái gì thì càng nhiều tin tức lộ ra, Thẩm Dữ Tinh nhanh chóng đổi chủ đề: "Chúng ta chơi game đi."

Nói đến liên quân( du hí nghe không hợp lắm nên mình đổi liên quân cho rất Việt), bọn họ nhanh chóng đem những chuyện khác đều quên hết đi, không có gì so với liên quân có thể hấp dẫn bằng được.

Không nên nói một người, vậy khẳng định chính là Tạ Quyển.

Bây giờ thời hiện đại ai cũng có điện thoại di động, Tạ Quyển cho tới hôm nay chưa có, muốn liên lạc dựa cả vào điện thoại bàn cũ kỹ trong nhà bộ, thậm chí ngay cả quán Internet cũng rất xa mà xem qua liếc mắt một cái.

Bây giờ nhìn lại quả thật có chút phiền phức, bởi vì rất nhiều tin tức cán bộ lớp sẽ trực tiếp thông báo trên điện thoại, Tạ Quyển không có điện thoại, tự nhiên không có được những tin tức này.

Thậm chí còn phát sinh giáo viên chủ nhiệm lớp thông báo vì gần đây bão sắp tới trường nên nghỉ học, Tạ Quyển không biết chuyện này, như trước bốc lên mưa gió lên xe đến trường, lại phát hiện toàn bộ trường học không có một bóng người.

Ngày đó hắn cả người ướt đẫm, trốn ở cửa trường học siêu thị mấy tiếng, mới rốt cục  về nhà.

Tạ Quyển không có oán giận bất luận người nào, mặc dù lần kia hắn về đến nhà liền bị cảm cực kỳ nghiêm trọng, chừng mấy ngày cũng không thể xuống giường.

Mà hiện tại hắn có công việc, cân nhắc đến lúc đó, đang suy tư có nên mua điện thoại, để tới thời điểm đó liên hệ với giáo sư.

Nghĩ như thế, hắn đã đứng ở thế giới di động.

Suy nghĩ mãi, hắn vẫn là đi vào.

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy cậu lập tức nhiệt tình tiến lên đón: "Chào ngài, xin hỏi ngài cần gì kiểu gì? Có cần hay không tôi giới thiệu cho ngài?"

Tạ Quyển không có một cái nhìn sang, nhàn nhạt nói: "Phiền phức, lấy cho tôi điện thoại rẻ nhất."

Nhân viên cửa hàng nụ cười nhiệt tình dừng một chút, nhìn thấy hắn quần áo rẻ tiền liền hiểu, nói: "Hảo, kia mời ngài đi bên này đi."

Nàng lấy ra điện thoại khoản chừng một ngàn, nói: "Điện thoại này giá cũng rẻ, rất thích hợp cho học sinh như ngài."

"Vậy lấy cái này ." Trả tiền, Tạ Quyển làm sim điện thoại.

Lấy điện thoại ra cửa hàng, hắn đầu tiên đem số điện thoại trong nhà lưu vào di động cùng số của Lâm Thanh Nhan.

Hắn có số Nhậm Bội Bội cũng lưu vào.

Tải xuống mấy cái app xã giao thường dùng, phiền toái nữa là Nhậm Bội Bội đem hắn kéo vào lớp, Tạ Quyển vừa mới tiến vào liền thấy ảnh chân dung một người trên đầu đội con gấu mèo trong đám lên tiếng

Giáo thảo Victoria: 【 Người kia là ai, có phải là em gái đi? 】

Nhậm Bội Bội: 【 Thẩm Dữ Tinh tên của ngươi xảy chuyện gì, còn không mau đổi về! ! 】

Giáo thảo Victoria: 【 Thay đổi cái gì a, này không phải được công nhận sao? 】

Tạ Quyển lúc này mới ảnh của mình, đại khái bởi vì mới vừa tạo, cho nên ảnh là hệ thống tùy cơ chọn bé gái, lúc này mới bị Thẩm Dữ Tinh hiểu lầm.

Hắn thử lên tiếng: 【 Tôi là Tạ Quyển. 】

Yên tĩnh một cách chết chóc.

Tại Tạ Quyển nói xong câu đó sau, cả lớp không có một người nói chuyện, chỉ có Nhậm Bội Bội phát ra "Hoan nghênh hoan nghênh".

Sau năm phút ——

Giáo thảo Victoria: 【 Không phải em gái a, không ý tứ 】

Thái Húc Văn: 【 Còn tưởng rằng có mỹ nữ đến, nữ sinh lớp ta thật sự không thể nhìn 】

Nhậm Bội Bội: 【 Nói chuyện như đách l, tuần sau Giáo thảo Victoria cùng Thái Húc Văn bao một tuần vệ sinh lớp 】

Giáo thảo Victoria: 【 Tay thiếu gia không phải dùng để quét tước vệ sinh, chỉ dùng để biểu diễn Beethoven 】

Nhậm Bội Bội: 【 Kỳ thị sinh vật ngoài hành tinh. jg 】

Thẩm Dữ Tinh cùng Thái Húc Văn lần lượt lên tiếng, trong lớp đám người tán gẫu dần dần bắt đầu tăng lên, đề tài tán gẫu cũng chuyển đến chỗ khác.

Du Dư: 【 Đại gia đều nghe nói, hồi trước gia hỏa kia chết rồi phải làm màu 】

Tần Sở Song: 【 Nghe nói, tôi còn xem nguyên video đây, cái đầu xanh thật hăng hái, nhưng đáng tiếc quá xa không thấy mặt 】

Du Dư: 【 Tóc xanh rất có thể là giáo thảo Victoria 】

Giáo thảo Victoria: 【 Phắc, tên kia căn bản không thể cùng gia so sánh 】

Thẩm Dữ Tinh lên cơn nói dối đến ai không cách nào nói cậu một câu không tốt, ngược lại hiện tại video cũng bị mất, cậu nói cái gì đều được.

Về phần 'Chết rồi phải make color', để cậu biến mất ở trong chốn giang hồ đi.

Thẩm Dữ Tinh còn muốn tiếp tục nói châm chọc cười vài câu, dư quang nhìn thấy ảnh đại diện màu hồng phấn, không biết nghĩ đến cái gì, quỷ thần xui khiến thêm bạn tốt.

Đợi đến cậu phản ứng lại, lời mời kết bạn đã gửi rồi.

Qua một phút, lời mời thông qua, ava màu phấn hồng thình lình nằm ở mục bạn tốt của cậu.

Thôi, chỉ là thêm bằng hữu mà thôi, không đáng kể chút nào.

Thẩm Dữ Tinh đang định trở lại lớp tán gẫu, ava màu phấn hồng nhảy ra tin nhắn. 

Tạ Quyển: 【 Sẽ không bị bọn họ phát hiện sao? 】

Giáo thảo Victoria: 【 Chỉ cần ngươi không nói, không ai có thể phát hiện, ngươi dám nói thử xem? 】

Thẩm Dữ Tinh đặc biệt hung ác một chút.

Tạ Quyển: 【 Tôi sẽ không nói. 】

Thẩm Dữ Tinh nhìn cái dấu chấm tròn bĩu môi, nghĩ người này ngay cả giữa những hàng chữ đều lộ ra vẻ bình tĩnh lãnh đạm.

Tạ Quyển: 【 Ngày đó trước khi rời đi cậu nói cái gì, tôi không nghe rõ. 】

Thẩm Dữ Tinh sửng sốt một chút, ký ức lập tức bị kéo về buổi tối ngày hôm ấy, cậu bị Tạ Quyển cười đến mê hoặc , mơ mơ màng màng nói ra một câu.

Lúc đó gió quá lớn, âm thanh cậu quá nhẹ, Tạ Quyển không thể nghe rõ cậu đang nói cái gì, lại nghĩ đến thời điểm Thẩm Dữ Tinh đã chạy ra xa mười mét .

Nghĩ tới đây, Thẩm Dữ Tinh lại cảm thấy đến lúc đó có không khí ngột ngạt tràn ngập.

Có lẽ vì thấy cậu lâu như vậy chưa hề trả lời, Tạ Quyển nhắn thêm cái dấu hỏi.

Thẩm Dữ Tinh cũng không nói được tại sao, khó giải thích được cảm thấy quẫn bách, rõ ràng đối phương không ở trước mặt mình, nhưng vẫn ức chế không nhịn được mà đỏ mặt, lại như Tạ Quyển ngồi đối diện cậu.

Tiêu Thanh Dương nhìn thấy cậu một bộ biểu tình táo bón, tâm trạng nhất thời hiểu rõ: "A, là không khí của thanh xuân."

Thẩm Dữ Tinh không chút do dự duỗi chân ra đá y một cái.

Tiêu Thanh Dương ngã muốn sấp mặt, bị đau mà bò lên vò đầu gối, Thẩm Dữ Tinh khoanh tay nhìn từ trên cao xuống nhìn y: "Ở mấy ngày, khi nào em trở về nhà?"

Tiêu Thanh Dương nói: "Ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng đi, cha em một ngày không mời em trở lại, em ở nhà anh không đi."

"Tùy cậu." Thẩm Dữ Tinh hoàn toàn không để ý, trái lại thêm người nói chuyện cũng rất tốt.

Cậu nhớ mang máng nguyên văn nội dung vở kịch lúc Thẩm gia cô đơn, Tiêu gia là nơi duy nhất vươn tay viện trợ, nhưng bởi vì sức mạnh quá mức bạc nhược, cũng không có giúp nhiều.

Bất quá có còn hơn không, có phần này tâm Thẩm Dữ Tinh rất cảm động.

"Đúng rồi, anh của em có phải mở quán cà phê a, em một lần đều không đi qua, không chúng ta qua ngồi một chút thôi?" Tiêu Thanh Dương đề nghị.

Thẩm Dữ Tinh sững sờ.

Quán cà phê là chỗ làm của Tạ Quyển, nếu cậu cùng Tiêu Thanh Dương cùng nhau xuất hiện ở nơi đó, vậy cậu khổ tâm xây dựng tất cả không phải đều lộ ra sao?

Cậu có thể không đi, vẫn không thể kêu Tiêu Thanh Dương cũng đi.

Thẩm Dữ Tinh để điện thoại xuống ngồi ở bàn học, lấy ra một sấp bài tập dày đặc: "Như em nhìn thấy, anh kỳ thực rất bận rộn, những thứ này đều là anh ngày hôm nay muốn làm xong."

Tiêu Thanh Dương đã sớm từ chỗ ba mẹ biết Thẩm Dữ Tinh thi đứng nhất toàn trường, hơn nữa y cũng không ít lần bị đem ra so sánh.

Y cảm thấy khó hiểu, rõ ràng đại gia trước đều là học tra, làm sao mấy tháng không gặp Thẩm Dữ Tinh lại như thay đổi.

Tiêu Thanh Dương khuyên cậu nói: "Chớ học, anh đều là số một toàn trường, lưu cho người khác một con đường sống đi. Chúng ta cùng đi đến quán của anh em ngồi một chút, sau đó sẽ chơi game thế nào?"

"Không có chừng mực." Thẩm Dữ Tinh nghiêm túc nói: "Em có muốn hay không cho ba em nhìn em với cặp mắt khác xưa, từ trước đến giờ với thái độ của em không cảm thấy cực kỳ xấu hổ? Em có muốn hay không nắm giữ tất cả ánh mắt sùng bái của mọi người, trở thành thiên chi kiêu tử trong mắt mọi người? Em có muốn hay không cho ba của em đưa em nâng niu là ngọc quý trên tay, chỉ muốn đem báu vật mà thiên hạ sở hữu đưa đến trước mặt em?"

Tiêu Thanh Dương: "?"

Thẩm Dữ Tinh: "Đúng, em không có nghe lầm, thứ em khát vọng bây giờ, chính là thứ anh đang nắm giữ."

Tiêu Thanh Dương: "Này, lợi hại như vậy a."

Thẩm Dữ Tinh: "Chỉ là một quán cà phê tính cái gì, chỉ cần em cũng thi đứng nhất toàn trường, anh của em tự đem cà phê đút tới trong miệng, ba em xách giày cho."

Tiêu Thanh Dương: "Em,em không nghĩ tới lúc ba xách giày xách giày..."

"Chỉ so sánh mà thôi, " Thẩm Dữ Tinh vỗ vỗ bờ vai y, dụ dỗ từng bước nói: "Nghe đến đó, lẽ nào em không cảm thấy thi đứng nhất là sự kiện rất diệu kì sao?"

Tiêu Thanh Dương bị mê hoặc, mơ mơ màng màng gật đầu: "Đúng là như vậy, nhưng em không phải đứng nhất a."

"Ai nói, lẽ nào em vừa sinh ra trên mặt liền in 'Ta thi không được số một' sao?" Thẩm Dữ Tinh nghiêm mặt nói: "Trên đời không có chuyện không khó khăn, chỉ cần em chịu trả giá nỗ lực, em xem anh không phải làm xong rồi? Ngay cả anh cũng có thể, em tại sao không được?"

Tiêu Thanh Dương bỗng nhiên cảm động: "Ca, anh nói đúng, anh cũng có thể, tại sao em không được!"

Hắn tại Thẩm Dữ Tinh thân bên cạnh ngồi xuống, đem trước mặt hắn sách bài tập dời một nửa đến chính mình này bên trong, phấn chấn nói: "Ta cũng phải học tập thật giỏi."

Thấy thành công ngăn cản lại , Thẩm Dữ Tinh một mặt vui mừng: "Này được rồi."

Hai người sóng vai ngồi cùng một chỗ làm bài tập, Thẩm Dữ Tinh tốc độ cực nhanh, Tiêu Thanh Dương đọc đề thứ nhất nhìn đến mười phút.

Sau một chốc, Tiêu Thanh Dương nhỏ nhẹ truyền từ phía bên cạnh: "Ca, em quên mất, không biết làm đề lớp 11..."

Thẩm Dữ Tinh cưỡng ép đem Tiêu Thanh Dương ở trong phòng làm bài tập, thấy cảnh này mẹ Thẩm cảm động đến khóc ròng ròng, tại chỗ gọi em trai điện thoại video.

Mẹ Thẩm đem ống kính nhắm ngay chỗ Thẩm Dữ Tinh đang giảng cách làm làm bài tập cho Tiêu Thanh Dương, nói: "Em yên tâm, Thanh Dương ở chị rất tốt."

Con mắt ba Tiêu sắp muốn trừng rớt xuống, đây là con trai hắn đụng vào sách liền choáng váng?

"Chị dùng biện pháp gì để cho thèn giới đánh kia làm bài tập?" Ba Tiêu không kịp chờ đợi muốn biết đáp án, hắn và Tiêu Thanh Dương làm lộn tùng phèo lên cũng vì Tiêu Thanh Dương lúc thường trốn học, bài kiểm tra trong thành phố cũng dám trốn, lão sư điện thoại cáo trạng tới hắn, lúc này mới không nhịn được nói lời nói nặng.

Tiêu Thanh Dương cũng vì được sủng ái mà lớn lên, chưa từng ăn khổ gì, cuối cùng y lựa chọn dùng chút tiền cuối cùng mua vé tàu.

Ba Tiêu không biết dùng biện pháp gì để xử Tiêu Thanh Dương chỉ có thể khoá thẻ, không nhân nhượng không cho Tiêu Nam thu lưu đệ đệ, lại không nghĩ rằng Tiêu Thanh Dương trực tiếp nhờ vả đến nhà Thẩm gia.

Bởi vậy ba Tiêu đối với chuyện Tiêu Thanh Dương rốt cục đọc sách cảm thấy phi thường kinh ngạc.

Mẹ Thẩm nói: "Chị cũng không rõ ràng, không phải chị tới gần nói, có thể do Sao Nhỏ nói như thế nào với Thanh Dương."

Tiêu phụ: "Wow."

Mẹ Thẩm lấy điện thoại đến gần một chút.

Tiêu Thanh Dương đã bị công thức toán học phức tạp làm cho hôn mê, lúc này y cảm thấy được trên đỉnh đầu có một vạn con số đang trôi nổi, căn bản không nhận rõ thật hay giả.

Y nói: "Em không học, em không học, em muốn chơi game."

Thẩm Dữ Tinh tận tình khuyên nhủ mà khuyên y: "Em làm sao có thể bỏ dở nửa chừng, lẽ nào em không muốn để cho ba em giúp em xách giày sao?"

"Đúng, không sai, em muốn ba phải xách giày." Tiêu Thanh Dương đã triệt để hôn mê, căn bản không nhận rõ mình đang nói cái gì.

Câu nói này vừa vặn cũng bị mẹ Thẩm đưa điện thoại tới gần.

Ba Tiêu bên kia điện thoại: "... ..."

Quả nhiên là con bất hiếu!

Ba Tiêu tức giận nói: "Làm sao cho hắn đừng trở lại, lưu lại nhà chị học tập cho giỏi! !"

Tiêu Thanh Dương cùng Thẩm Dữ Tinh biết được ba Tiêu muốn y chuyển tới Victoria, một cái là hưng phấn đến khóc, một cái là sợ đến khóc.

Tiêu Thanh Dương tưởng tượng rốt cục có thể thoát khỏi ba y, Thẩm Dữ Tinh tưởng vậy nhưng nguy rồi, nếu để cho Tạ Quyển nhìn thấy Tiêu Thanh Dương, vậy cậu không phải rớt ngựa sao?

Thẩm Dữ Tinh đã bắt đầu hối hận kêu Tiêu Thanh Dương tặng đồ Tạ Quyển.

Mang theo lo lắng, cậu và Tiêu Thanh Dương ước pháp tam chương.

"Ở trường học nhất định phải giả bộ không quen biết anh, tan học cũng không được cùng anh về nhà, còn có cái quan trọng nhất, bảo vệ bí mật của chúng ta."

Tiêu Thanh Dương: "Đạo lý em đều hiểu, nhưng tại sao muốn làm bộ không quen biết anh, vẫn không thể cùng anh về nhà?"

Thẩm Dữ Tinh: "Anh sợ người khác hiểu lầm quan hệ của chúng ta."

Tiêu Thanh Dương: "? Chúng ta có quan hệ gì có thể bị người hiểu lầm?"

Thẩm Dữ Tinh: "Nói chung, hiện tại chúng ta chính là quan hệ huynh đệ trong tối."

Tiêu Thanh Dương: "..."

------------------------------------------------------------
Hiện tại mình thấy hơi lười + nản + đang học + mình dịch không hay nên có ý định dừng.
haizz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top