Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Tui và hắn cùng nhau tạo 'phúc khí'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Moẹ nó

Tạ Quyển cùng Tiêu Thanh Dương ngồi một chỗ ăn cơm, Thẩm Dữ Tinh cách đó không xa lén lén lút lút quan sát, phần cơm trước mặt không nhúc nhích.

Cậu nhìn thấy Tạ Quyển nói dăm ba câu với Tiêu Thanh Dương, sau đó Tạ Quyển đứng dậy rời đi.

Thẩm Dữ Tinh cắn đũa, trong đầu suy nghĩ các thứ, loạn hết cả đầu nghĩ hắn nói cái gì.

Chờ Tạ Quyển vừa đi, Thẩm Dữ Tinh liền gửi tin nhắn cho Tiêu Thanh Dương, thế nhưng lại nói khác đi: 【 Mày dựa vào cái gì ăn nhiều vậy? ! 】

Tiêu Thanh Dương cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên, lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn: 【 A? Lượng cơm của em vẫn luôn lớn như vậy mà. 】

Thẩm Dữ Tinh ghét cay ghét đắng gõ chữ, cậu chưa dám tiêu tiền của Tạ Quyển, cậu đang khổ nhọc nghĩ biện pháp thay Tạ Quyển kiếm tiền: 【 Sau này cấm mày ăn đùi gà 】

Tiêu Thanh Dương: 【? 】

Thẩm Dữ Tinh: 【 Chúng ta về nhà rồi tính. 】

Tiêu Thanh Dương: 【 Anh!!! 】

Xuống dưới nhà ăn như thế Thẩm Dữ Tinh cũng không có khẩu vị gì, nói trước một tiếng với Thái Húc Văn rồi về phòng học.

Trên đường về phòng học cậu trùng hợp gặp Cố Tuyết Nguyên.

Cố Tuyết Nguyên trên dưới quan sát cậu liếc mắt một cái: "Sao lại mặt buồn như bánh bao bị thiêu zậy?"

"Sự suy sụp của nam nhân trong tích tắc, cô không hiểu đâu." Thẩm Dữ Tinh lắc đầu một cái, tràn đầy tang thương.

Cố Tuyết Nguyên: "Há, tôi còn tưởng rằng cậu biết có người đang điều tra cậu đây."

Thẩm Dữ Tinh: "?"

Thẩm Dữ Tinh: "Con lợn gặm tỏi? ? Ai muốn điều tra tôi?"

Cậu chỉ là một nam sinh trong học bình thường không có gì lạ, làm sao có điều tra mình?

Cố Tuyết Nguyên nhìn phản ứng của cậu chắc chắn là không biết rồi, cũng không giấu giấu giếm giếm, khai ra: "Một bằng hữu nói cho tôi biết,đối phương có lai lịch không nhỏ, chỉ muốn điều tra mà chết rồi cũng điều tra cho ra, nguyên lai cái thiệp mời kia là bọn họ phát cho, muốn tìm cậu."

Ai biết Thẩm Dữ Tinh lại để ý trọng điểm chỗ khác: "Bạn? Cố tỷ, không nghĩ tới cô một thiên kim tiểu thư, bằng hữu loại hình như vậy phân bố còn rất rộng rãi."

Cố Tuyết Nguyên nói: "Ít nói nhảm, cậu không nghe tôi nói thì tôi không nói."

"Nghe mà nghe mà, cứ nói tiếp." Thẩm Dữ Tinh cũng muốn biết rốt cuộc là ai muốn điều tra cậu.

"Tôi cảm thấy, đây nhất định tìm tới cậu để trả thù, cho nên cậu gần đây cẩn thận một tí, bị người khác phát hiện ra cậu là chết chắc." Cố Tuyết Nguyên suy nghĩ nói: "Bất quá, thiệp mời xóa bị sạch sẽ, trong thời gian ngắn không tìm được cậu."

Thẩm Dữ Tinh gật gật đầu: "Cám ơn cậu nói cho tôi biết cái này."

Cố Tuyết Nguyên liếc một cái, hoàn toàn thất vọng: "Việc nhỏ, không tính cái gì, xem ra chúng ta đã từng coi là đồng minh."

Nhiều chuyện với Cố Tuyết Nguyên xong, Thẩm Dữ Tinh trở về phòng học.

Lúc này trong phòng không có mấy người, có người đều là gục xuống bàn ngủ, bởi vậy đưa mắt tới nhìn chỉ có Tạ Quyển một người lưng ưỡn đến mức cứng đờ, nắm bút viết bài thi.

Phải nói rằng ngoại hình của Tạ Sơ quả thực rất quyến rũ, làn da trắng nõn như tuyết, lông mi dài và đôi mắt đen láy không chút bụi bẩn dường như là một đôi tự nhiên, khi nhìn chằm chằm vào ai đó, nó luôn có thể làm cho con người chìm trong vô thức.

Đôi mắt ấy quanh năm băng giá và xa lạ, ngoài ra, dường như không còn cảm xúc nào khác.

Ít nhất Thẩm Dữ Tinh chưa từng gặp.

Cũng không biết cái tên này đến cùng có thể chân tâm thực lòng mà cười.

Thẩm Dữ Tinh trở lại phòng cũng đã trở thành một thành viên trong đội ngủ, không chú ý tới ánh mắt Tạ Quyển ở phía sau.

Cái ánh mắt này không như trước một mảnh băng lãnh, thay vào đó là một vài cảm xúc phức tạp, giống như đã làm chuyện không thể giải thích được, hoàn toàn khác với hình dáng trong trí nhớ của Tạ Quyển, nhưng thần kì một chỗ, không có cảm giác phản kháng.

Hắn nhìn lưng Thẩm Dữ Tinh trong thời gian thật dài, đợi đến khi số lượng học sinh trong phòng dần dần bắt đầu tăng lên, hắn mới cụp mắt, che đậy tất cả cảm xúc trong mắt.

Sau khi tan học, chuyện Tạ Quyển làm đầu tiên là mang cơm tối cho Lâm Thanh Nhan, sau đó quay lại đi về tiệm cà phê.

Hắn và ông chủ đã thương lượng qua, bởi vì thời gian công việc hắn không lâu, nhưng vẫn nhận được mức lương không phù hợp với giờ giấc, hắn thực sự rất xấu hổ, vì vậy thường đến cửa hàng để phụ giúp sau khi tan học.

Tạ Quyển thay xong quần áo nhanh chóng lại giúp một tay

Tạ Quyển lớn lên rất dễ nhìn, người chịu khó thông minh, có khi gặp khách hàng nổi nóng chỉ cần hắn ra tay đối phương nhanh chóng tắt lửa, cho nên Tiêu Nam rất yêu thích hắn, lúc cửa hàng ít khách thì để cho hắn nghỉ ngơi một chút, không nhất thiết mệt chết.

Nhìn hắn, Tiêu Nam cảm khái nói: "Anh có một em trai, tuổi thì không chênh lệch so với em nhiều, nhưng hai người khác nhau một trời một vực."

Tạ Quyển cười cười: "Em trai ông chủ khẳng định cũng không kém."

"Thực sự không có, mấy ngày trước nhóc kia ầm ĩ với người nhà một trận đòi bỏ nhà ra đi, trrer trâu vc, chắc nó đang ở nhà cô anh, khẳng định sống không yên với nó, suốt ngày long nhong gây phiền toái cho người khác." Nói tới đây Tiêu Nam liền thở dài: "Thật cần phải bắt nhóc kia hỏi em, nếu như nó có thể như em một nửa thì anh và cha cũng không cần nhức đầu như vậy."

Tiêu Thanh Dương từ nhỏ đã không phải là đứa nhỏ ngoan ngoãn, không cho nó làm thì nó càng muốn làm, từ trước đến nay chỉ có anh trai Tiêu Nam là có thể quản giáo nó, nhưng bây giờ thằng nhóc kia phản nghịch khác đéo gì chó hoang cả, tức chết anh trai.

Chắc tại nguyên nhân tuổi hai đứa xấp xỉ nhau, Tiêu Thanh Dương vẫn luôn nghe lời Thẩm Dữ Tinh, hai đứa nó từ nhỏ chơi với nhau, nên hiện tại Tiêu Thanh Dương ở nhà Thẩm, Tiêu Nam rốt cuộc có cơ hội tĩnh tâm, không sợ Tiêu Thanh Dương làm chuyện khác người.

Nghe đâu Thẩm Dữ Tinh thi đứng nhất toàn trường, nếu như Tiêu Thanh Dương có thể cùng Dữ Tinh học tập, thì tổ tiên Tiêu gia mừng đến mức mở tiệc quẩy tưng bừng. 

Thẩm Dữ Tinh lúc về nhà không thấy Tiêu Thanh Dương, vì tránh hiềm nghi, cậu vẫn nhờ Trương bí thư đến đón mình, mà Tiêu Thanh Dương được tài xế Thẩm gia đi đón, theo lý mà nói Tiêu Thanh Dương lúc này phải cùng cậu về nhà chứ. 

Thẩm Dữ Tinh quay đầu hỏi tài xế, từ tài xế biết được ông căn bản không có đón Tiêu Thanh Dương.

Cậu nhíu nhíu mày lại, có dự cảm không may xảy ra.

Thẩm Dữ Tinh gửi tin nhắn cho Tiêu Thanh Dương: 【 Em trai tốt, mày đang ở xó nào hả? 】

Tiêu Thanh Dương chưa bình tĩnh, một cú điện thoại trực tiếp đánh tới: "Tiểu tử thúi, mày chạy đi đâu vậy?"

"Anh nói về nhà muốn tính sổ với em, em sợ, cho nên dự định đi tị nạn." Tiêu Thanh Dương tràn đầy ý cười: "Ha ha ha, đố anh bắt được em, đoán xem em muốn đi đâu a?"

Thẩm Dữ Tinh: "..."

Thẩm Dữ Tinh không nghĩ tới, chỉ muốn một đấm lòi loz Tiêu Thanh Dương.

Cậu cắn răng nói: "Mày, cút trở về cho tao."

"Tại sao a?" Tiêu Thanh Dương giật mình hỏi, lại nói: "Em trở lại nhất định sẽ bị anh đánh, em không ngu như thế, chờ anh chừng nào hết điên thì em lại về, bái bai."

Nói xong không chờ Thẩm Dữ Tinh phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại.

Thẩm Dữ Tinh thì lại nhìn điện thoại bị cúp sửng sốt vài giây.

Địt con mẹ cuộc đời, cái này là dẫn sói vào nhà.

Cậu thật ngu, thật sự, cậu chỉ biết Tiêu Thanh Dương là nhóc choai choai không thể không lo, lại nghĩ rằng thằng chó này lại gây chuyện lớn như thế này.

Thẩm Dữ Tinh biết Tiêu Thanh Dương nhất định đi tìm Tiêu Nam đi, nếu để cho nó và Tạ Quyển chạm mặt, theo cái tính ngu của nó, nhất định sẽ lộ hết.

Mang theo tâm trạng hối hận không kịp, Thẩm Dữ Tinh chỉ có thể đi hiện trường tóm người.

Cậu kêu tài xế một đường bay đến quán cà phê, đầu tiên nhẹ nhàng kiểm tra người ở bên trong, không thấy Tiêu Thanh Dương, ôm tâm lý may mắn mà thở phào.

Hoàn hảo, Tiêu Thanh Dương không ngồi xe, hơn nữa còn không biết vị trí cụ thể quán cà phê, khẳng định không đến nhanh như vậy.

Thẩm Dữ Tinh ngày hôm nay vậy cũng không đi, dự định ngồi đây trong coi.

Cậu tìm một góc ngồi xổm xuống quan sát, chỉ cần Tiêu Thanh Dương xuất hiện trong tầm mắt cậu, cậu liền đem người tha đi.

Chờ người kẽ hở, cậu nhắn cho Tiêu Thanh Dương một câu lươn lẹo.

Thẩm Dữ Tinh: 【 Anh không tức giận, anh ở nhà chờ em nha ~ 】

Thẩm Dữ Tinh: 【 Có chuẩn bị cho em món em thích, đùi gà lớn. 】

Chiêu này gọi là giương đông kích tây, cho Tiêu Thanh Dương nghĩ rằng cậu ở nhà chờ nó, thực chất cậu an toạ ở quán cà phê bài binh bố trận chỉ cần chờ Tiêu Thanh Dương đến đem nó tóm gọn. 

Loại biện pháp này tốt, quả nhiên chỉ có cậu nghĩ ra.

Thẩm Dữ Tinh vừa quan sát bốn phía xem xem Tiêu Thanh Dương có hay không, một bên không nhịn được chú ý Tạ Quyển trong quán.

Tạ Quyển mặc trang phục phục vụ, dáng người có chút đơn bạc như đi hàng tẩu giang hồ, rất dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của người qua đường.

Thẩm Dữ Tinh thầm nghĩ không hổ là vai chính thụ, mặc quần què gì cũng đẹp, luôn mang cảm giác mỗi trang phục là một khí chất khác nhau.

Đúng là tiện nghi cho thằng thẳng nam vai chính công kia.

Thẩm Dữ Tinh đợi rất lâu chưa thấy Tiêu Thanh Dương, dần dần cảm thấy có chút tẻ nhạt, cũng bởi vì tối hôm qua ngủ không được nên ngủ muộn.

Lúc này, một giọng nói sắc bén làm cho cơn buồn ngủ của cậu bay đến chín tầng mây.

"Chính là nó, nó trộm dây chuyền của tôi! !"

Thẩm Dữ Tinh bị sợ hết hồn, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại.

Nhìn qua tấm kính trong suốt, cậu thấy một nữ nhân mập mạp kéo tay Tạ Quyển không buông tha, âm thanh như heo bị chọc tiết vang khắp quán, đối mặt với Tạ Quyển quát to: "Thanh niên không học hành, lại học thói móc túi, không may cho tao vừa mới cảm ơn mày vì nhặt giúp, không nghĩ tới mày cố ý tiếp cận tao để ăn cắp, mày khỏi giải thích, mau đem dây chuyền tả cho tao! ! !. "

Thẩm Dữ Tinh nhíu mày lại, xem Tạ Quyển phản ứng.

Mặt Tạ Quyển như trước không thái độ tí nào, cho dù nữ nhân nắm lấy tay hắn lực rất lớn, giống như muốn đem thủ đoạn của hắn bẻ gẫy, nhưng hắn cũng không thèm quan tâm, mà nói: "Tôi không có lấy."

"Cái gì, chính mày là người ăn cắp! Dây chuyền vẫn luôn ở trong túi xách của tao, chỉ có mày mới chạm vào, không mày thì là ai? " Nữ nhân bắt đầu la to kéo người quan sát: "Tất cả mau đến đâu xem, người phục vụ này ăn cắp đồ lại không thừa nhận, ông chủ đâu, ông chủ các người đâu, kêu hắn ra cho ta, hôm nay nhất định phải giải thích cho ta. "

Phục vụ bên cạnh nhỏ giọng nói: "Ông chủ mới vừa rời khỏi, tiểu thư cô bình tĩnh một chút, tôi đây gọi điện thoại cho ông chủ đến."

Nữ nhân nói: "Nhất định kêu hắn đến! Mày biết dây chuyền đó bao nhiêu tiền không? Lương quanh năm suốt tháng của mày cũng không mua nổi một cái, bây giờ bị tên phục vụ này lấy đi, ai trong chúng mày bồi thường nổi? "

Tạ Quyển lạnh lùng nhìn ả: "Thật không tiện, cô khả năng không nghe rõ, tôi không có lấy dây chuyền của cô."

"Nói bậy!" Nữ nhân lấy điện thoại ra, chỉ bức ảnh trong điện thoại rồi thét lên: "Đây chính là dây chuyền, tao mới vừa rồi kiểm tra túi xách, bị mày chạm qua đã không thấy tăm hơi, mày còn muốn nguỵ biện? "

"Xem dáng dấp của mày là đứa nghèo túng, chắc cả đời chưa từng thấy thứ quý như thế đi? Chỉ cần ngươi trả lại cho ta, ta không nhẫn tâm báo cảnh sát, bằng không người chờ ngồi tù đi. " 

Tạ Quyển ánh mắt lạnh mấy phần, gần như muốn ngưng tụ thành sương lạnh.

Hắn hơi nhăn lại, muốn nói chuyện, thanh âm từ phía sau truyền đến làm hắn không khỏi sửng sốt.

"Vị tiểu thư này, dây chuyền của cô vừa nói rất giống cái tôi từng thấy, có thể hay không cho tôi xem một chút?" Thẩm Dữ Tinh đến gần, mỉm cười dò hỏi.

Thấy người tới không phải giúp đỡ người phục vụ này, vẻ mặt người phụ nữ hòa hoãn một chút, đem ảnh trong điện thoại cho Thẩm Dữ Tinh xem: "Ầy, tưởng như thế nào."

Thẩm Dữ Tinh nhìn kỹ một chút, giật mình nói: "Đây có vẻ là nhãn hiệu của Meiwen."

Người phụ nữ đắc ý nói: "Cuối cùng cũng có người biết hàng, dây chuyền của tôi đáng giá..."

Người phụ nữ đang muốn hình dung dây chuyền của mình quý giá cỡ nào, chỉ thấy Thẩm Dữ Tinh kinh ngạc nhìn về phía Tạ Quyển: "Mày nghèo điên rồi sao? Chứ sao mình tao thấy dây chuyền này căn bản không đáng giá. "

Người phụ nữ: "?" Ủa, alo???



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top