Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Ta lúc kiểm tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Moẹ nó
-------------------------------------

Kiều Thủy Tương cảm thấy được Thẩm Dữ Tinh gần đây có chút vấn đề, không chỉ có mỗi ngày đến trường học đều là buồn ngủ mệt mỏi, còn chưa bắt đầu lên lớp cũng đã nằm úp sấp ở trên bàn, thậm chí mắt vành mắt đen cũng ngày càng trùng lên.

Mắt thấy Thẩm Dữ Tinh uể oải suy sụp, nàng rất lo lắng cho trạng thái Thẩm Dữ Tinh, cho nên đặc biệt tìm thời gian gọi điện thoại đến Thẩm gia, cũng muốn hỏi hỏi tình huống của cậu.

Nhận điện thoại chính là Thẩm Túc Lâm, Kiều Thủy Tương vừa nghe thấy tiếng ông, tiếng nói lập tức ngọt mấy phần: "Thẩm tiên sinh, thực sự quấy rầy, là như vậy , tôi nghĩ hỏi một chút Trầm đồng học gần đây có phải thân thể không thoải mái?"

Thẩm Túc Lâm thả xuống văn kiện trong tay, ngữ khí nghiêm túc: "Làm sao vậy Kiều lão sư? Lẽ nào tiểu tử này làm chuyện xấu gì?"

Kiều Thủy Tương chậm lại nói: "Không có không có, làm sao có chứ, Trầm đồng học ở trường học luôn luôn biết điều, bài tập cũng đều đúng hạn nộp lên..."

Nói đến đây Kiều Thủy Tương dừng một chút, nghĩ đến Thẩm Dữ Tinh nộp lên hoạt hình, nàng nói không được nữa, nói sang chuyện khác: "Kỳ thực những ngày qua trạng thái của em ấy không quá tốt, tôi làm giáo viên chủ nhiệm thập phần lo lắng, cho nên muốn tới hỏi tình huống của em."

Thẩm Túc Lâm nghe thế thở phào nhẹ nhõm, không phải cho nó gây rắc rối là được: "Không có chuyện gì, không cần phải để ý đến nó, nó có bệnh."

Kiều Thủy Tương: "A?"

Thẩm Túc Lâm: "Bác sĩ tâm lý nói, nó có bệnh dại."

Kiều Thủy Tương: "... Bệnh dại?"

Thẩm Túc Lâm do dự vài giây, nói: "Nhớ không rõ có phải bệnh dại , bất quá cũng gần như thế, bác sĩ nói không có gì đáng lo, chỉ là phiền phức Kiều lão sư nhìn nó nhiều một chút."

"... Hảo." Cùng Thẩm Túc Lâm trao đổi xong, Kiều Thủy Tương tâm tình có chút phức tạp.

Nguyên lai trên người Trầm đồng học cư nhiên xảy ra chuyện như vậy, chẳng trách gần đây sắc mặt đều tái nhợt rất nhiều, mà nàng làm giáo viên chủ nhiệm cư nhiên không có thời gian phát hiện cũng như quan tâm, thật sự thất trách.

Mang theo tâm tình quan tâm tâm lý học sinh, Kiều Thủy Tương cùng các lão sư khác đều chào hỏi, làm cho bọn họ không nên quấy rầy Thẩm Dữ Tinh lên lớp ngủ.

Thẩm Dữ Tinh cảm thấy kỳ quái, tại sao mỗi lần cậu tỉnh ngủ các thầy giáo đều dùng ánh mắt thương tiếc nhìn cậu, thật giống cậu ngủ xong cảm giác nửa đời sau liền đi luôn.

Từ sáng tới tối học đến hai, ba giờ, Thẩm Dữ Tinh thật phi thường buồn ngủ, bởi vậy không có đa tâm hơn để suy nghĩ nguyên nhân trong này, trong đầu của cậu chỉ có học tập.

Thầy dạy kèm tại nhà đều làm hết phận sự, biết rõ đến tình huống Thẩm Dữ Tinh sau liền cho cậu bắt đầu lại từ đầu, mãi đến tận bọn họ phát hiện năng lực học tập của cậu cũng không tệ lắm, mỗi ngày muốn học tập liền gia tăng rất nhiều.

Vì để cho Thẩm Dữ Tinh trong khoảng thời gian ngắn có đột phá, nội dung học tập càng trọng điểm bên trong trọng điểm trên cái độ chắc của trọng điểm.

Thẩm Dữ Tinh mỗi đêm bơi trong đại dương tri thức chết đi sống lại mấy lần, chỉ có thể ban ngày khi đi học bồi bổ giấc ngủ, tiện thể ngồi vững hắn thiết lập tính cách ngu học.

Thẩm Dữ Tinh dựa vào mình mà cố gắng, thật sự trở thành người cõi âm.

Thời gian rất nhanh liền đến ngày khảo thí.

Vị trí phòng thi dựa theo xếp hạng khảo thí lần trước, Thẩm Dữ Tinh cùng Thái Húc Văn một phòng thi, cũng chính là phòng thi cuối cùng.

Đi ra phòng học tới phòng thi, Thẩm Dữ Tinh phát hiện Tạ Quyển sắc mặt có chút tái nhợt, bên chân tay phải khẽ run, giống như bị thương.

Thẩm Dữ Tinh hơi nhướng mày, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.

Thái Húc Văn ở phía sau Thẩm Dữ Tinh cười khúc khích: "Tinh ca, chúng ta thi cùng nhau, thật tốt."

Thẩm Dữ Tinh lười biếng nói: "Ân, hảo hảo quý trọng."

Dù sao lần sau cậu khẳng định không cùng Thái Húc Văn một chỗ.

Thái Húc Văn phát hiện Thẩm Dữ Tinh nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Quyển, nhẹ giọng lại nói: "Tinh ca, khảo thí còn chưa bắt đầu, có muốn hay không ta..."

Gã làm cái động tác cắt yết hầu.

Thẩm Dữ Tinh: "Ngươi làm vẫn luôn có thể."

Cậu có lúc cảm thấy được Thái Húc Văn vì dằn vặt Tạ Quyển mà quen thói.

Lại như trong tiểu thuyết mỗi nhân vật đều sẽ có động cơ giống nhau, cậu và Thái Húc Văn tồn tại vì mài giũa tâm tính Tạ Quyển.

Gần nhất Thẩm Dữ Tinh vội vàng ban ngày ngủ buổi tối học tập, không rảnh dẫn dắt Thái Húc Văn bọn họ bắt nạt Tạ Quyển, Thái Húc Văn nụ cười trên mặt thiếu rất nhiều.

Thái Húc Văn ước ao mà nhìn cậu: "Cho nên chúng ta có làm hay không?"

Thẩm Dữ Tinh dứt khoát nói: "Không làm."

Mục tiêu hiện tại duy nhất của cậu chính là hoàn thành trận khảo thí này, tất cả hành vi trở ngại đều cần phải bóp giết từ trong trứng nước.

Thái Húc Văn mắt đèn led trong nháy mắt tắt.

Thẩm Dữ Tinh thấy thế còn có chút không đành lòng, nói: "Không nhịn việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn, kỳ thực ta đã có tuyệt diệu kế, nhất định có thể tàn nhẫn mà phá hủy Tạ Quyển."

Thái Húc Văn bật đèn : "Có thật không!"

Thẩm Dữ Tinh gật đầu: "Thật sự, chỉ cần ba ngày."

Ba ngày sau, khảo thí kết thúc.

Thái Húc Văn trên mặt mơ hồ lộ ra hưng phấn, gã đã không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn bộ dáng Tạ Quyển khóc lóc xin tha.

"Đúng rồi, ngươi gần nhất không làm cái gì Tạ Quyển đi?" Thẩm Dữ Tinh mới vừa nhớ tới Tạ Quyển.

Thái Húc Văn bĩu môi: "Ta mới không thời gian để ý tới tiểu tử nghèo túng."

Thẩm Dữ Tinh suy tư, không phải Thái Húc Văn bọn họ, đó phải là phụ thân nát rượu của Tạ Quyển rồi.

Thẩm Dữ Tinh biết đến phụ thân Tạ Quyển là Tạ Kiến Sơn có khuynh hướng gia bạo*, đặc biệt là yêu thích uống say khướt, Tạ Quyển có thể bị gã đả thương.

*Gia bạo: bạo lực gia đình

Trước đây không lâu ở phòng y tế thấy  trên người Tạ Quyển mang theo vết thương, Thẩm Dữ Tinh cơ hồ không thể nào tưởng tượng được Tạ Quyển ở nhà phải chịu đựng những trận đánh, phút chốc ở trong lòng dâng lên đau lòng.

Tạ Quyển quá thảm như vậy, vẫn muốn chịu đựng những trận bắt nạt đến từ cậu, đáng thương biết bao a.

Đau lòng đau lòng, Thẩm Dữ Tinh lại sẽ không vì Tạ Quyển là đóa kiều hoa mà thương tiếc hắn! !

Vai chính thụ sau đó có vai chính công tự đau, nếu cậu chết rồi, vậy coi như không có .

Cùng sáu thầy dạy kèm tại nhà bù lại một tháng, Thẩm Dữ Tinh cảm thấy được trình độ văn hóa tăng lên, chỉ là một khảo thí đã không làm khó được cậu, hơn nữa sớm đã giải nhiều đề, cậu tin tưởng tuyệt đối không có vấn đề.

Sau khi thức tỉnh ý thức bản thân, Thẩm Dữ Tinh sâu sắc nhất một cảm giác chính là đầu óc hỗn độn đột nhiên chợt lóe linh quang, trước đây không học được tri thức đều dễ như ăn cháo.

Nói đơn giản, chính là dùng đầu óc tốt hơn , ngay cả thầy dạy kèm tại nhà đều thổi phồng chưa từng thấy học sinh như cậu thông minh như vậy.

Bất quá coi như vậy, Thẩm Dữ Tinh vẫn có chút căng thẳng.

Thành bại lần này trong một lần hành động, dưới ngòi bút không phải bài thi phổ thông, mà là liên quan đến chìa khóa mệnh vận! !

Thẩm Dữ Tinh nắm tay.

Trận đầu là thi, khảo thí bắt đầu, Thẩm Dữ Tinh cúi đầu múa bút thành văn, làm cho Thái Húc Văn ngồi phía sau dọa sợ.

"Tinh ca, ngươi bây giờ đem đề đều chép xong, phần sau làm cái gì?"

Bởi vì khảo thí quy định thí sinh không thể để trống không bài thi, cho nên Thẩm Dữ Tinh bọn họ đều sẽ đem đề viết đại đại cho có, tình cờ thay đổi Quyển lão sư tâm tình tốt, có lẽ còn có thể xét cho một hai điểm.

Thái Húc Văn thấy Thẩm Dữ Tinh viết nhanh như vậy, còn tưởng rằng phần sau có chuyện khác muốn làm.

Thẩm Dữ Tinh chưa có trở về, cắn đầu bút tùy ý.

Mãi đến tận viết xong một chữ cuối cùng, cậu mới thanh tĩnh lại.

Ngẩng đầu lên, trên bục giảng lão sư giám sát quát lớn khiến học sinh yên tĩnh viết đề, mà cơ hồ không người nào để ý cậu.

Phóng tầm mắt nhìn, chỉ có vỏn vẹn mấy người đang cúi đầu viết bài thi trước mặt.

Thẩm Dữ Tinh liền quay đầu lại liếc nhìn Thái Húc Văn, gã viết văn ô vuông bên trong tự nghĩ ra ca từ.

Thẩm Dữ Tinh xoay qua chỗ khác, gã vừa vặn viết đến "Hôn môi anh baby", nhận ra ánh mắt Thẩm Dữ Tinh, Thái Húc Văn ngẩng đầu lên, nhếch môi: "Tinh ca, ngươi muốn không ?"

Thẩm Dữ Tinh: "... Không cần."

Khảo thí buổi sáng kết thúc, Thẩm Dữ Tinh đi ra phòng thi, cảm thấy được ngày hôm nay dương quang đặc biệt xán lạn.

Nguyên lai đây chính là cảm giác hoàn thành xong bài thi, Thẩm Dữ Tinh mở hai tay ra, cảm thụ nhiệt độ ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người.

Cảm giác có người sau lưng đến gần, Thẩm Dữ Tinh xoay người, là Tạ Quyển.

Tạ Quyển lưng đeo cặp sách đứng ở phía sau cậu, dương quang trên mặt hắn lên một lớp viền vàng, mắt đen nhánh không mang theo tâm tình mà nhìn chăm chú vào cậu, biểu tình cơ hồ có thể dùng "Ngươi rất chướng mắt" để hình dung.

Thẩm Dữ Tinh lúc này mới chú ý tới là cậu cản đường Tạ Quyển.

Đi ra lui tới học sinh rất nhiều, Thẩm Dữ Tinh bất động, Tạ Quyển không có cách nào qua được.

Thẩm Dữ Tinh ánh mắt dời xuống, rơi vào tay phải của hắn.

Tuy rằng phần lớn bị áo khoác che lại, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy vết thương.

Trời nóng như vậy mà mặc áo khoác, phỏng chừng vì ngăn trở vết thương.

"Tay mày..." Thẩm Dữ Tinh vốn muốn hỏi một chút tay hắn là chuyện gì xảy ra, mà hậu tri hậu giác quan tâm Tạ Quyển tựa hồ không phù hợp với tính cách thiết lập, nhân tiện nói: "Thật thô ráp."

Tạ Quyển: "..."

Thẩm Dữ Tinh nói bổ sung: "Lập tức ngay trước mắt của tao lăn."

Tạ Quyển trầm mặc liếc mắt nhìn cậu, sau đó cất bước từ bên cạnh cậu xẹt qua.

Nhìn Tạ Quyển rời đi, Thẩm Dữ Tinh thở phào nhẹ nhõm, may là, thiếu chút nữa liền lộ.

Muốn OOC , chính vì có mười cái đầu cũng không đủ đau.

Tạ Quyển đi ra rất xa, nhớ lại biểu tình Thẩm Dữ Tinh vừa nãy, vẫn có chút mệt mỏi mê hoặc.

Vừa nãy Thẩm Dữ Tinh đang nói ra câu kia, trên mặt cũng không phải biểu tình trào phúng hắn quen biết .

Hoặc nói, hẳn là một loại thống khổ mang theo giãy dụa.

Đặc biệt là đang nhìn tay hắn, loại tâm tình càng rõ ràng, thật giống như người bị thương không phải Tạ Quyển, mà là cậu.

Tạ Quyển như có điều suy nghĩ nhìn mình tay.

Ngày hôm qua đến hạn chót phải trả tiền, Lâm Thanh Nhan thật vất vả chắp vá lung tung mượn tiền, rồi lại bị Tạ Kiến Sơn lục tùng phèo tìm , một buổi tối thua sạch sành sanh, thậm chí còn nợ người khác mấy ngàn.

Những người kia tới cửa không trả tiền, liền đem tất cả mọi thứ trong nhà có thể đập đều đập phá, tay hắn vào lúc đó bị đập, để lại một khối lớn máu ứ đọng, hơi động sẽ đau.

Tạ Quyển rũ mắt xuống.

Ngày hôm nay hắn về nhà sớm, bằng không những người kia lại tới cửa, còn không biết xảy ra chuyện gì.

Nghĩ như thế, buổi chiều khảo thí sau khi kết thúc, Tạ Quyển liền chạy về.

Đúng như dự đoán, trong nhà khắp nơi bừa bộn, hiển nhiên mới vừa bị người đến thăm, một nữ nhân tiều tụy tóc tai ngổn ngang, quần áo có chút cổ xưa, ngồi trên ghế biểu tình âm u.

"Mẹ." Tạ Quyển đứng ở cửa, kêu một tiếng.

Lâm Thanh Nhan nghe vậy nhanh chóng xóa nước mắt ở khóe mắt, cấp tốc sửa sang xong biểu tình âm u, kéo ra một nụ cười: "Trở về a, trong nồi có cơm, đi bưng ra ăn đi."

Tạ Quyển trầm mặc gật đầu, để sách xuống.

Lâm Thanh Nhan nói: "Yên tâm đi, bọn họ tới mẹ đem tranh con giấu rồi, không cho bọn họ làm xấu."

Tạ Quyển yêu thích vẽ vời, từ lúc trong nhà khó khăn không có đi lớp mĩ thuật, chỉ là từ khi Tạ Kiến Sơn ném công tác, bắt đầu say rượu, hết thảy đều thay đổi.

Lâm Thanh Nhan thân thể không tốt, còn cần có một người làm công mới có thể duy trì chi tiêu trong nhà, mà cho dù như vậy cũng không trả nổi khoản nợ Tạ Kiến Sơn ghi nợ bên ngoài.

Mà Tạ Quyển sở dĩ bỏ học, cũng bởi vì thay Lâm Thanh Nhan chia sẻ, mà Lâm Thanh Nhan cũng không nguyện hắn cùng mình chịu khổ, khuyên hắn về trường học tiếp tục học.

Nhìn Lâm Thanh Nhan tiều tụy, Tạ Quyển nhẹ giọng nói: "Mẹ, người cũng đừng quá cực khổ, chuyện tiền nong... Chúng ta đồng thời nghĩ biện pháp."

Lâm Thanh Nhan không lên tiếng, cười gật gật đầu.

Tạ Quyển đi vào nhà bếp, vừa đem cơm từ trong nồi bưng ra, liền nghe ấm thanh bên ngoài truyền đến vật nặng ngã xuống đất, biểu tình không khỏi biến đổi.

Hắn liều mạng mà xông ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top