Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 103. Hoắc Nghiên Từ, ước gì anh sớm kiên nhẫn với tôi như vậy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn chiếc hộp không giống như hộp trang sức, có vẻ là đồ trang trí.

Kiều Thời Niệm đi tới mở ra. Đó là một chiếc đèn bàn bình con thỏ rất tinh xảo và đẹp mắt.

Con thỏ được làm bằng pha lê. Đôi mắt được trang trí bằng hai viên ngọc màu đỏ. Cô ấn công tắc, toàn thân con thỏ phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ. Đôi mắt tỏa ra màu đỏ nhạt, rất đẹp.

Nghĩ tới cô từng muốn chạm vào chiếc đèn lồng hình con thỏ ở nhà hàng hôm trước, Hoắc Nghiên Từ đoán cô thích thỏ nên đã mang về cho cô sao?

Kiều Thời Niệm mặc dù không muốn nhận đồ của Hoắc Nghiên Từ nhưng con thỏ này đáng yêu tới mức vứt đi cũng thật uổng nên cô đặt nó ở đầu giường.

Buổi chiều tập luyện quà mệt mỏi nên Kiều Thời Niệm thoải mái tắm rửa.

Lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, dì Vương đã đến nói rằng bữa tối đã chuẩn bị xong.

Kiều Thời Niệm quấn một chiếc khăn trên đầu , mặc quần áo ở nhà liền đi xuống lầu.

Hoắc Nghiên Từ cũng vừa lúc từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bộ dạng của cô, liếc nhìn mặt cô mấy lần.

Kiều Thời Niệm không thèm để ý trừng mắt một cái: "Nhìn cái gì? Chưa thấy phụ nữ không trang điểm bao giờ sao."

Nói xong, cô quẹt dép lê đi xuống lầu.

Ngoài dịp gần đây ra ngoài chơi, Kiều Thời Niệm hầu như không trang điểm ở nhà. Quần áo của cô cũng không còn cầu kì như trước.

Hoắc Nghiên Từ đã từng nhìn thấy cô không trang điểm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cô sau khi tắm xong. (Truyện được dịch bởi @vittrumua và đăng tải trên diễn đàn dembuon.vn)

Làn da hồng hào, trong suốt. Trên đầu quấn một chiếc khăn hồng, cả người toát ra một vẻ đáng yêu và ngây thơ khó tả.

Hoắc Nghiên Từ không hiểu sao lại có cảm giác muốn nhéo hai cái má hồng hào của cô.

Dưới lầu, Kiều Thời Niệm đã chuẩn bị ăn cơm. Tay phải đang múc canh, tay trái cầm đùi gà định cắn.

Miệng còn không ngừng khen ngợi: "Dì Vương, đồ ăn dì làm thực sự càng ngày càng ngon, sắp đạt tới tiêu chuẩn của đầu bếp rồi."

Vương thẩm trên mặt nở hoa: "Phu nhân, chắc hẳn chiều nay cô đã luyện tập rất nhiều nên đói bụng mới cảm thấy như vậy."

"Dì nấu rất ngon, điều này không thể phủ nhận." Kiều Thời Niệm bưng canh lên uống: "Sau này dì đi theo tôi đi, tiếp tục nấu cơm cho tôi."

"Phu nhân, đi theo cô tới đâu?" Vương thẩm khỏ hiểu hỏi :"Cô và tiên sinh muốn chuyển nhà sao?"

Vương thẩm trước nay vẫn không coi chuyện cô muốn ly hôn là thật.

Đúng lúc Hoắc Nghiên Từ đi tới bàn ăn, Kiều Thời Niệm không muốn lúc đang vui vẻ ăn cơm lại phải cãi cọ với anh ta liền nói qua loa: "Tôi chỉ nói vậy thôi. Dì Vương, cùng ngồi xuống ăn đi."

Vương thẩm nhìn Hoắc Nghiên Từ sau đó lắc đầu nói: "Không cần đâu phu nhân, tôi vào trong bếp."

Hoắc Nghiên Từ vốn là một người khó gần. Vương thẩm dù chỉ ngồi đây cũng sẽ cảm thấy áp lực nên Kiều Thời Niệm cũng không ép buộc.

"Kiều Thời Niệm, rốt cuộc cô muốn thế nào mới không nhắc tới chuyện đó nữa?"

Hoắc Nghiên Từ nhìn cô nói: "Tới cục dân chính bị bà nội gọi về. Đơn ly hôn cầm trong tay cũng có thể bị hủy. Cứ như vậy cô còn muốn gây rắc rối à?"

Kiều Thời Niệm nghe xong không tức giận, cũng không thèm phản bác, chỉ ăn phần của mình mà không để ý tới Hoắc Nghiên Từ.

"Cô luôn nói không muốn dùng hôn nhân trói buộc tôi, muốn cho tôi tự do. Nhưng nếu tôi là người bị mắc kẹt, không phải lẽ ra tôi nên là người chủ động ly hôn sao?" Hoắc Nghiên Từ hỏi.

Đây là những gì Hoắc Nghiên Từ đã nghe được trong lần cô trò chuyện với Phó Điền Điền.

Lúc này Kiều Thời Niệm mới ngẩng đầu lên: "Chỉ cần kết quả như chúng ta mong muốn, ai chủ động cũng vậy."

"Tôi đã bao giờ nói muốn kết quả này chưa?" Hoắc Nghiên Từ bình tĩnh nói.

Đương nhiên.

Kiếp trước, chính anh là người cầm đơn ly hôn tới trước mặt cô yêu cầu kí tên.

Kiều Thời Niệm uống hết canh trong bát: "Anh không có tình cảm với tôi. Lần trước tôi đã hỏi anh có phải không cam lòng ly hôn hay không. Anh đã nói không tồn tại chuyện đó, vậy nguyên nhân là gì?"

"Chuyện kết hôn đã đủ căng thẳng rồi. Tôi không muốn lại phải lo lắng về chuyện ly hôn nữa. Mỗi ngày tôi đều bận rộn như vậy cũng không muốn người ngoài nghi ngờ về chuyện ly hôn, cũng không muốn thấy bà nội vì vậy mà không vui."

Lý do của Hoắc Nghiên Từ khá chính đáng.

Kiều Thời Niệm cười nói: "Không sao đâu, thủ tục cũng không phiền phức. Hơn nữa, dựa vào điều kiện của anh, sẽ có rất nhiều người muốn làm Hoắc phu nhân."

Kiều Thời Niệm không nhắc tới Bạch Y Y, kẻo Hoắc Nghiên Từ cho rằng cô cố tình gây sự với Bạch Y Y.

"Tôi tin vợ mới của anh sẽ đối xử với bà nội tốt hơn tôi. Như vậy bà nội sẽ không còn buồn nữa."

Hoắc lão phu nhân yêu cô cũng chính vì thân phận cháu dâu của cô.

Kiều Thời Niệm biết rất rõ điều này.

Hoắc Nghiên Từ bị lời nói của Kiều Thời Niệm làm cho nghẹn họng.

"Kiều Thời Niệm, rốt cuộc cuộc hôn nhân này có gì làm cho cô đột nhiên khó chịu đến mức nhất định muốn thoát khỏi như vậy?"

Cô nghĩ anh không cùng cô kỷ niệm 5 năm quen biết nên đã đưa thẻ cho cô tự mua quà. Cô nghĩ anh về nhà ít nên gần đây anh đã chủ động về nhà nhiều hơn. Anh còn cho dọn quần áo và đồ đạc vào phòng ngủ chính.

Tất cả những chuyện này đều là yêu cầu trước đây của Kiều Thời Niệm. Bây giờ anh đã thực hiện, tại sao Kiều Thời Niệm vẫn còn khó chịu?

Đối mặt với lời chất vấn của Hoắc Nghiên Từ, Kiều Thời Niệm nhe răng cười: "Anh không hiểu tôi vì sao khó chịu chính là lý do khiến tôi khó chịu."

"....."

Hoắc Nghiên Từ rốt cuộc không muốn lãng phí nước bọt với cô, cầm đũa lên ăn cơm. Bữa cơm này nhạt nhẽo vô cùng.

Đương nhiên đó là cảm giác của Hoắc Nghiên Từ.

Kiều Thời Niệm vẫn rất ngon miệng. Cô ăn không ít thịt, cũng uống rất nhiều canh thậm chí còn ăn cả một bát cháo da lừa.

Ăn xong, cô vỗ nhẹ cái bụng tròn trịa của mình rồi nói: "Dì Vương, tôi đi dạo một lát."

Nói xong, cô tiện tay cầm áo khoác đi ra cửa.

Lúc này trời đã bắt đầu tối, đèn xung quanh đều đã sáng lên.

Khu biệt thự này được chăm sóc rất tốt. Khắp nơi đều là bãi cỏ và cây xanh. Cách đó không xa còn có một cái hồ nhỏ.

Kiều Thời Niệm vừa đi vừa ngắm cảnh.

Khi cô đi tới một khu vực tương đối yên tĩnh bên hồ, có hai người đàn ông đội mũ đen đột nhiên xuất hiện chặn đường cô.

"Các người muốn làm gì?" Kiều Thời Niệm cảnh giác lùi lại.

Đột nhiên nhớ lại lúc ở phòng tập, cô đã cảm giác có người theo dõi, chẳng lẽ cũng là bọn họ.

"Họ Kiều kia, có người muốn cảnh cáo cô, sau này đừng xía vào chuyện của người khác, nếu không tự chịu hậu quả." Một giọng nói hung tợn vang lên.

"Các người là ai? Là Tạ Lập Hùng phái các người tới?"

Dù sao chuyện cô can thiệp gần đây nhất chính là Minh Mao. Hơn nữa, chị Đồ từng nói tới Tạ Lập Hùng đã thu mua một nhà máy rượu để cạnh tranh với Minh Mao. Nhưng Minh Mao gần đây đang được chú ý, ngay cả khi ông ta giở trò bẩn thỉu cũng không thể tác động được.

Vậy là muốn lợi dụng cô để gây khó dễ cho chị Đồ?

"Đừng quan tâm ai cử chúng tôi tới." Người đàn ông gằn giọng nói:" Nếu cô nghe lời, đây sẽ chỉ là một lời cảnh cáo. Nếu cô còn không nghe, lần sau sẽ không chỉ đơn giản như thế này."

Thấy ánh mắt hai người đàn ông hung tợn, trong túi còn phồng lên hình dạng con dao, Kiều Thời Niệm biết rằng mình không có khả năng đấu lại bọn họ.

Người khôn ngoan sẽ không chịu thiệt. Kiều Thời Niệm không cần thiết phải nhiều lời với bọn họ vào lúc này. Vì thế, cô ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi sẽ nghe lời khuyên của các anh. Từ nay về sau sẽ không xen vào chuyện của người khác."

"Biết điều đó."

Một người đàn ông có giọng nói chói tai nói: "Ký một tờ cam đoan và lăn tay, sẽ bỏ qua cho cô lần này."

Nói xong đối phương đem mảnh giấy có ghi gì đó ra cho Kiều Thời Niệm.

Kiều Thời Niệm đương nhiên không dám ký lung tung. Vì thế cô vừa đồng ý cầm tờ giấy để họ không cảnh giác, vừa đưa tay vào túi muốn lấy di động báo nguy.

Ngay khi cô chạm được vào điện thoại, một cánh tay đột nhiên kéo mạnh cô về phía sau.

"A!"

Kiều Thời Niệm sợ tới mức thét một tiếng chói tai, vung nắm đấm và chân đạp loạn xạ, muốn liều mạng chiến đấu.

"Nhìn cho rõ xem tôi là ai."

Nghe tới giọng nói quen thuộc của Hoắc Nghiên Từ, Kiều Thời Niệm mới thôi không giãy dụa.

Cô ngẩng đầu, quả nhiên thấy được khuôn mặt của Hoắc Nghiên Từ. Nhưng vì ánh đèn không tốt nên cô không nhìn thấy rõ được vẻ mặt của anh.

"Anh sao lai ở đây? Họ đâu rồi?"

Kiều Thời Niệm sợ hãi quay đầu lại nhìn nhưng không thấy ai.

"Chạy rồi." Hoắc Nghiên Từ gằn giọng nói: "Cô vừa đi dạo sao lại tới đây?"

Vừa rồi cô rất sợ hãi nhưng bây giờ đã đỡ hơn. Kiều Thời Niệm cảm thấy tay chân bủn rủn nên ngồi xuống tảng đá bên cạnh.

"Tôi chỉ đi ngang qua đây. Ai biết sẽ gặp phải bọn họ. Gọi cảnh sát đi, nhanh lên!"

Kiều Thời Niệm lấy điện thoại ra nhưng Hoắc Nghiên Từ ngăn cô lại: "Không cần, cảnh sát có tới cùng không tìm được manh mối, tôi sẽ cho người điều tra."

"Có chứng cớ!" Kiều Thời Niệm nghĩ muốn đưa tờ giấy kía ra nhưng phát hiện ra trong tay đã trống không.

Hoắc Nghiên Từ nhận ra suy nghĩ của cô, hiếm khi có lòng tốt giải thích: "Nhìn bọn họ là biết đã có kinh nghiệm. Vừa thấy có người tới liền bỏ chạy, sao có thể để lại manh mối cho cô."

Lúc ấy Kiều Thời Niệm chỉ tập chung để báo nguy, làm sao còn để ý được tờ giấy đã bị họ lấy lại từ lúc nào, cũng không phát hiện được Hoắc Nghiên Từ đang tới gần.

"Quay về trước!" Hoắc Nghiên Từ thúc giục.

Kiều Thời Niệm lắc đầu: "Chân tôi mềm nhũn rồi, phải nghỉ một lúc."

Hoắc Nghiên Từ không biết nghĩ cái gì mà liếc cô một cái, sau đó quay lưng lại ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Kiều Thời Niệm bất ngờ trước động tác của anh ta.

"Còn không mau leo lên?" Hoắc Nghiên Từ không kiên nhẫn lên tiếng.

Kiều Thời Niệm kinh ngạc ghé sát vào lưng anh ta. Hoắc Nghiên Từ dùng hai tay đỡ lấy chân cô, cõng cô trên lưng đi về phía trước.

Trong trí nhớ, từ trước tới nay chỉ có ông ngoại từng cõng cô. Bả vai của ông vững chắc và ấm áp luôn làm cho cô có cảm giác vô cùng an toàn.

Lúc này cô ở trên lưng của Hoắc Nghiên Từ cũng cảm giác giống như vậy. Thậm chí trong mũi còn ngửi được mùi tuyết tùng thơm ngát trên người anh ta.

Bước chân anh thật vững vàng. Cho dù cô không nặng nhưng cõng một người đi xa như vậy, hơi thở của anh ta có chút hỗn loạn. Nhưng từ đầu tới cuối vẫn cõng cô trên lưng mà đi về phía trước.

Hoắc Nghiên Từ, nếu kiếp trước anh có thể đối với tôi kiên nhẫn như vậy.

Không! Thậm chí không cần nhiều kiên nhẫn như vậy.

Chỉ cần ít chán ghét cô một chút, ít lạnh lùng một chút, có thể đối xử với cô giống như với người khác thì cô cũng sẽ không cố chấp như vậy, sẽ không nghe người ta xui khiến mà làm ra những chuyện điên cuồng.

Cũng sẽ không bị người ta hãm hại tới mức phải vào viện tâm thần rồi chết thảm trong đó...

"Khóc sao?"

Lúc này bên tai Kiều Thời Niệm truyền đến tiếng của Hoắc Nghiên Từ: "Ngay cả tôi còn dám đánh mắng mà lại bị bọn họ dọa cho sợ như vậy sao?"

Kiều Thời Niệm cũng không biết bản thân chảy nước mắt khi nào.

Cô lấy tay lau đi nước mắt: "Tôi không sao, thả tôi xuống."

Nghe giọng điệu lạnh lùng của cô, Hoắc Nghiên Từ quay đầu nhìn một cái: "Qua cầu rút ván?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top