Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40. Náo loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là Trình Uyển Hân gửi cho cô.

Lần trước, sau khi Trình Uyển Hân chạy tới nhà Bạch Y Y làm loạn, Kiều Thời Niệm đã không còn liên lạc với cô ta nữa.

Wechat cũng đã từ chối tin nhắn của cô ta.

Bây giờ cô ta lại gửi đến ảnh chụp, đoán chừng cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, Kiều Thời Niệm trực tiếp xóa bỏ, đưa số điện thoại của cô ta vào danh sách chặn.

"Tiểu thư, cô nhất định phải nhận." Chu Dương Ưng lại gửi tới tin nhắn.

Lòng tự trọng của cậu ta rất lớn, Kiều Thời Niệm cũng không trì hoãn thêm nữa, liền nhận lấy.

"Tiểu thư, cô gần đây rất bận hay sao? Vẫn chưa tới võ quán để tập luyện?" Chu Dương Ưng hỏi cô.

Mấy ngày ngày Kiều Thời Niệm bận rộn với kế hoạch đầu tư. Đã đặt lịch hẹn với huấn luyện viên nhưng cũng không có thời gian để tới.

Kiều Thời Niệm trả lời qua loa rằng cô có vài việc bận.

Chu Dương Ưng gửi cho cô một loạt icon dễ thương về 'làm việc chăm chỉ', Kiều Thời Niệm thấy thú vị nên lưu lại vài cái.

Sau đó cô kiểm tra vòng kết bạn của Chu Dương Ưng.

Cậu trai này có một cuộc sống rất phong phú, ngoài việc làm việc bán thời gian, cậu ấy còn chơi trong một ban nhạc.... là một chàng trai đầy năng lượng và lạc quan.

Kiều Thời Niệm có chút hâm mộ, dường như tuổi trẻ của cô cũng chưa trải qua cảm giác nhiệt huyết và sôi động như vậy.

Lúc này, nhóm wechat vang lên, có người nhắc đến cô.

Kiều Thời Niệm xem một chút, đó là nhóm wechat có cô, Trình Uyển Hân và một số bạn cùng lớp.

Trình Uyển Hân đã đăng bức ảnh lên nhóm và nhắc đến tên cô.

Kiều Thời Niệm nhìn qua.

Trong hình không có người, chỉ có một tô mì thơm ngon trên bàn và cốc nước chanh dây mật ong.

Không biết người chụp ảnh có cố ý hay không, nhưng phía xa trên sofa có hình ảnh một chiếc áo vest.

Kiều Thời Niệm nhận ra, đó là chiếc áo Hoắc Nghiên Từ mặc hôm nay.

Không gian trong ảnh cũng tương đối quen thuộc, là nhà của Bạch Y Y.

Rất nhanh sau đó, một dãy số lạ lẫm gọi tới.

Kiều Thời Niệm nhận điện thoại, giọng Trình Uyển Hân giận dỗi trong điện thoại vang lên: "Kiều Thời Niệm, cậu sao vậy? Vì sao lại chặn số của mình?"

"Không phải vì chuyện lần trước Hoắc Nghiên Từ trách mắng cậu chứ?" Trình Uyển Hân nói: "Không phải mình bảo cậu nói cho anh ta biết đó là chủ ý của mình sao? Nếu không sao cậu không tới tìm mình để nghĩ biện pháp khác? Sao lại giận dỗi?"

Kiều Thời Niệm lười trả lời, đợi cô ta nói thêm.

Quả nhiên, Trình Uyển Hân lại nói: "Bức ảnh mình vừa gửi là của Bạch Y Y đăng lên cách đây không lâu, còn viết thêm vài dòng ghê tởm. Mình đã bình luận mắng cô ta, cô ta đã xóa bài rồi."

"Mình đã lưu lại rồi. Đây không phải chăm sóc người say rượu, rõ ràng là hai người họ thân mật. Thật ghê tởm!"

Trình Uyển Hân nói một thôi một hồi nhưng cũng không thấy Kiều Thời Niệm có phản ứng gì, kỳ quái hỏi: "Cậu sao không có phản ứng gì vậy? Có phải quá bất ngờ hay không? Có muốn đến nhà cô ta một chuyến hay không?"

"Chuyện của bọn họ, có vẻ cậu còn để tâm hơn tôi."

Kiều Thời Niệm cười một tiếng: "Tôi đã xóa bạn bè với Bạch Y Y từ lâu. Nếu cậu thực sự coi tôi là bạn thì cũng đừng quan tâm chuyện của cô ta nữa, đừng lấy danh nghĩa của tôi đi làm những chuyện ngu ngốc đó nữa."

"Kiều Thời Niệm cô có ý gì?" Trình Uyển Hân vừa nghe liền nổi giận: "Tôi chính là vì muốn tốt cho cô, một lòng giúp cô đòi lại công bằng, cô không cảm ơn, còn mắng tôi ngu ngốc?"

Kiều Thời Niệm điềm đạm nói: "Tôi không biết cô có phải người ngu ngốc hay không, nhưng đừng coi tôi là con ngốc nữa."

"Kiều Thời Niệm, sau này cô không bám đuôi được Hoắc Nghiên Từ nữa cũng đừng tới tìm tôi khóc lóc, tôi tuyệt đối sẽ không giúp cô nữa."

Trình Uyển Hân tức giận tắt điện thoại.

Kiều Thời Niệm đem hình ảnh Trình Uyển Hân gửi lưu về máy tính, về sau nếu như ly hôn, đây cũng coi như là một bằng chứng.

.........................

Lo lắng đợi cả một ngày, tới gần tối bên phía Mạc Tu Viễn cũng có tin tức.

"Chỗ Tạ Lập Hùng có chút phiền phức, cô tới đây chúng ta bàn bạc một chút."

Kiều Thời Niệm nói: "Được, anh gửi địa chỉ cho tôi."

Mạc Tu Viễn gửi đến địa chỉ là một quán ba.

Cả ngày không ở hội quán tư nhân thì là quán ba.

Nếu không phải trải qua kiếp trước biết được anh ta là người có hoài bão, sẽ thành công trong sự nghiệp thì Kiều Thời Niệm đã cho rằng anh ta là một tên công tử chỉ biết ăn chơi trác táng.

Lái xe tới quán ba, Kiều Thời Niệm tìm thấy chỗ ngồi của Mạc Tu Viễn ở lầu hai.

Lúc này quán ba thả một chút nhạc nhẹ, trên lầu cũng không có ai khác, ở đây được cách âm tốt nên cảm giác khá yên tĩnh.

Đôi chân dài của Mạc Tu Viễn đặt trên bàn cà phê, trông vẫn lười biếng như thường ngày nhưng lúc này xung quanh anh ta chẳng có người đẹp nào, còn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Trên bàn cà phê có rượu và trà, còn có đĩa trái cây và đồ ăn nhẹ. Kiều Thời Niệm không quấy rầy anh ta, tự động ngồi xuống ghế sofa, gắp một miếng mận cho vào miệng.

"Được, cứ như vậy đi, có tin gì báo cho tôi."

Rất nhanh, Mạc Tu Viễn tắt điện thoại.

"Bên phía Tạ Lập Hùng điều tra được gì rồi?" Kiều Thời Niệm trực tiếp hỏi.

Mạc Tu Viễn không nhiều lời, trực tiếp đem phần tư liệu đẩy đến chỗ Kiều Thời Niệm.

Ngoài một số thông tin mà cô đã biết trước đó, còn có thông tin chi tiết hơn về Tạ Lập Hùng cùng tình huống tối qua.

Tạ Lập Hùng lớn lên trong một gia đình nghèo khó nhưng rất có đầu óc và nhanh nhạy, ông ta học được công thức rượu gia truyền nên đã vào công ty của bố vợ.

Sau khi cưới vợ, ông ta dựa vào nguồn tài chính của gia đình vợ để từng bước lớn mạnh hơn.

Để tạo dựng hình ảnh tích cực, Tạ Lập Hùng thường quyên góp cho các tổ chức từ thiện, phúc lợi, cũng đã gây được nhiều tiếng vang.

Nhưng cô gái được đưa đi tiếp rượu bọn họ ngày hôm qua lại là cô bé đến từ trại trẻ mồ côi.

"Cặn bã!" nhìn thấy thông tin này, Kiều Thời Niệm không nhịn được mắng một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top