Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44. Con dao hai lưỡi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt đen thâm trầm của Hoắc Nghiên Từ có vài phần xa cách.

Hắn thậm chí còn nhíu mày.

Phản ứng như vậy làm cho Bạch Y Y có phần sửng sốt.

Một cảm giác xấu hổ từ đáy lòng dâng lên.

Nhưng Bạch Y Y trên mặt không có biểu hiện, một lần nữa đứng thẳng lưng, nhẹ nhàng giải thích.

"Hoắc Nghiên Từ, chuyện hôm nay là do em bồng bột, em sẽ chịu tất cả trách nhiệm."

Sau khi giải thích sự tình đến mức này, Bạch Y Y nghĩ rằng cô ta có thể được tha thứ.

Hoắc Nghiên Từ không muốn truy cứu thêm nữa, lạnh lùng nói: "Việc này không thể có thêm sai sót, cho người điều tra kỹ lưỡng, nếu sự việc lần này không phải Tạ Lập Hùng bị người ta gài bẫy, lập tức rút khỏi Minh Mao."

Bạch Y Y vội nói: "Anh yên tâm đi, em đã cho người tìm hiểu, nếu hấn thực sự có vấn đề, không cần anh nói, em cũng không dám cùng hắn hợp tác."

Hoắc Nghiên Từ sắc mặt có phần dịu bớt, khẽ xoa nhẹ hai bên thái dương: "Nếu không còn việc gì khác cô ra ngoài đi."

Bạch Y Y nhìn ra Hoắc Nghiên Từ thực sự không thoải mái, thử hỏi: "Nghiên Từ, nhìn anh mệt mỏi như vậy, hay là để em bấm huyệt cho anh một chút."

"Ba em mỗi lần đau đầu em liền giúp người bấm huyệt, ba thường khen ngợi tay nghề của em đó."

"Không cần". Hoắc Nghiên Từ cự tuyệt: "Bảo lái xe đến đón tôi."

Bạch Y Y ôn nhu lại tự nhiên nói: "Lúc này cũng không còn sớm nữa, hay là anh ở lại đây nghỉ ngơi đi, sáng mai còn có cuộc họp liên quan đến Tạ Lập Hùng, anh khỏi phải chạy tới chạy lui nữa."

Hoắc Nghiên Từ vẫn cự tuyệt: "Không được".

Kiều Thời Niệm nếu như nghĩ ngợi lung tung, lại gây ra chuyện gì nữa thì hắn cũng không còn sức lực để ứng phó nữa.

Bạch Y Y trên mặt vẫn nở nụ cười ôn nhu, trong lòng lại ghen tị vô cùng.

Hoắc Nghiên Từ gần đây rõ ràng bắt đầu để tâm tới Kiều Thời Niệm.

Trước kia nếu phát sinh tình huống như thế này, hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm chuyện của Kiều Thời Niệm.

Hoắc Nghiên Từ trước nay là người cuồng công việc, Minh Mao lại là một dự án quan trọng như vậy nhưng anh ta cũng không ngại chậm trễ.

Hôm nay anh ta lại lựa chọn vì Kiều Thời Niệm mà chậm trễ công việc.

Mà vài ngày trước đây khi Trình Uyển Hân xông vào nhà cô để làm loạn, đến hôm nay cũng chưa thấy anh ta đề cập đến chuyện này.

Anh ta còn cồ ý không muốn rắc rối liên quan đến cô.

Bạch Y Y cảm thấy bất ổn.

.....

Hoắc Nghiên Từ về tới biệt thự.

"Tiên sinh đã trở về rồi." Vương thẩm thời gian gần đây sớm đã quen với việc về nhà của ông chủ: "Tôi lập tức pha trà dưỡng thần cho người."

Hoắc Nghiên Từ mệt mỏi ngồi xuống sofa, hỏi: "Phu nhân đâu?"

"Phu nhân đang nghỉ ngơi ở trên phòng."

Hoắc Nghiên Từ lấy tay xoa trán, không hỏi thêm.

Dì Vương pha trà xong, phát hiện Hoắc Nghiên Từ đã ngủ quên trên sofa, hai tay chống đầu, bộ dáng cực kì mệt mỏi, hai hàng lông mày nhăn chặt lại một chỗ.

Dì Vương nhẹ nhàng nói một câu: "Tiên sinh, trà đã pha xong rồi."

Hoắc Nghiên Từ không có phản ứng.

Vương thẩm nghĩ nghĩ, liền đi gõ cửa phòng Kiều Thời Niệm.

"Ai đó?" Trong phòng truyền đến tiếng nói đầy cảnh giác của cô.

"Phu nhân, là tôi."

Kiều Thời Niệm trên người khoác áo ngủ ra mở cửa: "Dì Vương, có chuyện gì vậy?"

"Tiên sinh đang ngủ dưới sofa, trời đêm chuyển lạnh dễ dàng bị cảm, phu nhân có muốn gọi tiên sinh về phòng nghỉ ngơi hay không?"

Vương thẩm nhìn ra được, gần đây tiên sinh và phu nhân quan hệ chuyển biến tốt hơn, đặc biệt tiên sinh hôm nay mệt mỏi như vậy còn trở về nhà lập tức đã hỏi thăm phu nhân.

Lúc này phu nhân chỉ cần quan tâm tiên sinh nhiều hơn chút nữa, tiên sinh khẳng định sẽ bị cảm động.

Cho nên Vương thẩm liền đến tìm Kiều Thời Niệm.

Nghe được ý tứ của Vương thẩm, Kiều Thời Niệm vốn muốn nói: "Anh ta cảm lạnh hay không có quan hệ gì với tôi." Nhưng nghĩ đến đêm nay Hoắc Nghiên Từ quả thực đã giúp cô. Làm người không thể vong ơn, vì thế Kiều Thời Niệm xoay người, quay trở lại trong phòng.

Phu nhân chắc chắn phải đi sắp xếp lại chỗ ngủ, để cho tiên sinh lên trên này ngủ sẽ thoải mái hơn.

Vương thẩm mừng thầm trong bụng.

Rất nhanh, Kiều Thời Niệm đi ra, trong tay cầm một chiếc chăn mỏng: "Dì cầm lấy"

Vương thẩm có chút khó hiểu nhìn Kiều Thời Niệm: "Phu nhân không giúp tiên sinh lên phòng nghỉ ngơi hay sao? Thời tiết này mà ngủ sofa rất dễ bị cảm lạnh."

"Anh ta cũng không phải mèo hen, không dễ dàng bị bệnh như vậy đâu."

Kiều Thời Niệm vén chăn mỏng lên nói: "Chỉ cần đắp cái này là được rồi."

Coi như là biểu đạt thành ý cảm tạ của cô.

Vương thẩm ngập ngừng cầm lấy tấm chăn nói: "Phu nhân, đây không phải tấm chăn mà cô hay dùng để trải lên ghế sao?"

Kiều Thời Niệm ở nhà thích đi chân trần, cũng thích lăn lộn trên ghế dài, để tránh bị bẩn, cô liền trải một chiếc chăn mỏng lên trên ghế.

*Chị ơi, chị bạc với anh quá à.* - truyện được update liên tục trên dembuon.vn

"Không bẩn, không vấn đề gì." Kiều Thời Niệm nói: "Tôi cũng không còn thừa cái nào khác."

Vương thẩm thấy trên giường của phu nhân còn vài chiếc khác mềm mại, sạch sẽ chất lượng khẳng định tốt hơn chiếc này nhiều lần, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Kia đều là những cái mà tôi thích dùng, không thể mang cho anh ta được." Kiều Thời Niệm bảo vệ.

"Chỉ là..."

"Không chỉ gì nữa" Kiều Thời Niệm thúc giục nói: "Đây là cái thích hợp nhất, dì Vương, dì mau đi đi."

Vương thẩm: "..."

...............

Giữa trưa hôm sau, tại phòng làm việc tổng giám đốc Hoắc thị.

Chu Thiên Thành sau khi tiễn các vị giám đốc của Bác Châu ra về sau cuộc họp, nhìn thầy vẻ mặt mệt mỏi của ông chủ, lo lắng nói: "Hoắc tổng, nếu anh cảm thấy không thoải mái thì hãy nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì liền gọi cho tôi."

Hoắc Nghiên Từ không nói nhiều, đi vào văn phòng liền nhìn thấy Lục Thần Nam đang nằm trên sofa chơi điện thoại.

Lục Thần Nam thấy hắn thì làm bộ mừng rỡ chạy tới.

"Từ ca ca, cuối cùng em cũng gặp được anh rồi. Hôm qua đợi anh cả một ngày, hôm nay lại chờ anh suốt buổi sáng, anh thật đúng là còn bận hơn cả tổng thống."

Hoắc Nghiên Từ khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống: "Ai cho cậu đắp chăn?"

Lục Thần Nam quay đầu lại liếc một cái: "Trong văn phòng điều hòa rất lạnh, tôi tìm khắp nơi chỉ thấy tấm chăn mỏng này liền mượn dùng tạm."

Hoắc Nghiên Từ hướng ra nói với Chu Thiên Thành đang ở bên ngoài: "Kêu bảo an lên đây, lôi người này xuống."

"Đừng mà Từ ca ca"

Lục Thần Nam đi tới trước mặt Hoắc Nghiên Từ, xua tay với Chu Thiên Thành: "Là tôi, là tôi"

Lục Thần Nam đem cửa phòng đóng lại, bộ dáng dáng thương lại khó hiểu: "Người anh em, rốt cuộc tôi lại đắc tội với cậu ở chỗ nào rồi, lại không được cậu chào đón như vậy?"

"Tối hôm qua gọi điện thoại thì cậu không nghe máy, cả ngày hôm qua cũng không liên hệ được với cậu, hôm nay khó khăn lắm mới chờ được cậu thì lại bị cậu đuổi đi."

Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng liếc hắn một cái, trên mặt hiện rõ mấy chữ "có chuyện" ngồi xuống sofa.

Lục Thần Nam vội vàng tiến tới, chuẩn bị đặt mông ngồi xuống, lại bị Hoắc Nghiên Từ lạnh nhạt nói: "Nhặt lên!"

"Cái gì?" Lục Thần Nam hỏi xong, một giây sau mới phạt hiện, Hoắc Nghiên Từ là muốn hắn nhặt cái chăn đang bị rơi ở dưới sàn lên, mặc dù có chút khó hiểu nhưng hắn vẫn nhật lên, ném trên sofa.

"Lấy ra từ đâu thì cất vào nguyên trạng." Hoắc Nghiên Từ lại lạnh lùng lên tiếng.

Lục Thần Nam một bộ dáng không cam tâm tình nguyện làm, bất mãn nói thầm: "Một cái chăn mà thôi, cũng không phải đồ mới, cậu thích chăn ông đây mua cho cậu cả một xe."

Hoắc Nghiên Từ ngồi dựa lưng ở sofa, hai tay day day huyệt thái dương, không để ý đến Lục Thần Nam.

"Anh sao nhìn mệt mỏi như vậy? Tối qua tăng ca cả đêm sao?"

Lục Thần Nam cất chăn xong, mở cửa bảo thư kí thay trà, lại hỏi Hoắc Nghiên Từ.

Hoắc Nghiên Từ không trả lời.

"Anh không phải vướng vào nữ nhân tình trường đó chứ?" Lục Thần Nam nghĩ đến tin nhắn hôm trước, trợn mắt: "Anh thực sự đang tìm tình nhân sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top