Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60. Đừng bám đuôi nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe vậy, Mạc Tu Viễn miễn cưỡng xoay ghế tựa: "Vậy để cho cô ấy tự giới thiệu với cô một chút."

Kiều Thời Niệm trải qua hai mạng cũng chưa gặp được chuyện quá đáng như thế này.

Phải lấy thân phận đã kết hôn của mình để đuổi đi một người phụ nữ đang theo đuổi một người đàn ông?

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của cô ta, Kiều Thời Niệm nói: "Nếu tôi nói, tôi và anh ta không có chút quan hệ nào, tôi không phải tự nguyện xuất hiện tại đây, cô tin không?"

Cô ta rõ ràng không tin, còn phát ra âm thanh coi thường: "Cô định lừa ai."

"Cô chắc chắn là tới quyến rũ anh Tu Viễn, ý vào có chút nhan sắc, muốn câu dẫn anh ấy, còn bám tới tận văn phòng, cũng không chịu tìm hiểu để biết là anh ấy đã có vợ sắp cưới hay sao?"

Kiều Thời Niệm thật không ngờ tới, Mạc Tu Viễn muốn cô đuổi vị hôn thê của hắn đi.

"Thật ngại quá, tôi..." Kiều Thời Niệm nghĩ muốn mở miệng giải thích, Mạc Tu Viễn lại bắn ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo về phía cô.

Kiều Thời Niệm chỉ đành nuốt lại lời muốn nói: "Tôi cũng không nghĩ muốn chen vào mối quan hệ của hai người. Nhưng không có cách nào khác, Mạc thiếu theo đuổi tôi, tôi đã nghĩ đủ mọi cách từ chối nhưng anh ấy cũng không bỏ cuộc."

Nghe nói như vậy, Mạc Tu Viễn lại chọi ánh mắt như dao về phía cô.

Kiều Thời Niệm bình tĩnh nhìn: "Nếu cô có thể thuyết phục anh ấy, làm cho anh ấy không theo đuổi tôi nữa, tôi sẽ rất cảm kích cô."

Cô gái giống như nghe được chuyện cười: "Anh ấy theo đuổi cô? Cô đang nói khùng nói điên sao! Anh ấy đường đường là tam thiếu gia nhà họ Mạc, lại theo đuổi loại phụ nữ như cô?"

Kiều Thời Niệm gật đầu: "Tôi cũng không biết mắt nhìn người của anh ta có vấn đề gì, lại nhìn đến tôi. Cô nếu không tin, tôi có thể giúp cô chứng minh một chút."

Nói xong, Kiều Thời Niệm liền đi tới cạnh cửa văn phòng, hai vệ sĩ bên ngoài liền ngăn cản, vẻ mặt kiên quyết không cho cô rời khỏi.

"Thấy chưa?"" Kiều Thời Niệm bất đắc dĩ nói: "Mạc thiếu không cho phép tôi rời khỏi anh ấy nửa bước."

Cô gái nhìn về phía Mạc Tu Viễn: "Anh Tu Viễn, anh vì sao không cho cô ta đi? Anh thực sự coi trọng cô ta sao?"

Mạc Tu Viễn không trả lời, khóe môi mang theo vài phần ý cười khinh thường nhìn về phía Kiều Thời Niệm, Kiều Thời Niệm giả vờ không chú ý, vẻ mặt bất lực.

Mà việc này ở trong mắt Tống Mạn lại chính là ý ngầm thừa nhận của Mạc Tu Viễn.

"Anh thực sự theo đuổi người khác sao? Chúng ta có hôn ước mà? Anh chẳng lẽ muốn phản bội?" Tống Mạn thống giận.

Mạc Tu Viễn không kiên nhẫn nói: "Tôi cũng chưa nói sẽ kết hôn với cô, hôn ước là do hai nhà ước định, không liên quan tới tôi."

"Sao lại không liên quan tới anh? Chúng ta tổ chức đính hôn, cả hai bên gia đình, bạn bè đều chứng kiến. Anh chính là chồng sắp cưới của em, có trốn ở Hải thành cũng vô dụng".

"A, Mạc thiếu, anh ngay cả lễ đính hôn cũng đã tổ chức rồi, còn không thừa nhận thân phận của vợ sắp cưới?"

Vẻ mặt của Kiều Thời Niệm có phần cường điệu: "Anh cũng thật quá phận, tôi tuyệt đối không chấp nhận loại đàn ông như vậy. Hơn nữa tôi đã kết hôn, anh tốt nhất nên cùng vợ sắp cưới của mình bồi dưỡng tình cảm đi."

"Người ta đã có chồng, anh còn theo đuổi sao? Anh Tu Viễn, từ khi nào anh hèn mọn như vậy?" Tống Mạn không dám tin nói.

Mạc Tu Viễn không để ý cô ta, ánh mắt không rõ cảm xúc gì nhìn về phía Kiều Thời Niệm: "Có chồng thì sao? Chỉ cần người đang ở chỗ tôi, cô đừng nghĩ có thể rời đi!"

Lời này đừng nói là nói rõ chân tướng, mà Tống Mạn nghe xong còn sinh hiểu lầm, dù cho là Kiều Thời Niệm, nghe xong cũng cảm thấy vài phần hoảng hốt.

"Mạc thiếu, anh dừng lại đi, tha cho tôi."

Mạc Tu Viễn cười xấu xa: "Thật đúng là không thể buông tha cô."

"...."

Tống Mạn nghe được bọn họ anh một câu tôi một câu, còn có ánh mắt nhìn nhau không rời, cả người chấn động mạnh.

Cô có rất nhiều cách để có thể đuổi đi phụ nữ bên cạnh Mạc Tu Viễn nhưng căn bản không có cách nào ngăn cản anh ấy yêu người khác.

"Em nhất định sẽ cướp lại anh."

Tống Mạn rống lớn một tiếng, khóe mắt đỏ hồng chạy ra khỏi văn phòng.

Nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô gái đi xa, Kiều Thời Niệm nói: "Mạc thiếu anh sao có thể đối xử với vợ sắp cưới như vậy?"

"Cô ấy không phải vợ sắp cưới của tôi." Mạc Tu Viễn đặc biệt chán ghét cách xưng hô này.

Tiện đà lạnh nhạt nói với Kiều Thời Niệm: "Cô cũng thật biết nói, nói thành tôi theo đuổi cô như vậy. Mặt cũng thật dày."

Kiều Thời Niệm không có chút chột dạ nào: "Tôi cũng vì muốn tốt cho anh. Nếu tôi làm bộ si tình với anh, cô ấy chắc chắn đã quen rồi, chỉ biết anh trong lòng có người khác, cô ấy mới có thể hết hy vọng."

"Nói như vậy tôi còn phải cảm ơn cô?"

"Cũng không cần phải như vậy, anh nói lời giữ lời là được."

Mạc Tu Viễn còn muốn nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến tiếng của hai vệ sĩ: "Mạc thiếu, bên dưới tiền sảnh báo cảnh sát sắp tới, nghi ngờ ở đây có giam giữ người trái phép."

Nghe vậy, Mạc Tu Viễn lập tức nhìn về phía Kiều Thời Niệm: "Gan của cô cũng lớn đó, dám ở chỗ của tôi đùa bỡn tôi?"

Kiều Thời Niệm vẻ mặt thản nhiên: "Vạn nhất anh lại nổi điên muốn trói tôi lại, tôi cũng muốn tìm một phao cứu sinh thôi."

Tuy rằng Mạc Tu Viễn nói sau khi đuổi được người đi sẽ không gây phiền phức cho cô nữa nhưng cô vẫn là sợ sự tình phức tạp lại xảy ra biến cố.

Cho nên Kiều Thời Niệm vừa mới thừa dịp Mạc Tu Viễn nhận điện thoại nội bộ, dùng vân tay mở di động, còn nhanh tay gọi vào số của Phó Điền Điền.

Phó Điền Điền nghe được đoạn đối thoại của hai người bọn họ, cũng đoán được Kiều Thời Niệm đang gặp phiền phức, ăn ý không lên tiếng, gọi điện thoại báo cảnh sát.

Mạc Tu Viễn không tức giận, còn có hứng thú nhìn Kiều Thời Niệm: "Có lý."

"Kiều Tiểu Thư, nếu như cô có bản lĩnh làm Minh Mao hồi sinh một lần nữa, tôi sẽ xem xét đề nghị hợp tác của cô."

Kiều Thời Niệm mỉm cười: "Được, hy vọng lần này sẽ không làm cho Mạc thiếu thất vọng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top