Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 89: Cái chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Jessie Mtw

---

Mắt Thời Tễ mở to nhìn chằm chằm trần nhà tối đen đến phát ngốc, hắn lại gặp ác mộng, đầu óc mơ hồ đến mức không thể phân biệt cả đêm nay hắn đã mơ thấy ác mộng bao nhiêu lần.

Sắc trời ngoài cửa sổ vẫn cứ u ám, không có điểm nào nhìn như sắp hừng đông, từng cơn gió mạnh đập vào cửa kính, phát ra tiếng "lạch cạch".

Thời Tễ vươn tay ấn vài cái trên huyệt thái dương đau nhức, bởi vì liên tục mất ngủ dẫn đến việc thần kinh hắn mệt mỏi muốn chết, đôi mắt giống như quên mất cách chớp mắt mà khô khốc, hắn dùng lòng bàn tay chà mạnh lên mắt cho đến khi vài giọt nước mắt sinh lý chảy ra làm ướt tròng mắt khô rát.

Đầu óc hắn nặng trĩu, Thời Tễ chắc rằng nếu bây giờ hắn ra ngoài lúc này, người bên ngoài thấy hắn hẳn sẽ tưởng rằng hắn là linh hồn vất vưởng không thể siêu thoát nào đó.

Bị những suy nghĩ điên rồ của bản thân chọc cười, Thời Tễ bất đắc dĩ thở dài. Cổ họng hắn dường như bị đốt cháy, hắn ngồi dậy theo bản năng sờ bên cạnh ,lại chỉ chạm được vào một phần giường đệm lạnh lẽo.

Thời Tễ ngẩn người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lê Thầm vẫn luôn nằm bên cạnh hắn đã biến mất không thấy tăm hơi, trên chiếc đệm mềm mại không còn hơi ấm tồn tại, chứng minh Lê Thầm đã rời đi được một khoảng thời gian.

Nhưng năng lực 0373 dùng để giảm bớt đau đớn cho hắn cũng không biến mất, vậy chắc rằng Lê Thầm không ở quá xa hắn. Nghĩ đến đây, Thời Tễ nhớ từ lúc trở lại trường học đến nay,cứ đến nửa đêm Lê Thầm lại biến mất tăm, nhưng không lâu sau đó sẽ trở về.

Thời Tễ cũng chỉ vô tình nhận ra điều này. Lúc Lê Thầm đứng dậy hắn cũng có thể cảm giác được động tĩnh bên cạnh, sau đó lại vì suy nghĩ mơ màng không đầu không đuôi nhấn chìm trong cơn mơ.

Cũng giống như hôm nay, nhưng rời đi lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Thời Tễ vô thức có cảm giác bất an, hắn vội vàng đứng dậy, thời điểm hai chân chạm đất bởi vì chân mềm nhũn không có sức lực mà xém chút đã ngã rạp xuống đất. Thời Tễ vội vàng đỡ lấy nệm giường ổn định thân thể, chờ đến lúc hai đùi dần khôi phục lại sức lực, hắn liền đi đến cạnh cửa.

Ngoài cửa rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh gió thổi ảm đạm, Thời Tễ vặn tay cầm mở cửa, nghênh đón hắn là cơn gió mạnh ập tới thổi loạn mái tóc đen bên mặt hắn, Thời Tễ híp mắt đánh giá xung quanh một vòng cũng không tìm được bóng dáng Lê Thầm.

Rốt cuộc là đi đâu rồi?

Hắn từng bước đến bên cửa sổ, mở cánh cửa tủ lạnh bên cạnh định lấy một chai nước lạnh có ga, đúng lúc này, ánh mắt Thời Tễ vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc có thể thấy ở nơi không xa, có một bóng người đang đứng.

Thời Tễ bị dọa sợ, hai mắt hắn mở to, xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy người nọ đứng phía dưới cửa sổ nghiêng đầu, ánh sáng duy nhất từ bóng đèn đường chiếu xuống bả vai người kìa. Đối phương chậm rãi ngẩng đầu, hướng mặt đối diện với Thời Tễ, sau khi nhìn rõ dung mạo của người nọ Thời Tễ nhíu chặt mày.

Lê Thầm?

Sao lại là là Lê Thầm?

Đối phương quay lưng đứng ngược chiều gió, thân hình nhìn cực kỳ đơn bạc, cậu vô cùng bình tĩnh ngẩng đầu, dù không thấy rõ ánh mắt của cậu, nhưng Thời Tễ vẫn cảm nhận được cậu đang đối diện với mình.

Thời Tễ nhẹ nhàng mở miệng, theo bản năng muốn gọi cậu, nhưng một giây trước khi hắn phát ra âm thanh, Thời Tễ bỗng nhiên nhận ra điểm không đúng.

Lê Thầm rời đi quá đột ngột, cậu chưa bao giờ rời đi trong thời gian dài như thế mà không báo trước, hiện tại lại kì lạ mà đứng ở dưới lầu, dựa theo tính cách của Lê Thầm, cậu tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện hoang đường quỷ dị này.

Thời Tễ khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Đó là Lê Thầm thật sao?

Vấn đề này trong chớp mắt lóe lên trong đầu hắn, Thời Tễ chỉ thấy sống lưng mình tê dại, cả người lạnh buốt, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào người dưới lầu.

Rồi sau đó, 'Lê Thầm' đột nhiên lùi lại hai bước, để bản thân hoàn toàn lộ ra trước ánh đèn đường, ánh đèn đường dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, mà hình ảnh này trong mắt Thời Tễ lại đặc biệt đáng sợ.

Hắn thấy đối phương cong môi, để lộ ý cười không rõ ý vị, ngay sau đó cánh môi hồng nhuận mấp máy, nói ra mấy câu khó hiểu, Thời Tễ nhíu chặt mày, khó hiểu nghiêng đầu nhìn, ngay sau đó, trong nháy mắt hắn cảm giác cơ thể mình không thể động đậy nổi!

Thời Tễ mở to mắt, hô hấp trở nên dồn dập, tầm mắt hắn trở nên nhạy bén hơn sau khi cơ thể bị mất khống chế, có thể thấy rõ những đồ vật cách hắn mấy chục mét. Người dưới lầu vẫn ngẩng đầu nhìn hắn như thế, môi lúc đóng lúc mở như đang nói điều gì.

Môi đối phương giống như không ngừng phóng đại trong mắt hắn, tốc độ mở miệng cũng giống như được ấn nút giảm xuống, vốn dĩ Thời Tễ đang không hiểu đối phương nói gì thì bây giờ hắn đã có thể đọc hiểu khẩu hình miệng của người nọ.

— nhìn em đi.

Thời Tễ ngẩn cả người, muốn dời tầm mắt không để ý đến người dưới lầu nữa.

Không thể nhìn em ấy.

Tuyệt đối không thể nhìn em ấy.

Nhưng căn bản hắn không thể khống chế bản thân, thái dương không ngừng toát ra những tầng mồ hôi lạnh, đôi mắt đối phương dường như có năng lực thôi miên, mà bản thân bất tri bất giác bị cậu khống chế.

Cơn gió lạnh thổi ngang qua làm Thời Tễ vô thức run lên, hắn cảm thấy bản thân bắt đầu cứng đờ, bản thân như bị gắn một con rối vô hồn vào trong thân thể.

Dưới lầu, ý cười trên mặt 'Lê Thầm' càng rõ ràng, cậu chớp mắt một chút, đối diện Thời Tễ đưa ra mệnh lệnh đầu tiên.

—— đi xuống dưới.

Tức khắc da đầu Thời Tễ tê dại, trong đầu vang lên âm thanh điên cuồng phản đối —— Không thể đi xuống! Không được đi xuống!

Giây tiếp theo, trước mắt Thời Tễ tối sầm, chờ đến lúc hắn có thể mở mắt lần nữa, bản thân đã một thân một mình đứng dưới lầu.

Đôi tay buông thõng bên ngoài nắm chặt thành quyền, mồ hôi lạnh làm ướt lòng bàn tay, Thời Tễ khẽ đảo mắt đánh giá xung quanh, phía trước nơi thiếu niên đáng ra đang đứng đó giờ lại không còn một bóng người.

Cảm giác bất an mãnh liệt làm Thời Tễ muốn chạy trốn, nhưng hai chân hắn giống như bị đóng đinh trên đất, căn bản không thể động đậy.

Trái tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, máu toàn thân chảy ngược khiến nhiệt độ cơ thể Thời Tễ giảm xuống mấy lần

Sau đó, một lưỡi dao cắt ngang qua không khí phía sau Thời Tễ, chỉ nghe một tiếng "xoẹt" trầm bổng, con dao sắc bén trực tiếp đâm vào da thịt, đồng tử Thời Tễ co rút, cho đến khi hắn lấy lại tinh thần, lồng ngực hắn đã bắt đầu dấy lên đau đớn mãnh liệt.

Hắn chậm chạp cúi đầu, nhìn con dao đâm vào cơ thể mình, màu đỏ sậm của máu bao trùm toàn bộ mặt dao, từng giọt từng giọt chảy xuống sàn nhà.

Một đôi tay lạnh lẽo nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai hắn, chậm rãi tiếp cận từ sau lưng, 'Lê Thầm' một tay nắm lấy dao, một tay khác chạm vào mũi dao đang xuyên qua cơ thể hắn.

Sắc mặt Thời Tễ trong phút chốc biến sắc, cơn đau lan tràn khắp cơ thể khiến tầm mắt hắn tối sầm, ngay sau đó, hai chân hắn mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất.

"Bụp"

Cả người hắn ngã xuống, dòng máu đặc sệt dưới thân hắn tụ thành một vũng máu, Thời Tễ hé miệng, cố gắng hô hấp, hình ảnh trước mắt đột nhiên sụp đổ, trong nháy mắt cảnh tượng đã thay đổi thành hình ảnh trong căn phòng.

Thời Tễ rũ mắt, nhìn chằm chằm đôi tay bản thân đang nắm dao, máu nhiễm đỏ cổ tay hắn, mùi máu tươi nồng đậm trong phút chốc lan toả khắp căn phòng.

Là ảo giác.

Là sự khống chế.

Ngoại trừ hệ thống của Lê Thầm, ai có thể làm được điều này, Thời Tễ trong lòng đã biết rõ.

Hắn vẫn không thể tránh được.

Nhiệm vụ thất bại cũng là lúc phải chấp nhận bị trừng phạt.

Thời Tễ cố gắng hết sức mở mắt, tốc độ bụng phập phồng lên xuống dần dần chậm lại, cho đến khi hơi thở cuối cùng của hắn biến mất, Thời Tễ nghe thấy âm thanh của hệ thống.

Ding Dong.

Nhiệm vụ xuyên nhanh số 012352 thất bại, hệ thống đã dựa theo yêu cầu tiến hành trừng phạt với ký chủ.

Kiểm tra giá trị sinh mệnh của nguyên chủ——

【0.

Thật đáng tiếc, nhiệm vụ của thế giới này sẽ hoàn toàn dừng lại, tất cả các lối ra sẽ bị chặn.

Đồng bộ hoá dữ liệu...Giữ liệu như nhau....

Âm thanh máy móc đột nhiên dừng lại, dòng điện đứt quãng đặt biệt chói tai, không biết qua bao lâu, đợt âm thanh này biến mất không không thấy tăm hơi, toàn bộ căn phòng chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.

Nửa giây sau, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại lần nữa vang lên đánh vỡ không gian yên tĩnh.

【...... Đồng bộ thất bại. 】

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Sau khi nghe lời Tề Quy nói, động tác Lê Thầm cứng đờ.

Mà nam nhân phía trước đột nhiên ngửa đầu, lấy tư thế cực kỳ vặn vẹo nhìn chằm chằm Lê Thầm, tròng mắt đen nhánh tựa như một màn sương đen sâu không thấy đáy, Lê Thầm bị ánh mắt gã dọa sợ, động tác tay run lên, mũi dao không cẩn thận cắt vào làn da đối phương.

Da mặt Tề Quy vốn đã trắng dưới ánh đèn đường lại càng thêm vẻ trắng bệch, hắn nhìn thẳng vào Lê Thầm, khoé môi mỏng hơi cong, mang theo ý cười quái dị.

Lê Thầm nhíu chặt mày: "Lời mày nói... là sự thật?"

"Mày có cách cứu Thời Tễ?"

Tề Quy rũ mi.

"Cách đơn giản nhất tôi đã sớm nói với anh ta." Nam nhân nhún nhún vai. "Nhưng anh ta không muốn."

Lê Thầm sửng sốt một chút: "Cái gì......"

Sau đó cậu mới phản ứng lại, ngạc nhiên nhìn về phía Tề Quy: "Ý mày là... chết?"

Tề Quy nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.

Lê Thầm có thể hiểu được, khó trách lúc trước Thời Tễ luôn nói những lời khó hiểu với cậu, khi đó Lê Thầm còn tưởng hắn đang lo lắng bản thân đang dung hợp với thế giới, không nghĩ tới thật ra hắn đang do dự điều này.

Mà bây giờ Thời Tễ vẫn luôn ở bên cậu, có phải điều này đã nói lên rằng Thời Tễ vì hắn, từ bỏ ý định quay về thế giới hiện thực.

Lê Thầm cắn chặt môi dưới của mình, Tề Quy trầm mặc nhìn chằm chằm cậu, đáy mắt chợt lóe lên tia sáng, tiếp đó cười lạnh nói: "Cậu cho rằng để hắn ở lại đây, là có lợi cho hắn sao?"

"Hắn đang cùng thế giới này dung hợp" Tề Quy nói: "Điều này, hẳn là cậu cũng biết rõ."

Lê Thầm ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt Tề Quy.

"Cậu hiểu ý nghĩa của việc dung hợp là gì không?"

Lê Thầm không nói chuyện.

Đôi mắt nam nhân trước mặt thâm trầm tựa như một hồ nước chết người, phản chiếu hình ảnh của bản thân.

"Dung hợp, nghĩa là thế giới sẽ thử tiếp nhận kẻ ngoại lai là hắn, nhưng ý khác là, linh hồn của hắn sẽ hoàn toàn tiêu tán."

"Đơn giản mà nói, cho dù hắn có thành công dung nhập với thế giới này, thì lúc ấy Thời Tễ đứng trước mặt cậu, đã không còn là Thời Tễ mà cậu yêu."

Tề Quy đột nhiên xoay người, hai tay nắm lấy cổ áo Lê Thầm: "Cậu muốn giữ hắn ở lại đây, thật chất là đang giết hắn."

"Hiểu chưa?!"

Hai mắt Lê Thầm trừng lớn, mỗi lời nói của Tề Quy đều đang hung hăng đấm vào trái tim Lê Thầm, bàn tay nắm dao của hắn trong thoáng chốc mềm nhũn, dao nhỏ sắc bén "lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất.

"Không, không có khả năng...." Giọng nói Lê Thầm run rẩy, "Mày gạt tao!"

Cậu cắn răng, từng câu từng chữ thốt ra từ kẽ răng, nhưng rơi vào không trung lại yếu ớt vô lực, cậu căn bản không có chứng cứ gì để chứng minh Tề Quy đang lừa dối mình, bởi vì tình trạng hiện giờ của Thời Tễ làm cậu không thể không tin đó là sự thật.

Là dung hợp, không phải trục xuất.

Không phải rời khỏi đây để trở về thế giới hiện thực.

Mà là biến mất vĩnh viễn.

Sự thật tàn nhẫn như vẽ lên miệng vết thương trong tim Lê Thầm, cậu bất lực lùi về sau hai bước, ánh đèn đường trắng bệch chiếu lên người cậu, làm cả người cậu càng trở nên đáng thương.

Sao cậu lại hoàn toàn không ý thức được.

Thời Tễ ở đây cuối cùng đều là vì cậu.

Mỗi câu từ nói ra giống như muốn ly biệt.

Cậu che ngực, giống như muốn xé rách da thịt để an ủi trái tim đang đau đớn, Tề Quy trước mặt lại tiến lên vài bước, thấp giọng nói: "Tin hay không thì tùy cậu."

"Bất quá đây là thời gian cuối cùng của Thời Tễ." Người đàn ông đột nhiên thở dài: "Mọi chuyện đã kết thúc, tôi cũng nên nói cho cậu biết một việc."

"Tôi là tác giả của quyển sách này, mà cậu, bao gồm tất cả mọi người ở thế giới này, đều là do tôi sáng tạo ra."

"Tôi yêu mỗi câu chuyện mà tôi viết, cũng yêu từng nhân vật."

"Nhưng có một ngày, trong lúc vô tình tôi gặp được một cái hệ thống, nó nói cho tôi rằng có một xuyên thư giả đang tùy ý phá hoại cốt truyện của tôi."

Giọng nói của Tề Quy trong đêm tối chậm rãi phóng đại.

"Nó cho tôi một nhiệm vụ, tìm được ra xuyên thư giả, hơn nữa còn phải khiến hắn rời đi."

"Phải biết rằng, tôi là một người tin vào thuyết vô thần, lời nói này với tôi vốn dĩ chẳng có ý nghĩa, đáng tiếc là khi tôi nhìn thấy cốt truyện bị làm cho rối tung rối mù, tôi đã xuất hiện ý nghĩ muốn gặp hắn một lần."

Lê Thầm nuốt một ngụm nước bọt: "Khó trách lúc mày xuất hiện, anh ấy bỗng dưng gặp nhiều chuyện như vậy, hệ thống của anh ấy còn có thể dễ dàng tìm ra anh ấy."

"Tất cả điều này... Đều là do mày làm."

Tề Quy xua tay: "Nếu nói như vậy, thì thật oan cho tôi quá, trừ việc tôi đem hệ thống của anh ta vào đây thì cái gì cũng chưa làm.

"Thậm chí còn nhắc nhở anh ta cách làm thế nào để trở về thế giới hiện thực."

"Dẫu sao cũng là thanh niên thời đại mới, tôi sẽ không giết người."

"Nếu ngay từ đầu anh ta chịu nghe tôi nói" Tề Quy dừng một chút, "Có lẽ cũng không đến mức phải rơi vào kết cục đáng thương như vậy."

Gã lại tiến về phía trước vài bước, sau đó cúi người nhặt con dao nhỏ trên mặt đất, lòng bàn tay vuốt ve mặt dao bóng loáng, rồi bước chân đi tới cạnh Lê Thầm.

Lê Thầm theo bản năng lùi ra sau, ánh mắt người đàn ông trước mặt rất nguy hiểm, giống như giây tiếp theo sẽ làm ra việc gì đó kinh khủng, ánh mắt Tề Quy quét ngang Lê Thầm, nhìn chằm chằm vào cửa sổ trên tầng lầu.

Ngay sau đó, gã nói một câu mơ hồ không rõ

"Thời gian không khác biệt lắm, anh trai của cậu hẳn đã gặp phải chuyện không thể tránh khỏi."

Tề Quy vừa nói xong, Lê Thầm bỗng thấy ngực mình tê rần, như bị người khác dùng dao đâm vào, cậu theo phản xạ có điều kiện cúi đầu nhìn, lại thấy lồng ngực mình không có chút tổn hại nào.

Chỉ là trái tim đập mạnh với tần suất không bình thường, sự bất an như ẩn như hiện bao trùm lấy Lê Thầm, đôi tay cậu che trước ngực, thống khổ đến mức hít thở khó khăn.

Đau đớn một cách kỳ lạ....

Lê Thầm nhíu chặt mày, không ngừng hít khí lạnh.

Tề Quy dừng bước, mặt vô cảm nhìn chằm chằm cậu.

"Tôi sẽ cho cậu một lời khuyên cuối cùng."

"Muốn cứu Thời Tễ, cậu phải đưa ra lựa chọn."

Lê Thầm nghe thấy câu này thì ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tề Quy cầm lấy con dao nhỏ, đặt trên yết hầu của bản thân.

"Thế giới này và anh trai của cậu...."

"Cậu sẽ chọn gì đây?"

Một chữ cuối cùng thốt ra, Tề Quy không chút do dự cắt sâu vào yết hầu, máu đỏ sẫm trong nháy mắt phun ra, thậm chí còn bắn lên mặt Lê Thầm.

Lê Thầm cứng đờ tại chỗ, trơ mắt nhìn Tề Quy ngã xuống, máu loang theo nơi bị cắt chảy ra, hoà vào bùn đất dưới chân.

"Hẹn gặp lại, Lê Thầm."

Đôi môi tái nhợt của Tề Quy mấp máy, âm thanh từ trong cổ họng thốt ra đứt quãng khó khăn.

"...Mong sớm được gặp lại cậu."

Nói xong, Tề Quy tắt thở.

Lê Thầm dại ra tại chỗ, cậu gắt gao nhìn chằm chằm thi thể của Tề Quy, đại não trì trệ mơ hồ.

Cậu vô thức muốn chạy ra xem xét, nhưng ngực lại không ngừng truyền đến cơn đau đớn làm không thể không cảnh giác. Lê Thầm cắn chặt răng, cuối cùng xoay người chạy như bay về phía ký túc xá.

Gió lớn thổi bên tai cậu, trong đêm tối rít gào tựa như một con dã thú hãng đang lẩn trốn trong màn đêm, Lê Thầm sải bước lên lầu, trước khi mở cửa, cậu cảm giác tay mình có chút vô lực mà mềm nhũn ra.

Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, ngón tay nắm lấy tay nắm cửa lạnh lẽo, chậm rãi xoay một cái.

"Kẽo kẹt ——"

Ổ khoá rỉ sét phát ra âm thanh chói tai, Lê Thầm đẩy cửa ra, đứng lặng trước cửa nhìn chăm chú vào màn đêm vô tận phía trước.

Mùi máu tanh xộc lên mũi đã nói cho cậu biết, ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.

Lê Thầm nhấc chân bước lên lầu, tiếng bước chân trong không gian yên tĩnh phá lệ rõ ràng.

Ngay sau đó, cậu nhìn thấy có người nằm trên mặt đất.

Lê Thầm chì thấy đầu óc mình vang lên một tiếng "ầm" dữ dội.

...... Anh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top