Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39: Ta có thể sờ bụng ngươi được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công tử kia vốn định "giáo huấn" Kỷ Khinh Châu, không ngờ bản thân bất cẩn té nhào như chó cạp đất, răng cửa bị gãy một cái, môi cũng bị hàm răng cắn rách, miệng đổ máu, trông chật vật vô cùng.

Ngã một cú như thế, mấy tâm tình linh tinh ban đầu của hắn đã sớm không còn sót lại chút gì, một tay che miệng rên rỉ đau đớn, tay kia thì chỉ vào Kỷ Khinh Châu, kia là muốn tính sổ Kỷ Khinh Châu.

Gia đinh vội chạy tới kiểm tra vết thương của hắn, nhưng lúc này hắn vô cùng bực bội, cũng không quan tâm vết thương, nhặt lên roi ngựa, ý bảo gia đinh cùng nhau tiến lên giáo huấn Kỷ Khinh Châu.

Hắn lớn từng tuổi này chưa từng bị sỉ nhục như vậy, nói gì thì nói hôm nay cũng phải đòi lại mặt mũi.

"Đánh cho ta!" Công tử kia che miệng, nói không rõ ràng.

Kỷ Khinh Châu theo bản năng lùi lại phía sau, lúc này mới nhận ra tay Lý Trạm còn đặt trên eo cậu, mắt thấy gia đinh sắp đánh tới, Lý Trạm không chút hoảng sợ, một tay kéo Kỷ Khinh Châu ra sau lưng, tay còn lại thì ấn xuống vai tên gia đinh đang lao tới, vừa kéo vừa đẩy, bàn chân đối phương mất đi trọng tâm liền ngã về phía sau, đụng trúng tên gia đinh khác, hai người cùng ngã xuống, hất văng vị công tử mới vừa đứng vững xuống đất lần nữa.

Người vây xem ít khi thấy cảnh tượng như vầy, lập tức cười vang.

Công tử kia vừa tức vừa bực lại vừa đau, suýt khóc tại chỗ...

"Các ngươi chờ đó... có giỏi đừng chạy, bổn công tử tìm người đánh gãy giò hai ngươi!" Vị công tử kia tức giận nói.

Chủ tớ ba người nâng nhau đứng dậy định chạy, Lý Trạm giơ chân giẫm lên cái sọt bị Kỷ Khinh Châu ném xuống đất, đá tới, cái sọt đập vào chân vị công tử kia, đầu gối lập tức mềm nhũn quỳ trên đất.

"Phóng ngựa giữa phố xá đông đúc còn ra tay đánh người, tội này còn chưa tính xong, sao lại gấp gáp rời đi như vậy?" Lý Trạm lạnh lùng nói.

"Tính sổ? Ngươi muốn tính sổ bổn công tử?" Vị công tử kia phun ra một ngụm nước bọt dính máu, tức giận nói: "Ngươi có biết ta là ai không?"

Kỷ Khinh Châu nghe vậy liếc nhìn Lý Trạm, trong lòng âm thầm thắp cho vị công tử kia một ngọn nến, ngươi tốt nhất không phải con trai của vị quan nào đó, bằng không thì cha ngươi sắp bị ngươi hại chết rồi đó.

Hắn chưa kịp báo ra tên họ thì thị vệ Tuần phòng doanh đã đến đây, người dẫn đầu nhìn thấy Lý Trạm nhất thời sững sốt, vừa định hành lễ thì Lý Trạm đưa tay ngăn lại. Tuần phòng doanh khác với cấm quân, công việc thường ngày của họ là bảo vệ trị an trong kinh thành, không đi lại trong cung, nên người từng gặp Lý Trạm không nhiều, nên những người khác đều không nhận ra Lý Trạm.

"Ba người này giữ phố xá đông đúc phóng ngựa còn ra tay đánh người, giao cho Đại lý tự xử lý đi." Lý Trạm nói.

"Dạ." Người dẫn đầu kia liền ra lệnh, lập tức có người tiến lên áp chế ba người.

Công tử kia tức giận, mắng to: "Các người chán sống rồi phải không? Các ngươi biết ta là ai không?"

Thị vệ dẫn đầu kia có vẻ dày dặn kinh nghiệm, không để hắn tiếp tục khiêu khích Lý Trạm, hắn chưa nói xong đã bị một cái khăn nhét vào miệng.

Sau khi ba người bị dẫn đi, bách tính vây xem mới thất vọng mà giải tán.

Lý Trạm nhìn hạt đậu đầy đất lại nhìn Kỷ Khinh Châu, ánh mắt kia mang vài phần thắc mắc.

"Là do thần ném ra..." Kỷ Khinh Châu xấu hổ thừa nhận.

Lý Trạm lấy một thỏi bạc bồi thường cho chủ sạp bán đậu kia, sau đó cùng Kỷ Khinh Châu rời đi.

Trước khi đi, Kỷ Khinh Châu liếc nhìn viên thuốc đã vỡ thành bột trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng đau lòng. Nhưng Lý Trạm đã tìm tới đây, cậu không thể bò trên đất hốt đống bột đó lên, đành phải luyến tiếc mà rời khỏi.

"Đại ca ca..." Hai người đi chưa được mấy bước, tiếng một đứa bé từ phía sau gọi với lại.

Kỷ Khinh Châu quay đầu nhìn lại, thấy đó là đứa trẻ vừa rồi suýt bị ngựa giẫm phải.

"Tặng cho huynh... Cảm ơn huynh." Đứa bé tặng cái chong chóng trên tay cho Kỷ Khinh Châu.

Kỷ Khinh Châu sửng sốt, đưa tay nhận lấy, rồi đứa bé quay đầu chạy đi.

Gió nhẹ thổi qua, chong chóng nhỏ trong tay Kỷ Khinh Châu cót két cót két xoay vòng.

Kỷ Khinh Châu cười khẽ một tiếng, tâm tình theo chuyển động của chong chóng khá lên chút.

"Từ đây đến quán trà cũng không gần, sao ngươi lại chạy tới đây?" Lý Trạm hỏi.

Kỷ Khinh Châu giật thót tim, chột dạ cúi đầu, xoay xoay chong chóng trong tay, nói: "Thần nhớ mang máng có người nói gần chỗ này có một cửa hàng bán kẹo... Thần nghĩ khó có dịp được ra ngoài một chuyến, sẵn mua một ít kẹo đem về cho bệ hạ."

"Bệ hạ còn chưa thay răng, không nên ăn nhiều kẹo." Lý Trạm nói.

"Dạ..." Kỷ Khinh Châu nói: "Thần có thể giữ lại tự mình ăn."

Lý Trạm nghe vậy nghiêng đầu nhìn thiếu niên không nói gì thêm.

Kỷ Khinh Châu tâm sự trùng trùng đi phía sau Lý Trạm, hai người rẽ qua hai con phố, cuối cùng dừng trước một cửa hàng.

Kỷ Khinh Châu không hiểu chuyện gì, có chút ngơ ngác nhìn Lý Trạm, nhưng Lý Trạm lại liếc nhìn cửa hàng, ra hiệu cho Kỷ Khinh Châu tự mình đi vào. Kỷ Khinh Châu quay đầu lại, thấy bên cạnh thật sự có một cửa hàng bán kẹo.

Cậu bước nhanh vào rồi cầm hai gói kẹo đi ra, Lý Trạm thấy trong tay cậu còn cầm chong chóng có chút bất tiện, liền thuận tay cầm lấy gói kẹo xoay người đi về phía trước.

"Thần có thể tự cầm được." Kỷ Khinh Châu có chút xấu hổ khi để Lý Trạm xách đồ giùm cậu.

Lý Trạm lại không để ý đến lời cậu, mà chuyển sang hỏi: "Ngươi biết thiếu niên vừa rồi là ai không?"

"Thần không biết... Nhưng mà nhìn dáng vẻ hống hách kia, có lẽ cũng có chút thế lực trong kinh thành." Kỷ Khinh Châu nói.

"Ngươi còn nhớ Khâu Lan Khê không?" Lý Trạm hỏi.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy giật mình, thầm nghĩ muốn quên cũng không thể quên. Trước phải nói đến duyên phận khó quên ở Phụng Tiên các, sau còn chuyện lão vương gia định tác hợp Khâu Lan Khê với Lý Trạm...

"Thiếu niên kia là em trai cùng mẹ với Khâu Lan Khê, tên là Khâu Lan Hồi." Lý Trạm nói.

Kỷ Khinh Châu có hơi bất ngờ, thầm nghĩ thật đúng là oan gia ngõ hẹp, Nhiếp chính vương ghét nhất chính là người của Khâu gia, thế mà lại trên đường lớn có thể đụng mặt nhau, còn chọc tới Nhiếp chính vương... Như vầy, không biết làm sao mà hòa giải chuyện này.

Khâu gia có bốn người con, người thứ nhất là Khâu Lan Đình, người thứ hai là đương kim thái hậu Khâu Lan Chi, Khâu Lan Hồi và Khâu Lan Khê là thai long phụng, lúc họ ra đời thì phu phụ Khâu gia đã gần 40 tuổi, cho nên rất mực yêu thương hai đứa trẻ này.

Sau này thì Khâu lão gia qua đời, con cả Khâu Lan Đình trở thành gia chủ Khâu gia, hắn còn phải lo cho vợ con hắn, tất nhiên là không rảnh mà quản lý hai đứa em này, mới để cho Khâu Lan Hồi được nuông chiều thành dáng vẻ hôm nay.

"Vương gia biết Khâu Lan Hồi, vậy tại sao hắn lại không biết vương gia?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

Lý Trạm nghe vậy ánh mắt hơi lóe lên, nói: "Có lẽ là do trí nhớ hắn kém... Không nhớ được tướng mạo của bổn vương."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy gật đầu, cũng không tiếp tục gạn hỏi.

Hôm đó, sau khi hồi cung, Kỷ Khinh Châu có thời gian rảnh đi tìm Đồ Đại Hữu một chuyến.

Đồ Đại Hữu vẫn luôn nghĩ tới chuyện của cậu, vừa gặp mặt liền vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?"

Kỷ Khinh Châu thở dài, nhỏ giọng nói: "Đại phu mà huynh nói, có đáng tin không?"

"Tất nhiên rồi, nếu không đáng tin làm sao ta có thể để đệ đi tìm hắn?" Đồ Đại Hữu hỏi: "Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì?"

Kỷ Khinh Châu lắc đầu nói: "Hắn chỉ bắt mạch rồi nói..."

"Nói gì?" Đồ Đại Hữu thấy Kỷ Khinh Châu ấp a ấp úng, lập tức lo lắng.

Kỷ Khinh Châu lại ngại ngùng, mặc dù cậu đã biết mình thực sự có thai, nhưng dù sao thì cậu cũng là con trai, chính miệng nói ra lời này, cảm giác thực sự rất kỳ quái.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đệ muốn ta sốt ruột chết phải không?" Đồ Đại Hữu hỏi.

"Nói là..." Kỷ Khinh Châu vẻ mặt đỏ bừng, tránh đi tầm mắt Đồ Đại Hữu, nói: "Ta... có... cái kia... rồi."

"Cái kia?" Đồ Đại Hữu hỏi.

"Chính là cái ấy đó..." Kỷ Khinh Châu chỉ vào bụng mình, nói: "Vầy mà huynh còn không hiểu sao?"

Đồ Đại Hữu sửng sốt, nhìn bụng Kỷ Khinh Châu một hồi lâu, nhịn không được muốn đưa tay sờ.

Kỷ Khinh Châu ngăn tay hắn lại, có chút xấu hổ nói: "Huynh làm cái gì vậy?"

Đồ Đại Hữu có chút không được tự nhiên rút tay lại gãi đầu, nói: "Ta không... (thở dài)... đệ có rồi... Vậy ta cũng coi như là thúc thúc của đứa bé... à không phải... là cữu cữu chứ?"

"Huynh nghĩ cái gì vậy?" Kỷ Khinh Châu vẻ mặt sụp đổ nói.

Đồ Đại Hữu lúc này mới tỉnh táo lại, vội nói: "Ta, ta... Ta nhất thời có chút hồ đồ, đệ đừng lo lắng."

Thái độ của Đồ Đại Hữu càng làm Kỷ Khinh Châu xấu hổ hơn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nửa ngày không nói được lời nào.

Đồ Đại Hữu sau khi trải qua khiếp sợ lúc đầu cũng bình tĩnh lại, hỏi: "Đại phu nói như thế nào?"

"Hắn đưa ta một viên thuốc và dặn nên uống vào buổi tối..." Kỷ Khinh Châu nhíu mày nói.

"Vậy không phải là xong rồi sao?" Đồ Đại Hữu nói: "Đệ mặt ủ mày chau như vầy, chẳng lẽ là không nỡ?"

Kỷ Khinh Châu buồn bực nói: "Một đại nam nhân như ta... Có gì mà không nỡ chứ... Chỉ là ta làm mất viên thuốc rồi."

"Thì tìm hắn xin một viên khác?" Đồ Đại Hữu nói: "Đệ cũng tính như vậy, đúng không?"

Kỷ Khinh Châu gật đầu nói: "Nhưng ngày đã qua 15 rồi, chúng ta không thể xuất cung."

"Không sao." Đồ Đại Hữu an ủi: "Việc này để cho ta, ta sẽ nghĩ cách... Nhưng đệ cũng không nên quá lo lắng, nếu không nắm chắc mười phần ta cũng không dám hấp tấp tìm người xử lý, lỡ như truyền ra..."

"Ta biết rồi." Kỷ Khinh Châu gật đầu nói.

Loại chuyện này vạn lần không thể để người khác biết được, nếu không có biện pháp khác, Kỷ Khinh Châu cũng không dám để Đồ Đại Hữu mạo hiểm.

"Ta có thể chờ, trường hợp xấu nhất thì 15 tháng sau lại xuất cung một chuyến." Kỷ Khinh Châu nói : "Dù sao cũng đã xác nhận, chỉ có vấn đề về thuốc thôi... Huynh đừng để người khác nắm được nhược điểm, ta không muốn liên lụy huynh."

Đồ Đại Hữu đưa tay vỗ vai Kỷ Khinh Châu, cuối cùng hắn nhịn không được nhìn bụng Kỷ Khinh Châu mà nói: "Ta có thể sờ bụng đệ một cái được hông?"

"Không được!" Kỷ Khinh Châu mặt cáu kỉnh nói.

Đồ Đại Hữu đành phải ngượng ngùng rút tay lại, một lúc sau mới nói: "Nếu... Nếu như đứa trẻ này được sinh ra thì cũng tốt, Kỷ gia cũng có người nối dõi rồi."

"Huynh tỉnh táo một chút đi, đây là nối dõi cho Lý gia!" Kỷ Khinh Châu nói.

Đồ Đại Hữu nghe vậy thở dài, vẻ mặt có chút buồn bã.

Kỷ Khinh Châu biết là Đồ Đại Hữu quan tâm mình, nhưng đứa trẻ này đối với cậu như củ khoai lang bỏng tay, suốt ngày chỉ nghĩ cách bỏ nó đi, chưa bao giờ dám có ý nghĩ khác. Nhưng ở trong lòng Đồ Đại Hữu thì đã sớm thừa nhận sự tồn tại của đứa trẻ này, mặc dù về mặt lý trí hắn đang giúp Kỷ Khinh Châu bỏ đứa trẻ này, nhưng về mặt tình cảm lại có chút luyến tiếc.

Kỷ Khinh Châu nghĩ đến đây, trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần buồn thương.

Giống như trước đây cậu thương tiếc cho đứa trẻ chết non của Tiểu Sơn, có lẽ Đồ Đại Hữu cũng có tâm trạng này.

"Đại Hữu ca..." Kỷ Khinh Châu nói.

"Ta biết." Đồ Đại Hữu đặt tay lên mu bàn tay của Kỷ Khinh Châu, nói: "Yên tâm đi, dù thế nào ta cũng sẽ giúp đệ."

Kỷ Khinh Châu gật đầu nói: "Nếu sau này... Chúng ta có cơ hội xuất cung... Nếu ta còn có thể làm cha, nhất định sẽ để đứa trẻ nhận huynh làm cha nuôi... Đến khi chúng ta già để nó chăm sóc cho chúng ta."

Đồ Đại Hữu nghe vậy phì cười, nói: "Dù sao ta cũng không lấy được vợ, sau này đệ thành gia, lúc ta già đệ phải lo chỗ ăn chỗ ở cho ta, nếu vợ đệ không thích ta thì đệ phải đứng về phía ta."

"Được." Kỷ Khinh Châu nói.

Đồ Đại Hữu lúc này mới hài lòng gật đầu.

***

Hôm sau, chuyện tiểu công tử Khâu gia phóng ngựa trên phố đã truyền ra.

Lúc thượng triều các ngôn quan đều nhắc đến chuyện này, Đại lý tự thậm chí còn dâng lên hồ sơ chi tiết và khẩu cung, thực sự là định làm lớn chuyện này.

Tuy nhiên Lý Trạm chỉ xem qua hồ sơ mà không tỏ thái độ gì.

Xem như chuyện này tạm thời bị hoãn lại...

"Lần đầu tiên ta thấy mấy ngôn quan đó đáng yêu thế này." Tại Anh Huy các, Tần Tranh lật qua lật lại những tấu chương hặc tội Khâu gia, mặt đầy vui sướng nói: "Giờ ta mới hiểu tại sao ngươi lại coi trọng mấy tên ngôn quan này đến vậy, bọn họ nhiều lần khiêu khích ngươi, nhưng ngươi chưa từng tức giận bọn họ..."

Lý Trạm liếc nhìn Tần Tranh nói: "Quan can gián thì vốn nên như vậy, cương trực không a dua, không tránh hại tìm lợi. Trong triều đình Đại Du, người chí công vô tư nhất chính là những thanh quan này, nếu bịt miệng bọn họ thì không bao lâu nữa bổn vương cũng sẽ trở thành người mù."

Lý Trạm vẫn luôn thoải mái với các ngôn quan, tuy rằng trong một số việc sẽ giở trò dẫn dắt và lợi dụng bọn họ một chút, nhưng phần lớn thời gian Lý Trạm sẽ không kiểm soát quan điểm và hành vi của họ. Cái gọi là lời thật khó nghe, lấy người làm gương, Lý Trạm vẫn luôn thận trọng trong vấn đề này.

Kỷ Khinh Châu ở bên cạnh giúp Lý Trạm mài mực, nghe vậy nhịn không được hỏi: "Phóng ngựa trên phố là tội rất nghiêm trọng sao?"

"Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ." Tần Tranh nói: "Nếu là việc quân sự trọng yếu, lúc ngươi cưỡi ngựa chỉ cần không cố ý làm bị thương người khác thì sẽ không có ai truy cứu, nhưng Khâu tiểu công tử này rõ ràng là ương ngạnh quen thói, phóng ngựa đánh người, coi thường luật pháp."

"Cho nên nhóm ngôn quan hặc tội hắn bị nuông chiều sinh hư?" Kỷ Khinh Châu nói.

"Thông minh." Tần Tranh nói: "Mấy chuyện này thường ngày cũng không ít, nhưng náo đến Đại lý tự lại không nhiều, các ngôn quan hiếm khi có cơ hội, nên nhân dịp này làm ầm ĩ, có thể nhân cơ hội này chấn chỉnh hành vi của các vị công tử khác trong kinh thành. Khâu tiểu công tử đáng thương trở thành mục tiêu của họ..."

Kỷ Khinh Châu cười nhạt một tiếng, thấp giọng nói: "Đáng đời."

Lý Trạm vốn đang cúi đầu nghĩ cái gì đó, nghe vậy nâng mắt nhìn Kỷ Khinh Châu.

"Những có một điểm ta không hiểu... Nếu đã có cơ hội tốt như vầy, tại sao chúng ta không rèn sắt khi còn nóng, đánh tới Khâu gia luôn?" Tần Tranh hỏi.

Lý Trạm nghe vậy cười khẽ một tiếng, nói: "Phóng con ngựa mà thôi, không đáng."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy trầm tư, cảm thấy lúc Lý Trạm nói lời này, ánh mắt mang vài phần sắc bén không dễ nhận ra.

Chiều hôm đó liền có người đến Anh Huy các truyền lời.

Nói là thái hậu nương nương đang ở Ngự thư phòng, muốn mời Lý Trạm qua đó trò chuyện.

Thái hậu dù sao cũng là chị dâu của Lý Trạm, nàng muốn nói chuyện với Lý Trạm, trực tiếp đến Anh huy các thì có phần không thích hợp, để tránh hiềm nghi nên chọn đến Ngự thư phòng. Buổi chiều tiểu hoàng đế sẽ đọc sách ở Ngự thư phòng, cho nên gọi Lý Trạm đến đó, cũng không tính là vượt ngoài khuôn phép.

Sau khi Kỷ Khinh Châu tiến cung, chỉ gặp mặt thái hậu hai lần.

Một lần là ở thọ yến của thái hậu, một lần là cùng tiểu hoàng đế đến thỉnh an, thái hậu hỏi thăm mấy câu về chuyện học của tiểu hoàng đế.

Ngày thường, thái hậu luôn chuyên tâm bái Phật, tiểu hoàng đế còn hiếm khi gặp mặt, nói chi đến Kỷ Khinh Châu.

Hôm nay thái hậu mặc một bộ cung trang giản dị trông rất khiêm tốn dè dặt. Tuổi của nàng cũng không tính là lớn, hiện tại chưa tới 30, hơn nữa còn được chăm sóc rất tốt, nếu mặc quần áo tươi sáng hơn một chút thì chẳng khác gì một cô nương mới đôi mươi.

Lúc Kỷ Khinh Châu cùng Lý Trạm tới Ngự thư phòng, tiểu hoàng đế đang đọc thơ cho thái hậu nghe, sau khi thấy bọn họ đến, mắt tiểu hoàng đế sáng ngời lên, dù muốn nhào qua đây nhưng ngước lên thấy thái hậu lại nhịn xuống.

Bởi vì ít khi gặp mặt thái hậu, nên trong lòng tiểu hoàng đế cảm thấy nàng khá là uy nghiêm, thậm chí còn có chút sợ hãi.

"Hôm nay ai gia tới quấy rầy vương gia, chắc vương gia cũng biết là vì chuyện gì." Thái hậu đi thẳng vào vấn đề.

"Là vì Khâu tiểu công tử?" Lý Trạm nói.

Thái hậu gật đầu nói: "Tiểu tử kia từ nhỏ đã bị chiều hư, sau khi gia phụ qua đời thì không còn ai quản thúc hắn, huynh trưởng ta suốt ngày bận rộn làm sao để làm rạng danh gia tộc, hoàn toàn không để tâm đến chuyện nào khác."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy có hơi kinh ngạc, không ngờ thái hậu lại nói trắng ra như vậy, không có một chút gì phách lối lên mặt.

"Hôm nay lại xảy ra chuyện như vầy, huynh trưởng thấy mất mặt Khâu gia, cố ý tiến cung cầu xin ai gia, xin ai gia bất luận thế nào cũng phải cứu hắn một lần." Thái hậu nói: "Ai gia là một nữ nhân, không hiểu chuyện triều chính, vương gia tự mình làm chủ đi."

Kỷ Khinh Châu:...

Yêu cầu này của Thái hậu thực sự quá dễ dãi rồi đó?

Không hổ là người chuyên tâm tu Phật...

"Bổn vương biết rồi, thái hậu nương nương không cần lo lắng." Lý Trạm nói.

"Đa tạ vương gia." Thái hậu nói xong, đưa tay xoa xoa lỗ tai tiểu hoàng đế rồi mang cung nhân rời đi.

Kỷ Khinh Châu nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng không khỏi có chút thất vọng chán nản.

Hôm nay nàng ta đến tìm Lý Trạm, nói là để cầu xin cho đệ đệ, thực ra chỉ là làm cho có lệ hứa hẹn với Khâu gia mà thôi.

Thái hậu được xem như là nữ nhân tôn quý nhất Đại Du này, nhưng trong ánh mắt lại không có chút sức sống, giống như thực sự không còn lưu luyến chút gì chuyện hồng trần. Thậm chí ngay cả tiểu hoàng đế, con ruột của nàng, có lẽ cũng không có chỗ đứng trong lòng nàng...

Kỷ Khinh Châu trước kia đã xem qua rất phim điện ảnh, truyền hình, luôn có thể nghe được câu thâm cung sâu như biển, hôm nay từ trên người thái hậu, cậu mới lý giải được ý nghĩa của câu này. Dù cho tiên đế lúc sinh tiền có thâm tình chung thủy cỡ nào đi nữa, nhưng sau khi hắn qua đời thứ để lại cho nữ nhân này cũng chỉ có sự cô đơn tuyệt vọng vô tận.

***

Sáng ngày hôm sau, chuyện của Khâu gia lần nữa bị các ngôn quan nhắc lại.

Đại lý tự thiếu khanh Trì Châu đích thân thượng tấu, hặc tội Khâu Lan Đình không biết dạy đệ đệ, dung túng rất nhiều hành vi phóng túng của hắn, tấu chương kia viết một chuỗi rất dài, Kỷ Khinh Châu liếc nhìn mấy lần, bên trong dày đặc chữ, cũng không biết Khâu tiểu công tử này đã làm bao nhiêu chuyện hoang đường rồi...

Vì Khâu gia là hoàng thân quốc thích nên chuyện này Đại lý tự không thể tự mình quyết định, cần Lý Trạm lên tiếng.

Nhưng Lý Trạm nghe các ngôn quan tranh cãi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại đem tấu chương gấp lại, chỉ nói "tuổi trẻ bồng bột, sau này đừng tái phạm" để giải quyết chuyện này, có nghĩa là không cần trách phạt, nhắc nhở là được.

Sau đó Lý Trạm bất chấp sự phản đối quần thần liền bãi triều.

Trì Châu không bỏ cuộc, một đường theo tới Anh Huy các, quỳ trước Anh Huy các chết sống cũng không chịu đứng dậy, yêu cầu gặp mặt Lý Trạm.

"Con cháu quan lại trong kinh thành rất nhiều, nếu hôm nay cho công tử Khâu gia "sau này đừng tái phạm", vậy ngày mai công tử Vương gia, Tạ gia phạm tội thì sao, có phải cũng "sau này đừng tái phạm" đúng không?" Trì Châu sống lưng thẳng tắp, quỳ trước Anh Huy các, nói: "Xin Kỷ công tử nói với vương gia, nếu hôm nay không xử Khâu công tử, Đại lý tự ta sau này gặp phải loại chuyện này không biết nên xử lý thế nào, hy vọng vương gia đưa ra quy định!"

Kỷ Khinh Châu hành lễ với hắn, xoay người đi vào thuật lại lời của hắn cho Lý Trạm.

Lý Trạm nghe vậy đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Để hắn quỳ ở đó đi... Hai canh giờ sau triệu hắn vào..."

Trong lòng Kỷ Khinh Châu có hơi khó hiểu, cậu còn cho rằng quan hệ Lý Trạm và Trì Châu hẳn là rất tốt, hoàn toàn không ngờ hai người họ sẽ bởi vì một vấn đề nho nhỏ lại bất hòa thế này. Nhưng nghĩ kỹ, người nắm quyền lực dường như đều như vậy, suy nghĩ Lý Trạm vốn thâm trầm, cậu đương nhiên không đoán ra được.

Mặc dù cậu khá rối bối, nhưng cũng biết lúc này không nên nhiều lời, liền đi ra ngoài đứng bên cạnh Trì Châu.

Hôm nay Kỷ Khinh Châu đại khái cũng hiểu được tính tình Trì Châu, biết hắn là một người rất chính trực, với tính khí của hắn trực tiếp đối đầu với Lý Trạm cũng không có gì bất ngờ. Đại khái là mối quan hệ tốt đẹp giữa quân thần sẽ luôn đi kèm với những xung đột như vậy, Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ.

Nhưng dù sao đi nữa, muội muội còn đang ở trong phủ của Trì Châu, cậu hoàn toàn không dám bỏ mặc hắn, chỉ có thể đứng cùng. Lỡ như Trì Châu tức giận Lý Trạm, rồi lại ảnh hưởng tới muội muội mình, vậy thì phiền phức rồi.

Giữa trưa tháng sáu, mặt trời rực lửa, Kỷ Khinh Châu đứng cùng Trì Châu chưa đến nửa canh giờ mà toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.

Trì Châu mấy lần ngẩng đầu nhìn cậu, ý bảo không cần đứng cùng y, nhưng Kỷ Khinh Châu đều phớt lờ, thầm nghĩ mình nghĩa khí như vậy, hẳn Trì thiếu khanh rất là cảm kích đi.

Sau nửa canh giờ, Lý Trạm hết mực, gọi người đến mài mực.

Mọi ngày mấy chuyện này đều do Kỷ Khinh Châu làm, hôm nay gọi người đến thì không phải Kỷ Khinh Châu, nhất thời sững sốt.

"Sao lại là ngươi?" Lý Trạm nhìn tiểu nội thị bước tới mài mực mà hỏi.

"Dạ... Bẩm vương gia, Kỷ công công đang ở bên ngoài cùng Trì thiếu khanh." Tiểu nội thị nói.

Lý Trạm nghe vậy nhíu mày, nói: "Hồ đồ, kêu y vào..."

Tiểu nội thị vội chạy ra ngoài truyền lời, sau một lát Kỷ Khinh Châu cùng Trì Châu một trước một sau tiến vào thư phòng.

Lý Trạm ngước lên nhìn Trì Châu, lạnh lùng nói: "Ai cho ngươi vào?"

Trì Châu và Kỷ Khinh Châu đều sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau đi ra ngoài.

"Đều quay lại!" Lý Trạm ngữ khí lạnh lùng nói.

Hai người nghe vậy lại cùng nhau đi vào, cúi đầu đứng giữa điện chờ Lý Trạm lên tiếng.

Lý Trạm ngước lên thoáng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì phơi nắng của Kỷ Khinh Châu, nhíu mày rồi nói với tiểu nội thị bên cạnh: "Đi làm 1 chén chè đậu xanh đến đây..."

Tiểu nội thị vừa định đi, Lý Trạm lại liếc nhìn Trì Châu, nói: "Làm 2 chén đi."

Tiểu nội thị đáp lời rồi rời đi, Kỷ Khinh Châu ngước lên nhìn Trì Châu, thấy Trì Châu nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt thấy chết không sờn ở ngoài điện vừa rồi biến đâu mất tiêu.

Qua một lúc, Lý Trạm lại nói: "Ngồi đi, đứng đó chắn ánh sáng..."

Trì Châu tạ ơn, rồi vô cùng tự nhiên mà ngồi bên cạnh.

Kỷ Khinh Châu:...

Cậu nhìn Lý Trạm lại nhìn Trì Châu, lúc này mới nhận ra.

Thì ra là hai người này đang diễn khổ nhục kế.

Hại cậu ngu ngốc theo góp vui, thiếu chút nữa bị say nắng!

----

Tui phải dùng VPN mới vô được wattpad đó, nó lag vcl.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top