Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(Không tiêu đề) [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Penny*

       Đã thật là lâu giữa tôi và cậu ấy  chưa có chút thời gian đê ở cùng nhau như hiện tại. có lẽ chỉ mình tôi thấy vậy? Vốn dĩ từ lúc  chúng tôi ở bên nhau đến hiện tại (tính riêng kiếp của tôi) thi nó lại là một bầu trời xa cách….từ tài chính đến con cái thì cậu ấy gánh chọn trên vai còn để lại bọng mắt thâm đen lại khiến ai nhìn cũng xót xa nhưng khi có ngày nghỉ thì cậu ấy luôn dành hết sự quan tâm cho con từng chút một.Cậu luôn cố gắng làm tròn trách nghiệm của một người cha. Tôi cũng cặm cụi vào làm việc, thời gian rảnh chúng tôi luôn ngồi lại bên nhau ôn lại kỉ niệm cũ…cho dù lúc đó chỉ chưa đầy một tiếng thì đã có hai cô cậu bé đến phá đám tuy bất lực nhưng lại vui vẻ vô cùng. Một thời là vậy…có lẽ mình tôi  nghĩ nhiều nó thành ra vậy?....Từng sự thật được nói ra từ chính miệng cậu. Mọi thứ có thể coi là quá sức tưởng tưởng của tôi, mình cậu gánh vác nguyên cả thành phố này….Vậy cớ vì sao? “tôi” lại phá hoại tất cả của cậu ý ? Cô ta khong phải tôi…Tôi du có bị lạnh nhạt từ cậu hay gian khổ tôi sẽ chấp nhận nó bởi lẽ đó là chính tôi chọn….dù có phải trả giá tôi sẽ không hối hận! Nếu cô ta la bản sao của tôi và đang đứng trước mặt tôi thì chính tôi Penny đây sẽ làm mọi việc rõ ràng, thóc ra thóc, gạo ra gạo!

     Một giọt rồi….hai giọt…..bàn tay ấy run rẩy  làm sao….tôi đưa tay lên gạt đi dòng nước tinh khiết trên khuôn mặt đẹp đẽ này…nó không nên có trên khuôn mặt cậu. Thứ ấy thật dư thừa! Bàn tay tôi vuốt nhẹ mái tóc, cậu bất chấp sà vào lòng tôi….Tiếng khóc của cậu khiến tôi day dứt…thật không thể tượng tưởng được cậu đã trải qua những rồi để lại một Gumball trưởng thành và hiểu chuyện đến nhường này.

   -Cậu cứ khóc thoải mái đi…mình luôn ở đây, đằng sau cậu….nếu mệt mỏi quá…Có mình đây! Không cần sợ cái gì cả.

      Khi đã tĩnh tâm lại thì tôi định nói với cậu chuyện của bản thân, thì tiếng bước chân đi xuống từ phía cửa kia thu hút mọi sự chú ý. Nhìn thoáng qua thì tôi nhận ra mái tóc có chút sắc đỏ hay cam gì đó, tôi quay lại thấy cậu định đứng lên thì cố tình ậm ừ để kéo dài thêm chút. Hiện tại tôi biết có người đi tìm cậu để bắt chuyện nhưng có tôi ở đây thì chẳng thể nào mà làm gì được tôi hay tiếp cận cậu. Có thể coi tôi là một trong những thử thách lớn để tiếp cận hay  làm quen  với cậu ấy. Bữa ăn thì đã được hoãn lại rồi, lại khuôn mặt cau có ấy! Chúng chẳng hợp với cậu dù chỉ là một chút.

   -Thật đáng ghét! Làm cho mình hiểu lầm cậu bấy lâu nay, thành thật xin lỗi…nếu cậu rảnh thì cuối tuần này đi với mình đến  siêu thị hay công viên nhé? Hôm đó mình bao hết cho, cậu chỉ cần đến chơi để coi như  đó là lời xin lỗi đền bù đi.__ Cậu ấy từ tức giận  đến hối lỗi rồi học đâu ra nụ cười làm chói con mắt này của tôi chứ?Một thói quen khó bỏ  đến cả lúc lớn là chẳng bao giờ giâu đi cảm xúc thật của bản thân…Đối với tôi nó là điểm nhấn  cực mạnh và tôi  tin không chỉ riêng mình tôi bị thiêu đốt trái tim vì cậu ấy đâu! Có vài con côn trùng còn lởn vởn chán, bọn chúng còn lập cả một nhóm để chống lại tôi cơ.Chắc vì tôi là đối thủ mạnh mà bọn họ không thể làm gì được

   -Giống hẹn hò sao?__Tôi nghĩ cậu ấy sẽ không để tâm đến câu nói này đâu vốn tính cậu là hấp tấp vội vàng.

   -Không hẳn, vốn dĩ mình chỉ muốn đề bù lỗi lầm ấy mà thôi…mong cậu chấp nhận__cậu ấy để ý lời nối và hành động đến vậy sao? Quả thật cậu ấy thay đổi không nhiều nhưng vẫn giữ vẻ hồn nhiên ngây thơ ấy để đánh lạc hướng mọi người. Một lớp mặt nạ hoàn hảo….

   -Haha, vậy mình chấp nhận nhé.Hứa rồi đó!__tuy lòng hơi hụt hẫng nhưng thà có còn hơn không có….chí ít tôi cùng cậu ấy đi chơi với nhau, cũng coi là một chiến lợi phẩm mà ai đó mong còn chẳng được

   -Ấy chết sắp đên giờ vào lớp rồi! Nào lẹ lên nếu không phải đứng ngoài hành lang bây giờ!__ Tôi nhìn lên chiếc đồng hổ ở trên cổ tay, nó thật hữu ích khi này nhỉ? Bàn tay tôi nhân cơ hội nắm lấy tay cậu ấy.

   -À ừ, lẹ lên thôi__Cậu ấy cũng hưởng ứng theo, có vẻ cậu ấy chưa nhận ra ý đồ của tôi cho lắm…điều  đó là điều tốt mà nhỉ?

*Gumball*

   Cả hai người chúng tôi chạy trên hành lang, đi xuống từng tầng đi đế đâu rộ đến tầng đó. Ôi trời!Thật là có lẽ lần này tôi đã bỏ qua ý tứ mà chayh hết sức có thể để cùng chạy đua về lớp cùng cô bannj cùng lớp này. Mọi người trong dãy hành lang đều quay mặt lại nhìn bọn tôi.

   Khi đến gần cửa lớp thì đột nhiên cậu đứng lại khiến tôi dừng lại kịp đôi chút may mắn tôi ngửa người ra sau khiến mông tôi ê ẩm.Bóng dáng của một nữ sinh đứng đó với mái tóc vàng  trước mặt là cô giáo chủ nghiệm. Chúng tôi  đến mượn sao được cơ chứ? Đi xuống với tốc độ đó thì sấp xỉ năm phút. Với thời gian đó thì còn dư đống thời gian.

   -Cứ đứng tạm đó đi, đợi cô vào đã thì hai em cũng không tính bị phạt đâu. __giọng nói the thé này thì ắt hẳn là đang mong chờ hay đang suy tính gì từ cô Simian.

   -Hai cô cậu đứng lùi lại chút đi, đứng gần có bị sao thì tôi không chịu__Penny lùi lại , sức đá của cô  đến cả thầy hiệu trưởng còn phải cúi đầu chịu thua.

   Thân hình ấy  chỉ cần đạp một phát là xong, cánh cửa bị sập xuống một cách mạn bạo và thứ làm cho tôi căng tròn mắt là xô nước từ đâu mà rơi xuống, sàn vương vãi những vũng nước trắng xóa….bộ họ cho phấn vào xô rồi khuấy lên hay sao mà trắng ngòm….bên trong xô ấy vẫn có một cặn gì đó màu trắng  chưa tan hết
  
    Thân hình ấy  chỉ cần đạp một phát là xong, cánh cửa bị sập xuống một cách mạn bạo và thứ làm cho tôi căng tròn mắt là xô nước từ đâu mà rơi xuống, sàn vương vãi những vũng nước trắng xóa….bộ họ cho phấn vào xô rồi khuấy lên hay sao mà trắng ngòm….bên trong xô ấy vẫn có một cặn gì đó màu trắng  chưa tan hết

   Phong thái của cô tản nhiên bảo tôi gọi lao công đến, … trước khi bảo tôi đi thì cô đã dùng khẩu hình miệng  mà đac nói ra thứ  gì đó mà tôi nhìn  thì có thể đoán na ná từ đầu tiên mà cô nói.

   -Chiêu cũ……..

   -Ý cô là sao?__lần này tôi đã cố tình nói phát ra tiếng, cô nhìn tôi với con mắt vô hồn sen kẽ độ chán nản

   -Ý của tôi là cậu đi gọi lao công đến để lau dọn chỗ này đi, đến trường là để hoạt động, học tập chứ không phải làm pho tượng chỉ biết ngắm và nhìn. Còn không lẹ cái chân ngắn cũn của cậu đi gọi lao công tới quét dọn đi mà còn đứng đấy?

   Cô thật biết đùa  đã nói mà con châm vào sâu hơn, có lẽ cô đang tìm điểm ngứa của tôi để có gì còn lấy ra để dọa. Vừa nói xong tôi tự động như  phản ứng hóa học , cô đi vào lớp và Penny thì trầm ngâm đứng đợi tôi ở ngoài cho đến khi tôi quay lại. Nhớ lại hình ảnh cũ thì cô cũng có quầng thâm ở mắt, cô cũng miệt mài và đam mê với nghề phết nhỉ? Nhất là phải trông một cái lớp nghịch ngợm như cái lớp tôi vậy.

*Cô Simian*

      Phòng này là dành cho giáo viên ngồi nghỉ hoặc thư giãn và đa phần tôi nghe được là lời nói than phiền và trách móc. Không khí ở đây chả khác chỗ nghĩa địa là bao. Nhìn lại tới  bảng điểm tuần này thì điểm cao nhất thì cũng là B+ đâu là con điểm A. Cậu học sinh ấy mà để nhìn lại bảng điểm từ đầu năm đến bây giờ thì từ thậm tệ còn khá là nhẹ. Điều đó khiến tôi đau đầu vì sức lực học ấy, với năng lực kém như vậy thì rất khó để đỗ đại học hay có việc làm ổn định. Tôi lại lo hơi xa rồi...cốc caffe của tôi cũng vừa mới pha xong. Chỉ có nó mới làm tôi cảm thấy thư thái trong khi phải vừa nghĩ vừa kiềm chế cảm xúc với bọn học sinh láo nháo của trường.

    Thói quen khó bỏ ý mà, nhìn từ xa...Hai cô cậu học sinh chạy vui vẻ với nhau trên hành lang đầy nắng....Thơ mộng quá nhỉ?Đáng tiếc đó không phải thứ lung linh huyền ảo nhất ở đây. Thứ đập vào con mắt tôi là cánh cửa lời kìa, nó hở vài cm...và nếu để ý kĩ thì trên cánh cửa ấy là một cái xô. Trò nãy thật cũ rích! Nó từ bao đời rồi mà vẫn chưa bỏ sao? Hình phạt hình như được tăng lên là dọn ngà vệ sinh, bể bơi và cả sân thể dục của trường...chỉ cần tôi tìm ra ai làm là xác định với tôi.

___________________________________________

   Xin chào mấy bạn👀✨
Lại là tôi đây, chuyên mục tâm sự cùng tác giả trong tuần này thì tôi đã có trải nghiệm tuyệt zời.

   Hôm thứ 6 tôi đi học lại thôi, Nhưng sáng tôi lại học thêm...Và trong lớp chả cô có một bạn F0🤦

     Chắc chỉ cần nói đến đây là các bạn sẽ hiểu tiếp theo là gì rồi nhỉ? Điều đáng nói là đến hôm qua nó mới test thế là nghỉ ở nhà tiếp dù mới đi học được 2 ngày.

     Tôi chắc ngồi chơi với kiến đây ✨.  "Còn thở là còn gỡ" nha

     Chúc mấy bạn đọc đến đây có một tuần mới đầy năng lượng và sức sống nhất và đừng quên giữ an toàn cho bản thân nhé❤️✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top