Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người lạ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    *Gumball*
   Cậu bước vào lớp cùng Penny, cô ấy đi  trước tôi vài bước vốn dĩ chỗ cô ấy khá xa nên đi nhanh thì là điều hiển nhiên. Ai đó trong lớp  đều không có một động tĩnh nào, tôi tia  mắt đến Darwin thì thấy cậu em đang chăm chú viết gì đó. Tôi ngồi tằng xuống bàn, và quay ra  cậu em...

   -Này em đang viết cái gì vậy?__ Đừng bảo tôi là lịch trình  của em ấy về việc đi tham quan nhá, nếu tôi nhớ không lầm là tuần sau nhà trường có tổ chức đi cắm trại.  Đó là theo như tôi nhớ nên cũng không dám nói cho nó mất hứng tốt nhất là chỉ nên tỏ ra bất ngờ.

   -À...em cũng nghe nói tuần sau nhà trường tổ chức chuyến tham quan vài ngày nên em lên danh sách chuẩn bị trước...__Thằng bé bối rối nhìn ngang nhìn dọc, có lẽ tôi làm nó giật mình chút ít.

  -Ohhh...Có gì mà có không chắc hay thắng mắc hỏi anh nhé?__ Tôi vươn tay  xoa đầu em trai theo một thói quen nhỏ, mà không biết bắt đầu từ đâu? Nó đơ một hồi rồi cặm cụi viết tiếp.

   -Gumball à, có phải tay cậu hơi bản không?__Penny lên tiếng gõ nhẹ lên bàng tạo sự chú ý. Nói mới nhớ là tay của tôi lúc chạy có  lướt vào mấy cánh tủ thì có dính chút bụi, nên cũng hơi bẩn tí. Cô ấy đưa chiếc khăn  vào tay tôi, tôi nhận lấy cũng không quên lời cảm ơn.

    Penny cười nhẹ còn tôi thì quay ra  phía Darwin thì em ấy đã đi đâu rồi....Hừm...đi tập thể à? Vắng vài người trong lớp. Cô vẫn hồn nhiên giảng bài, đây là môn tự nhiên nên cũng hiếm người để ý. Đột nhiên cô dừng lại và đi đến phần bàn giáo viên, ngồi xuống với vẻ mặt chán nản có lẽ là biết  cả lớp chẳng ai chú  ý đến bài nên cô cũng chẳng thèm giảng gì nữa. Mà quay ra thông báo với cả lớp về thông báo mà đến tôi cũng khá bất ngờ, thông báo mới chẳng?
  
  -Mọi nhà trường mỗi năm sẽ trao đổi học sinh, mà trương ta lại có cái lại may mắn đổi được một học sinh được coi là thần đồng nhưng do vài việc đột xuất nên chưa đến được vì  vậy các em cứ ở đó mà chờ đợi, mai thôi. Cô cũng đang  hồi hộp lắm đấy! cậu ta mà vào lớp này  thì danh tiếng của ta sẽ được lên một tầm cao mới, có khi còn nổi tiếng nhất trường!Hahahaha....__ cả lớp im bặt , chỉ riêng tiếng cô vang vỏng có khi nguyên cái hành lang còn nghe thấy. Vài học sinh lớp khác đi qua mà còn phải ngó vào lớp tôi rồi ớn lạnh cả  người .... Chắc hẳn là lớp tôi đã quá quen hay có thể nói đó là một thói quen thấm vào máu với nụ cười "quyến rũ" đặc biệt của riêng cô rồi.

   Đột nhiên hôm nay, tôi lại có tâm trạng muốn yên tĩnh một mình....Hôm nay tôi vẫn về nhà nhưng lại không  bước vào luôn mà lại đi đến công viên. Ngồi một mình  ở đó, mới có 3 giờ chiều thôi mà chẳng có một bóng trẻ con hay một ai cả.  Tôi ngồi trên  xích đu , đã lâu lắm rồi tôi  không ngồi lên xích đu đung đưa một hồi. Thật sự đã lâu  quá rồi đã bao kiếp mà tôi không còn ngồi trên xích đu nữa? Những tháng ngày tôi chỉ chú tâm vào công việc, quên đi những thú vui mà  ngày trước hằng ngày  vui vẻ. Đến cả cô con gái của tôi còn không có thời gian chơi  thì tôi làm gì có thời gian dành cho bản thân đây? Nếu có thể gặp lại cô con gái ấy tôi chỉ muốn ôm và nói câu xin lỗi với công chúa nhỏ ấy....Vì chính tôi mà đã khiến nó có  quãng thời gian cấp 1 và 2 bị bắt nạt....Thật tệ nhỉ? Dù đã bao kiếp trôi qua mà tôi vẫn không có đủ thời gian để nói được một câu đơn giản đó, một cơ hội cũng không.....dòng lệ cô công chúa ấy vẫn  luôn rơi lệ nhưng lại can đảm một cách lạ kì khi phản kháng mà tôi lại chỉ biết quở trách đến khi biết rồi thì bị đuổi ra khỏi phòng đến nỗi có lần nguyên cả 1 tháng tôi còn bị chính con gái tránh mặt. Thật sự nếu để mà nhìn lại thì cuộc đời tôi mãi mãi chỉ là thằng thảm hại dù có hoàn hảo đến đâu  ắt hẳn tôi sẽ có một điểm yếu không thì gia đình, bạn bè, tiền bạc,mâu thuẫn, vợ con.....mãi mãi chỉ là thằng thảm hại.....vì sao ư? "Bố mình mãi mãi chẳng bao giờ hoàn hảo như bạn thấy, người bố của tôi yếu đuối lắm" chính câu nói của cô con gái làm tôi như tỉnh mộng, tưởng chừng tôi có mọi thứ khi cuộc sống tôi đem đến cho gia đình là hoàn hảo nhưng không....đó mãi mãi chỉ là tưởng tượng....suy nghĩ của mình tôi.

   -Này cậu bạn, sao cậu lại bơ phờ ra như thế?Uống chút nước khoáng chứ?__Một cậu con trai mặc bộ đồ bóng rổ...chắc là vừa mới tập xong ,tôi thấy có vài hạt mồ hôi đọng trên trán. À cho hỏi liệu có phải tóc dài đến ngang vai hot lắm hả? Nói chung mà để nói thì từ chiều cao đến tóc thì na ná giống Darwin chút chỉ khác mỗi cái mặt. Để mà xem xét kĩ thì nhìn cậu ta cũng là người có ăn có học chứ bộ.

   -Hả? à không, tôi không uống đâu ...dù sao thì cũng cảm ơn nhé!__hình như tôi khác sáo quá đà rồi, đột nhiên bị có người gọi mà tập trung thì tôi hay hấp tấp hay làm mấy điều ngu ngốc ấy.

   Nghĩ lại đáng lẽ ra phải là đột nhiên ai đó tốt tính sẵn sàng mất đi chai nước dù cả hai đều không quen biết thì kịch bản này có vể hơi quen quen.Nói chung là nên cảnh giác mọi nơi mọi lúc đến cả đồng nghiệp của tôi còn sẵn sàng đẩy tôi vào nơi nguy hiểm, bắt tay để hại tôi....Với người lạ này nê cảnh giác howcj nói thẳng ra là tự tay mua là ổn nhất, trên cuộc đời này không nên tin bố con thằng nào cả!

  Câu ta ngồi xuống xích đu bên cạnh , thấy tôi định đứng lên mồm miệng còn chưa kể hành động nắm tay như muốn níu kéo tôi lại khiến tôi phải ngồi lại xuống cuối cùng thì cả hai chìm vào im lặng...Đến khi tôi định lên tiếng đi về thì cậu ta đã chèn vô bản họng tôi lúc nào không hay.

   -haizzz, tôi chỉ muốn kết bạn thôi. Thật may là có cậu bạn ở đây mà định bỏ đi,tôi cảm thấy tổn thương làm sao...___ thay vì nói chuyện bình thường lại  chọn cách đôi chút mỉa mai.

  Bộ cái thành phố này thiếu người đến vậy sao? Bao nhiêu con người ngoài kia mà chỉ nhắm vào tôi làm gì? May cho cậu ta là tôi mang danh là người dân Elmore thân thiện nên bất chấp ngồi lại nói chuyện...ừ thì tôi cũng phải phủ nhận cậu ta có đoi bàn tay đẹp thật, đến toi nhìn còn mê khi mở nắp chai nước để nốc đến hết nửa chai.

   -Vậy chắc cậu là dân của thành phố này nhỉ?Tôi là người mới  chuyển đến  đây hôm nay thôi, mẹ tôi bảo đi sang nhà hàng xóm chơi để tạo  hình ảnh đầu mà tôi lại đi vượt rào  từ nhà  hàng xóm ra công viên cuối cùng gặp cậu nè.__cậu ta nói với mặt tỉnh bơ về khoảng khắc vượt rào.....uhhhhhhhhh tôi chắc chết cười với vẻ mặt của bà hàng xóm khi biết cậu ta vượt rào quá. 3 giờ chiều nắng chang chang chưa kể là  giữ hôm  gặp mặt mà làm vậy thì ốii...

   -Ồ....Làm tôi lầm tưởng cậu là khách du lịch....hóa ra..là chuyển đến. Vậy chắc hẳn cậu cũng biết sơ qua về thành phố kì dị này rồi nhỉ?Thế...sao cậu lại chuyển đến đây? Tôi vẫn luôn tưởng là ở thành phố khác vui hơn chứ?___Tôi vẫn phải nhịn cười mà cố rặn ra từng chữ. Giờ mới để ý cậu ta thật kì dị hươn cả người ở đây, trời thì chẳng có một bóng mây ấy vậy mà có thể ngửng đầu lên mà còn mở to con mắt ra để nhìn cơ.mái tóc trắng ngắn đung đưa nhẹ nhàng làm thêm vẻ đẹp lung linh nhưng tôi vẫn thấy kì dị.....Thôi thì tạm gác lại chuyện đó...là người mới nên chắc chắn sẽ còn nhiều suy nghĩ non nớt về  thành phố còn nghĩ nó tươi đẹp  thì tôi đây sẽ sẵn sàng giới thiệu mọi người với cậu ta. Để mở rộng tầm mắt  về thế giới này .

  -ờm...thật ra tôi có người bác ở đây nên mỗi dịp nghỉ hè nào cũng đến chơi từ bé rồi...Cũng có thể nói tôi biết hơn 60-70% ở thành phố này rồi. Còn về việc chuyển thì do mẹ tôi đăng ký cái gì ở trường ý tôi chả quan tâm lắm đâu__mội thứ lại không như tôi tưởng tượng và nó là đơi giản hóa vấn đề của tôi cơ. Giọng nói của cậu ta thì chắc chắn là có cả sự chán nản lắm  đấy.

   -Cậu có vẻ lạ đời lắm nhỉ?À nãy giờ chưa hỏi cậu tên tuổi....nếu cậu thoải mái thì có thể  nói vấn đề này không?__Nụ cười cậu ta nở trên môi là dành cho thứ gì đây?Bộ khuôn mặt tôi bị dính thứ gì đó sao mà cậu ta cười nãy giờ vậy?Đôi mắt cậu ta híp lại đã ẩn đi chút ít con ngươi đỏ ngọc, nhưng phải phủ nhận là đôi mắt của cậu ta là một đôi mắt biết cười đó.

   -haha tôi là 14...cậu thì cũng vậy nên chắc không cần nói đâu nhỉ mèo xanh?__cậu ta vỗ lưng tôi và cười, tôi đã rất bất ngờ xuýt nữa đứng dậy may là vẫn bình tĩnh mà hỏi tiếp.

   -Sao biết tuổi tôi vậy?__cậu ta vẫn cười còn tôi thì mãi là dấu hỏi chấm to đùng trên đầu.

   -haha....chỉ là đoán thôi mà.....thế tên cậu?__ lần này khi hỏi cậu ta không thèm cười nữa mà thay vài đó là nhìn vào con mắt của tôi, đầu tiên tôi bị thu hút bởi con mắt của người khác.

   -À....tôi là Gumball...tên đầy đủ là Gumball Watterson.__tôi nhìn về nới xa nơi bãi cỏ xanh ngắt và bầu  trời xanh  đầy thơ mộng bất ngờ hơn là khi tôi quay lại bóng dáng cậu ta đã không còn ở đó .Tôi chớp mắt vài cái và đưa tay lên dụi dụi đôi mắt  tự hỏi liệu cón phải mình đã hoa mắt?Có một cô bé bước đến áng chừng 5-6 tuổi ngại ngũng hỏi tôi....

   -Anh...Sao anh lại nói chuyện một mình vậy ạ?__Tiếng nói trong veo, đầy tràn sự ngọt ngào được cất lên khi cô bé kéo áo tôi hỏi chuyện. Một chiếc váy màu hồng, lại còn là màu tóc hiếm hoi đỏ chói như ánh rực lửa của mặt trời... Đôi mắt xanh ngọc còn đẹp hơn cả viên kim cương quý  giá nữa,

   -Anh cũng có sao? Em có người bạn tên là Lily nè, bạn ý đang ở chỗ sân cát kia kìa...hay anh ra chơi cũng cả hai bọn em nhé? Càng dông càng vui mà__cô bé ngỏ ý mời tôi, ắt hẳn đã làm cho cô bé đỡ sợ nhưng lại bị tưởng thật...đúng là một thiên thần nhỏ mà.

  -Xin lỗi em nhé, giờ anh có việc rồi....Liệu khi nào anh rảnh thì anh sẽ ra đây chơi với em và cô bạn Lily kia nhé? Bây giờ thì anh phải về rồi__Tôi nói dối thật trắng trợn quá, nghĩ sao lại đi lừa một cô bé vậy? tội lỗi quá đi

  -Vậy ạ? Thôi tạm biệt anh nhé, em đi ra chỗ Lily đây ạ! Tạm biệt anhhh___cô bé dễ thương kéo dài giọng trong cơn gió mát buổi chiền nắng vàng khiến ai đi qua cũng phải để ý.

  " Tên tôi là Irene"

Tiếng nói lại một lần nữa trong vô định tiếng nói phát ra một cách vô thức.....nếu không lầm thì  sẽ có một sự kiện gì đó rất lớn có thể sẽ ảnh hưởng đến cả  mọi người trong Elmore này  mà tôi không thể cản được....Linh cảm của tôi lúc này trỗi dẫy thật mạnh làm sao.....Tôi chỉ sợ... điều ấy tôi không thể nào cản được, không đủ sức lực để bảo vệ mọi người...

___________________________________________

  Xin chào các bạn, tui đã quay trở lại sau 1-2 tuần gì đó đó lặn đi....Mình thật sự xin lỗi vì sự chậm trễ này. Mình đã thất hứa với các  bạn.Mình thật sự xin lỗi.

  Hơn nữa là trong khoảng thời gian đó mình còn phải ôn thi nữa nên không có thời gian viết, khiến nó chậm với tiến độ.

   Mình cũng vừa thi xong  nên có lẽ sẽ bù trừ chút (mặc dù là cô tôi sẽ giao nhiều bài tập hơn nhiều nhưng tui sẽ cố gắng)
Hiện tại mình không  dám hứa trước điều gì về việc đăng chap mới nói chung là  khi nào mình rảnh thì sẽ dành thời gian ra viết. Mong mấy bạn thông cảm

   (À tôi cũng nói luôn là tôi tạch ít nhất 2 môn rồi ༎ຶ‿༎ຶ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top