Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C71-75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: meomeoemlameo.

Ở Tập 4, sau khi cố vấn tuyên bố nguyên tắc rút thăm xong, người xem đều cảm thấy phương thức này rất mới lạ cũng rất công bằng. Nhưng khi mọi người thấy Chu Minh Dục được bốc phải tên lại ngu xuẩn chọn một đống thành viên Ban F, đều nhịn không được mắng cậu chàng là tên đầu đất ở ở sóng comment:

Khoai Môn: 【 mắng ảnh thì được, đừng mắng chúng tui, fans là vô tội 】

Thành viên của hai nhóm A và B chọn 《Scream》có sự đối lập thực lực quá thảm thiết, fans đi hiện trường công diễn cũng không biết kết quả vote cuối cùng, trên sóng comment toàn là:

【 Thế này còn so quái gì nữa, thua chắc rồi 】

【 Chu Minh Dục tưởng bở hơi nhiều đấy, đây có khác gì lôi người khác chết chung với cậu ta】

【 Có phải cậu ta tin cậy Sầm Phong quá mức rồi không? 】

【 Sầm Phong cho dù có thể dạy ca khúc chủ đề cũng không dạy nổi bài này đâu, diễn nhóm khó phối hợp hơn diễn cá nhân nhiều 】

【 người đã tới hiện trường trồi lên có nhời, Nhóm B biểu diễn không hề kém cạnh Nhóm A đâu 】

【 không cần bôi xấu nhóm A, tui cảm thấy nhóm A kì này chắc kèo ó! Đặc biệt nốt cao ở câu cuối kìa! 】

【 nếu không phải hiện trường không cho ghi hình thì tui thật muốn cho các mẹ xem sân khấu của Nhóm B bùng nổ thế nào】

【 Thôi nào, mị cũng ở hiện trường, mị cảm thấy Nhóm A vẫn hay hơn một chút, chẳng qua nốt cao của Sầm Phong đỉnh vcl thật sự】

【 Sầm Phong đến bây giờ còn chưa biểu diễn hoàn chỉnh một lần, em cũng chả hiểu các chị lấy gió đâu mà chém bay thế 】

【em giai, chị vẫn nghi thực lực của em lắm 】

【 bình hoa fake vote mà cũng có thực lực? Tui cười tui đi vệ sinh 】

【 hoa mẹ mài, có mày mới là thứ óc hoa cụt tay cụt chân 】

【 bị fandom COCC nhà tao vả mặt còn chưa đủ đau à? Đứa nào ăn gato lắm thì cẩn thận tiểu đường nhé 】

【 xem tập 3 xong mà còn ngu như chó đi bôi thực lực thì chị tặng chú một câu, mắt có không xài thì đem quyên góp đi 】
......

Sóng comment chướng khí mù mịt, fans các nhà bàn chuyện giời biển gì đều có. Trước kia vì fan Biên Kỳ phốt Sầm Phong fake phiếu, hai nhà đã hơi như nước với lửa, bây giờ hai người lại trùng hợp chọn cùng bài hát, là đối thủ cạnh tranh của nhau, mùi thuốc súng lại càng nồng nặc, combat đến chết đi sống lại.

Lúc máy quay chuyển tới Nhóm A, không khí nóng bỏng ý chí chiến đấu sục sôi, Biên Kỳ đã bắt đầu tập nhảy, trên sóng comment đều là khen.

Tổ tiết mục cũng rất biết cắt nối biên tập, khi xoay sang Nhóm B, cả nhóm đều uể oải ỉu xìu như người chết rồi, mang tai nghe ngồi nghe với nhau, ồn ào kêu khó vãi làm sao bây giờ.

Anti fan và fan địch thủ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội cà khịa này, trên sóng comment lại nổ ra không ít lời khó nghe. Đặc biệt là nghe tới đoạn thành viên Nhóm B nói muốn sang lớp bên cạnh nhìn lén Biên Kỳ tập nhảy, tức khắc không khách khí nói:

【 không phải thực lực giỏi à? Không phải kêu biết dạy á? Tôi cũng vào xem một cái cho biết, hóa ra lại là ăn cắp của nhà người khác à? 】

【 tưởng mấy con chó con mèo nhép mà dạy nhảy được à, hề hước ghê 】

【 thực lực có thể so sánh với thầy dạy nhảy của anh nhà các chị đâu ấy nhể】

【 cuối cùng cũng chỉ fake được cái bài nhảy đơn giản như ca khúc chủ đề thôi 】

【 ca khúc chủ đề đơn giản chỗ nào mậy??? 】

【 mày dìm Sầm Phong thì dìm Sầm Phong, dìm hàng ca khúc chủ đề làm gì vậy? Anh tao liều mạng ba ngày ba đêm vì ca khúc chủ đề là để cho mày dìm à? 】

【 đíu thể nhịn được nữa zòi, nhà BK thật sự ghê tởm, trước bôi nhọ SP fake vote, bác bỏ tin đồn xong giờ lại dìm thực lực. Có thực lực hay không giờ xem thì biết, tập 3 còn chưa đủ tự vả à? 】

【 đừng quên chính chủ nhà tụi bay vì ca khúc chủ đề đơn giản dễ ẹc mà phải liều mạng thế nào, nhà tao còn không thèm tập nhé, chỉ tùy tiện xem thầy nhảy mấy lần là nhớ kỹ toàn bộ động tác, nhẹ nhàng dạy cho mấy chục trainee đấy 】

......

Sóng comment ồn ào đến long trời lở đất, máy quay đã quay đến quá trình luyện tập của các nhóm khác, không ít người đều đang nói: 【 đến part của các người hẵng phiền nhiễu được không?! 】

Hai nhà cũng cực kì chú trọng tình hữu nghị trên sóng comment, không tiếp tục làm loạn sóng comment nữa, chụp màn hình từng đứa phát ngôn dọn đến Super Topic, lên Weibo sáng lập chiến trường mới.

Combat với nhau một hồi lâu, nội dung rốt cuộc lại đến nhóm《Scream》. Người qua đường và fans nhà khác đều yên lặng nghĩ thầm, lại sắp choảng nhau đây, bèn tắt sóng comment đảm bảo bình yên.

Kết quả ngay sau đó liền nghe thấy Sầm Phong nói trong chương trình: "Học nhảy đi, anh dạy cho."

Người xem:???

Phong Tranh:!!!

Anti fan:............

Sau đó Sầm Phong bắt đầu dạy thành viên Nhóm B nhảy. Lại là cái phương pháp cầm tay bé nhà trẻ mà dạy từng tiểu tiết từng tiểu tiết một, mỗi động tác lại tiếp một động tác.

Lúc Sầm Phong bắt đầu dạy nhảy, Biên Kỳ bên kia còn chưa học nhuần được một nửa bài.

Toàn bộ sóng comment đều oanh động:

【 ai nói nhà tao không dạy được nhảy!!! 】

【 khóc, tui là fan của chàng trai kho báu gì đây 】

【 vả mặt tới đột nhiên quá, không kịp phòng ngừa, ha ha ha ha ha ha mị đang đọc văn sướng đời đấy à】

【@fan BK, ra đây combat!!! 】

【 đây mới được mấy tiếng chớ, Sầm Phong có còn là người không? 】

【 ổng làm trainee làm gì, làm mợ cố vấn đê 】

【 ngại quá ngại thế, không dám nhận không dám nhận. Nhà mình chỉ là một newbie còn chưa debut, con đường sau này còn rất dài, bây giờ vô làm fan khỏe lắm nè, hoan nghênh mọi người gia nhập 】

【 bây giờ tui tin Nhóm B xịn hơn Nhóm A zòi 】

【 muốn nhìn thấy năng lực thật sự của Sầm Phong quá, xin hỏi các fans, lần này công diễn ổng diễn ổn hông? 】

【 Ổn!!! Tuy rằng part rất ít!!! Nhưng anh tớ không làm bình hoa!!! 】

【 nhảy hố tại hiện trường đây nè, thần tiên trên sân khấu là ảnh đó, mấy chị xem là hiểu 】

Nếu nói tập trước người ta còn hoài nghi năng lực của Sầm Phong, thì tập này đã hoàn toàn làm người bôi đen năng lực của anh phải câm miệng. Dạy nhảy không phải cứ dạy bừa là được, đây là thử thách rất lớn với kiến thức cơ bản về vũ đạo và kinh nghiệm. Anh có thể điều chỉnh điệu nhảy và dạy mọi người trong thời gian ngắn như vậy, đây là điều mà cố vấn cũng không làm được.

Đây đâu chỉ là trùm sò, quả thực chính là một kho báu, càng khai quật càng thêm nhiều niềm vui bất ngờ.

Đáng tiếc tập này chỉ phát sóng đến đoạn nhóm thứ 2 biểu diễn, nhóm của Sầm Phong xếp thứ ba, còn phải đợi tập tiếp theo. Khán giả đều có chút mất hứng, nhưng thôi như vậy lại càng chờ mong tập tiếp theo hơn.

Tập 4 lên sóng lại đưa đề tài 《 Thần tượng thiếu niên 》 lên no 1, trên bảng hot search top 10 thì Thần tượng thiếu niên chiếm 4, trong đó có hai 2 hashtag đều liên quan đến Sầm Phong.

Một cái là # trộm Sầm Phong #, một cái là # một vương giả gánh chín đồng thau #

Bởi vì này hai cái hashtag mặn mòi này là từ miệng Ứng Hủ Trạch mà ra, vì thế người xem Thần tượng thiếu niên thân thiết gọi Ứng Hủ Trạch là "Vua miệng hot search".

Ứng Hủ Trạch có độ hot rất cao, vốn dĩ cho tới nay chính là trọng điểm bồi dưỡng Center của Thần Tinh, tài nguyên được cấp và quảng bá cũng rất nhiều. Anh chàng hiện giờ là người nổi tiếng số 1 Thần tượng thiếu niên, nhiệt độ không phân cao thấp với Sầm Phong.

Nhưng chuyện anh chàng ở trong chương trình đặc biệt dính Sầm Phong cũng rõ như ban ngày, mở miệng ra là anh Phong. Sầm Phong đi đâu anh chàng theo nấy, quả thực giống như một ku em quấn anh, hoàn toàn không có khí chất của trùm sò ngồi trên ngai vàng pha lê gì cả.

Vì thế 'couple Phong Ấn' thừa dịp sinh ra.

Thuyền Phong Ngữ vừa mới sống lại vì cảnh Sầm Phong thức đêm tập nhảy cùng Chu Minh Dục trong tập 4: Tình yêu đều phân thứ tự đến trước và sau! Couple cũng zị! Kẻ tới sau đều là Tuesday!!!

Thuyền Phong Ấn: Ông trùm nên xứng với ông trùm, mong gà rù biết thân biết phận đi!

Phong all: Thuyền nào nhà em cũng chèo được, các bác cứ tự nhiên.

Fan couple tranh địa vị vợ cả đến mức anh chết tôi sống, Fan của Sầm Phong cũng tăng vọt từng ngày. Có thể là vì yêu ai yêu cả đường đi, số phiếu của Chu Minh Dục vẫn luôn được Sầm Phong 'sủng ái' ở trong chương trình cũng dâng lên rất nhiều, từ hạng 35 ban đầu đã vọt tới hạng 20.

Nhưng cũng bởi lúc đi học Chu Minh Dục chính là nhân vật hô mưa gọi gió, khi cậu chàng dự thi, bạn học cấp 2 cấp 3 đại học đều đã biết, mỗi ngày đều có không ít người vào diễn đàn trường hô hào kéo vote cho cậu chàng. Mấy cậu bạn đại học và bạn cũ tuy không xem chương trình nhưng nể mặt nể mũi vẫn cho cậu chàng một vote.

Hứa Trích Tinh còn chờ tên đầu đất này bị loại sớm một tí, ai dè tên đầu đất càng đi càng thuận, nghiễm nhiên đã từ nghiệp dư chuyển hình thành idol.

Cô thậm chí còn thấy Trình Hữu kéo vote liên tục cho Chu Minh Dục ở Weibo và không gian QQ.

Hứa Trích Tinh:???

Cô hoả tốc gọi điện cho Trình Hữu: "Sao cậu lại kéo vote cho Chu Minh Dục thế?"

Trình Hữu ấp úng: "A...... Bạn học mấy năm mà, nên tớ muốn vote cho nó. Đúng rồi Trích Tinh, bao giờ cậu tới địa điểm quay thế, tìm Chu Minh Dục kêu nó cho xin mấy chữ kí được không? Xung quanh tớ có nhiều bạn học thích nó lắm."

Hứa Trích Tinh: "??? Cậu muốn cậu ta kí cái gì tên cơ? Cậu về tìm thầy mình ấy, bài thi bài tập về nhà của nó đều có chữ kí của nó đấy."

Trình Hữu: "Thế không giống nhau!"

Hứa Trích Tinh: "Cậu nói thật với tớ đi, có phải cậu thích Chu Minh Dục không?"

Trình Hữu mắt thấy giấu không nổi nữa, ăn ngay nói thật: "Tớ xem Thần tượng thiếu niên cảm thấy nó rất đẹp trai, kute phô mai que. Tớ đã bò sang tường nhà nó, nên tớ cũng đi kéo vote cho nó tí. Bọn Tống Nhã Nam đều tiêu mấy chục vạn vote cho nó rồi."

Hứa Trích Tinh: "............"

Đột nhiên có chút thương cảm cho Tống Nhã Nam. Cậu bạn theo đuổi bao nhiêu năm, đột nhiên biến thành idol, kiểu này thì càng tán càng không đổ.

Độ hot của Thần tượng thiếu niên là hot nhất mùa xuân này.

Các show tìm tài năng trước đây cũng đều dùng hình thức vote, nhưng không có chương trình nào so được với số lượng người tham gia và nhiệt độ thảo luận của 《 Thần tượng thiếu niên 》.

Thần Tinh lúc trước bỏ vốn lớn mua bản quyền của Thần tượng thiếu niên, hiện giờ không những đã hoàn vốn, lợi nhuận thậm chí gấp mấy lần vốn. Season 1 chiếu chưa được một nửa, công ty đã đệ trình kế hoạch làm season 2.

Một tuần sau, Thần tượng thiếu niên tập 5 đúng hạn online.

Tập này chủ yếu chiếu nốt màn công diễn của 3 nhóm còn lại, nhóm 《Scream》 xếp ở vị trí thứ ba, màn biểu diễn đầu tiên trên sân khấu không làm bình hoa của Sầm Phong mà vạn chúng chờ mong rốt cuộc tiến vào tầm mắt người xem.

Chỉ có thể hình dung bằng một từ: đẹp kinh hồn.

Đúng như lời fan nói, part đơn của anh rất ít. Nhưng cho dù là nhảy cả nhóm, kể cả anh đứng ở vị trí khó nhìn nhất, anh vẫn có thể khiến người xem không rời mắt được, cho dù phải nhìn qua khe hở cũng muốn thấy sự quyến rũ của anh.

Khi anh đứng trên sân khấu, khi ánh đèn chiếu lên người anh, anh chính là vị vua hoàn toàn xứng chức.

Mà khi biểu diễn xong xuôi, anh thu về sự cuồng nhiệt hiếm ai có được, lại biến thành thiếu niên lạnh nhạt không thích nói chuyện kia.

Fans hô: "Sầm Phong, chúng em yêu anh."

Gương mặt anh lộ vẻ bối rối, lát sau lại vội giấu đi.

Người xem thương anh vô cùng.

Fan hâm mộ trên Super Topic khóc ra máu luôn: 【 Chồng chiếc nỗi gì? Mị là má của nó!!! Con trai thiếu thốn cảm giác an toàn, đều là do người làm mẹ không đủ đô!!! 】

Phụ nữ vốn yếu mềm, nhưng bản năng làm mẹ cực kì mạnh mẽ!!!

Tập 5 chiếu xong, tổ tiết mục thả ra ảnh chụp trainee của ba nhóm. Ảnh chụp của Sầm Phong được đông đảo các fan vợ đã cải đạo sang fan mẹ của Club Phong Tranh xào lên hot search.

Người qua gần đây luôn thấy người tên Sầm Phong lên hot search, trong lòng kỳ thật cũng hơi phiền, thấy tin 【 điệu nhảy thần tiên của Sầm Phong 】 lên hot search, thật đúng là con giun xéo lắm cũng quằn.

Địu má ông phải nhìn xem thần tiên đến độ nào, đíu thần tiên ông anti chết pẹ luôn!

Nhấp vào link video để xem......

Vờ lờ, xin quỳ trước thần tiên.

Tập 5 chiếu xong, fan trên Weibo của Sầm Phong và số phiếu bầu trong Thần tượng thiếu niên đều nhảy vọt. Trung Thiên hoàn toàn không ngờ cái thằng trainee sống chết không thèm tập luyện ở công ty lúc sang Thần tượng thiếu niên lại có giá trị lớn như vậy, quả thực hối hận đến đấm ngực dậm chân.

Hối hận cũng vô dụng, khi Sầm Phong tham gia chương trình đã ký hợp đồng quản lý có thời hạn với Thần Tinh. Nếu debut, một năm tiếp theo đều do Thần Tinh chủ quản, Trung Thiên không có quyền nhúng tay.

Cấp cao của công ty chỉ có thể an ủi chính mình, không phải chỉ một năm thôi sao, hết một năm lại phải về tay mình rồi.

Bên ngoài phong ba bão táp, đám trainee trong khu ghi hình lại chả biết gì.

Ở chỗ này, bọn họ chỉ cần nỗ lực.

Khoảng cách tới lần công diễn thứ hai không còn mấy ngày nữa, mười người solo đều là ông trùm, toàn bộ phần diễn đã hoàn toàn làm chủ, bây giờ chỉ cần luyện tập đi tập lại, làm cho đã ổn nay càng ổn hơn thôi.

Nhưng 6 nhóm còn lại thì khác, người giỏi người dốt đều có, tiến độ không giống nhau, cũng không dễ dàng bắt kịp nhau được.

Trong phòng tập 《 Ảo mộng rừng xanh 》, Phục Hưng Ngôn nện chai nước lên sàn nhà, nổi sùng với Chu Minh Dục lại phạm sai lầm nên đi nhầm vị trí: "Nói bao nhiêu lần rồi, đoạn này phải chậm đi một phách! Mày tươm tướp làm cái lìn gì! Rốt cuộc mày có nhảy được không?!"

Chu Minh Dục từ trước đến nay luôn là đứa ăn thua 'mày chửi tao á tao chửi mày trước', lúc này lại nhịn nhục chẳng nói gì, yên lặng đi qua nhặt chai nước kia lên, cởi áo khoác lau nước dưới sàn để tránh cho mọi người trượt chân.

Sắc trời đã tối đen.

Phục Hưng Ngôn xả tức xong, ném xuống một câu "Không tập nữa", liền xoay người đi ra khỏi phòng tập.

Những thành viên còn lại quay ra nhìn nhau, nhỏ giọng an ủi Chu Minh Dục mấy câu, kêu cậu chàng đừng để bụng, chuyện đã qua rồi.

Phòng tập chẳng bao lâu liền trống không, chỉ còn lại mỗi mình Chu Minh Dục. Cậu chàng ngồi trên sàn nhà một lúc, ngẩng đầu bối rối nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương của mình trên bức tường gương, nhìn rất lâu, chầm chậm đứng lên.

Cậu chàng đi đến giữa phòng tập, nhìn gương, tự đếm nhịp cho mình: "Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn, năm sáu bảy tám......"

Sai lại tập lại, sai lại tập lại.

Không biết luyện bao lâu, khi cậu xoay người lại, thấy cửa phòng tập đã có bốn người đứng đó từ bao giờ.

Thấy cậu chàng nhìn qua, Thi Nhiên đứng phía trước cười mắng: "Mày đui hả con, bây giờ mới nhìn thấy bọn tao."

Chu Minh Dục đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn bọn họ.

Thi Nhiên dẫn đầu đi qua, Sầm Phong dựa vào khung cửa, chờ Hà Tư Niên và Ứng Hủ Trạch đi vào hết, anh mới bước vào cuối cùng.

Chu Minh Dục còn thất thần, ngây ngốc hỏi: "Sao tụi bay lại tới đây?"

Thi Nhiên vỗ nhẹ vào đầu cậu chàng: "Tao bảo mày không đi nhờ anh Phong, mày đúng là không nhờ thật hả? Sao bình thường không thấy mày có cốt khí vậy chứ?"

Chu Minh Dục ngượng ngùng sờ sờ đầu: "Anh Phong cũng phải tập cho ảnh mà, ảnh cũng chưa học bài nhảy của nhóm tao nữa."

Ứng Hủ Trạch nói: "Anh Phong không phải người mà là thần tiên, chưa học cũng biết nhảy."

Sầm Phong: "...... Anh không biết nhảy." Anh vươn tay với Chu Minh Dục, "Đưa video đây anh xem."

Chu Minh Dục vội vàng móc điện thoại di động ra mở video cho anh xem.

Sầm Phong không nói một lời, đi đến góc tường xem video.

Thi Nhiên cả giận nhìn Chu Minh Dục: "Mày đúng là đần, nếu cần giúp gì thì phải bảo chứ! Mày không bảo làm sao bọn tao biết!"

Chu Minh Dục đá cậu một cước: "Mày mới đần ý."

Phòng tập không người lại náo nhiệt lên.

Bốn người náo loạn một lúc, đều chạy tới cạnh Sầm Phong xem video 《 Ảo mộng rừng xanh 》.

"Bài này khó vờ lờ. Chê mày đần mày còn không nhận, mày chọn 《 Tâm nguyện 》 không phải đỡ mệt sao!"

"Rõ ràng, vocal của mày dạng gì? Hát mấy câu tao nghe thử, xem có kĩ thuật nào phù hợp dạy cho mày không."

Năm người châu đầu nghiên cứu video, không phát hiện cửa phòng tập khép hờ bị người ta đẩy ra một chút. Phục Hưng Ngôn cầm một bát hoành thánh đứng ở bên ngoài, nhìn thấy trong phòng tập có người còn sửng sốt một chút, cuối cùng đặt hoành thánh ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo bỏ đi.

Không biết qua bao lâu, Chu Minh Dục mới phát hiện ở cửa có bát hoành thánh, cậu chàng hô to gọi nhỏ chạy tới: "Ai mua đấy? May thế tao chưa ăn tối!"

Thi Nhiên vẻ mặt ghét bỏ: "Mày ăn đi ăn đi, ăn xong rồi học nhảy với anh Phong."

Chu Minh Dục vui hơn hớn mở túi ra, bưng hoành thánh ăn một miếng, còn vừa ăn vừa lấy cái muỗng đút cho Thi Nhiên.

Thi Nhiên nói: "Cút ngay, bố không muốn ăn nước miếng của mày."

Chu Minh Dục: "Ăn ngon cực! Mày nếm một cái đi!"

Thi Nhiên bán tín bán nghi, ăn một cái, lộ ra vẻ mặt vui sướng bất ngờ quả thật ăn rất ngon. Hà Tư Niên ở bên cạnh nuốt nuốt nước miếng, "Em cũng muốn ăn."

Chu Minh Dục lại đút cho cậu bé một miếng.

Cuối cùng mạo hiểm run rẩy đưa cái muỗng nóng hổi thơm lừng đến bên miệng Sầm Phong. Anh ngẩng đầu, bốn người đều ngậm một cái hoành thánh trong miệng, phồng mồm nghiêng đầu nhìn anh.

Sầm Phong: "............"

Đúng là nhiễu sự quá.

Anh hé miệng, mặt mày vô cảm cắn cái muỗng.

-------

Edit + Beta: meomeoemlameo.

Sầm Phong lại thể hiện thiên phú dạy nhảy kinh người của anh lần nữa.

Vũ đạo độ khó cao đã tra tấn Chu Minh Dục đến chết đi sống lại, lại được anh hóa giải thành các động tác nhỏ đơn giản. Hỏi rõ ràng phần Chu Minh Dục phụ trách xong, Sầm Phong sửa đúng động tác cho cậu chàng, ba người còn lại cùng cậu chàng luyện vị trí nhảy.

Lần đầu Chu Minh Dục tiếp xúc vũ đạo chính là do Sầm Phong dạy, từ lúc bắt đầu ca khúc chủ đề, đến 《 Ảo mộng rừng xanh 》 bây giờ, cậu chàng vốn đã quen với phương thức dạy học của Sầm Phong, nên tiến bộ lại càng mau.

Bản thân cậu chàng cũng không trì độn, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nếu không cũng không thể sao nhãng cả năm lớp 10 rồi chạy nước rút từ lớp 11 mà đậu được 985.

So với bọn Thi Nhiên tốt nghiệp cấp 2 xong liền vào công ty làm trainee mà nói, Chu Minh Dục thật ra hoàn toàn xứng đáng được gọi là học rất trâu rồi.

Bốn người vẫn luôn cùng cậu chàng tập luyện đến rạng sáng, Chu Minh Dục tiến bộ cũng thực rõ ràng, cơ bản không tái phạm sai lầm. Thấy thời gian đã không còn sớm, mấy người quàng vai bá cổ mà về ký túc xá.

Lúc đến thang máy ở ký túc, Ứng Hủ Trạch dặn dò Chu Minh Dục: "Tao thấy Phục Hưng Ngôn bị mày chọc cho điên lắm rồi đấy, sáng mai mày dậy sớm một tí, đi nhà ăn xếp hàng tranh món bánh bao canh nó thích ăn nhất, đem đi xin lỗi người ta nhé."

Chu Minh Dục dẩu môi, nghĩ đến khoảng thời gian gần đây tuy Phục Hưng Ngôn mắng cậu chàng xơi xơi, nhưng dạy cũng nghiêm túc dạy, đều là vì hiệu quả biểu diễn cuối cùng. Là do cậu chàng không biết cố gắng làm chậm trễ tiến độ, về tình về lý cậu chàng đều không nên ương bướng, nên cũng rầu rĩ gật đầu.

Vì thế ngày hôm sau chờ Phục Hưng Ngôn tỉnh ngủ, lười biếng gặm bánh mì lúa mạch đi vào phòng tập, đã thấy Chu Minh Dục bưng một hộp bánh bao canh, ngượng ngùng xoắn xít mà đưa tới trước mặt cậu ta.

Phục Hưng Ngôn: "A."
Bánh bao canh ăn ngon thật đấy.

Lần công diễn thứ hai rất nhanh đã tới gần. Lần biểu diễn này sẽ chia làm hai kỳ phát sóng, tập 6 chiếu sân khấu solo của mười người, tập 7 chiếu các nhóm biểu diễn, nhưng đều thu chung một ngày.

Vào buổi sáng, các fan theo thứ tự vào hội trường, lần này Phong Tranh tới càng nhiều. Tập 5 phát sóng xong có số phiếu và xếp hạng của từng nhóm, mọi người đều biết trainee có số vote cao nhất từng nhóm sẽ được solo sân khấu.

Phát ngôn: "Mình thế nào không quan trọng, nhưng không thể để ảnh hưởng đến người khác" của Sầm Phong trong tập trước đã được cắt vào chương trình, fans lúc này mới biết tại sao lần công diễn trước anh không làm bình hoa nữa.

Hóa ra là để không liên lụy đồng đội à.

Vậy có nghĩa là bây giờ đến phiên solo cá nhân anh lại định làm bình hoa tiếp à???

Người khác đu idol, đều là lo lắng idol không được lên hình, idol không có tài nguyên, idol bị bôi đen. Tụi tui đu idol, lại phải lo chuyện idol rõ ràng có thực lực lại cứ giả bộ bình hoa không chịu show off.

Đề tài nhà người khác đều là # Ảnh chụp điệu nhảy nóng bỏng của Ứng Hủ Trạch #, # màn rap điên đảo của Thi Nhiên #, # giọng live của Hà Tư Niên #, # Chu Minh Dục debut làm vua vựa muối #.

Nhà mình: # quỳ xin idol show off #, # idol không muốn show off phải làm sao bây giờ #, # đu idol mệt mỏi quá #

Phong Tranh: Mỏi mệt mỉm cười, phải kiên cường.

Đã đến thế thì làm sao được nữa? Tiếp ứng vẫn phải tiếp, khẩu hiệu vẫn phải hô, hiện trường vẫn phải đến chớ. Bảo bối càng lãnh đạm, chúng ta càng phải nhiệt tình nha!!! Không dỗ dành yêu chiều cưng nựng, lỡ như anh giải nghệ thì làm sao bây giờ đây?!

Mang tâm tình thấp thỏm bất an ngờ vực, Club Phong Tranh đi vào hội trường.

Lần này ban cố vấn không biểu diễn, fan các nhà vừa vào hội trường đã bật hết lightboard nhà mình lên, đủ mọi màu sắc lấp lánh cả trường quay. Màu cam càng nhiều hơn lần trước, trập trùng liên miên, đã bắt đầu có khí thế của biển cam.

Nhưng đáng chú ý nhất lại không phải biển cam, mà là......

Lightboard màu sắc sặc sỡ của Chu Minh Dục.

Lần trước cậu ta đã kêu gào đòi lightboard màu gì cũng phải có, Khoai Môn quả thật liền làm cho cậu chàng lightboard màu sắc sặc sỡ loè loẹt diêm dúa. Nhưng lightboard là kiểu đồ dùng để so nhau về độ thống nhất màu sắc, khí thế đồng đều.

Lightboard rực rỡ sắc màu của cậu chàng vừa ra tới, chói mắt thì cũng thôi, nhưng căn bản không giống tiếp ứng, mà giống như biển quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ.

Chính là cái loại đèn cầu vồng khuyến mãi "Vớ mười đồng tiền năm đôi, quần lót hai mươi tệ ba chiếc".

Trong chương trình Chu Minh Dục và Sầm Phong có quan hệ rất tốt, fan của hai nhà quan hệ cũng không tồi. Một đám Phong Tranh ngồi cạnh mấy cô Khoai Môn, nhìn biển quảng cáo bảy sắc trong tay các cô ấy, nghẹn cười hỏi: "Người chị em, các chị thực sự dùng màu này tiếp ứng cho ảnh đó hả?"

Cầm cái này vừa vẫy vừa hô, giống như bán hạ giá mặt hàng Chu Minh Dục vậy.

Khoai Môn: "Haizzz, không phải tại con em còn gì? Cho nó nhìn một lần nó mới biết lightboard hường phấn ngày xưa của chúng em hợp nó thế nào. Trẻ con không nghe lời thì phải đánh đòn, đánh cho một trận là ngoan ngay đấy mà."

Phong Tranh: "............ Các chị bá."

Khoai Môn vui tươi hớn hở đưa kẹo ngậm ho cho Phong Tranh: "Chị em, chúng em mời các chị ăn kẹo, cảm ơn anh nhà các chị đã chăm sóc con trai chúng em trong chương trình."

Fan hai nhà hoà thuận vui vẻ, cô gái cầm lightboard của Thi Nhiên đằng sau khẽ hỏi: "Nhà em thì không đủ chăm sóc ạ?"

Khoai Môn quay đầu liền thấy: "Đủ đủ đủ, chị em ơi chị cũng có phần! Đây đây đây, đừng khách khí, ăn đi!"

Trước đài fans dần dần vào chỗ ngồi, trong phòng trang điểm ở hậu trường phòng, đám trainee cũng đều bận rộn chuẩn bị.

Hứa Trích Tinh lúc này đang xoắn xít rất lâu không biết có nên làm tạo hình cho idol nữa không. Dù sao quá trình lần trước quả thực quá sức tra tấn con nhà người ta.

Nhưng gửi idol cho stylist khác thì nói thật cô không yên tâm.

Cô rất tự tin với chuyên môn của mình, trong tổ phục trang tạo hình tuy rằng cô nhỏ tuổi nhất, nhưng kỹ thuật trang điểm làm tóc của cô là tốt nhất.

Sau lần công diễn đầu tiên lên sóng, các cư dân mạng còn vote cho trang phục tạo hình của mỗi nhóm, tất cả mọi người cảm thấy nhóm 《Scream》 có tạo hình đẹp nhất, yêu cầu thêm đùi gà cho stylist.

Rối rắm rất lâu, cô vẫn quyết định hy sinh chính mình, cống hiến cho idol.

Vì thế tạo hình của 10 người trong nhóm solo đều do cô phụ trách.

Trong phòng, đám trainee vừa thấy Hứa Trích Tinh kéo vali trang điểm tiến vào đều vô cùng kích động. Mọi người ngầm thảo luận rồi, đều rất thích tạo hình lần đầu cô làm cho nhóm 《Scream》, âm thầm cầu nguyện có thể được phân tới tay cô.

Cô vừa đi vào, đám trainee đều nhiệt tình chào hỏi: "Cô Tiểu Hứa!"

Cô còn ít tuổi, gọi thẳng là "Cô Hứa" thì già quá, thêm từ "Tiểu" vào là tương đối thích hợp rồi.

Hứa Trích Tinh cũng không ngờ mình được hoan nghênh như vậy, cong khóe môi cười rộ lên, "Chào cả nhà ạ, hôm nay em sẽ phụ trách trang điểm và làm tóc cho cả nhà nhé."

Mọi người đều vui vẻ phấn chấn: "Được!"

Trước cửa, Bạch Phi Phi và Chu Duyệt tạm thời đảm đương chức trợ lý của cô, đẩy 10 bộ quần áo vào.

Hứa Trích Tinh đi qua: "Căn cứ và phong cách sân khấu của từng người các anh, em đã phối các bộ trang phục khác nhau cho từng người, theo thứ tự đi thay đi ạ. Thay đồ xong thì mình làm tạo hình lần lượt. Ừm...... Ứng Hủ Trạch, của anh đây, Biên Kỳ, bộ này là của anh."

Cô cầm bảng tên đọc theo thứ tự, khi gọi đến cái tên thứ bảy, hơi ngập ngừng: "Sầm......" Cô ngước mắt trộm nhìn idol ngồi cách đó không xa, giọng nói ngoan ngoãn hẳn đi, "Sầm Phong."

Sầm Phong cười thầm một cái, bước tới nhận quần áo từ tay cô.

Lần này cô phối cho anh một chiếc áo sơ mi trắng với áo khoác đen, áo khoác có tua rua, đính những viên kim cương vụn bất quy tắc, cùng với một chiếc quần thuần đen.

Anh vẫn luôn là hoàng tử trong lòng cô.

Cho nên trang phục cô phối cho anh luôn vô thức có hơi thở quý phái.

Khi Sầm Phong thay xong trang phục đi ra, Hứa Trích Tinh đang thắt cà vạt cho Ứng Hủ Trạch, dặn dò anh chàng: "Nút này em thắt cho anh lỏng lắm, anh kéo một cái là ra luôn đấy. Lúc anh ném cà vạt không cần dùng nhiều sức đâu, nhẹ nhàng kéo một cái là được."

Nói xong, cô nghe thấy Ứng Hủ Trạch cười nói: "Woah, anh Phong, anh mặc bộ này đẹp quá!"

Hứa Trích Tinh xoay người sang một chút.

Sầm Phong đứng ngay phía sau cô, đã thay quần áo xong xuôi, áo sơ mi trắng sơ vin trong quần dài đen, dưới eo là đôi chân dài, tua rua bạc lay động trên áo khoác, phát sáng lấp lánh.

Chất tóc anh rất mềm, tóc mái chưa xịt keo nên rũ trước trán hơi che đi đôi mắt, có cảm giác quý phái thờ ơ.

Hứa Trích Tinh cảm thấy mình sắp bị sắc đẹp giết chết tươi rồi.

Cô vội vàng đi qua, áp chế kích động nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, quần áo mặc vừa không ạ?"

Sầm Phong nói: "Vừa."

Mặt cô đều hơi hồng, nhìn anh từ đầu đến chân một lần, nghiêm túc đề nghị: "Anh ơi, anh có thể mở hai nút áo sơ mi, như vậy cổ nhìn sẽ đẹp hơn. Ừm, góc áo nhét một nửa được rồi, hơi lộn xộn một chút thì hợp hơn."

Sầm Phong như suy tư gì gật gật đầu, đột nhiên cúi xuống gần cô.

Hứa Trích Tinh sợ tới mức run lên, rụt đầu hơi lo lắng mà nghi hoặc nhìn anh, mắt to tròn xoe, giống như đang hỏi: Anh làm gì thế!

Biểu cảm Sầm Phong nhàn nhạt: "Không phải em chỉnh cho anh à?"

Nói xong, nhìn nhìn cà vạt của Ứng Hủ Trạch đứng cạnh.

Hứa Trích Tinh lắp bắp: "Ảnh không biết thắt nên em mới thắt hộ......" Nói còn chưa dứt lời, bị sự lạnh nhạt trong mắt Sầm Phong làm cho ngậm miệng, cô mím môi ngoan ngoãn vươn tay lên, nhẹ nhàng cởi hai nút trên cùng của áo sơ mi.

Anh cao 1m83, mặc dù nghiêng người, cô vẫn phải hơi ngửa đầu về phía trước mới có thể với tới. Cự ly gần như vậy, cô nhìn thấy đường cong nơi yết hầu của anh. Cởi cúc áo xong, xương quai xanh tinh xảo dưới áo sơ mi như ẩn như hiện.

Hứa Trích Tinh như thể bị lửa đốt, cả khuôn mặt đều đỏ lựng lên. Đầu óc vang ong ong, hình như nghe có tiếng anh cười.

Cởi cúc xong, anh kéo cổ áo hai cái, rũ mắt ý bảo cô tiếp tục.

Đôi tay Hứa Trích Tinh không nghe sai sử mà run lên, run run rẩy rẩy duỗi tới bên hông anh, chậm rãi giúp anh kéo áo sơ mi ra ngoài.

Chiếc áo sơ mi thuần sắc trắng, chất vải mềm mại, dưới ánh đèn gần như trong suốt. Cô cúi đầu, nỗ lực không cho mắt mình nhìn loạn, nhưng đường cong cơ bụng rõ ràng vẫn chọc vào mắt cô, hơi hơi phập phồng theo từng hơi thở của anh.

Bậy bậy!!!

Tại sao mình làm fan mẹ thuần khiết mà phải chịu sự tra tấn thế này cơ chứ!!!

Hứa Trích Tinh kéo không nổi nữa, vẻ mặt đưa đám ngẩng đầu, gương mặt ửng đỏ đến tận cổ, lời nói cũng lộn xộn: "Anh ơi, anh tự làm nhé? Em thật sự không nổi......"

Sầm Phong bất động thanh sắc cười một chút: "Ừa, để anh tự làm."

Hứa Trích Tinh như được đại xá, xoay người chạy như trốn.

Chạy đến một góc không người chú ý điên cuồng rót một chai nước khoáng, cô niệm trong lòng 100 lần "Tui là fan mẹ tui là fan mẹ tui là fan mẹ", tâm tình mới rốt cuộc chậm rãi bình phục.

Chờ đám trainee thay xong quần áo, Hứa Trích Tinh liền dựa theo trình tự lên sân khấu của từng người để trang điểm làm tóc cho các cậu.

Sầm Phong ở vị trí thứ bảy, lúc đến phiên anh, Hứa Trích Tinh mới nãy vừa bị thả thính tới núi lở đất nứt đã khôi phục như thường, làm một vẻ mặt vững như bàn thạch, nghiêm túc trang điểm cho anh.

"Anh ơi, em vuốt tóc lên cho anh để khoe trán nha."

"Lần này em sẽ đánh mắt tông đất trầm cho anh, để khóe mắt sâu hơn nhé ạ."

"Đợi tí em xịt cho anh tí bụi vàng, tí nữa ánh đèn hắt vào sẽ rất đẹp ạ."

Trang điểm xong cô trước sau như một mỉm cười cổ vũ anh: "Anh ơi, cố lên nha, lần này em cũng sẽ tiếp ứng cho anh dưới sân khấu!"

Sầm Phong cười nói được.

---------

Edit + Beta: meomeoemlameo.

Hiện trường công diễn đã được hâm nóng đến cực độ, ánh sáng đèn màu tiếp ứng của các nhà lấp lánh, biển ánh sáng năm màu, tỏa sáng ấm áp đẹp đẽ như những ngôi sao.

Triệu Tân Tân tiếp tục đảm nhiệm MC, bốn cố vấn thay phiên song ca, màn song ca mở màn là của Ninh Tư Nhạc. Hai người có độ nhận diện cao nhất, rất dễ kích thích không khí mở màn.

Quả nhiên, hai người vừa lên sân khấu, thính phòng liền bắt đầu gào thét, lightboard của Ninh Tư Nhạc và Triệu Tân Tân cũng không ít. Để không khiến fan của các cố vấn phản cảm, khi cố vấn lên sân khấu fan của trainee đều cực kì yên tĩnh không gọi bậy, lightboard cũng không vẫy loạn, dành chỗ để fan của cố vấn tiếp ứng.

Fandom ở chung cực kì hài hòa, chờ hai người cầm tay diễn mở màn xong, sân khấu solo liền chính thức bắt đầu.

Lần này hơn một nửa bài diễn solo đều là hát nhảy. Tuy rằng phong cách bùng nổ, dễ kéo được cảm xúc của khán giả, nhưng bởi vì quá nhiều người cùng biểu diễn style này, muốn nổi bật hẳn lên cũng không dễ gì.

Sầm Phong là người thứ bảy lên sân khấu.

Trước đó, năm bài hát nhảy đã thắp sáng toàn bộ chương trình, khi anh lên đài đã hơi bão hòa rồi. Rất khó để vượt qua, thậm chí nếu biểu diễn ngang hàng với năm người trước, cũng khiến khán giả thấy xem nhiều thấm mệt, giảm đi hứng thú.

Club Phong Tranh đều đổ mồ hôi hột vì idol.

Bây giờ không phải vấn đề anh có bình hoa hay không, mà cho dù anh không bình hoa, cũng không chưa chắc có thể đáp ứng mong đợi của mọi người.

Triệu Tân Tân đã cầm trên tay gợi ý từ chương trình: "Tuyển thủ sắp bước lên sân khấu sẽ biểu diễn một ca khúc cậu ấy tự sáng tác."

Mấy cố vấn thay phiên phối hợp với sự chủ trì của cô nàng, lần này vừa vặn đến phiên Thời Lâm, anh ta bèn tiếp lời: "Đúng vậy, đây là do cậu ta vừa soạn nhạc vừa viết lời vừa biên vũ. Lần đầu nghe bài hát của cậu ấy tôi đã rất thích, cho nên lập tức liên hệ thầy phối khí, thức thâu đêm để hoàn thành bài hát. Tuyển thủ này là người không ngừng cho chúng ta những niềm vui bất ngờ, tôi nghe nói các bạn hay gọi cậu ấy là kho báu thần tiên ấy nhỉ."

Phong Tranh ban đầu nghe đoạn tự soạn nhạc viết lời biên vũ, còn chưa chắc có phải idol nhà mình không, đang hét dở cũng ngưng lại.

Lỡ như không phải, gáy sớm thì ăn l.

Các cô cũng chưa nghe nói idol có kĩ năng này mà.

Kết quả Thời Lâm cho một cue là 'kho báu thần tiên', Club Phong Tranh nháy mắt hăng hái, bắt đầu điên cuồng hô to tên Sầm Phong.

Triệu Tân Tân cười nói: "Xem ra các bạn đều rất nóng lòng rồi, vậy kế tiếp, xin mời Sầm Phong mang đến màn biểu diễn solo của mình, 《The fight》."

Ánh đèn sân khấu tối đi, khi bật lên, một chùm sáng trắng chiếu lên một tấm màn lụa trắng. Sầm Phong đứng trong màn lụa, thân hình như ẩn như hiện, âm nhạc hòa cùng tiếng gào thét, vang vọng cả trường quay.

Mở đầu là một đoạn hát ngân đầy kì ảo, sau đó tiết tấu mạnh dần lên, tiếp tới là một đoạn Trap, khi nốt cao leo lên đến đỉnh điểm, tiếng bass trống thấp ngày càng dồn dập. Một tiếng sắc lẻm, ánh đèn cùng và âm nhạc ầm ầm nổ tung, vũ công hai bên sân khấu im lặng giật tấm màn che ra.

Lụa trắng tung lên, lộ ra diện mạo rõ ràng của chàng trai.

Tất cả lo lắng của các fan đều là dư thừa.

Chỉ cần anh nguyện ý, anh liền có thể trở thành vua sân khấu.

Bất kể là khán giả, fans hay là cố vấn, đám trainee, đây đều là lần đầu tiên họ nhìn thấy màn biểu diễn sân khấu chân thật hoàn chỉnh của Sầm Phong.

Chẳng ai ý thức được trên đài còn có vũ công, trong mắt mọi người chỉ thấy mình anh.

Trong đầu mọi người đều bật ra một ý nghĩ: Đây là trainee thật à? Đây không phải là thực lực sân khấu chỉ có ca sĩ hàng đầu mới có thể có ư?

Bất kể là ngón giọng, vũ đạo, sự cuồng nhiệt, hay năng lực điều khiển sân khấu của anh đều hoàn mĩ không thiếu không thừa một phân. Ninh Tư Nhạc đứng ở dưới sân khấu nhíu mày ngóng nhìn, trong lòng sớm đã nghiêng trời lệch đất.

Anh ta cũng không thể làm được như vậy.

Luyện tập 5 năm, debut 5 năm, là người có lưu lượng đứng đầu cả nước, bất kể nhìn từ phương diện nào, anh ta đều không thể không thừa nhận, anh ta kém Sầm Phong.

Đây còn hơn cả sốc, đây là kinh sợ.

Hơn nữa càng chết dở chính là, đây là bài hát Sầm Phong tự sáng tác, vũ đạo tự biên đạo. Anh như thể một động đen, bạn không thể biết bên trong sâu thế nào, rộng ra sao, sau này còn có thể lấy ra những đồ vật khiến thế gian khiếp sợ như nào nữa.

Đám trainee trong phòng tiếp sóng đều xem đến ngây người.

Mới đầu còn hoan hô vỗ tay huýt sáo, về sau mỗi người đều khiếp sợ im ru nhìn màn hình, mấy chục người trong phòng yên lặng như thể bị điểm huyệt.

Mãi cho đến khi tiếng nhạc biến mất, Sầm Phong cầm microphone, hơi hơi rũ mắt, ngân giọng kết thúc.

Trải qua mấy phút hát nhảy vừa rồi, giọng ngân của anh vẫn hay như trước, không nghe thấy một chút thở dốc nào. Ánh đèn cũng tối dần đi theo tiếng ngân màu nhiệm, cuối cùng biến mất hư vô.

Không biết là ai lẩm bẩm nói một câu: "Mình đang thi đấu với người phàm đấy à?"

Đây là thần tiên chứ?

Tui đã tạo nghiệt gì mà phải đấu với thần tiên?

Mấy giây sau khi kết thúc biểu diễn, người xem tựa hồ mới từ từ tỉnh lại, Club Phong Tranh đã phản ứng được bắt đầu điên cuồng gào thét, đều nhìn thấy sự mừng rỡ khiếp sợ như điên trong mắt nhau.

Tụi mình lời to rồi!!! Chúng ta thật sự là fan của thần tiên!!! Chín bỏ làm mười thì cũng không khác gì chúng mình cũng được thăng thiên!!!

Gà rù con mợ mài! Bình hoa con mợ nó! Tiến bộ con mợ mi!

Anh tui không cần tiến bộ!!!

Anh tui đã đứng trên đỉnh!!! Anh nên coi rẻ chúng sinh, chịu người cúng bái!!!

Tiếng thét chói tai kéo dài không thôi, mà thiếu niên trên sân khấu đã khôi phục vẻ hờ hững lãnh đạm như xưa. Triệu Tân Tân và Thời Lâm đi lên sân khấu, vẻ mặt cũng vô cùng tán thưởng và khiếp sợ.

Bây giờ Triệu Tân Tân rốt cuộc hiểu rõ tại sao đại tiểu thư năm đó phải dùng mọi biện pháp để cạy góc tường xúc anh đi.

Cô nàng cầm microphone vỗ tay, không giấu diếm sự khen ngợi: "Tôi nghĩ khán giả ở hiện trường cũng giống như tôi, cảm thấy cực kì phấn khích và khó tin, bởi vì màn biểu diễn này thật sự là......" Cô nàng như thể không nghĩ ra từ gì để miêu tả, nhìn sang Thời Lâm xin trợ giúp.

Thời Lâm tiếp lời: "Không gì sánh kịp. Đây là màn biểu diễn tốt nhất tôi được xem từ đầu chương trình đến giờ."

Tai nghe của Triệu Tân Tân thu được nhắc nhở của đạo diễn, cô nàng nhìn Sầm Phong hỏi: "Tôi muốn biết, bây giờ bạn đã yêu thích lên sân khấu lại chưa?"

Sầm Phong im lặng một chút, thấp giọng nói: "Tôi đang cố gắng."

Thời Lâm cũng thu được tiếng nhắc của đạo diễn, không thể không tiếp tục hỏi gặng: "Vì gì mà bạn quyết tâm nhiệt tình yêu thương sân khấu này lần nữa?"

Ngay sau đó tai nghe của Sầm Phong cũng vang lên giọng đạo diễn: "Sầm Phong, trả lời gì đó có liên quan đến 《 Thần tượng thiếu niên 》 một chút."

Đây là kịch bản ngoài lề, nhưng vẫn phải tuân theo chỉ đạo của đạo diễn.

Cả trường quay đều chờ anh trả lời.

Sầm Phong ngước mắt nhìn về phía dưới đài.

Hứa Trích Tinh ngồi xổm bên cạnh dàn âm hưởng, ôm lightboard lấp lánh ánh cam, vẻ mặt dịu dàng lại nghiêm túc. Mà đằng sau cô, màu cam chạy dài, vừa ấm áp vừa loá mắt.

Giọng đạo diễn trong tai nghe có chút sốt ruột: "Sầm Phong?"

Anh nâng microphone, "Bởi vì có người nói muốn nhìn thấy tôi trên sân khấu."

Triệu Tân Tân theo bản năng hỏi: "Ai vậy?"

Dưới đài Phong Tranh tê tâm liệt phế hô to: "Chúng em!!!"

Sầm Phong cười một chút, tiếng hô hào suýt thì thổi bay nóc nhà.

Có sân khấu trình độ vua này, châu ngọc ở trước, những phần biểu diễn sau đều kém hấp dẫn hơn, kết quả vote phần biểu diễn solo sân khấu đã rõ mười mươi.

Sầm Phong giành được no 1 nhờ số phiếu siêu hack game, đứng thứ 2 là Ứng Hủ Trạch, thứ 3 là Phục Hưng Ngôn. Ba người top đầu được tham gia thu hình 《 Khách đến chơi nhà 》 đã chọn xong.

Biểu diễn solo xong, tiếp theo là biểu diễn nhóm. Sáu nhóm mỗi nhóm có một điểm đặc sắc riêng, lại hâm nóng trường quay, suốt đêm toàn là những tiếng la hét phấn khích.

Chờ toàn bộ buổi biểu diễn kết thúc, đã có kết quả vote hiện trường, người xem lục tục rời khỏi hội trường, còn 70 cậu trainee tập hợp lại đại sảnh ghi hình, bắt đầu chờ đợi lần tuyên án vận mệnh thứ hai của mình.

Lần này loại 20 người có số vote chót, 70 người chỉ giữ lại 50.

Đã đến thời khắc tàn nhẫn nhất, nhưng so với lần trước, tâm tình mọi người đều đã tương đối vững vàng. Thi đấu chính là như vậy, khôn sống mống chết, càng tiến về phía trước càng khó đi, luôn có thời khắc quyết định.

Triệu Tân Tân vẫn theo lệ thường công bố từ hạng 50 trở lên.

Thứ hạng của Chu Minh Dục cũng giống thực lực của cậu chàng, vẫn luôn tiến bộ, lần này còn vào được top 15, đứng thứ 14.

Dù sao bề ngoài cậu chàng đẹp trai, sắc đẹp không kém cạnh gì top 9, tính cách lại rất nhiều muối, hơn nữa vẫn luôn vô cùng nỗ lực, học cũng rất nhanh, nếu ít nhảm shit hơn một tí, kỳ thật cực kì có tiềm năng bùng nổ.

Hơn nữa ké sáng của couple Phong Ngữ, fan couple nhất định phải quẳng cậu chàng vào vòng trong, không thể để bọn couple Phong Ấn đắc ý được, dốc hết sức mà vote cho cậu chàng, số phiếu tăng vọt.

Hà Tư Niên lần này lại rớt 1 bậc, từ hạng 9 biến thành hạng 10, rớt khỏi top trên.

Màn rap siêu nhanh trong tập trước của Thi Nhiên được lên hot search, khiến không ít người biết được bản lĩnh rap siêu khủng của cậu. Ngoại trừ lúc ở trước mặt Sầm Phong, kỳ thật cậu là một cool guy, lần này rốt cuộc lọt top, xếp hạng thứ chín.

Biên Kỳ vẫn ngồi vững ở hạng 4, Phục Hưng Ngôn lại từ hạng 2 rớt xuống hạng 3, ngai vàng pha lê sắp được quyết định giữa Ứng Hủ Trạch và Sầm Phong.

Cố vấn vẫn còn lấp lửng, kêu hai người đứng dậy, tự phát biểu cảm tưởng của mình.

Sầm Phong vẫn nói câu cũ: "Cảm ơn các bạn, vote vất vả rồi."

Ứng Hủ Trạch cực kì dũng cảm: "Em đã sớm liệu tới ngày này, em tự nguyện thoái vị!"

Hiện trường cười ha ha, Triệu Tân Tân cũng cười mắng anh chàng: "Cậu không có tư cách thoái vị đâu, đây là tiếng nói của quần chúng, chúc mừng Sầm Phong đạt hạng 1 trong tập này."

Hiện trường nhiệt liệt hoan hô vỗ tay.

Trải qua chuyện đêm nay, không ai dám nghi ngờ bản lĩnh của anh nữa, mọi người cam tâm tình nguyện mà thần phục.

Ghi hình xong, lại phải chia tay nhau. Lần này mọi người không tới nhà ăn náo loạn nữa, rốt cuộc bắt nhân viên công tác quét tước cũng không tốt. Họ cứ ngồi im ở trường quay, ôm cáo biệt từng người, dặn dò trân trọng, sau đó mỗi người trở về ký túc xá.

Sáng sớm hôm sau, 20 trainee xếp chót rời khỏi địa điểm quay. Từng có 100 người nay chỉ còn một nửa, cuộc thi càng về sau càng tàn khốc, mỗi người cũng không dám lầy lội, càng thêm nỗ lực tập trung luyện tập.

Chỉ có ba người tạm thời không cần huấn luyện, được nhân viên công tác gọi vào phòng họp, chuẩn bị nghênh đón món quà của họ.

Người phụ trách mời khách của chương trình 《 Khách đến chơi nhà 》 là tổ phó Ngự thư phòng của Hứa Trích Tinh, ba mươi tuổi hơi hói đầu, tên là Hà Hạc. Ngày thường Hứa Trích Tinh hay gọi vui chú là 'Thầy HaHa'.

Trước khi Sầm Phong, Ứng Hủ Trạch và Phục Hưng Ngôn đến, Hà Hạc đang ngồi bên trong uống cà phê, chờ ba người đi vào, cực kì ôn hòa mà chào hỏi ba cậu, sau đó đưa họ 3 bản kịch bản.

Ba người vừa lật xem, Hà Hạc vừa hỏi: "Đã xem 《 Khách đến chơi nhà 》 cả rồi nhỉ?"

Ứng Hủ Trạch hưng phấn mà gật gật đầu: "Vâng vâng, 3 season trước em đều xem mấy lần rồi ạ."

TV ở chi nhánh thực tập sinh của Thần Tinh toàn chiếu chương trình do Thần Tinh sản xuất, Ứng Hủ Trạch làm trainee bao năm của Thần Tinh, không xem cũng phải xem.

Phục Hưng Ngôn vẻ mặt ngầu ngầu, thấy Hà Hạc nhìn qua, có chút không được tự nhiên mà nói: "Em mới xem season 1 ạ."

Hà Hạc cười ha hả nói: "Không đáng ngại không đáng ngại."

Lại nhìn về phía Sầm Phong.

Sầm Phong im lặng một lúc, tìm được lý do: "Hai năm nay em ở nước ngoài, chưa xem ạ."

Hà Hạc tỏ vẻ thông cảm, tiếp tục nói: "Chưa xem cũng không sao, chương trình này của chúng ta chỉ tập trung vào 1 từ, tùy ý. Không cần kiêng khem quá, coi như đi làm khách thật vậy, quy củ không nhiều lắm. Kịch bản chỉ có phần khung thô thôi, mấy đứa xem một tí là được, lúc ghi hình tùy ý phát huy, càng tự nhiên càng tốt."

Mấy người đều gật đầu.

Bởi vì đều là newbie, lần đầu tiên tham gia show thực tế, Hà Hạc lại kiên nhẫn dặn dò ba người một số điều cần chú ý, xác định xong hợp đồng thì đưa cho các cậu kí.

Cuối cùng chú dặn dò: "Nghe nói tối qua mấy đứa quay chương trình tới tận khuya, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, giữ tinh thần sảng khoái, sáng mai chú sẽ phái xe tới đón mấy đứa. Lần này nhà chủ cũng ở thành phố B, tiện lắm."

Đi từ phòng họp ra, Ứng Hủ Trạch liền hưng phấn hỏi: "Hai người nghĩ ngày mai chúng ta sẽ đến nhà ai đây?"

Anh chàng cũng không hi vọng Sầm Phong sẽ đáp lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Phục Hưng Ngôn.

Phục Hưng Ngôn lạnh lùng cao ngạo mà liếc anh chàng một cái: "Đi rồi sẽ biết."

Ứng Hủ Trạch không đồng ý: "Mày đã xem 《 Khách đến chơi nhà 》 thật chưa đấy? Mỗi lần trước khi tới bên khách đều phải chuẩn bị quà. Không đoán xem gia chủ là ai thì bọn mình chuẩn bị quà thế nào?"

Phục Hưng Ngôn: "Đưa bao lì xì, nhạc gì cũng nhảy được."

Ứng Hủ Trạch: "Có phải chúc Tết đâu mày!"

Hai người đấu võ mồm tới tận ký túc xá, Ứng Hủ Trạch túm chặt Sầm Phong đang trở gót về phòng 302: "Anh Phong, sang phòng ngủ bọn em chơi đi, mình thảo luận chút xem mai đưa qua gì."

Sầm Phong: "Không đi, anh ngủ bù đây, đưa bao lì xì ấy."

Phục Hưng Ngôn sửng sốt.

Cậu ta tiếp xúc không nhiều với Sầm Phong, ngày thường lại cao ngạo, cũng không chủ động mở lời với người khác, đến bây giờ cũng chưa nói được mấy câu với Sầm Phong. Đột nhiên được boss để ý, gương mặt ngầu ngầu lóe lên vẻ kiêu ngạo, khiêu khích liếc Ứng Hủ Trạch một cái.

Nghe thấy chưa, boss cũng nói đưa bao lì xì!

Ứng Hủ Trạch: "............"

Sáng sớm hôm sau, ba người được tổ tiết mục gọi vào phòng trang điểm làm tạo hình. Dù sao cũng phải lên hình, cũng không thể mặc đồng phục tập để mặt mộc như ngày thường được.

Trời còn chưa sáng, lúc ba người đi vào, Hứa Trích Tinh đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi trên sofa.

Ứng Hủ Trạch chưa tỉnh ngủ, vừa thấy cô suýt thì lỡ miệng: "Đại...... Cô Tiểu Hứa."

Trainee của Thần Tinh trước kia đã nhận được thông báo, đại tiểu thư sẽ lấy thân phận stylist gia nhập tổ tiết mục. Để tránh bàn tán không cần thiết, mọi người phải giữ kín tuyệt đối danh tính của cô, không được lan truyền ra.

Anh chàng vội vàng ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi trước gương trang điểm.

Hứa Trích Tinh nhìn thấy Sầm Phong mới rốt cuộc tỉnh táo một chút, trộm cười với anh một cái, "Không phải ba anh đẹp trai lai láng sắp được ra mắt khán giả cả nước đây sao. Ai trước ạ?"

Ứng Hủ Trạch nhấc tay: "Cô Tiểu Hứa, tôi lên trước."

Ba người đều mặc trang phục hằng ngày, Hứa Trích Tinh cũng trang điểm cho ba cậu theo kiểu đơn giản hằng ngày. Con gái trang điểm kiểu tự nhiên được, con trai đương nhiên cũng có thể, ba người đều rất thuận mắt, cứ giữ nguyên vẻ đẹp trai sáng láng là được.

Đang kẻ mày cho Ứng Hủ Trạch, Sầm Phong đi tới hỏi cô: "Em ăn sáng chưa?"

Hứa Trích Tinh lắc đầu: "Chưa ạ, trang điểm xong cho mấy anh em còn về ngủ nướng."

Vừa mới nói xong, một chai sữa bò đưa tới, là bữa sáng mới nãy Sầm Phong cầm trong tay. Anh chỉ ăn một lát bánh mì nướng, sữa bò chưa động vào, anh lấy từ tủ giữ nhiệt của cửa hàng tiện lợi nên vẫn còn ấm.

Anh nói: "Uống cái này đi."

Quai hàm Hứa Trích Tinh hơi siết, nhưng có người khác ở đây, cô không dám gọi anh là anh ơi, nhỏ giọng nói: "Em không cần đâu, anh uống đi ạ."

Sầm Phong vặn nắp chai, sắc mặt thản nhiên đưa tới bên miệng cô: "Phải nghe lời anh."

Miệng chai hơi hơi lạnh, hương sữa nhẹ nhàng tản ra.

Hứa Trích Tinh cảm thấy mình không ngửi thấy hương sữa, mà là tình yêu...... Ấy không! Là tình mẫu tử sâu nặng!

Cô mím môi, nhận bình sữa, áp trái tim đang hoảng hốt xuống, ngoan ngoãn uống hết sữa bò.

Khóe miệng còn dính sữa.

Sầm Phong nhịn không được bật cười, chỉ vào miệng mình, Hứa Trích Tinh giờ mới hiểu ra, giơ tay dùng mu bàn tay lau miệng. Anh cầm bình sữa không, quay lại sofa ngồi xuống.

Hứa Trích Tinh chép miệng, tiếp tục trang điểm cho Ứng Hủ Trạch.

Ứng Hủ Trạch thấy tất cả: "?"

Đại tiểu thư nhà mình bị thả thính đấy à?

-----------

Edit + Beta: meomeoemlameo.

Hứa Trích Tinh trang điểm cho Sầm Phong cuối cùng.

Kỳ thật cô cảm thấy ngoại trừ khi lên sân khấu thì nhất định phải trang điểm, còn lại mặt mộc bình thường của idol hoàn toàn có thể chống đỡ tất cả máy quay, căn bản không cần trang điểm tân trang gì. Cô cầm bông mút ngắm nghía, chỉ giúp anh che quầng mắt hơn mệt mỏi, sau đó hơi đánh rối tóc, phun chút keo xịt tóc cố định, hài lòng nói: "Được rồi!"

Thời gian gần đến lúc, nhân viên công tác đẩy cửa tiến vào dặn dò: "Tổ tiết mục và ekip quay phim của 《 Khách đến chơi nhà 》 tới rồi, mấy cậu chuẩn bị một chút, tí ra ngoài quay luôn đấy."

Mấy người đều đứng lên đi ra ngoài, Ứng Hủ Trạch và Tỉnh Hướng Bạch* chào hỏi cô xong mới đi ra ngoài, Hứa Trích Tinh hơi lo lắng nhìn Sầm Phong, nhỏ giọng dặn dò: "Anh ơi, lúc quay chương trình nếu có chỗ nào anh thấy không thoải mái thì anh phải nói với tổ tiết mục nhé. Bọn họ...... Em nghe nói bọn họ tốt lắm, rất chăm sóc khách mời! Đừng miễn cưỡng bản thân ạ!"

(*chương trước tác giả viết là Phục Hưng Ngôn lọt top 3 đi quay, nhưng từ chương này lại đổi thành Tỉnh Hướng Bạch. Mình dùng raw bên wikidich nên không rõ tác giả có đổi gì bên Tấn Giang cho hợp lí chuyển cảnh giữa 2 bạn này không (bài hát này mang tên "Không có tiền mua VIP"). Bạn Tỉnh Hướng Bạch không phải là bạn Phục Hưng Ngôn, về sau cũng thống nhất người đi quay Khách đến chơi nhà với Sầm Phong là Tỉnh Hướng Bạch. Nếu các bạn muốn thì có thể comment, mình sẽ chỉnh lại nội dung chương trước để phù hợp với chương này trở đi)

Sầm Phong bị vẻ mặt cô chọc cười, nghiêm túc gật gật đầu: "Ừa, anh biết rồi."

Trong tay cô còn cầm bút kẻ mày, khẽ vẫy tay với anh: "Anh ơi cố lên nha."

Sầm Phong nói được, cũng vẫy tay với cô rồi mới xoay người đi ra ngoài. Hứa Trích Tinh ngắm nghía chiếc bút trang điểm trong tay mình, ưu thương mà buông tiếng thở dài: "Ôi chiếc bút trong tay mẹ hiền."

Bên ngoài tòa nhà, tổ tiết mục, người quay phim, và đạo diễn điều hành của《 Khách đến chơi nhà 》 đã chờ sẵn. Thấy bọn họ đi ra, đầu tiên chào hỏi lẫn nhau, lại dặn dò mấy câu về khung chương trình, sau đó bắt đầu ghi hình.

Ứng Hủ Trạch thấy thầy quay phim chủ yếu quay chân bọn họ, phỏng chừng khi phát sẽ tạo sự hồi hộp, chỉ cho người xem thấy ba cặp chân dài.

Sau khi lên xe, camera bắt đầu quay, đạo diễn điều hành ngồi ở ghế phụ, xoay người dặn dò bọn họ: "Tí nữa sẽ đưa mấy đứa tới trung tâm thương mại, mua quà tặng gia chủ. Còn một chút nữa mới tới lúc ghi hình, bây giờ có thể ngủ tiếp một lúc, chú thấy mấy đứa đều mệt rồi."

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi trại ghi hình, hòa vào làn đường chính.

Quay 《 Thần tượng thiếu niên 》 lâu như vậy tới nay, mọi người chưa từng rời khỏi trại ghi hình, khi chiếc xe dần dần đi vào nội thành, đều có cảm giác mình bị ngăn cách với thế giới này.
Ứng Hủ Trạch vịn cửa sổ xe nhìn một lúc, đột nhiên xoay người ghé vào bên tai Sầm Phong trộm hỏi: "Anh Phong, anh quen thân với cô Tiểu Hứa lắm ạ?"

Sầm Phong dựa vào đệm nhắm mắt ngủ bù, nghe vậy không mặn không nhạt mà "Ừ" một tiếng.

Ứng Hủ Trạch tiếp tục nhỏ giọng hỏi: "Thân dư nào hả anh?"

Sầm Phong nghiêng người liếc anh chàng: "Liên quan gì đến chú?"

Ứng Hủ Trạch ngẫm ngợi, hình như cũng chả liên quan gì đến mình. Quan hệ riêng tư của Đại tiểu thư chẳng lẽ mình có quyền can thiệp à? Thần tiên thả thính ai, chẳng lẽ mình có thể phát biểu ý kiến sao?

Suy nghĩ một hồi, yên lặng câm miệng.

Một giờ sau, đạo diễn điều hành ở phía trước kêu: "Dậy đi mấy đứa, chuẩn bị bắt đầu quay."

Vai trái vai phải của Sầm Phong đều bị một cái đầu dựa vào, anh nâng hai tay chụp vào trán hai cậu. Ứng Hủ Trạch và Tỉnh Hướng Bạch ngáp một cái ngồi thẳng thân mình, dụi dụi mắt.

Camera trước xe đã dựng xong, chờ cả ba tỉnh ngủ thì bắt đầu quay, đạo diễn nói: "Phía trước là trung tâm thương mại, cho ba đứa nửa giờ để đi mua quà cho chủ nhà."

Ứng Hủ Trạch muốn nói lại thôi nhìn nhìn hai người bên cạnh: "Tặng bao lì xì thật à?"

Tỉnh Hướng Bạch cực kì khờ dại gật gật đầu.

Cậu ở nước ngoài từ bé, chỉ biết phong tục tập quán nước mình là gặp nhau đưa bao lì xì, chắc là không sai đâu!

Sầm Phong quan hệ xã giao bằng không, cũng không có kinh nghiệm gì với chuyện này, trầm mặc mà gật đầu.

Ứng Hủ Trạch không còn lời gì để nói, vẻ mặt cầu cứu nhìn về phía đạo diễn: "Chúng cháu có thể đưa bao lì xì không ạ?"

Đạo diễn: "Tùy mấy đứa, chương trình của chúng ta không có quy tắc."

Vì thế tới trung tâm thương mại, Ứng Hủ Trạch cầm thẻ ngân hàng đi rút tiền, Tỉnh Hướng Bạch và Sầm Phong đi trung tâm thương mại mua vỏ bao lì xì. Thời gian còn sớm, bên trong trung tâm thương mại không có mấy người, nhưng nhạc trong trung tâm thương mại lại phát ca khúc chủ đề 《Sun and Young》 của 《 Thần tượng thiếu niên 》.

Tỉnh Hướng Bạch "Chu choa" một tiếng, quay đầu hỏi Sầm Phong: "Nhảy không anh ei?"

Sầm Phong: "?"

Tỉnh Hướng Bạch không được đáp lời cũng không xấu hổ, búng tay một cái, tự mình đánh nhịp tự mình bắt đầu nhảy.

Người buổi sáng dạo trung tâm thương mại đều là các bác gái đi mua chút đồ ăn, thấy có người nhảy, đều như thấy của hiếm lạ vây tới xem. Tỉnh Hướng Bạch cũng không cảm thấy ngượng ngùng, văn hóa nơi cậu lớn lên là biểu diễn phải có người xem, thái độ cực kì open.

Vừa nhảy vừa kéo Sầm Phong: "Hey bro, cùng nhảy đê."

Sầm Phong: "............"

Trung tâm thương mại lớn vô cùng, cũng không biết nơi bán vỏ bao lì xì ở đâu, Sầm Phong tìm cả đường, Tỉnh Hướng Bạch liền nhảy cả đường, các bác gái vây xem cũng đi theo cả đường, máy quay của tổ tiết mục cũng quay cả đường.

Vất vả lắm mới phát xong ca khúc chủ đề, Sầm Phong vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi còn chưa dứt, bài tiếp theo lại là 《Scream》.

Người phát nhạc ở Trung tâm thương mại là fan của Thần tượng thiếu niên à???

Tỉnh Hướng Bạch vẻ mặt như thấy niềm vui bất ngờ chụp vai Sầm Phong: "Oh woah, bài hát của anh nè, nhảy thoy người anh em!"

Sầm Phong chịu không nổi, giữ chặt người bán hàng đang sửa sang lại bốt hàng: "Chào anh, xin hỏi chỗ bán vỏ bao lì xì ở đâu ạ?"

Người bán hàng vừa thấy là một anh trai đẹp, cực kì nhiệt tình: "Khu B phía trước, ở bốt bán văn phòng phẩm ấy."

Sầm Phong ném lại Tỉnh Hướng Bạch vẫn còn đang lắc lư một mình theo điệu nhạc, cất bước chạy.

Có rất nhiều kiểu bao lì xì, có 'Trăm năm hạnh phúc', có 'Năm mới vui vẻ', cũng có 'Sinh nhật vui vẻ', Sầm Phong ngồi xổm kệ dưới kệ để hàng chọn rất lâu, chọn một cái 'Vạn sự như ý'.

Vừa mới ngẩng đầu, khe hở đối diện kệ để hàng có ánh đèn flash nháy lên.

Nhân viên công tác quay phim cũng phát hiện, chặn lại nói: "Đừng chụp ảnh nhé, xin đừng chụp ảnh."

Sầm Phong đứng dậy, thấy đằng sau kệ hàng là mấy cô gái. Bởi vì quên tắt đèn flash, trên mặt mấy người đều có vẻ xấu hổ, thấy anh nhìn qua, vừa kích động lại lo lắng, sôi nổi giải thích: "Anh ơi, chúng em ngẫu nhiên thấy anh ạ! Chúng em chỉ chụp một tấm thôi ạ!"

Anh cười một chút: "Không sao."

Mấy người đều che miệng la lên.

Mua xong bao lì xì, anh tìm được Tỉnh Hướng Bạch còn đang lắc lư theo điệu nhạc, tới quầy thu ngân thanh toán tiền, sau đó tập hợp với Ứng Hủ Trạch đã rút xong tiền ở cửa.

Fans chỉ theo tới cửa thì không đi theo nữa, chờ bọn họ lên xe đi rồi mới hưng phấn không thôi mà post lên Weibo: 【 buổi sáng lên dạo trung tâm thương mại mà lại ngẫu nhiên gặp được anh nhà, chắc em chớt, các chị em ơi, mau qua lím ảnh mặt mộc đây nè! 】

Ảnh kèm là hình ảnh anh nửa ngồi xổm trước container, khẽ ngước lên nhìn.

Mỹ nhân ra khỏi phòng tắm, tiên tử ngoái đầu nhìn lại, Sầm Phong ngẩng đầu.

Tuyệt mỹ.

Phong Tranh sáng sớm đã bị sắc đẹp nghịch thiên này kích thích đến kêu ầm ĩ lên:

【 mị không phải fan sự nghiệp sao? Sao càng ngày mị càng thấy mị bị chiều hư rồi? 】

【 đừng chống cự bản năng của chị nữa! Trầm luân mí em đi! Em liền ăn ngay nói thật, em muốn ngủ với ảnh 】

【 ghim ánh mắt này, ghim cái cằm này, ghim luôn anh giai này 】

【 hồi trước chuyển tập thể làm fan mẹ, tui đã biết sẽ có ngày này, mấy chị chung quy sẽ có ngày lại chuyển tập thể sang làm fan vợ thôi 】

【 không thể nào hoãn cái sự sung sướng này lại trước sắc đẹp của idol, các chị hold nổi hông? / đầu chó 】

【 đang quay Khách đến chơi nhà hở? Ui dáng anh tôi mặc đồ bình thường làm em u mê chữ ê kéo dài, em chờ phát sóng chính thức 】

......

Super Topic bởi vì bức ảnh 'một cái ngẩng đầu kinh người' mà phát nổ tập thể, không ít masternim xin cre đem về photoshop chỉnh sáng chỉnh nét, sau đó biến bức ảnh nhìn xa xa mờ ảo của idol thành một tấm poster idol ngày thường đẹp mê hồn.

Mà lúc này xe của tổ tiết mục đã chậm rãi rẽ vào một khu nhà cao cấp.

Ứng Hủ Trạch nhìn bao lì xì trong tay, đột nhiên thấy xoắn xít không dám quay tiếp. Tỉnh Hướng Bạch an ủi anh chàng: "Yên tâm, làm gì có ai không thích bao lì xì."

Xuống xe xong, đạo diễn nói cho bọn họ biển số nhà, ba người theo bảng hướng dẫn tìm một lúc, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà hai tầng.

Ứng Hủ Trạch và Tỉnh Hướng Bạch có chút lo lắng liếc nhau, sắp đến trước cửa liền lùi bước, sôi nổi nhìn về phía Sầm Phong đang đứng hờ hững, "Anh Phong......"

Sầm Phong liếc hai cậu một cái, bình tĩnh đi qua ấn chuông cửa.

Không bao lâu, cửa phòng lạch cạch mở ra. Giây đầu tiên Sầm Phong không thấy ai trước mắt, lúc ngớ ra nhìn xuống, một cậu bé khoảng bốn năm tuổi ngửa đầu, nói giọng ngây thơ hỏi: "Hôm nay các anh tới nhà em làm khách ạ?"

Sầm Phong: "......"

Ứng Hủ Trạch nhìn rất lâu, không chắc lắm nói: "............ Ờm, em là con thầy Văn à?"

Bé trai nghiêng đầu nhìn anh chàng: "Đúng vậy! Bố em là Văn Hành, em là Văn Tiểu Khả."

Văn Hành là diễn viên trẻ tuổi nhất trong nước đạt được giải thưởng ảnh đế, kết hôn xong dần dần chuyển hướng sang làm đạo diễn, đầu tư cũng rất ra gì và này nọ, địa vị ở trong giới rất cao. Vợ của ông là nữ diễn viên nổi tiếng trong giới điện ảnh Tiêu Tình, bây giờ vẫn hoạt động rất năng suất trên màn ảnh lớn.

Hai vợ chồng tuy rằng không phải thần tượng đang hot, nhưng tiếng tăm và độ nhận biết rất cao, đặc biệt là năm trước Tiêu Tình đưa Văn Tiểu Khả lên một chương trình về người thân, nên độ nổi tiếng càng cao.

Ba người cũng không ngờ được đến nhà vị gia chủ có sức ảnh hưởng lớn như vậy, đặc biệt là mở cửa ra đã gặp một cậu nhóc, đều nhất thời ngây ngẩn cả người.

Sầm Phong vẫn bình tĩnh lại nhanh nhất, ngồi xổm xuống hỏi Văn Tiểu Khả: "Ừa, bọn anh tới làm khách, bố mẹ em đâu?"

Văn Tiểu Khả nói: "Bố mẹ còn đang đi làm, phải buổi chiều mới về, bố mẹ...... Bố mẹ dặn em rồi, kêu em chăm sóc các anh, làm tốt nhiệm vụ, sẽ mua cho em Transformers to ~ như này, cao ~ như này!"

Ba người: "............"

Văn Tiểu Khả vì Transformers mà cực kì nhiệt tình: "Các anh vào nhà đi ạ!"

Ứng Hủ Trạch liếc nhân viên công tác bên cạnh một cái, thấy bọn họ đều mang bộ dạng xem kịch vui, vui sướng khi người gặp họa, liền biết mình bị hố rồi.

Tới làm khách gì chứ, rõ ràng là làm bảo mẫu chăm sóc con nít mà!

Tuy rằng nhà họ Văn có bảo mẫu ở nhà, nhưng lúc ghi hình chương trình, bảo mẫu sẽ không đi ra. Ba cậu trai còn chưa ở chung với con nít bao giờ nắm chặt bao lì xì ngồi trên sofa, có cảm giác rưng rưng bắc thang lên hỏi ông giời, bị lừa trông cháu có hời gì không.

Văn Tiểu Khả lễ phép hỏi: "Các anh muốn uống nước không ạ?"

Sao có thể để đứa bé đi rót nước, nhỡ bỏng thì làm sao. Ứng Hủ Trạch vội vàng đứng lên: "Để anh, em đưa anh vào bếp đi."

Văn Tiểu Khả nhảy nhót dẫn anh chàng đi, rót nước xong đem ra, ba người vừa mới uống một ngụm, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng trẻ con khóc.

Ba người đồng thời nhìn qua, Văn Tiểu Khả nói: "A, em trai em tỉnh rồi!"

Ứng Hủ Trạch: "Em còn có em trai à?"

Văn Tiểu Khả: "Vâng ạ, em trai em được một tuổi rồi."

Cậu nhóc lon ton chạy vào, rất nhanh lại che mũi chạy ra, "Em trai em ị đùn rồi!"

Ba người: "............"

Ứng Hủ Trạch có chút hoảng sợ nhìn Tỉnh Hướng Bạch, lại nhìn Sầm Phong, "Chúng ta...... Chúng ta sẽ không phải thay tã cho em trai nó chớ?"

Tiếng trẻ con khóc càng lúc càng lớn, Văn Tiểu Khả dậm chân lại hô một tiếng: "Anh ơi, em trai em ị đùn rồi!"

Sầm Phong hít sâu một hơi rồi đứng lên: "Đi, thay tã."

Đúng...... là thối kinh hồn.

Có sự trợ giúp của bảo mẫu, ba người thành công thay được tã cho em, Ứng Hủ Trạch cảm thấy mình chắc nửa tháng tới ăn không được ngon mất. Thay xong còn chưa được năm phút đồng hồ, đứa bé lại bắt đầu khóc.

Văn Tiểu Khả nghiêm mặt nói: "Em trai em đói rồi."

Vì thế ba người lại đi theo bảo mẫu học pha sữa bột.

Vất vả lắm mới thu phục được đứa bé này, Văn Tiểu Khả lại xoa bụng ngượng ngùng nói với ba cậu: "Anh ơi, em cũng đói rồi."

Ứng Hủ Trạch phát hiện ra, thằng nhóc này căn bản là đóng vai trêu ngươi người khác trong kịch bản: "Em cố ý đấy à?"

Văn Tiểu Khả chớp chớp đôi mắt, làm vẻ nhỏ mà có võ: "Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu thôi ạ."

Ứng Hủ Trạch và Tỉnh Hướng Bạch: "?"

Đây là xì tai phái con quỷ nhỏ này chỉnh chết bọn họ đấy à?

Sầm Phong đột nhiên chỉ vào mô hình Transformers còn cao hơn người ở góc phòng khách hỏi: "Cái kia hỏng rồi sao?"

Văn Tiểu Khả quay đầu nhìn lại, ấm ức gật gật đầu: "Hỏng rồi, em vô tình làm ngã, bây giờ không cử động được nữa. Bố mẹ nói, chỉ cần em hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, sẽ mua con mới cho em."

Sầm Phong im lặng một chút, hỏi cậu nhóc: "Nếu anh sửa hộ em thì nhiệm vụ hôm nay coi như xong nhé, thế nào?"

Hai mắt Văn Tiểu Khả sáng ngời: "Thật vậy ạ? Anh sửa được Mi Mi thật ạ?!"

Sầm Phong hơi gật đầu, đứng dậy tìm bảo mẫu hỏi mượn hộp công cụ, chậm rãi hạ con mô hình Transformers chỉ lùn hơn mình một cái đầu xuống đất, sau đó cầm tua vít vặn nắp mô hình dưới ánh mắt khó tin của mọi người, bắt đầu sửa chữa đống chip mạch dày đặc phức tạp.

Một giờ sau, anh lại vặn nắp lại, nâng mô hình dậy, lấy điều khiển từ xa ấn công tắc.

Hai mắt Transformers phát ra ánh đỏ, lại bắt đầu cử động.

Văn Tiểu Khả hưng phấn tiến lên, ôm chặt mô hình: "Mi Mi! Rốt cuộc em đã tỉnh rồi! Anh rất nhớ em!"

Sầm Phong ngồi trở lại sofa trước tổ tiết mục còn đang trợn mắt há mồm, bưng ly nước gợn sóng bất kinh hỏi: "Kế tiếp làm khách bình thường được rồi chứ gì?"

------

Edit + Beta: meomeoemlameo.

Ứng Hủ Trạch tuy rằng đã sớm nghe phòng 302 bảo Sầm Phong biết lắp ráp máy móc mô hình, nhưng vẫn luôn cho rằng chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ đơn giản, cho nên anh chàng vẫn luôn rất không rõ tại sao Chu Minh Dục lại nhớ mãi không quên với một con robot.

Mãi đến giờ phút này, anh chàng nhìn con Transformers cao sêm sêm anh chàng đang được Văn Tiểu Khả điều khiển chạy lung tung trong nhà, mới ý thức được người ngồi cạnh mình trùm sò cỡ nào.

Cái bảng mạch rối nùi mới nãy chẳng khác gì thiên thư trong mắt anh chàng.

Kẻ dốt đặc vật lý như anh chàng xin quỳ.

Tổ tiết mục lần này thiết kế chủ đề nội dung là ' Nhóc quậy và các cậu trai'. Dựa theo kịch bản, tiếp theo Văn Tiểu Khả còn phải làm đủ trò náo loạn gây khó dễ, quậy cho ba cậu trai ngay thẳng này không cách nào chống đỡ được, điên lên thì càng tốt.

Kết quả bây giờ Văn Tiểu Khả chơi với Transformers cực kì vui vẻ, mô hình trong mắt cậu nhóc không phải vật chết, mà là người bạn có sinh mệnh, cứ kêu hoài "Mi Mi", hoàn toàn quên mất kế hoạch nhiệm vụ mà bố mẹ và tổ tiết mục đưa mình.

Đạo diễn điều hành thấy ba người nhàn nhã ngồi trên sofa uống trà xem TV, nhịn không được nói: "Các cậu không nấu cơm cho Văn Tiểu Khả à? Con nít không thể đói được đâu."

Ứng Hủ Trạch hô to: "Văn Tiểu Khả, em có đói không?"

Văn Tiểu Khả chổng mông nhỏ, cũng không quay đầu lại: "Không đói ạ, em vừa mới ăn bánh quy xốp sữa và tôm rán rồi ạ!"

Tổ đạo diễn: "............"

Ý nghĩa chính của 《 Khách đến chơi nhà 》 chính là sự tương tác giữa chủ nhà và khách tới chơi, bây giờ chủ nhà một lòng một dạ chơi với Transformers, khách tới nhà tự nhiên cũng tùy ý chơi đùa.
Xem TV một lúc, ra sau vườn trêu chó một lúc, cùng chơi xếp gỗ với Văn Tiểu Khả một lát. Cuối cùng Văn Tiểu Khả còn hào phóng chia sẻ máy chơi game của mình, ba cậu trai to xác và một thằng nhóc ngồi trên sàn phòng khách hò nhau chơi game một người.

Trong bốn người, đến Tỉnh Hướng Bạch sống ở nước ngoài lâu năm còn biết chơi, ai dè Sầm Phong nhìn qua có vẻ chơi game giỏi nhất lại không biết chơi tất cả những trò như 《 Contra 》, 《 Super Mario 》, 《 Đảo phiêu lưu 》.

Ứng Hủ Trạch vẻ mặt khoa trương: "Không phải chớ anh Phong, đây là tuổi thơ của bọn em đấy! Hồi bé anh chưa chơi bao giờ à?"

Sầm Phong cầm controller thao tác Super Mario tung tăng nhảy nhót, ánh mắt nhạt nhẽo: "Chưa."

Văn Tiểu Khả hô to: "Đập vào viên gạch này, đập vào viên gạch này đi! Có nấm biến to đó!"

Sầm Phong tuy rằng lần đầu tiên chơi, nhưng rất nhanh đã chơi giỏi, nhẹ nhàng qua được mấy cửa. Bởi vì anh sửa được bạn Mi Mi của mình, Văn Tiểu Khả bây giờ cực kỳ thích anh, chẳng thèm hai anh giai kia, chỉ muốn chơi chung với Sầm Phong.

Đến giờ trưa, Ứng Hủ Trạch và Tỉnh Hướng Bạch pha sữa bột đút cho em trai của Văn Tiểu Khả, lại qua nhà ăn Trung Quốc ở ngoài khu đô thị gọi cơm hộp, còn gọi riêng cho Văn Tiểu Khả một bát chào cà rốt với gà, cực kì thuận tiện giải quyết xong bữa trưa.

Tổ tiết mục còn định lợi dụng việc nấu cơm để cho bọn họ ăn hành: "............"

Đạo diễn vô cùng đau đớn gọi điện thoại cho Văn Hành: "Thầy Văn, thầy mau về đi, Tiểu Khả bây giờ theo chân địch rồi, đã chơi điện tử với mấy đứa kia mấy tiếng rồi ạ."

Văn Hành nghe thế còn rất vui vẻ: "Mặc kệ cho bọn nó chơi đi, Tiểu Khả thích có bạn chơi chung lắm."

Đạo diễn: "......"

Lúc gần 4h chiều, hai vợ chồng mới đi làm về.

Lúc vào nhà, Ứng Hủ Trạch đang đọc truyện tranh của Văn Tiểu Khả, Tỉnh Hướng Bạch đang xem anime lồng tiếng Anh với Văn Tiểu Khả, Sầm Phong ngồi dưới đất, trước mặt có một cái rương lớn đang mở tung, bên trong tất cả đều là đồ chơi hư rụng của Văn Tiểu Khả, anh đang sửa từng món một.

Văn Hành vừa tiến vào liền nói với đạo diễn: "Thế này không ổn rồi."

Văn Tiểu Khả ngước lên, hưng phấn nhào về phía bố mẹ: "Bố mẹ! Mi Mi được anh Sầm Phong sửa rồi!"

Văn Hành bế thốc con trai lên hôn một cái: "Thế à, để bố nhìn xem."

Ba người đều đứng lên, lễ phép chào hỏi: "Chào thầy Văn, chào cô Tiêu ạ."

Tiêu Tình dịu dàng hào phóng, vẫy tay với bọn họ một cái: "Đừng khách khí, ngồi đi, buổi sáng chơi thế nào thì giờ vẫn chơi thế ấy. Mấy đứa ăn cơm chưa?"

Ứng Hủ Trạch có chút ngượng ngùng: "Ăn rồi ạ, gọi cơm hộp ạ."

Tiêu Tình thông cảm cười cười: "Là nhà cô chiêu đãi không chu toàn, buổi tối mấy đứa muốn ăn cái gì?"

Bên này đang nghiên cứu cơm chiều, bên kia Văn Hành đã nhìn xong Transformers, quay sang Sầm Phong cười nói: "Thật đúng là sửa được rồi, lợi hại quá."

Sầm Phong lễ phép mà cười một chút.

Văn Hành buông Văn Tiểu Khả xuống, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc: "Con trai, nhà mình tiết kiệm được tiền, con đã cảm ơn anh trai chưa?"

Văn Tiểu Khả vui vẻ nói: "Cảm ơn rồi ạ! Con còn mời anh trai ăn bánh quy của con, mời chơi game nữa!"

Văn Hành ngồi xổm xuống, thơm lên trán con trai một cái: "Ừ, ngoan lắm."

Lúc đứng dậy, lơ đãng nhìn thấy thiếu niên đối diện có chút ngơ ngẩn nhìn mình, ông nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"

Sầm Phong tựa như phục hồi tinh thần một chút, rất nhanh thu tầm mắt về, rũ mắt, cười rất nhẹ: "Không có gì ạ."

Ứng Hủ Trạch ở phía sau vui vẻ gọi: "Anh Phong, Cô Tiêu nói buổi tối ăn thịt nướng! Nhà thầy cô có giá nướng, tí nữa chúng mình tự nướng trong vườn!"

Sầm Phong quay đầu lại cười cười: "Được đấy."

Chọn món ăn tối xong, sẽ phải ra ngoài mua nguyên liệu. Tiêu Tình ở nhà chuẩn bị, Văn Hành lái xe đưa ba cậu trai ra siêu thị gần đó mua thịt và đồ ăn tối.

Ông là người có kinh nghiệm sống phong phú, EQ cao, khí độ vô cùng, chuyện gì cũng tán được mấy câu, nói chuyện với ba cậu trai trẻ trung cũng không có chỗ nào xấu hổ. Ông hỏi mấy chuyện trong ngành sản xuất idol mà bọn họ quen thuộc, vừa lái xe vừa cảm thán: "Thật không dễ dàng nhỉ. Ngành sản xuất này chẳng ai có thể nhẹ nhàng thành danh, các cháu cũng rất lợi hại, mười năm trước mà bảo thầy đi làm, chắc thầy cũng không có quyết tâm ấy."

Đang tám chuyện đến là hăng say, xe đột nhiên bùm bụp hai tiếng, khựng lại.

Văn Hành thử khởi động xe hai lần, nhưng không có phản ứng, vẻ mặt choáng váng cũng không biết đang hỏi ai: "Chuyện gì thế này?"

Thầy quay phim ngồi ở ghế phụ cũng mang vẻ mặt bối rối. Ứng Hủ Trạch nhào lên trước: "Xe bị hỏng ạ?"

Văn Hành đau đầu mỉm cười, lấy di động ra: "Thầy đi nước ngoài quay phim nửa năm, đã lâu không lái chiếc xe này, có lẽ bị trục trặc gì rồi. Cứ từ từ nhé, thầy gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, cứ xuống xe cái đã vậy."

Mấy người đều xuống xe.

Cũng may còn chưa vào đường chính, Văn Hành đang đứng ở phía trước gọi điện thoại, Sầm Phong đứng đằng sau ra trước xe, mở mui xe ra.

Một làn khói đen xồ ra trong nháy mắt.

Văn Hành "Aizzz" một tiếng.

Sầm Phong nói: "Không sao, để em kiểm tra một chút."

Văn Hành kinh ngạc nhìn anh: "Cậu còn biết sửa xe?"

Anh gật đầu, đã cúi người ghé vào động cơ phía dưới kiểm tra thử. Ứng Hủ Trạch và Tỉnh Hướng Bạch liếc nhau, đều chạy tới ghé sát vào xem, "Anh Phong, anh biết thật ạ? Đây cũng không phải Transformers đâu, anh cẩn thận một chút."

Sầm Phong kiểm tra hồi lâu, trên tay dính đầy dầu máy, cuối cùng ngẩng đầu nói với Văn Hành: "Vấn đề nhỏ, phao của bộ chế hòa khí bị rò rỉ, thay chiếc phao khác là được ạ."

Văn Hành theo bản năng hỏi một câu: "Cậu sửa được không?"

Sầm Phong gật gật đầu: "Được ạ, nhưng bây giờ không có dụng cụ, thầy vẫn nên tìm công ty bảo hiểm đi ạ. Hơn nữa chiếc xe này đã lâu không đi, em thấy đầu lửa phụ cũng hơi rò điện. Để phòng ngừa trường hợp bất trắc thầy vẫn nên đem tới xưởng sửa chữa ô tô kiểm tra toàn diện đi ạ."

Mọi người đều sửng sốt hô lên.

Cuối cùng Ứng Hủ Trạch đau đớn nói: "Anh Phong, sao cái gì anh cũng biết thế?!"

Có để phàm nhân như anh chàng sống nữa không!

Sầm Phong cười: "Trước kia học một chút."

Tỉnh Hướng Bạch hiếu kỳ nói: "Anh học cái này làm gì?"

Lần này anh lại không trả lời, cầm tờ giấy Ứng Hủ Trạch lấy từ trên xe xuống xoa xoa tay. Công ty bảo hiểm rất nhanh đã tới, kiểm tra thủ tục xong thì cẩu xe hỏng đi, mấy người chỉ có thể ngồi xe của tổ đạo diễn đi trung tâm thương mại.

Văn Hành còn nổi tiếng hơn ba cậu trainee, từ bác gái đi chợ cho tới người bán hàng trong trung tâm thương mại đều nhận ra, dẫn không ít người tới vây xem. Mua xong đồ ăn bốn người liền vội vàng đi về.

Lúc về đến nhà, Tiêu Tình dựng giá nướng BBQ ở vườn sau, bàn ghế đều chuẩn bị xong xuôi rồi. Trong nhà chẳng mấy khi có khách, Văn Tiểu Khả vui vẻ cực kì, hai vợ chồng đều không cho ba cậu trai tới giúp đỡ, bắt các cậu chơi chung với con trai mình, còn mình và bảo mẫu thì lấy nguyên liệu thức ăn ra sơ chế chuẩn bị.

Khi hoàng hôn buông xuống, than hoa được đốt lên, thịt xiên que đặt trên vỉ nướng phát ra tiếng xèo xèo, trên mặt rắc muối, ớt cay và thì là, mùi hương dậy mũi.

Người một nhà và ba cậu trai ngồi xuống chiếc bàn hình chữ nhật dưới tàng cây, có bảo mẫu nướng thị bên cạnh, bọn họ có thể an tâm ăn.

Có thịt có đồ ăn có rượu có đồ uống, Văn Tiểu Khả ăn một lát là no, bèn chạy theo chú chó vàng khắp vườn. Ứng Hủ Trạch cầm di động bật video ca khúc chủ đề của 《 Thần tượng thiếu niên 》 cho Văn Hành và Tiêu Tình xem, Tỉnh Hướng Bạch vừa nghe thấy bgm lại hăng hái, một hai muốn lôi kéo Ứng Hủ Trạch và Sầm Phong nhảy chay một đoạn.

Sầm Phong vốn định có chết cũng không nhảy chung với cậu ta, kết quả Văn Hành và Tiêu Tình đều vỗ tay nhiệt tình, Văn Hành còn nói: "Cậu ăn thịt nhà thầy, tiền không trả thì nhảy một đoạn trả tiền ăn đi."

Cuối cùng anh sống không còn gì luyến tiếc mà bị Ứng Hủ Trạch và Tỉnh Hướng Bạch lôi tới.

Bị bắt bán nghệ.

Cả vườn đều là tiếng cười, tiếng nói, tiếng nhạc, làn khói trắng bốc lên từ bếp nướng BBQ lượn lờ phiêu dạt trong ánh hoàng hôn nơi chân trời.

Cuối cùng ăn uống no đủ, Văn Tiểu Khả quỳ trên mặt đất ôm chú chó Golden xem phim hoạt hình, đám người lớn đều ngồi dựa trên ghế, nhìn từng ngôi sao bắt đầu lộ ra giữa tầng mây.

Hàn huyên một lát, Văn Hành đột nhiên hỏi: "Nếu không làm nghệ sĩ, các cậu sẽ làm gì?" Hỏi xong, ông cười nói: "Thầy có lẽ sẽ làm biên kịch, thầy thích viết truyện lắm."

Tiêu Tình nắm tay ông, suy nghĩ một lúc nói: "Cô chắc sẽ làm giáo viên, lúc ấy mẹ cô còn tìm xong trường cho cô rồi đấy."

Ứng Hủ Trạch gãi gãi đầu: "Chắc em sẽ học đại học như bình thường thôi ạ, bây giờ chắc vẫn còn chưa tốt nghiệp."

Tỉnh Hướng Bạch nói: "Em hẳn là đi nhảy Street Dance, sẽ không về nước."

Mọi người nói xong, đều nhất trí nhìn về phía Sầm Phong luôn rất kiệm lời. Gương mặt nhìn nghiêng của thiếu niên lạnh lùng, nhìn về bầu trời đêm xanh đen thăm thẳm đằng xa, lông mi run rẩy, hồi lâu mới thấp giọng nói: "Có lẽ em sẽ tìm một nơi không người, mở một cửa hàng sửa chữa cơ khí ạ."

Ứng Hủ Trạch cười ha ha: "Anh tìm chỗ không người mở cửa hàng thì lấy đâu ra khách chứ!"

Anh cũng cười một chút: "Đúng vậy."

Văn Hành đã gặp rất nhiều người, kiến thức rộng rãi, rốt cuộc tâm tư thâm trầm, nghĩ tới hôm nay anh vừa sửa mô hình vừa sửa xe, nghe là biết anh nói giỡn hay nói thật.

Nhưng thôi ông cũng chẳng nói gì, chỉ cầm lấy lon bia, nâng lên với Sầm Phong, cười nói: "Tiểu Phong à, sống vui vẻ một chút, còn trẻ mà, không có khó khăn nào không vượt qua được."

Sầm Phong quay đầu nhìn ông, cười gật đầu, cầm lon bia của mình cụng với ông, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Hơn 9h tối, Văn Tiểu Khả chơi suốt cả ngày ghé vào lòng Tiêu Tình ngủ thiếp đi. Chương trình cũng đến lúc kết thúc, ba cậu trai đều đứng dậy cáo biệt.

Văn Hành rất thích bọn họ, còn lưu số di động lẫn nhau, cổ vũ họ thi thật tốt, tranh thủ debut. Sau này có cơ hội, ông sẽ tìm ba cậu mời diễn nam chính trong phim của mình.

Tiễn người tới tận gara, nhìn bọn họ lên xe của tổ tiết mục xong, Văn Hành mới quay trở lại.

Ứng Hủ Trạch vịn cửa sổ xe nhìn một lát, rầu rĩ nói: "Thầy Văn tốt quá...... Em nhớ ba mẹ em."

Tỉnh Hướng Bạch nói: "Em cũng nhớ, muốn ăn sủi cảo ba mẹ làm quá."

Hai người hỏi Sầm Phong: "Anh thì sao ạ?"

Xe chậm rãi rời khỏi gara.

Anh nhìn bóng đêm như mực ngoài cửa sổ, không nói chuyện.

Qua rất lâu rất rất lâu, lâu đến độ Ứng Hủ Trạch và Tỉnh Hướng Bạch đều cho rằng anh sẽ không trả lời, bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của anh: "Anh không có bố mẹ."

Hai người cả kinh, ngơ ngác nhìn anh.

Sầm Phong thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ về, quay đầu cười cười với hai cậu, anh nói: "Anh lớn lên trong trại trẻ mồ côi."

Quá khứ từng không muốn đề cập với người khác, giờ đây hình như cũng không quá khó mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yt