Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15. Nhược vi ti bất đoạn

Ivy cúi đầu, ánh mắt giữ nguyên về phía bàn ngọc đối diện, nhưng hắn lại không thể kìm chế nổi mồ hôi đang tụ trên trán, từng hạt rơi như mưa xuống đất.

Căn phòng hơi chòng chành do đêm nay biển động, sóng vỗ lên mạn thuyền làm mấy tập tài liệu nằm trên bàn ngọc hơi xê dịch, nhưng nhanh chóng đã được một bàn tay đeo găng đen giữ lại.

Ngọn đèn dầu đặt ở bàn lập loè thứ ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi giữa màn đêm, nhuộm lên mái tóc xanh óng tựa biển cả của người đàn ông bên cạnh. Hắn ta chống tay lên trán, nghiêng đầu duyệt công văn, thuần thục dùng bút mực đỏ gạch lên giấy trắng,

Không gian rơi vào tịch mịch, cũng không biết mất bao lâu người đàn ông đó mới ngẩng lên hỏi:

- Ivy, báo cáo.

Tên hạ nhân vội ngẩng đầu, khoé mắt đỏ hoe chảy nước, gân xanh trên trán nổi rõ như sắp vỡ.

- Bẩm chủ tử, thuốc phát huy tác dụng rất tốt. Thực sự đau đến từng khúc xương.

Dottore gật đầu hài lòng, đặt bút lông lên trên nghiên mực, vươn tay cầm lọ thuỷ tinh trong suốt hình bán nguyệt vứt về phía kẻ hạ nhân.

Ivy luống cuống vươn người tới để chụp lấy, hấp tấp mở nắp ra để tu một hơi.

Hắn tự biết bản thân giữ chức Tổng Đốc mà lại để sự vụ tháng trước xảy, khiến Dottore đại nhân bị Quan Chấp Hành Balladeer lừa một vố đau, lúc sau còn giết vô số anh em trong quân khu, tất cả xứng đáng với tội chết.

Vì vậy vào lúc chập tối, khi Dottore đại nhân truyền khẩu dụ bảo hắn vào trong buồng, hắn đã chấp nhận số phận sẽ không thể sống sót quay ra.

Nhưng thật không ngờ, Dottore cũng không hề để hắn được chết dễ dàng.

Ngài ấy yêu cầu Ivy uống một lọ thuốc màu đỏ, và chie trong vài giây sau, phần chân của hắn bắt đầu đau nhức. Dần dần, hai chân của Ivy trong thoáng chốc nhũn ra thành một đống bầy nhầy hôi tanh, thịt mỡ trộn lẫn vàng vàng đỏ đỏ, xương trắng chảy xì xèo, tràn ra cả một góc phòng. Từ phần hông của hắn kéo đến eo thì có khá khẩm hơn một chút, lớp da bị cháy toả ra mùi hương như thịt lợn gác bếp, mỡ bên dưới thi nhau túa ra liên tục, cột sống gãy ra từng khúc.

Hắn đã phải chịu cơn đau đớn này hơn một canh giờ, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của đại nhân Dottore, Ivy không dám phát ra một tiếng kêu, vẫn phải cố giữ tư thế thật thẳng để chịu sự phán xét tiếp theo.

"Không biết thứ thuốc này sẽ là gì đây."

Ivy vừa suy nghĩ vừa tu thứ thuốc màu đen xuống cổ họng.

Trong thoáng chốc, Ivy ngạc nhiên nhận ra cơn đau tê dại của cơ thể chấm dứt. Hắn chớp mắt nhìn xuống bên dưới, nhận ra cơ thể mình đã lành lặn lại từ lúc nào, như thể đống chất lỏng bầy nhầy ban nãy hoàn toàn không tồn tại.

Dottore hài lòng nhìn tên hạ nhân, giải thích:

- Mọi thứ đều chỉ là ảo giác của chính ngươi.

Ivy sợ đến run rẩy hai chân, vội lập tức quỳ xuống:

- Đại, đại nhân tha mạng. Từ bây giờ tôi sẽ cố gắng dốc hết sức lực, không từ gian khổ.

Dottore xua tay, thản nhiên đáp:

- Hết sức hay không, ta tự biết. Còn hiện tại thì mau truyền người đưa cả hai loại thuốc này cho Balladeer, yêu cầu hắn buổi sáng uống thuốc độc, buổi tối uống thuốc giải, liên tục như vậy trong 15 ngày.

Ivy gật đầu.

Hoá ra đại nhân Dottore không phải hạng nhẫn nhục. Đại nhân Balladeer đã tát vào mặt ngài ấy một vố đau như vậy, ngài ấy đương nhiên sẽ có cách để trả lại cho kẻ thù gấp trăm ngàn lần. Huống hồ đại nhân Balladeer từ lâu đã có trách nhiệm phải thử độc dược mới do đại nhân Dottore điều chế, tự nhiên sẽ có lý do chính đáng để tính sổ.

Còn việc ngài ấy tha mạng cho Ivy, quả thật đúng là phúc tổ 8 đời nhà hắn.

Ivy phủi áo để đứng dậy, lễ phép hỏi:

- Chủ tử còn gì phân phó nữa không ạ?

Dottore gật đầu, lấy ra một cuộn giấy từ sau từ tủ bên dưới chân. Hắn chỉ vào cuộn giấy đó mà dặn dò:

- Đưa thứ này cho tên nhóc Kazuha vào mấy ngày Balladeer thử thuốc.

Ivy định chỉ im lặng mà tuân theo, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được thắc mắc.

- Chủ tử vẫn đề phòng tên nhóc Kazuha ư? Nghe đám binh lính nói đại nhân Balladeer vẫn hứng thú với nó kể từ đợt trộm long tráo phụng tháng trước, khả năng cao chỉ là kế nguỵ binh mà thôi.

Dottore bật cười, giọng trầm ấm như âm thanh tù và mỗi đợt lễ tết.

- Đúng, có khả năng chỉ là nguỵ binh.

Hắn nhìn xuống dấu chấm đỏ tươi trên nền giấy trắng mà ban nãy bản thân vô tình tạo ra, trào phúng nhận xét:

- Nhưng thằng nhóc đó vẫn là quân cờ đắt giá của ta. Muốn thu phục Balladeer thì không thể thiếu nó.

----****----

Kazuha ngồi cạnh dòng suối nhỏ, im lặng nhìn đáy nước, đôi lúc sẽ thấy hình ảnh phản chiếu của vầng trăng trở nên méo mó do lực đạo nước chảy thay đổi.

Ban nãy sau khi Scaramouche rời đi, Kazuha không biết nên làm gì để trải qua hết buổi tôi, nên quyết định sẽ khỏi cảng Liyue để đi tản bộ một chút, cũng là cơ hội để cậu sắp xếp lại duy nghĩ trong đầu. Chớp mắt một cái, đã thấy bản thân đang ở gần dòng suối ở Minh Ôn Trấn.

- Scaramouche....

Kazuha bất giác nói ra cái tên của vị công tử đó.

Công bằng mà nói, cậu đã đi qua vô số vùng đất, gặp không thiếu những mỹ nhân, từ xinh tựa hoa lan, đến yêu kiều thiết tha, có người còn đẹp đến chói mắt.

Nhưng đời này, Kazuha chưa từng thấy ai có vẻ ngoài mỹ lệ như công tử Scaramouche. Cậu biết dùng từ đó để miêu tả một nam nhân sẽ là xúc phạm, nhưng sáng hôm cậu thức dậy ở trên chiếc giường lạ, suy nghĩ đầu tiên cậu có khi nhìn thấy Scaramouche chính là lòng ngưỡng mộ cái đẹp.

Kazuha lấy chuỗi hạt giai nam mà Scaramouche đã tặng cậu, nhẹ nhàng xoa vào mặt Phật châu.

Ngài ấy thờ Phật sao?

Kazuha không phải người mang quá nhiều niềm tin vào các vị thần, có lẽ do vị thần cai quản Inazuma đã làm cậu thất vọng đến mức tuyệt vọng, khiến cậu phải rời khỏi quê hương để phiêu bạt khắp nơi.

Cậu thà tin vào nỗ lực của bản thân, còn hơn là mù quáng tin vào sự phán xét của một vị thần nào đó.

Trong lúc Kazuha suy tư, bàn tay vô tình chạm nhẹ vào mặt của Phật châu.

Vài tích tắc sau, một bóng đen bỗng dưng xuất hiện ngay trước mặt Kazuha, làm cậu nhảy dựng lên,

- Là ta.

Scaramouche nói, rồi nhanh chóng giữ lấy bên tay đang toan ruốt kiếm ra khỏi bao của Kazuha.

Lồng ngực của Kazuha phập phồng lên xuống, vẻ cảnh giác trong mắt của cậu dần nhạt đi sau khi nhận ra người trước mặt là Scaramouche.

Cậu hơi lúng túng tra kiếm vào vỏ, nói:

- Sao ngài tự dưng lại xuất hiện vậy? Làm tôi tưởng có kẻ địch muốn tập kích.

Scaramouche đáp:

- Chẳng phải em gọi ta ư?

Kazuha hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn nam nhân trước mặt. Sau đó cậu cúi xuống để ý bàn tay của bản thân, nhận ra quả thật có lẽ mình đã gõ vào mặt của Phật châu ba lần.

- Không ngờ ngài thực sự đến...

Kazuha mơ hồ nói.

Scaramouche im lặng không đáp.

Do Scaramouche đang đứng ở nơi ngược sáng với ánh trăng, nên Kazuha không thực sự nhìn rõ được vẻ mặt của ngài ta. Vì không biết được ngài ta đang nghĩ gì, cậu cũng không thể tìm ra được chủ đề để nói.

Nhưng Kazuha chắc chắn một điều, tâm tình ngài ấy đang không tôt

Trong thoáng chốc khung cảnh xung quanh lại rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng nước chảy và âm thanh lá đập vào nhau lạo xạo.

Cuối cùng, Scaramouche cất chất giọng mềm mại lên:

- Nếu không có vấn đề gì thì ta đi đây.

Nói rồi, hắn toan xoay người bỏ đi.

Kazuha thấy vậy, vội đi tới nắm lấy tay Scaramouche.

Scaramouche: ?

Kazuha: ?

Kazuha nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh đến váng tai, đến khi nhận ra thì đã thấy bàn tay của mình ngang nhiến nắm lấy bàn tay của ngài ấy.

Scaramouche cũng ngạc nhiên không kém, cảm nhận được lực nắm mạnh mẽ của đứa nhỏ, và cả cảm giác ấm áp của da thịt con người.

Kazuha khẽ hít một hơi, nhỏ giọng hỏi:

- Hôm nay ngài dùng bữa chưa?

Scaramouche mím chặt môi, ánh mắt tím loé ra thứ ánh sáng kỳ dị. Hắn chậm rãi đáp:

- Rồi.

Kazuha ồ lên một tiếng, đề nghị:

- Nếu ăn rồi thì sẽ đầy hơi, ngài có muốn tản bộ cho tiêu cơm với tôi không?

Scaramouche nheo mi, quan sát đứa nhỏ đứng cạnh mình. Thứ tâm tư thuần khiết như vậy, làm gì có chuyện hắn không nhận ra.

Có vẻ thằng nhóc Kazuha đã nhận ra thái độ mệt mỏi của hắn, nên muốn dỗ dành hắn bằng mấy câu nói không đầu không cuối. Cũng giống như lần trước, nó sẵn sàng lau dọn cơ thể nhớp nhúa cho hắn, vừa làm vừa nói linh tinh khiến hắn đau đầu váng tai.

Lần đó hắn có chút nghi ngờ sự chân thành của nó, nhưng nhìn cách nó vẫn một mực để ý đến cảm xúc của hắn kể cả khi đã quên hết ký ức như vậy, có vẻ đây chính là bản chất thật của Kazuha.

Kazuha nín thở nhìn Scaramouche, thầm tính toán nên làm gì nếu ngài ta từ chối.

Scaramouche im lặng thêm vài giây, sau đó rút nhẹ cổ tay ra khỏi lực nắm của Kazuha. Kazuha còn đang bối rối không biết nên làm gì, định lên tiếng giải thích bản thân không có ý xấu, Scaramouche lại nhẹ chạm lên cần cổ của cậu, rồi kéo cậu về phía lồng ngực của mình.

- Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.

Scaramouche nhỏ giọng nói.

Kazuha tựa đầu vào ngực áo của Scaramouche, cảm nhận được hương thơm hoa lê nhàn nhạt trên y phục ngài ta, thoáng chốc đó làm máu toàn thân của Kazuha tông thẳng lên não. Cậu lúng túng muốn rời đi, nhưng Scaramouche lại vòng tay ra sau lưng cậu, ôm cậu càng thêm chặt.

- Em ghét ta sao?

Scaramouche hơi nhếch miệng, tựa một bên sườn mặt lên mái tóc trắng của Kazuha, lồng ngực hơi rung lên vì cười.

Kazuha đỏ mặt, lí nhí:

- Ngài, ngài đừng trêu tôi nữa.

Scaramouche trầm ngâm, giống như rất nghiêm túc suy nghĩ về câu nói của Kazuha. Sau đó hắn nhỏ nhẹ nói:

- Ai bảo ta trêu em? Là ta mệt, nên mới muốn dựa vào em.

Kazuha muốn cãi, nhưng sợ lại cãi không nổi, dù sao người này rất giỏi nói ra mấy câu làm cậu xấu hổ. Vì thế cậu đành mặc cho Scaramouche muốn làm gì thì làm, nhưng vẫn thắc mắc:

- Tại sao ngài lại mệt?

Scaramouche ôm cơ thể mềm mại của đứa nhỏ trong lòng, trầm lặng nghĩ ngợi. Lúc sau, hắn mới lựa lời để đáp:

- Cố nhân của ta có vẻ vẫn còn.

Kazuha hô lên một tiếng:

- Vậy chẳng phải việc tốt ư?

Scaramouche nhạt nhẽo đáp lại:

- Nói là tốt sẽ tốt, nói là xấu sẽ xấu.

Kazuha có cảm giác nghẹn lời. Giải thích gì mà kỳ cục vậy? Đây chẳng phải không muốn nói cho cậu biết ư?

Cậu thở dài:

- Tôi không biết tình hình thực tế ra sao, nhưng nếu khiến ngài mệt mỏi như vậy ắt là chuyện lớn. Nên ngài nhớ phải ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giấc, vậy mới có sức làm việc.

Scaramouche nghiêng đầu nhìn Kazuha. Đúng như hắn dự đoán, thằng nhóc sẽ lải nhải về việc hắn phải tự chăm sóc cho bản thân.

Hắn cười cười, ái muội hỏi:

- Em lo cho ta sao?

Kazuha ủ rũ quay đi, che đi vẻ xấu hổ trên mặt:

- Tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm mà.

Scaramouche lại tiếp tục trầm mặc, lúc sau bàn tay đang đặt sau lưng Kazuha siết càng thêm chặt:

- Ừ, ta biết em rất thích ta.

Kazuha khóc không ra nước mắt, xấu hổ đến mức mặt đỏ như cà chua. Tên này không trêu cậu sẽ không chịu nổi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top