Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Mùi, âm thanh, thẩm mỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, liền cúi đầu, nhìn một màn "kì huyễn" trong phòng khách mù mờ.

Mà Tiểu Bạch Trì từ buồn ngủ đã hoàn toàn tỉnh bắt đầu nghi ngờ mình có phải còn chưa tỉnh hay không.

Giơ tay, Bạch Trì hung hăng nhéo má mình một chút, nhéo ra một vết đỏ còn phải hít ngược một hơi -- đau quá!

Triển Chiêu nghe động tĩnh cũng phục hồi tinh thần, xoay người, nhanh chân chạy.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu chạy đi như một trận gió, thật ra rất kinh ngạc -- lần đầu tiên nhìn thấy con mèo nhà mình mau lẹ như thế, lúc thí nghiệm thể năng có biểu hiện này thì tốt quá. . . . . .

Triển Chiêu vọt nhanh vào phòng, lại vọt nhanh ra, cầm di động định vừa quay vừa xuống lầu.

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng bắt lấy điện thoại, không phải không cho Triển Chiêu quay, mà người kia cầm di động vừa quay vừa xuống lầu, khả năng có thể an toàn đi xuống dưới lầu mà không phải lăn xuống rất thấp.

Bạch Ngọc Đường đơn giản giúp anh quay, cho anh và Bạch Trì đi xuống trước.

Triển Chiêu và Tiểu Bạch Trì cùng xuống lầu, Bạch Ngọc Đường cầm di động, vừa quay vừa xuống dưới.

Triển Chiêu chạy đến bên người Triệu Tước, cùng quan sát bốn người trong phòng khách.

Tình hình trước mắt khá là khó hiểu.

Đầu tiên, bốn người này, Bạch Cẩm Đường, Triệu Trinh, cặp song sinh, là kiểu người khó thôi miên nhất, dù cả Triển Chiêu và Triệu Tước ra tay, cũng rất khó một lần đồng thời thôi miên bốn người này.

Thế nhưng bốn người này lại vì xem một bức tranh mà bị thôi miên đồng thời.

Nhưng vấn đề là vừa nãy tất cả mọi người đều đã xem tranh nha! Ở văn phòng, bức tranh vẫn đặt trên bàn làm việc, Tiểu Bạch Trì ngồi thật lâu ở ngay bên cạnh bàn, cũng không trúng chiêu.

Tình hình cục trưởng Bao cũng giống vậy, ngay cả Triệu Tước cũng chưa thôi miên được ông, thì ông là như thế nào bị một bức tranh thu phục cơ chứ?

Mặt khác, mấy người này bị thôi miên rồi hành động cũng rất kỳ quái.

Cục trưởng Bao quét tước vệ sinh.

Cặp song sinh chơi trò chơi.

Đại ca xem báo.

Triệu Trinh pha cà phê.

Quả thật là không thể tưởng tượng được!

Nếu nói cục trưởng Bao quét tước vệ sinh là do tiềm thức, tiềm thức của cặp song sinh là chơi trò chơi còn chưa tính, của Bạch Cẩm Đường vậy mà lại là xem báo sao?!

Dựa theo bản tính Bạch đại ca, không phải nên là ôm Công Tôn ân ân ái ái sao?

Tiềm thức của Triệu Trinh tốt xấu gì cũng nên là biến ảo thuật hoặc là đùa giỡn Tiểu Bạch Trì các kiểu gì đó, vì sao lại là pha cà phê?

Triển Chiêu hỏi Triệu Tước, "Liên tục bao lâu rồi?"

Triệu Tước nhìn nhìn đồng hồ, bày tỏ, "Hai mươi lăm phút."

Triển Chiêu há to miệng -- giằng co lâu như vậy? Tức đã bị thôi miên sâu rồi sao?

Bạch Ngọc Đường cầm di động, cũng đi tới bên người Triển Chiêu, vừa tiếp tục quay, vừa hỏi, "Tiếp theo thì làm gì bây giờ?"

Bạch Trì hỏi muốn đánh thức bọn họ hay không, kết quả Triển Chiêu và Triệu Tước cùng lắc đầu -- không nhé!

Bạch Ngọc Đường và Bạch Trì đều nhìn hai người bọn họ -- vì sao?

Triển Chiêu và Triệu Tước cùng nhau gật đầu -- tài liệu nghiên cứu thật tốt!

Bạch Ngọc Đường cạn lời, đưa điện thoại cho Bạch Trì, để cậu cầm giúp.

Bạch Trì bĩu môi cầm di động, dựa theo chỉ thị của Triển Chiêu và Triệu Tước, quay rõ ràng, không được động đậy không được phát ra tiếng!

Lisbon đi đến bên người Tiểu Bạch Trì, ngồi liếm lông, nhóm động vật họ mèo khác nhìn trong chốc lát có lẽ cũng quen, liền tự đi ngủ.

Lỗ Ban có lẽ đã đói bụng, thấy Bạch Ngọc Đường đi lên, tới đây dụi chân anh đòi ăn, còn "meo" một tiếng.

Kết quả Triệu Tước và Triển Chiêu cùng nhau hô với nó, "Suỵt!"

Sợ tới mức Lỗ Ban nhanh chóng chạy tới bên người Lilia trốn đi.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu và Triệu Tước "giờ thì đừng hỏi bố mày là ai", buông tay -- đừng náo loạn nữa! Nhanh chóng nghĩ biện pháp!

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, chọc chọc Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường, gọi điện thoại cho nhóm Triệu Hổ."

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ đồng hồ báo thức, ý là -- mới bốn giờ. . . . . .

"Xem cậu ấy và Mã Hán có trúng chiêu hay không." Triển Chiêu nói, "Còn cả Lạc Thiên."

Bất đắc dĩ, vì an toàn của cấp dưới, Bạch Ngọc Đường đành phải đi gọi điện thoại.

Kết quả, đánh thức mấy người không nói, ngay cả người nhà đối phương cũng bị đánh thức, bị ghét bỏ đủ kiểu. Bạch Ngọc Đường cũng không phải rất muốn tám xem bọn họ khi nào thì ở cùng nhau như vậy, đành phải nói Lỗ Ban ấn nhầm di động, nhanh chóng cúp điện thoại.

Đi xuống lầu, Bạch Ngọc Đường nhún vai với Triển Chiêu -- mấy người kia một chút sự tình cũng không có.

Triệu Tước tò mò hỏi, "Chú bé Ngốc kia cũng không trúng chiêu sao?"

Bạch Ngọc Đường mờ mịt -- chú bé Ngốc?

Triệu Tước giơ tay vuốt cằm, "Thú vị."

Lúc này, Bạch Trì đang cầm di động đột nhiên nhìn chằm chằm cặp song sinh. . . . .

Tiểu Đinh thắng trận đấu, Đại Đinh ở đó hối hận vừa rồi nên sút vào gôn luôn a, chuyền cái gì mà chuyền. . . . . .

Bạch Trì tự nhiên cảm thấy một màn này hình như đã từng thấy.

"A!" Bạch Trì bỗng nhớ đến, "Này. . . . . . Giống hệt tình cảnh buổi tối ngày đó!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại nhìn cậu -- ngày nào cơ?

"Hình như là chủ nhật tuần trước, ăn xong cơm chiều cặp song sinh cũng chơi thực tế ảo, kết quả Tiểu Đinh phút tám mươi lăm tuyệt sát Đại Đinh, lúc đó một phút cuối cùng Đại Đinh vốn có thể sút vào gôn kết quả anh ấy lại chuyền bóng, còn chuyền cho Benzema. . . . . ."

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, cũng không biết nên khinh bỉ ai nữa.

Ký ức của Bạch Trì chắc chắn không sai, Triển Chiêu hỏi cậu, "Vậy đấu xong thì sao?"

"Tiểu Đinh nói mình thắng 227 trận, thua 175 trận gì gì đó, thắng áp đảo, còn nhảy dựng lên uốn éo một hồi. . . . . ."

Bạch Trì chưa nói xong, quả nhiên, Tiểu Đinh nhảy lên vừa uốn éo vừa nói mình toàn thắng Đại Đinh các kiểu các thể loại. . . . . .

Triệu Tước và Triển Chiêu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn -- tái hiện ký ức!

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ đến, "Cục trưởng Bao trước đó hình như cũng đã quét tước vệ sinh cả một lầu . . . . . ."

Bạch Ngọc Đường nói xong, thấy cặp song sinh thu thập đồ đạc, như không có việc gì trở về phòng.

Bạch Ngọc Đường đuổi theo lên lầu liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy cặp song sinh đều tự về phòng, ngã đầu đắp chăn, vù vù ngủ.

Bạch đội trưởng vuốt trán đi tới, ra hiệu với Triển Chiêu -- về ngủ rồi.

Triệu Tước nghi hoặc, "Đây là trạng thái mộng du tiêu chuẩn, hơn nữa tình huống như này, chỉ có thể xuất hiện khi tinh thần bị rối loạn nghiêm trọng. . . . . ."

Lúc này, Bạch đại ca đột nhiên buông báo xuống, tất cả mọi người nhìn anh, tưởng anh cũng muốn đi ngủ.

Nhưng ai ngờ Bạch Cẩm Đường lại ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm mấy người phía trước.

Thật lâu sau, Bạch Cẩm Đường đột nhiên hỏi, "Sao anh lại ở trong này?"

Mọi người ngẩn người.

Triển Chiêu hỏi, "Đại ca, anh tỉnh rồi?"

Ánh mắt Bạch Cẩm Đường lúc này rõ ràng là trạng thái tỉnh, nhìn nhìn trái phải, mặt hoang mang, hiển nhiên không biết mình vì sao ngồi trên sô pha, rõ ràng đang ôm Công Tôn ngủ a. . . . . .

Nghĩ nghĩ, Bạch đại ca liếc về phía Triển Chiêu và Triệu Tước có hơi "Khả nghi".

Triển Chiêu vội vàng lắc đầu, bày tỏ -- không phải chúng tôi a!

Bạch Cẩm Đường nhìn đến Bạch Trì đang quay phim, liền đứng lên muốn nhìn xem vừa rồi đã xảy ra cái gì.

Nhưng lúc anh đứng lên, lại đụng rớt điều kiển cầm tay trên tay vịn sô pha, vừa rồi Đại Đinh tiện tay đặt ở đó, cạch một tiếng.

Sau tiếng rớt này, Triệu Trinh đang pha cà phê đột nhiên bất động.

Sửng sốt trong chốc lát, Triệu Trinh ngẩng đầu, trong mắt cũng là hoang mang -- xảy ra chuyện gì?

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đã tỉnh hết.

Triển Chiêu và Triệu Tước hưng phấn chà xát tay, hay quá! Một người là tự nhiên tỉnh một người là bị đánh thức, oa! tư liệu sống A và B mới mẻ!

Triệu Tước vỗ vỗ tay, trong phòng khách đèn cảm ứng liền sáng lên.

Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh còn mặc áo ngủ, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng có chút mơ hồ.

Lại nói, hai người bọn họ bình thường còn ghê gớm hơn cả cục trưởng Bao, cũng coi như "oai phong một cõi" nhiều năm như vậy, chưa từng bại, ai ngờ hôm nay cũng lật thuyền trong mương.

Xem video Bạch Trì quay, hai người đều có chút không nhịn được.

Bạch đại ca vẫn còn ổn, chỉ có bọn em trai thấy, Công Tôn không thấy, cùng lắm thì dùng vũ lực uy hiếp ép hai đứa nó xóa video thôi.

Triệu Trinh còn có chút xấu hổ, Tiểu Bạch Trì đã quan sát toàn bộ hành trình còn quay lại nữa.

Bạch Trì vừa rồi rất lo lắng, hiện tại thấy Triệu Trinh vò đầu, cũng che miệng cười.

Bạch Cẩm Đường nghĩ nghĩ, nhìn hai bức tranh còn dựa vào bàn trà kia, hỏi, "Là do mấy bức tranh đó tạo nên?"

"Có thể." Triển Chiêu hỏi hai người, "Hai người khi nhìn thấy bức tranh này thời có cảm giác gì?"

Triệu Tước và Triển Chiêu bắt đầu "Phỏng vấn" hai "Ca bệnh".

Bạch Ngọc Đường và Bạch Trì cầm di động, gọi cặp song sinh.

"Không có cảm giác gì đặc biệt a. . . . . ."

Triệu Trinh và Bạch Cẩm Đường đều lắc đầu.

Triển Chiêu nói hai người họ miêu tả suy nghĩ chi tiết.

"Ờ, bức tranh quá xấu."

"Có thế này thôi mà cục trưởng Bao cũng lật thuyền được sao?"

"Nhìn thật bình thường a."

"Bức tranh quá xấu."

Hai người nói xong lại nghĩ nửa ngày, cùng nhau gật đầu, "Bức tranh quá xấu!"

Triển Chiêu có chút cạn lời, cứ phải luôn miệng chê xấu vậy sao?!

Triệu Tước cũng cười xấu xa, "Cho nên không phải thôi miên, biết đâu là nguyền rủa thì sao."

Bạch đại ca và Triệu Trinh đều ủ rũ.

Lúc này, nghe trên lầu truyền đến , "Đờ heo! Má ơi trúng tà ! . . . . . . %@#&@#"

Cặp song sinh có lẽ đã xem video Bạch Trì quay, bởi vì quá độ khiếp sợ bắt đầu chửi tục.

Gọi luôn cặp song sinh đang hùng hùng hổ hổ xuống dưới.

Triển Chiêu và Triệu Tước tiếp tục hỏi hai người cảm nhận khi xem tranh.

Kết quả biểu đạt cũng giống với Bạch đại ca và Triệu Trinh, đều cảm thấy bức tranh thật xấu, đồng thời cũng thấy tranh này không có gì quá cao siêu, thoạt nhìn thật bình thường.

Bạch Ngọc Đường và Bạch Trì đều gật đầu -- xem ra là nguyền rủa thật rồi, ai bảo mấy người bất kính với hai bức tranh.

Triển Chiêu tiếp tục lấy ra máy tính bảng trước đó anh phỏng vấn cục trưởng Bao, ghi chép triệu chứng của bốn "Ca bệnh".

Cặp song sinh vừa nãy hoàn toàn chưa tỉnh, sau khi bị đánh thức, đều không có ký ức gì, cũng không nhớ rõ chuyện xảy ra.

Đại Đinh Tiểu Đinh hiện tại có điểm nghi ngờ cuộc sống, cảm thấy như vậy cũng quá nguy hiểm, nếu hơn nửa đêm thức dậy làm gì đó trái pháp luật loạn kỉ cương thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó bị bắt rồi cũng không biết mình phạm tội gì.

Mà Bạch Cẩm Đường là tự nhiên thức tỉnh, Triển Chiêu nói anh cố nhớ lại vì sao tỉnh được, trong một khắc tỉnh táo lại kia, có cảm giác gì.

Bạch đại ca cẩn thận nghĩ nghĩ, nói, hình như ngửi thấy một mùi.

"Mùi?" Triển Chiêu hỏi, "Mùi cà phê?"

Bạch Cẩm Đường lắc đầu, "Không phải, càng giống mùi hoa hơn."

"Hoa gì?"

Hỏi cái này như muốn lấy mạng Bạch đại ca luôn, anh làm sao biết được hoa gì, bất quá, Bạch Cẩm Đường nói anh không phải lần đầu tiên ngửi được mùi này, hình như vừa rồi đã ngửi thấy, còn là ngửi thấy ở nhà.

"Ở nhà?"

Mọi người bắt đầu tìm chung quanh.

"A!" Bạch Trì đột nhiên từ trong túi rút ra một bao khăn giấy, hỏi Bạch đại ca, "Là mùi này sao?"

Bạch Cẩm Đường nhận đến ngửi ngửi, gật đầu, nói chính là mùi này.

Bạch Trì nói này giấy ăn là vừa nãy Mã Hân cho, Mã Hân nói đi siêu thị mua giấy lấy nhầm loại, không mùi thành có mùi, phòng pháp y không thể dùng khăn giấy có mùi, cho nên đưa hết giấy cho Bạch Trì.

"Mùi lạ. . . . . ." Triển Chiêu và Triệu Tước nhỏ giọng thảo luận.

"Bởi vì mùi lạ xuất hiện ở hoàn cảnh quen thuộc mà vốn dĩ không nên tồn tại."

"Cho nên mới tỉnh lại?"

"Mùi nhẹ như vậy, năng lực kháng quấy nhiễu vẫn rất mạnh!"

"Quả nhiên là thể chất cực khó thôi miên a."

Triệu Trinh nói anh là vì nghe thấy âm thanh, còn rất vang , giống như phóng đại lên, còn có tiếng vang.

Đồng thời, Triệu Trinh cũng nói mình ngửi được mùi, chính là mùi giấy ăn kia.

Triển Chiêu và Triệu Tước lại nhìn cặp song sinh -- hai người ngửi được mùi gì không?

Cặp song sinh vẫn mang biểu cảm "Tôi là ai, tôi ở đâu, đã xảy ra cái gì?", quả nhiên người có thần kinh thô, vào trạng thái mộng du cũng thô.

Tiểu Đinh đang cảm khái mình trong mơ mà kỹ thuật đá banh vẫn pro như cũ!

Vốn kế hoạch muốn nghỉ ngơi một đêm của Bạch Ngọc Đường đã ngâm nước nóng, tới sô pha ngồi xuống, gác chân, nhìn Triển Chiêu và Triệu Tước đang nhiệt liệt thảo luận học thuật, "Vậy kết quả rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?"

Hai người giơ tay chỉ tranh.

Bạch Ngọc Đường nâng tay quơ quơ, ý bảo -- biết là tranh rồi, tiếp tục!

Triển Chiêu và Triệu Tước liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp tục giơ tay chỉ tranh.

Bạch Ngọc Đường cào tóc mình, bất đắc dĩ thở dài ra một hơi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xe, hai chiếc xe lái vào, Triệu Hổ và Mã Hán tới.

Hai người xuống xe thăm dò nhìn nhìn vào trong phòng khách trước, thấy đèn đuốc sáng trưng, vội vàng chạy vào.

Nhà của hai người họ vốn ngay bên cạnh, nửa đêm nhận được cuộc điện thoại không hiểu gì cả của Bạch Ngọc Đường, đều ngủ không được, Lạc Thiên cũng gọi tới hỏi tình hình.

Hai người bèn qua nhìn xem có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Nghe nói trong nhà bốn người có "năng lực chống đả kích" mạnh như vậy mà trúng chiêu, Triệu Hổ không khỏi có chút lo lắng cho mình, "Không phải chứ. . . . . . Tranh này trâu bò như vậy a? Em đây hiện tại đang tỉnh hay đang mơ?"

Triệu Tước nhìn Triệu Hổ -- chú bé Ngốc đưa ra một vấn đề triết học!

Triển Chiêu liền hỏi, "Hai người vừa rồi đã xem hai bức tranh này rồi chứ?"

Hai người đều gật đầu.

"Có cảm giác gì?"

Triệu Hổ và Mã Hán nghĩ nghĩ.

Triệu Hổ nói, "Ờ. . . . . . Thì, cũng không có cảm giác gì."

Mã Hán cũng gật đầu.

"Không thấy xấu sao?" Triển Chiêu hỏi.

Hai người nhún vai, nói nhìn không ra đẹp xấu, dù sao hai người bọn họ cũng không hiểu.

Ánh mắt Triển Chiêu đột nhiên sáng rực, nhìn Triệu Tước bên cạnh.

Triệu Tước cũng có biểu cảm y chang, hình như rất hưng phấn.

Hai người cùng nhau hỏi Bạch Ngọc Đường và Bạch Trì, "Có cảm thấy bức tranh này xấu không?"

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, "Ờ. . . . . . Cũng vậy à, không có cảm giác gì đặc biệt."

Bạch Trì cũng gật đầu.

Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh bày tỏ, hai người họ cảm thấy thật xấu, là cảm giác nhịn không được rất muốn khinh bỉ.

"Chẳng lẽ có liên quan đến thẩm mỹ?" Bạch đại ca nói xong, đột nhiên đứng lên, "Nguy rồi, vừa rồi Công Tôn cũng nói xấu. . . . . ."

Nói xong, Bạch đại ca nhanh chóng chạy lên lầu.

Mọi người trùng trùng điệp theo sau.

Mở cửa ra, chỉ thấy Công Tôn đang ngồi ở trên giường, hình như là mới vừa tỉnh.

Bạch Cẩm Đường nhanh chóng đi qua, muốn xem xét tình hình, xem là trạng thái gì.

Nhưng anh mới vừa tới gần Công Tôn, Công Tôn đột nhiên giơ tay kéo áo anh, lôi lên trên giường.

Ở cửa mọi người hít ngược -- oa!

Bạch đại ca khoát tay -- đóng cửa!

Mọi người nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa.

Triển Chiêu còn không quên giúp Triệu Tước che mắt, nói đã cả mớ tuổi rồi không nên kích thích như vậy.

Triệu Tước để trả thù Triển Chiêu còn đá Bạch Ngọc Đường một cước.

Mà Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu lắm cái sự logic này. . . . . .

Tất cả mọi người đứng tại chỗ tán dóc -- ra chỉ có cảnh trong mơ của Công Tôn là của người trưởng thành.

Đang nghĩ ngợi, cửa đột nhiên mở.

Bạch đại ca áo xộc xệch, vẻ mặt cạn lời mở cửa đi ra.

Mọi người càng thêm hóng chuyện nhìn anh -- nhanh như vậy? Không phải chứ. . . . . .

Bạch đại ca nhìn trời, chỉ chỉ bên trong, "Đang ngủ!"

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu và Triệu Tước chạy vào xem, chỉ thấy Công Tôn nằm chỏng vó ở trên giường ngáy ngủ, tư thế ngủ còn rất phóng khoáng.

Triển Chiêu và Triệu Tước đều xoa cằm -- ế? Triệu chứng không giống a! Đây hình như là thật sự ngủ mơ đó . . . . . .

Hai người đều quay đầu lại liếc đại ca -- ai nha, anh cũng vất vả ghê ta.

Bạch đại ca cạn lời đuổi mọi người ra khỏi phòng, chính anh cũng trở về tiếp tục ngủ.

Sau một hồi phong ba, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu và Triệu Tước, "Kết luận? Một bức tranh làm như thế nào?"

Triển Chiêu và Triệu Tước đồng thanh nói, "Mấu chốt không phải một bức tranh!"

Những người khác đều nhìn hai người, "Vậy là cái gì?"

Hai người mỉm cười, "Mà là hai bức!"

Nói vừa dứt lời, đối diện một đám thiếu ngủ, cầm gối ôm lên đập hai người họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top