Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Giả thiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu và Triệu Tước bị đập gối ôm, lại thành thật hơn nhiều.

Bạch Ngọc Đường chỉ sô pha, cho hai người ngồi xuống, nói tiếng người, trong vòng 10 phút, nói xong lập tức ngủ!

Triển Chiêu ho khan một tiếng, “Đây không phải hai ba câu là có thể nói rõ ràng. . . . . .”

Ánh mắt mọi người dần dần nguy hiểm —— bằng không anh thử xem?!

Triển Chiêu nhìn nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước chỉ vào hai bức tranh kia, hỏi, “Đồng thời xem hai bức tranh này, sẽ chú ý bức nào trước?”

Mọi người nghĩ nghĩ, chỉ bức tranh lớn kia.

Triển Chiêu gật đầu, “Người bình thường đều sẽ xem bức lớn trước, sau đó xem bức nhỏ.”

Tất cả mọi người khó hiểu —— thì thế nào?

“Tác dụng của hai bức tranh này khác nhau.” Triển Chiêu nói,”Bức Lớn có tác dụng sàng lọc, bức nhỏ có tác dụng ám thị.”

“Sàng lọc?”

“Sàng lọc như thế nào?”

“Biết thôi miên ở trong tình huống nào thì thực thi tốt nhất không?” Triển Chiêu hỏi.

Tất cả mọi người nhìn anh —— anh lại muốn phát tán tư duy nữa sao? Nói trọng điểm a!

Triệu Tước lắc đầu, bày tỏ với Triển Chiêu —— cái đám nhân loại ngu xuẩn này thái độ học tập còn rất không đoan chính a!

“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường cảnh cáo hai người —— nhanh chóng lên!

Triển Chiêu bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục nói, “Tình huống thôi miên một người tốt nhất không phải lúc người đó tập trung chú ý, cơ hội tốt nhất kỳ thật là nhân lúc người đó không chú ý.”

Nghe Triển Chiêu nói, tuy rằng mệt mỏi, nhưng năng lực suy nghĩ của mọi người vẫn đuổi kịp, “Lúc không chú ý. . . . . . Chính là nhân lúc người đó chưa kịp chuẩn bị sao?”

“Bởi vì thẩm mỹ mỗi người khác nhau, hoặc là tính cách khác nhau, khi nhìn đến bức tranh lớn kia, có người cảm thấy, rất xấu! Xấu đến hạn hán lời để khinh bỉ. Có người cảm thấy cũng vậy thôi, bình thường. Bức tranh nhỏ nhìn qua thì thấy cách phối màu và kết cấu vô cùng tương tự với bức tranh lớn, cho nên người cảm thấy bức lớn xấu vô cùng, đến bức nhỏ nhiều nhất chỉ liếc mắt nhìn một cái, còn là kiểu liếc nhìn mang chút ghét bỏ nữa.”

Triển Chiêu còn thị phạm kiểu liếc mắt.

Bạch Trì gật gật đầu, đúng vậy, Triệu Trinh khi nhìn thấy thứ không thích đều là ánh mắt này.

Cặp song sinh thì lại nghiêng đầu —— Bạch đại ca nhìn hai người họ hình như đều là ánh mắt này. . . . . .

“Cho nên sẽ trúng chiêu, là vì không nhìn kỹ bức thứ hai sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu cười cười, “Cho dù nhìn kỹ bức tranh nhỏ, nếu chỉ liếc sơ qua bức tranh lớn, cũng sẽ trúng chiêu! Phải phải xem cả hai, còn phải khá cẩn thận không có thành kiến xem kỹ, ngược lại sẽ không trúng chiêu.”

“Đây là một thủ pháp bố cục thủ đoạn cao siêu.” Triệu Tước bình luận, “Đơn giản mà nói, mánh khoé bịp người không sợ đơn giản, chỉ cần vận dụng khéo léo, đều có thể lừa được người!”

Triển Chiêu lấy ra điện thoại, mở bức hình chụp bức tranh Dây hoa J  đến xem, vừa và Triệu Tước nghiên cứu, “Giống như mỗi một bức đều sử dụng tiểu kĩ xảo khác nhau.”

Triệu Tước cũng gật đầu, “Thật sự là như vậy.”

Bạch Ngọc Đường mắt thấy trời sắp tờ mờ sáng, nếu phân tích ra nguyên nhân rồi, liền kéo trên Triển Chiêu lên lầu ngủ, những người khác cũng đều tự trở về phòng nghỉ ngơi. Triệu Hổ Mã Hán không về, nằm một lát ở phòng cho khách, sáng ra còn có một đống sự tình phải tra.

. . . . . .

Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, mọi người lục tục rời giường.

May mà đều là người trẻ, tuy rằng nửa đêm có chuyện, nhưng đến sáng tinh thần khôi phục cũng không tệ lắm.

Ngủ ngon nhất vẫn là Công Tôn, sáng sớm ngậm bánh mỳ xem báo.

Nhóm Triển Chiêu liếc anh, đều muốn lấy video tối hôm qua quay được cho anh xem, bất quá ánh mắt Bạch đại ca uy hiếp, mọi người cũng không dám nhắc tới.

Trước khi đi làm, cục trưởng Bao gọi điện thoại đến, sáng nay ông đến cục mới biết được chuyện sở tạm giam tối hôm qua, gọi điện thoại tới hỏi.

Bạch Ngọc Đường kể lại một chút, còn tiện thể kể luôn vở kịch nhỏ trong biệt thự tối hôm qua.

Vừa nghe Bạch Cẩm Đường Triệu Trinh cũng trúng chiêu, cục trưởng Bao đột nhiên cảm thấy thật cân bằng, giao phó Bạch Ngọc Đường vài câu liền cúp điện thoại.

Triển Chiêu vừa ăn điểm tâm, vừa sắp xếp lịch trình hôm nay một chút.

Lúc này, ngoài cửa Bạch Diệp lái xe vào.

Chiến lực bị pancake hoa quả đánh bại hình như đã khôi phục, hôm qua Triệu Tước cả ngày không về, Bạch Diệp tới đây nhìn xem.

Triển Chiêu hỏi Triệu Tước, “Tôi lát có thể sẽ đến bệnh viện tâm thần gặp người điên, chú có muốn đi cùng không?”

Triệu Tước vừa phết mù tạt lên bánh mì, vừa hỏi, “Điên cỡ nào?”

“Có thể không phải quá điên, cũng có thể còn điên nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, phải xác định một chút.” Triển Chiêu trả lời.

Triệu Tước hình như có chút hứng thú, nhún vai, tỏ vẻ dù sao cũng không có bận gì, hỗ trợ cho các cậu cũng được.

Bạch Diệp đến bên người Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, lơ đãng hỏi anh, “Tiểu Hắc thế nào rồi?”

Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ —— nhóm người các chú, bên ngoài ai cũng ngầu bá cháy như vậy, ra đều hóng chuyện thế sao?

Triển Chiêu yên lặng đưa video quay tối hôm qua ra.

Bạch Diệp đang xem, thình lình phía sau có tiếng, “Đây là cái gì nha?”

Mọi người sửng sốt, quay đầu lại, thấy Công Tôn đang đỡ kính đứng đằng sau.

Giơ tay lấy điện thoại qua, Công Tôn xem xong há to miệng, “Các cậu thế mà không gọi anh dậy sao?!”

Mọi người là không nhịn được nghĩ bụng, kỳ thật tối hôm qua phản ứng kỳ quái của anh cũng đã quay lại . . . . . . Bất quá bị Bạch đại ca tra tấn còn bắt mọi người xóa hết. . . . . .

Ăn xong, SCI mọi người tiếp tục đến cục cảnh sát tra án.

Trên đường, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, cậu vừa rồi nói bệnh viện tâm thần, là muốn đi gặp Tiễn Dụ?”

Triển Chiêu gật đầu, “Ừm, nhìn xem lát nữa thời gian có đủ hay không, còn có Chu Bình. . . . . .”

Nói tới đây, Triển Chiêu đột nhiên không nói nữa, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn phía trước.

Ra là, lối vào bãi đỗ xe ở cục cảnh sát, bên cạnh có người đứng, là người phóng viên có vô vàn liên hệ tới vụ án—— Chu Bình.

Chu Bình hình như đang đợi bọn họ, thấy xe lái đến, khẽ cười cười, còn phất phất tay.

Bạch Ngọc Đường ra hiệu với cảnh sát đang nhìn vào trong một chút, người cảnh sát gật đầu, để Chu Bình đi vào.

Chờ xe SCI dừng ở ga ra ngầm, Chu Bình lưng đeo túi camera cũng từ từ đi bộ xuống.

Bạch Ngọc Đường xuống xe, Triển Chiêu thấy Chu Bình còn cười với họ, liền cười với hắn, hỏi, “Chu phóng viên, là đến đầu thú sao?”

Triệu Hổ và Mã Hán cũng không thân thiện nhìn hắn —— người này có hiềm nghi hỗ trợ sát thủ kia vượt ngục rất lớn.

Chu Bình hình như không đỡ được, nhanh chóng giơ lên hai tay, “Đương nhiên không phải, đừng ngộ thương quân ta!”

Tất cả mọi người lườm nhìn hắn —— ai quân ta với anh?!

Chu Bình bất đắc dĩ, “Tôi sáng nay nghe nói tối qua sở tạm giam thiếu chút nữa xảy ra đại sự, suy xét đến chuyện anh sẽ nghi ngờ tôi, cho nên lại đây giải thích một chút, tôi thật sự không làm chuyện xấu, chính là điều tra cần thiết mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường hất đầu, ý bảo hắn —— lên lầu vào văn phòng nói.

Chu Bình cười hì hì đi theo mọi người cùng nhau vào thang máy.

. . . . . .

Trên lầu, trong văn phòng SCI còn rất náo nhiệt, cục trưởng Bao đang nói chuyện phiếm với một người mặc đồ “quái dị” ở cửa chính.

“Quái nhân” kia dáng người cao gầy, tóc kiểu bà nội để rối, có chút râu quai nón, nhìn giống một nghệ sĩ cũng giống tên lừa đảo.

“U.” Quái nhân kia vẫy tay một cái với mọi người.

Người này SCI đều quen thuộc, thuộc khoa Tội phạm Kinh tế dưới lầu, phụ trách mảng tội phạm tác phẩm nghệ thuật, Chu Minh.

Chu Minh và Công Tôn là bạn nối khố, học vấn cao kỹ thuật bắn súng kém, nhưng về tác phẩm nghệ thuật hắn là chuyên gia.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ý là —— đang muốn tìm anh đó!

Triển Chiêu cầm hai bức tranh kia, liền nháy mắt với Bạch Ngọc Đường —— xem hắn có trúng chiêu hay không?

Chu Bình được Bạch Trì đưa đến phòng thẩm vấn đợi trước.

Cục trưởng Bao có lẽ đã kể cho Chu Minh về bức tranh của Dây hoa J, nói nhóm Triển Chiêu bàn tiếp, còn ông đi lên lầu.

“Dây hoa J. . . . . .” Chu Minh thở dài, “Bức tranh này quả nhiên là đã xảy ra chuyện a. . . . . .”

Vừa nói, hắn vừa mở ra bao giấy dai của hai bức tranh Triển Chiêu đặt lên bàn.

Bất ngờ thay, Chu Minh lấy ra một bức trước, cẩn thận nhìn nhìn. Sau đó lại lấy ra bức thứ hai, cũng chính là bức nhỏ, cẩn thận xem.

Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt hỏi Triển Chiêu —— như vậy sẽ không trúng chiêu nhỉ?

Triển Chiêu hơi thất vọng —— Chu Minh hình như biết bí quyết rồi.

“Ha ha.” Thấy hai người trao đổi ánh mắt, Chu Minh cười xấu xa, hỏi, “Hai người có phải có ai trúng chiêu hay không?” Vừa nói, vừa nhìn trái phải.

Nói đến cũng rất kỳ thú, SCI kỳ thật một người cũng không trúng chiêu, ngược lại là mấy người nhà đều trúng chiêu.

“Anh trước kia có đụng phải vụ án liên quan đến bức tranh này hả?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Chu Minh cười, “Ai, cũng giống SCI các cậu gặp toàn biến thái, liếc mắt một cái có thể nhìn ra ai có thể là cuồng sát nhân liên hoàn ấy. Bọn tôi gặp toàn tranh, cái nào có vấn đề có lẽ cũng có thể nhìn ra. Dây hoa J về mặt hội họa kỳ thật căn bản không có trình độ gì, nếu nói cứng thì, hắn càng giống một nghệ sĩ hành vi. Nhưng niên đại của hắn hơi sớm, lúc đó không giống như bây giờ, rất nhiều người đều lầm cho rằng tranh của hắn là một loại yêu thuật, lúc ấy còn có người nói phải thiêu chết hắn các kiểu.”

“Đúng, suy xét đến niên đại của hắn, thật sự là tác phẩm khá đi trước thời đại.” Triệu Tước cũng đến giúp vui.

“Bất quá thật đáng tiếc.”

Chu Minh sau khi cẩn thận xem xong hai bức tranh, tháo kính xuống, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai bức này đều là đồ giả.”

“Cái gì?!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều kinh hãi.

Nhóm Triệu Hổ cũng hỏi, “Giả sao?”

Chu Minh gật đầu, “Niên đại mà Paul J sống, chưa có chất liệu màu này, loại thuốc màu tím này vô cùng mới, đây là tác phẩm được sáng tác trong vòng mười năm trở lại đây.”

Tất cả mọi người hơi bị đả kích —— bận cả nửa ngày vậy mà là đồ giả.

“Dây hoa J này.” Chu Minh tiếp tục nói, “Có một cách nói, thân thế của hắn có thể là bịa đặt, hoặc có lẽ không tồn tại.”

“Hả?”

Tất cả mọi người khó hiểu nhìn hắn —— là ý gì?

“Hiện tại có một loại văn hóa, khá thịnh hành trong giới trẻ. Chính là đặt ra cho anh một loại tình huống ảo, sau đó trong tình huống này, tự thiết lập nhân vật hoặc là sinh vật của mình. Loại này thông thường đều là quảng bá cho trò chơi các kiểu, điển hình hơn, giống như là 《SCP Foundation 》.”

Chu Minh nói xong, tất cả thành viên SCI vẻ mặt khó hiểu, “Tổ chức S gì cơ? Từ thiện hay tài chính a?”

Chu Minh nhìn trời, “Tổ chức này chuyên truy bắt quái vật phân bố trên khắp thế giới, ví dụ như số SCP-123 là quái vật như thế nào, có đặc điểm nào các kiểu. Người tham dự trò chơi, sẽ tự tạo ra một vài quái vật loại này, lại thông qua một ít hình photoshop, hoặc là một ít video tự chế, để chứng minh quái vật loại này từng tồn tại, việc đắp nặn thường do quần thể hoàn thành.”

Tất cả mọi người sờ cằm, “À. . . . . .”

“Tôi lúc ấy có nghe một ít bạn bè làm nghệ thuật nhắc tới, Dây hoa J có thể là thông qua loại thủ đoạn như vậy mà được sáng tạo ra, tư liệu có thể tra được hiện tại về hắn, rất nhiều thứ đều có nguồn từ internet, còn có một ít ảnh chụp báo chí trước kia, có thể là do người sau này thiết lập.”

“Quần thể đắp nặn. . . . . .” Triển Chiêu lầm bầm, “Khá thú vị.”

“Có những thứ kỳ thật vốn không tồn tại, sau khi có ai đó đặt ra suy nghĩ, sau đó vô số cá nhân hay quần thể cung cấp cái gọi là bằng chứng, khiến nó trở thành chân thật!” Chu Minh nêu ví dụ, “Chẳng hạn như, trong SCP có một con quái vật, bối cảnh của nó là một pho tượng bê tông, nhưng có sinh mệnh, sẽ đột nhiên tấn công con người. Sau khi bối cảnh này lần đầu tiên được đăng tải trên internet, bắt đầu lục tục có video và hình ảnh chứng kiến từ khắp nơi trên thế giới được tải lên, dần dần, hình thành chuỗi bằng chứng cho thấy sinh vật đó có thể thật sự tồn tại, mọi người bắt đầu căn cứ theo tưởng tượng của mình, cùng nhau sáng tạo. Có đôi khi chân tướng là gì cũng không thể ngăn cản nhiệt tình sáng tạo của mọi người, sau khi một quái vật sinh ra, nó đã không còn là loại quái vật thuộc về người sáng tác nữa, thậm chí không còn là quái vật thuộc về số đông, mà là loại quái vật do ai đó tưởng tượng trong đầu. Mọi người sẽ căn cứ theo yêu cầu của mình, tạo cho nó bối cảnh khác nhau, các sự tích khác nhau. Loại hành vi này thậm chí không phải một cá nhân hay tổ chức nào có thể khống chế, có những thứ một khi đã được sáng tạo ra, sẽ phát triển như thế nào thì không ai biết.”

Triển Chiêu tự nhiên nghe hiểu, “Ý của anh là, Dây hoa J có thể chính là một giả thiết, sau đó có người từng bước hoàn thiện nó thành Dây hoa J hiện tại  , còn toàn bộ những thứ về thân phận của hắn các loại chính là mọi người bịa đặt giả thiết ra cho hắn. Dây hoa J này một hình thức tồn tại giả thiết, tranh của hắn, cũng do rất nhiều người sáng tạo ra, cho nên căn bản không có bức nào là đồ thật hay đồ giả tuyệt đối?”

Chu Minh búng ngón tay —— chính là ý này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top