Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Bệnh nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Bình xuất hiện cũng không biết nên nói hắn khả nghi hay vô ý, nhưng lập tức, cả vụ án đều rõ ràng hơn.

Bất quá xét thấy trước đó hắn ba hoa lừa đảo, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không phải trăm phần trăm tín nhiệm hắn.

Nhưng Chu Bình đã cung cấp manh mối khá có giá trị.

Trước đó khi nhóm pháp y điều tra nguyên nhân cái chết của Mark Phàm, Công Tôn đã nghi ngờ.

Từ phân tích dấu hiệu mặt ngoài, Mark Phàm là tự uống thuốc, không phải bị cưỡng ép nuốt vào. Nhưng Người chế thuốc có nói hắn không phải tự sát, như vậy rất có thể, thật sự là hắn tự uống, nhưng thuốc bị tráo đổi rồi!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc ấy có một chút nghi ngờ với trợ lý của hắn, nhưng không có chứng cứ.

Hiện tại nghe manh mối Chu Bình cung cấp, kết luận được miêu tả sinh động —— Mark Phàm mang thuốc rời khỏi khách sạn Tứ Quý, kết quả trên đường bị một cậu trai mặc đồ như người đưa cơm đụng phải. Người đó lúc giúp hắn nhặt lọ thuốc đã lén đổi thuốc. . . . . . Nên sau khi Mark Phàm trở lại phòng khám, mới vì uống thuốc mà tử vong.

Triển Chiêu liếc Ngọc Đường —— thao tác này dễ lắm sao? Đổi lọ thuốc ấy?

Bạch Ngọc Đường bày tỏ —— không khó!

Triển Chiêu xoa xoa cằm, hai người để Chu Bình đến chỗ Tương Bình làm phác họa lại bộ dáng cậu trai giao thức ăn kia.

Kết quả bản phác họa khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày. . . . . . Người này không phải ai khác, chính là người học việc nhà bếp ngày mà bọn họ đến khách sạn Tứ Quý, đụng vào Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhìn Chu Bình, không phải càng tin tưởng, mà là càng nghi ngờ hắn, vì sao? Bởi vì quá giống!

Triển Chiêu bất động thanh sắc hỏi Chu Bình, “Sau đó anh có gặp lại người này không?”

Chu Bình nhún vai, nói hôm trước mới vừa thấy cậu ta đụng phải Mark Phàm, ngày hôm sau án mạng xảy ra, hắn liền dọn ra khỏi khách sạn.

“Vậy trước kia có từng gặp ở đâu không?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.

Chu Bình vẫn lắc đầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không nói, nhìn chằm chằm hắn.

Chu Bình bị hai người nhìn mà nổi da gà, cười khổ, “Lại sao nữa?”

“Anh ở tầng 26.” Bạch Ngọc Đường rất nghiêm túc hỏi hắn,”Từ trong cửa sổ tầng 26 nhìn ra bên ngoài, bên dưới có hai người ngẫu nhiên tai nạn xe, trong đó cậu trai đi giao thức ăn có bộ dạng gì, anh lại nhớ rõ như vậy sao?”

Những người khác SCI cũng đều nhìn Chu Bình —— cái này có chút thần kỳ nha, từ tầng 26 nhìn người đi dưới đất, chưa chắc thấy rõ mặt nữa là.

“Ai.” Chu Bình thở dài, “Quả nhiên nói chuyện với các anh có muốn giản lược một vài bước cũng không thông được a.”

Tất cả mọi người nhíu mày nhìn hắn —— anh không thể thành thật chút đi sao? Sao cứ “thiêu thân lao đầu vào lửa” thế.

Chu Bình trừng mắt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai anh quên tôi là làm nghề gì rồi hả? Tôi có thiết bị a.”

Nói xong, Chu Bình từ trong túi camera tùy thân kia, lấy ra một cái camera SLR có ống kính tele, lấy ra thẻ nhớ trong camera, đưa cho Tương Bình.

Tương Bình nhận đến.

Xem xét ảnh chụp trong thẻ nhớ, Chu Bình mấy ngày nay gần như đều đi theo Mark Phàm, trong camera thật sự chụp tới cảnh ngày đó Mark Phàm và một cậu trai giao thức ăn đâm xe.

Chu Bình dù sao cũng là phóng viên chuyên nghiệp, kỹ thuật chụp ảnh đỉnh của đỉnh, trong ảnh, rất rõ ràng chụp được mặt của cậu trai giao thức ăn, đúng vậy, chính là người ngày đó va phải Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nhíu mày —— xem ảnh chụp, Chu Bình căn bản không phải trùng hợp nhắc tới, mà đã sớm theo dõi cậu trai này, là cố ý nhắc tới vụ tông xe trước mặt hai người họ.

Tương Bình in tấm ảnh ra, đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cầm ảnh hỏi Chu Bình, “Anh nói thật đi, có phải anh đã điều tra người này rồi không?”

Chu Bình còn diễn rất sâu, lại thở dài, “Ai. . . . . . Tôi sưu tập tư liệu cũng không dễ, tốt xấu gì cũng phải có gì đó đáp lễ đúng không?”

Tất cả mọi người cảm thấy buồn cười —— còn dám nêu điều kiện?

“Các anh đến bệnh viện tâm thần điều tra Tiễn Dụ, có thể mang tôi theo hay không?” Chu Bình cười tủm tỉm hỏi, “Cái bệnh viện tâm thần kia từ chối người không phải người nhà đến thăm, tôi đã xin vài lần vẫn không thể vào được.”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Ý của anh là, làm điều kiện trao đổi, chúng tôi mang anh đến bệnh viện tâm thần, anh mới nói cho chúng tôi biết chuyện về người này có phải hay không?”

Chu Bình cười, “Bạch đội trưởng quả nhiên là người thông minh.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng cười, nói với Chu Bình, “Không bằng như vậy đi, anh nói cho chúng tôi biết chuyện người này, làm điều kiện trao đổi, chúng tôi không tố giác anh gây trở ngại điều tra, chuyện anh lợi dụng chúng tôi chụp ảnh Vương Mỹ Vân trước đó, chúng tôi cũng không so đo với anh, thế nào?”

“Ấy. . . . . .”

Chu Bình há miệng thở dốc, nhìn hai người, “Không cần nhỏ mọn như vậy chứ. . . . . .”

Bạch Ngọc Đường đánh mắt ra hiệu với Triệu Hổ Mã Hán.

Hổ tử lấy ra còng tay, Mã Hán muốn thu lấy túi camera của hắn.

“Được rồi được rồi!” Chu Bình nhanh chóng chịu thua, “Tôi nói cho các anh là được chứ gì!”

Triệu Hổ và Mã Hán đều lườm hắn, cảm thấy gã này không thành thật.

Bạch Ngọc Đường cũng mất kiên nhẫn, “Còn giấu diếm sẽ thật sự không khách khí với anh nữa.”

Chu Bình cũng thành thật, trả lời, “Khi tôi theo dõi Vương Mỹ Vân và Mark Phàm, nhìn thấy Vương Mỹ Vân liên hệ tên sát thủ kia.”

Nói xong, Chu Bình lại lấy ra thẻ nhớ, không tình nguyện đưa cho Tương Bình.

Tương Bình xem xét nội dung trong cái thẻ nhớ thứ hai.

Chỉ thấy ảnh chụp trong thẻ này nhiều hơn, còn có video.

Chu Bình chụp được cảnh Mark Phàm, Vương Mỹ Vân và tên sát thủ kia gặp mặt.

Tuy rằng không có âm thanh, nhưng từ cử chỉ biểu cảm của bọn họ  có thể thấy được, là Mark Phàm giới thiệu sát thủ kia cho Vương Mỹ Vân.

Mà bất ngờ hơn —— lúc ấy người nhân viên trong quán cà phê phụ trách tiếp đãi ba người, giúp bọn họ gọi món, lại chính là cậu trai giao đồ ăn kia.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem xong đều có chút nghi hoặc —— người này rốt cuộc là ai? Vậy xem ra, ngày đó họ đụng phải người này không phải tai nạn bất ngờ.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy người này không phải vai diễn bình thường, bởi vì lúc ấy đụng vào cậu ta, vẻ mặt cử chỉ hoàn toàn không có gì khả nghi, hơn nữa. . . . . . Cậu ta vì sao phải làm như vậy?

“Lợi hại không?” Chu Bình cười nói, “Tôi cũng xem video mấy lần mới bất ngờ phát hiện! Sau đó tôi lại đến quán cà phê điều tra, chủ quán nói người này tự xưng là Tôn Cần, là học việc phòng bếp ở khách sạn Tứ Quý, buổi chiều có thời gian nên đến làm bán thời gian. Ông chủ nói cậu ta lãnh lương theo giờ, mới làm được hai ngày đã nói khách sạn có đoàn khách, rồi không tới nữa.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn động tâm —— có thể nào còn ở khách sạn không. . . . . .

Hai người đều nhìn Chu Bình.

Chu Bình “chậc” một tiếng, như nhìn ra suy nghĩ của hai người, nhún vai, “Tôi đi khách sạn hỏi qua rồi, căn bản không có người này.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không khỏi thất vọng, tuy rằng hai người cũng đã có chuẩn bị tâm lý nhất định rồi.

Có ảnh chụp và một cái tên không biết thật giả, Tương Bình đầu tiên là liên hệ với quản lí khách sạn, cho hắn xác nhận ảnh chụp.

Quản lí nói người này không phải nhân viên khách sạn, nhưng đồng phục của cậu ta thật ra là của phòng bếp trong khách sạn.

Quản lí lại đến phòng bếp hỏi một vòng, có một đầu bếp nói từng gặp người này, tự xưng là nhân viên giao đồ ăn mới tới, giúp giao mấy lần, nhưng ngày hôm qua ra ngoài rồi không trở về, khách còn gọi điện thoại đến phàn nàn rằng đồ ăn vẫn chưa đưa đến.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền liên tưởng đến tình hình ngày hôm qua  . . . . . . Cho nên cậu trai kia cố ý đụng phải hai người họ sau đó chạy mất sao? Âm mưu gì?

Bạch Ngọc Đường cảm thấy không ổn, mượn di động liên hệ với Triệu Trinh ở nhà, nói anh hỗ trợ kiểm tra quần áo mình mặc ngày hôm qua.

Triệu Trinh không hiểu gì cả, bất quá vẫn vào phòng giặt tìm ra bộ đồ Bạch Ngọc Đường ngày hôm qua mặc đã được thay ra, móc móc túi lại lắc lắc.

Triệu Trinh vẫn khá cẩn thận, kiểm tra một lần, nói không có thứ gì cả.

Triển Chiêu lại nhờ anh kiểm tra quần áo mình.

Triệu Trinh có chút cạn lời, không biết nhóm người này rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng qua một phen kiểm tra, cũng không tìm được trên quần áo Triển Chiêu có cái gì dị thường.

Vậy thì kỳ quái.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhìn nhau —— vậy vì sao người kia phải đụng vào họ chứ?

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng xoa xoa cằm, lẩm bẩm, “Ngày hôm qua đụng xe như vậy, làm chậm một chút thời gian, ít nhất là năm phút.”

Triển Chiêu hỏi, “Cậu nghi ngờ, người kia cố ý kéo chậm thời gian chúng ta tiến vào khách sạn?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói Tương Bình tra xét camera giám sát ở bên ngoài khách sạn.

Tương Bình rất nhanh tìm được hình ảnh người ngày đó đụng phải Bạch Ngọc Đường.

Sau vụ tai nạn, cậu ta mang hộp rỗng chạy về hướng đường nhỏ, nhưng không vào cửa sau phòng bếp, mà đứng ở đầu ngõ, nhìn xung quanh, lấy ra di động gọi điện thoại.

Người này có ý thức phản trinh sát khá mạnh, trên màn hình di động có màng chống xem trộm, từ camera nhìn không tới nội dung trên đó. Mà lúc cậu ta nói chuyện, lấy tay che miệng, cũng không có cách nào từ đường nét môi để phân tích cậu ta nói gì.

Chờ nói xong, cậu ta tùy tay ném cái hộp đựng thức ăn kia đi, xoay người đi theo đường nhỏ, chỉ chốc lát sau đã ra khỏi phạm vi theo dõi.

Tương Bình qua một phen thẩm tra đối chiếu, vẫn không tra ra thân phận của cậu ta, tên phỏng chừng cũng là giả.

Nhưng người này chắc chắn không phải người thường, hơn nữa trước mắt đã thăng cấp thành kẻ tình nghi lớn nhất.

Bạch Ngọc Đường hỏi khoa Giám định, vân tay trên lọ thuốc có tra được chưa.

Khoa Giám định bên kia nói tra ra hai bộ vân tay, một bộ là của Mark Phàm, một bộ là của người khác, nhưng trong kho vân tay không có bản ghi chép về người này.

Bạch Ngọc Đường nói Lạc Thiên và Tần Âu đưa khoa Giám định đi tìm cái hộp đựng thức ăn bị vứt đi kia, trên đó hẳn là cũng có vân tay, lấy về đối chiếu với lọ thuốc một chút, xem có trùng khớp không.

Bạch Ngọc Đường mới vừa cúp, điện thoại của Mã Hán liền kêu vang.

Điện báo biểu hiện là dãy số lạ.

Triệu Hổ cũng hiếu kỳ, dùng ánh mắt hỏi Mã Hán —— Eleven?

Mã Hán gật gật đầu, đi ra hành lang nhận điện thoại, Triệu Hổ cũng đi ra ngoài, đứng ở cửa, ngăn trở Chu Bình đang tò mò.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thấy Chu Bình lén lút, cứ cảm thấy hắn còn có gì đó giấu diếm.

Triệu Tước ngồi ở sô pha cầm máy tính bảng chơi, cũng liếc Chu Bình hai mắt, hình như có một chút hứng thú.

Mã Hán nghe điện thoại trong chốc lát, trở về.

Bạch Ngọc Đường nói Triệu Hổ đưa Chu Bình về phòng thẩm vấn.

Nhóm người đi rồi, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều hỏi Mã Hán —— thế nào?

Mã Hán bất đắc dĩ, “Eleven xem ảnh không nhận ra, có nói sẽ giúp tôi hỏi một chút, vừa rồi hắn gọi tới nói không ai biết hết, người này hẳn là không phải sát thủ, còn hỏi tôi thủ pháp giết người. Tôi miêu tả một chút tình huống, Eleven nói đó hẳn là một bệnh nhân tâm thần rồi.”

Có lẽ là người nói vô ý người nghe hữu tâm, Eleven thuận miệng khinh bỉ một câu thôi, lại nhắc nhở Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường!

Đúng vậy, hành vi người này nhìn thế nào cũng là bệnh nhân tâm thần a, có bệnh tâm thần đương nhiên đến bệnh viện tâm thần tìm rồi!

Hai người lập tức nói Tương Bình điều tra bệnh nhân của Mark Phàm  và của bệnh viện tâm thần mà Tiễn Dụ đang ở.

Chỉ lát sau, Tương Bình hô lên, “Tra được rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top