Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Truy đuổi quái vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Hổ đè lại người trung niên mặc áo blouse trắng đang đốt văn kiện, đeo còng tay, vừa nói Mã Hán đi giúp sếp bắt người.

Mã Hán vừa đuổi theo, vừa xin trợ giúp, nói nhân viên cảnh sát dưới lầu chặn hết lối ra vào.

Đội đặc nhiệm ở ngay dưới lầu, Tiếu Phi lập tức sắp xếp người chặn hai cửa ra vào của khu văn phòng.

Khu văn phòng này không có bãi đỗ xe, chỉ có ba tầng lầu vô cùng đơn giản, chặn cửa, chứng tỏ người bị nhốt ở bên trong không ra được nữa.

Nhưng có một vấn đề tương đối khó giải quyết —— Trong tòa nhà này không camera giám sát!

Không có camera tức là chỉ có thể dùng phương pháp “nguyên thủy” nhất tìm người.

Việc duy nhất Tương Bình có thể làm là thông qua hệ thống điện trong tòa nhà, bật hết đèn và mở hết cửa của tất cả phòng tất cả tầng.

Đội đặc nhiệm chia làm ba đội, do đội trưởng Tiếu Phi chỉ huy, lần lượt chạy lên từng tầng, hộ tống người của khoa Giám định lên lầu.

Triệu Hổ áp giải người trung niên mặc áo blouse trắng đốt tư liệu đi tới cửa, chỉ chỉ văn kiện trên tầng thượng với khoa Giám định.

Khoa Giám định đi qua cứu tư liệu.

Giao người cho đội đặc nhiệm.

Triệu Hổ nhìn thấy Mã Hán từ hành lang bên cạnh chạy tới, hỏi, “Sếp đâu?”

Mã Hán lắc đầu, nói tầng ba không có.

Dưới lầu, đội đặc nhiệm thứ hai lên đến.

Nói tầng hai cũng không có.

Mọi người còn có điểm nghi hoặc —— thời gian ngắn như vậy, chạy tới chỗ nào rồi?

Lúc này, đội đặc nhiệm tới tầng một kiểm tra phát tín hiệu đến.

Triệu Hổ và Mã Hán nhìn thấy đặc công dưới lầu ra hiệu, liền hỏi, “Sao rồi?”

Tiếu Phi ý bảo —— lầu một có một khu vực không rõ!

Mã Hán và Triệu Hổ nhanh chóng chạy xuống.

Cuối hành lang tầng một, mọi người phát hiện một cánh cửa sắt bị mở ra, có thang thông xuống tầng ngầm, bên trong tối đen một mảnh.

“Không phải đã nói không có cơ sở ngầm sao?” Triệu Hổ hỏi.

Triển Chiêu thông qua tai nghe điện thoại đã chú ý đến tình hình truy bắt bên này, liền hỏi quản lý Chu, “Khu văn phòng bên kia có tầng hầm ngầm?”

Quản lý Chu nói, “Tầng ngầm có giấu một phòng thí nghiệm tuyệt mật, bên trong có một vài đối tượng mẫu thực nghiệm.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Đối tượng mẫu gì? Là bệnh nhân sao?”

“Là bệnh nhân đặc biệt.” Quản lý Chu trả lời.

Triệu Tước hỏi, “Bệnh nhân gì?”

Quản lý Chu không trả lời, chứng tỏ hắn không biết chi tiết.

Triển Chiêu quay đầu lại, nhìn người y tá kia.

Y tá trả lời, “Quái vật.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Cái gì?”

“Đối tượng thực nghiệm trong phòng thí nghiệm ngầm là quái vật.”

Người đã bị thôi miên sẽ không quanh co lòng vòng khi trả lời vấn đề, nói cách khác, tình hình thực tế chính như lời hắn nói.

“Quái vật là người sao?” Triển Chiêu hỏi.

Y tá không trả lời.

“Là động vật sao?”

“Không phải.”

“Có bao nhiêu?”

“Không chắc? Phòng thí nghiệm ngầm không cho phép y tá đi vào.”

Triển Chiêu nhìn nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước hơi hơi híp mắt, một tay vuốt cằm, hình như khá là hứng thú —— là quái vật nhưng không phải động vật, tức là. . . . . .

Triệu Tước với Triển Chiêu nhíu mày —— quái vật hình người.

“Ngọc Đường?” Triển Chiêu liên hệ với Bạch Ngọc Đường, nhưng không có câu trả lời.

Triển Chiêu nhíu mày —— Bạch Ngọc Đường tắt tai nghe rồi? Hay là rớt mất?

“Triệu Hổ.” Mã Hán liên hệ với Triệu Hổ, “Cẩn thận đó, trong phòng thí nghiệm kia có bệnh nhân nguy hiểm.”

Triệu Hổ và Mã Hán liếc mắt nhìn nhau một cái.

Mã Hán ra hiệu tay với Tiếu Phi.

Tiếu Phi ra hiệu cho đội viên phía sau đổi đội hình mới, giữ vững cảnh giác.

Triển Chiêu còn hơi căng thẳng, chắp tay sau người đi qua đi lại ở trong phòng giám sát, vừa hỏi quản lý Chu, “Ông từng đến phòng thí nghiệm ngầm chưa?”

Quản lý Chu lắc đầu.

“Ai từng đến đó?”

“Bệnh nhân và bác sĩ.” Quản lý Chu trả lời, “Giờ này hẳn là không còn bác sĩ.”

“Vừa rồi ở tầng ba khu văn phòng là ai?”

“Hai bác sĩ, một là người phụ trách nhóm ảo giác, tiến sĩ Bryan. Người còn lại là phụ trách nhóm mất trí nhớ, tiến sĩ Lưu.”

Triển Chiêu bên này đối thoại, bên kia Triệu Hổ và Mã Hán đều nghe thấy.

Mã Hán nháy mắt với Triệu Hổ —— vừa rồi đốt văn kiện hẳn là tiến sĩ Lưu.

Triệu Hổ nói, “Sếp đuổi theo hẳn là tên Bryan.”

Triển Chiêu nói quản lý Chu giới thiệu tiến sĩ Bryan một chút.

“Tiến sĩ Bryan là người phụ trách nhóm, cũng là bạn của Mark Phàm, là bác sĩ chính của Tiễn Dụ.”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, hỏi, “Tiễn Dụ có từng đến phòng thí nghiệm ngầm chưa?”

“Rồi.”

Triển Chiêu lập tức chạy ra ngoài.

Lúc này, y tá và bệnh nhân trong bệnh viện đang được phân tổ đưa đi.

Tiễn Dụ vì là nhân vật manh mối quan trọng của vụ án này, cho nên được đơn độc đưa đến một phòng chờ.

Triển Chiêu chạy vào.

Trong phòng, Tiễn Dụ đang ngồi ngẩn người, trên bàn đặt những bức tranh hắn sáng tác, mớ tranh đó là Triển Chiêu yêu cầu riêng cảnh sát tìm toàn bộ rồi chất lại để đưa về SCI.

Triển Chiêu sau khi vào cửa cũng không nói chuyện với Tiễn Dụ, mà bắt đầu lật xem tranh của hắn.

Cẩn thận xem thì. . . . . . Chủ đề của phần lớn tranh Tiễn Dụ vẽ đều là về góc và quái vật trốn ở góc.

Triển Chiêu phát hiện tuy rằng toàn vẽ về góc tường, nhưng tình hình từng góc đều khác nhau, đại khái có thể chia làm hai loại góc khác nhau.

Hai loại góc tường cơ bản có góc độ khác nhau, hơn nữa một loại có xu hướng sáng sủa, một loại có xu hướng âm u, góc sáng chỉ là góc tường, mà góc tối âm u, trong bóng tối rõ ràng có cái gì đó đang trốn, hơn nữa. . . . . . Hình ảnh lộ ra sự sợ hãi.

Triển Chiêu cầm lấy một bức tranh trong đó, giơ cho Tiễn Dụ.

Tiễn Dụ ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu chỉ vào góc trong tranh.

Tiễn Dụ lập tức cáu kỉnh, nhìn trái nhìn phải.

Triển Chiêu chỉ vào góc hỏi hắn, “Có mấy con?”

Tiễn Dụ cúi đầu.

“Chỗ đó có mấy con quái vật đang trốn?” Triển Chiêu hỏi.

Tiễn Dụ giơ tay xoa xoa đầu, sau đó khoa tay múa chân bày ra số “hai”, cho Triển Chiêu xem.

Triển Chiêu ngẩng đầu đi ra ngoài, vừa thông báo cho nhóm Triệu Hổ, “Có ít nhất hai bệnh nhân!”

Mà lúc này, Triệu Hổ và đội đặc nhiệm đang đứng ở một lối vào hành lang, nhíu mày nhìn phía trước.

Sau khi đi qua một hành lang tối đen bình thường, phía trước hẳn là lối vào phòng thí nghiệm ngầm, có một hành lang, bố cục vậy mà lại tương tự với khu phòng bệnh bên cạnh. Có một lối đi chia hai nhánh phía trước và trần nhà cũng là loại lồi lõm góc cạnh, nhưng không phải là đèn màu trắng, mà là đèn vàng mù mờ, thế nên nơi đổ bóng gần như tối đen, càng thêm quỷ dị. Kỳ nhất chính là sàn nhà. . . . . . Tuy rằng là mặt đất bê tông, lại có rất nhiều thấu kính hình tam giác được khảm trên nền xi măng.

Cả hành lang xiêu xiêu vẹo vẹo, trên tường trên sàn phủ đầy bóng và các đốm sáng phản chiếu.

Mấy thành viên đội đặc nhiệm đều nhíu mày.

Mà ngay phía trước lối đi phân hai nhánh, trên sàn có một cái tai nghe điện thoại màu trắng.

Mã Hán nhặt lên, kiểu dáng giống cái của bọn họ dùng —— hẳn là của Bạch Ngọc Đường.

Mã Hán ngẩng đầu nhìn Triệu Hổ.

Triệu Hổ cũng có chút lo lắng, trước mắt là lối đi phân nhánh, đi bên nào đây?

Mã Hán và cậu trao đổi cái ánh mắt, cũng không nghĩ nhiều, mỗi người đưa theo một nhóm đặc nhiệm, chia nhau ra đuổi theo.

Triển Chiêu đến bây giờ vẫn không nhận được hồi âm của Bạch Ngọc Đường, khó khăn lắm mới nghe thấy tai nghe mở lại, giọng nói lại là của Mã Hán, báo rằng tai nghe của sếp rớt trên mặt đất.

Triển Chiêu cuống lên, chạy đến hành lang đi qua đi lại.

Ở cửa phòng giám sát, Triệu Tước dựa vào khung cửa, nhìn Triển Chiêu đang gấp gáp, nhịn không được cười một tiếng.

Triển Chiêu quay đầu lại, căm tức —— cười cái mông ấy!

Triệu Tước bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi anh, “Có mấy quái vật a?”

Triển Chiêu giơ tay thể hiện số “hai”.

Triệu Tước nghiêng đầu, hỏi lại, “Vậy cậu cuống lên làm gì a?”

Triển Chiêu nhíu mày, “Ngọc Đường không liên hệ được . . . . . .”

“Không liên hệ được thì thế nào?” Triệu Tước hỏi lại, “Nó còn phải sợ bị quái vật ăn mất sao?”

Triển Chiêu ”chậc” một tiếng, cũng không chờ ở đây nữa, chạy đến xe giám sát ở cửa khu văn phòng, tìm Bạch Trì và Tương Bình.

Triệu Tước còn ở trên hành lang, lắc lắc đầu, nói thầm một câu, “Hẳn nên lo lắng cho đám quái vật mới đúng, đụng phải quái vật chân chính rồi. . . . . .”

Nói xong, Triệu Tước đi đến cửa phòng nơi Tiễn Dụ được bố trí.

Ở cửa có hai cảnh sát đang gác.

Triệu Tước chỉ chỉ tờ giấy “Cố vấn” dán trước ngực.

Hai cảnh sát để chú ta đi vào.

Đi vào phòng.

Triệu Tước thấy được Tiễn Dụ đang ngồi, và đống tranh bị Triển Chiêu chia làm hai nhóm trên bàn.

Cầm lấy tranh xem, Triệu Tước rất hứng thú nhìn lại Tiễn Dụ.

Nhìn chốc lát, Triệu Tước giơ tay, một ngón tay quơ quơ ở trước mắt Tiễn Dụ.

Ánh mắt Tiễn Dụ chậm rãi bắt đầu đi theo ngón tay chú ta, di động. . . . . .

. . . . . .

Triệu Hổ và Mã Hán tách ra đưa nhân lực theo, cùng đi qua hành lang có ánh sáng quỷ dị.

Bọn họ vừa đi, vừa nhịn không được “nghi thần nghi quỷ”, cứ cảm thấy ở góc tường có ai đó đang trốn.

Triệu Hổ càng chạy càng xúc động, miệng nói thầm, “Má nó, ai thiết kế cái nơi quỷ quái này vậy. . . . . .”

Nói còn chưa dứt lời, Triệu Hổ đột nhiên khoát tay.

Mấy thành viên đội đặc nhiệm đều dừng lại, đồng thời. . . . . . Bọn họ nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa sau khi bọn họ dừng lại, đối phương cũng đột nhiên dừng lại.

Triệu Hổ ngẩng đầu, nhìn một lối rẽ đằng trước, chỉ chỉ bên cạnh với các thành viên.

Mấy thành viên phân tán ra, cùng bọc đánh qua.

Vừa mới quẹo vào, thấy được người lao đến, Hổ tử giật lại, nhanh chóng xua tay, “Ai ai. . . . . . Quân ta.”

Người lao tới trước là Mã Hán, hai người dừng ngay lại, thiếu chút nữa là lao vào lòng nhau rồi.

Hóa ra lối phân hai nhánh kia là một hình chữ “0”.

Triệu Hổ và Mã Hán vừa hất mặt với nhau, đột nhiên quay đầu nhìn bên cạnh. . . . . . Hai người họ từ dư quang thoáng nhìn thấy phía trước có người đứng. . . . . . Hơn nữa hình như thể hình lớn hơn không ít so với người bình thường. . . . . .

Lần này, phía sau “rầm” một trận, tất cả thành viên đội đặc nhiệm đều giơ súng, nhắm phía trước.

Phía trước có một “người khổng lồ” cao hơn 2m đang đứng.

Người này mặc đồ bệnh nhân màu lam đậm, dưới ánh đèn mù mờ, đã gần thành màu đen.

Mặt không rõ lắm, hắn cúi đầu, hình như đang nhìn mặt sàn.

Triệu Hổ và Mã Hán đang kinh ngạc, người kia đột nhiên bị cái gì đó đánh trúng sau lưng, “uỵch” một tiếng.

Mọi người lúc này mới thấy rõ, hóa ra “Người khổng lồ” cao to tuy rằng đang đứng, nhưng hình như đã hôn mê, cứ vậy mà ngã “ầm” xuống trước mặt Triệu Hổ và Mã Hán cùng đội đặc nhiệm.

Trên lưng hắn bị một “người khổng lồ” khác ngẩng mặt lên trời có hình thể tương tự đè nặng.

Hai “người khổng lồ” chồng lên nhau ngã trước mặt mọi người.

Phía trước truyền đến tiếng bước chân.

Mọi người ngẩng đầu, thấy Bạch Ngọc Đường một tay kéo một tên bác sĩ gầy gò tóc quăn, mặc áo blouse trắng, một tay cầm lấy áo khoác của mình, đi tới.

Triệu Hổ và Mã Hán đều hô lên, “Sếp!”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, giao tên mặc áo blouse trắng cho hai người họ, nâng tay vung áo khoác.

Gần như cùng lúc, người khổng lồ vừa rồi bay ra đập trúng người còn lại đột nhiên ngồi dậy. . . . . . Còn chưa kịp đứng lên, đã bị cái áo Bạch Ngọc Đường vung ra đập vào mặt.

Người khổng lồ kia “ô” một tiếng, ôm mắt ngã sang bên cạnh, mấy thành viên đội đặc nhiệm thu vũ khí chạy tới, còng tay hai người khổng lồ, bốn người một nhóm, áp giải đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường thuận tay vung áo khoác mặc lại lên người, duỗi tay ra với Mã Hán, như là muốn thứ gì đó.

Mã Hán phản ứng kịp, nhớ ra, cầm lấy tai nghe điện thoại vừa rồi nhặt được, để vào trong tay anh.

Bạch Ngọc Đường đeo tai nghe, phất đầu, ý bảo —— đi thôi.

Mã Hán áp giải người mặc áo blouse trắng đi theo, Hổ tử thì ôm má bắt chước biểu cảm của Mã Hân lúc thấy Lạc Thiên tập thể hình “Ai nha, đẹp trai quá má ơi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top