Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Phòng kín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Sau khi Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói, liền trực tiếp mang Mã Hán và Triệu Hổ đi vào nhà ăn.

    Lúc này trong nhà ăn rất nhiều nhân viên đang bận rộn làm việc, sắp xếp bàn.

    Chỗ quầy bar có một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đang ngồi uống rượu.

    Nhóm Bạch Ngọc Đường đi đến phía sau, nhưng hắn lại không phát hiện.

    Trên bàn đặt một cái điện thoại, người uống rượu đúng là Lưu Thiên.

    Bạch Ngọc Đường vỗ hắn một cái, Lưu Thiên quay đầu lại, bộ dáng đã say đến 7-8 phần. Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, hắn còn say khướt cầm ly rượu chỉ vào anh nói, “Ây! Anh đẹp trai! Công ty nào đấy?”

    Bạch Ngọc Đường nhìn trời, lấy ra thẻ chứng nhận cho hắn xem.

    Bất quá Lưu Thiên đã say đến mức có chút mơ hồ, híp mắt mặt sắp dán lên thẻ chứng nhận, miệng hàm hàm hồ hồ,”S. . . . . . S, I. . . . . . S”

    Phía sau Bạch Ngọc Đường, Triệu Hổ nhỏ giọng nói với Mã Hán,”Tiểu Mã ca, tên này nhìn không giống hung thủ.”

    Mã Hán cũng nghi ngờ con ma men này có năng lực giết người phân thây hay không, nếu giết người rồi phân thây xong mà còn ở đây uống được đến say, vậy tâm lý tố chất thật sự là quá tiêu chuẩn.

    “Anh biết Lý Phong không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Lưu Thiên.

    Lưu Thiên mang vẻ mặt “trạng thái mất ký ức” ,”Lý Phong. . . . . . Lý. . . . . .”

    “Vừa rồi anh nhìn thấy người chết không?”

    Một câu của Bạch Ngọc Đường, khiến biểu cảm Lưu Thiên đột nhiên thay đổi, hắn há miệng bắt đầu khóc, nói mê sảng,”Giết người rồi! Giết người rồi! Con ả kia! Tất cả đều do con ả Vương Mỹ Vân kia!”

    Bạch Ngọc Đường nhẫn nại thử trao đổi với một con ma men, “Vừa rồi anh nhìn thấy cái gì ?”

    “Tôi. . . . . .” Lưu Thiên vỗ đầu mình, lắp bắp nói, “Tôi vừa rồi đi đưa chi phiếu cho cái tên thám tử.”

    Vừa nói, vừa lấy chi phiếu từ trong túi ra đặt ở trên bàn.

    Bạch Ngọc Đường nhìn qua, hơi hơi nhíu mày —— con số thật ra không ít.

    “Tôi vừa vào cửa. . . . . . Trong phòng không có ai, nhưng phòng tắm có âm thanh, tôi đã nghĩ a. . . . . . Chắc chắn là đang tắm!” Lưu Thiên xua xua tay, ồn ào , “Tôi liền để chi phiếu lên trên bàn, nhưng tôi không thể đi được a, tôi phải chờ hắn ra, còn phải lấy đi ảnh chụp a, video a các kiểu các thể loại giúp Vương Mỹ Vân. . . . . . Chính là tôi chờ a chờ a chờ a. . . . . .”

    Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ  giơ tay đè mi tâm, hỏi, “Đừng chờ nữa, sau đó thì sao?”

    “Sau đó. . . . . .” Lưu Thiên sửng sốt chốc lát, rồi trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ, “Sau đó tiếng nước vẫn không ngừng a, sao lại có người đàn ông nào tắm lâu như vậy a. . . . . . Tôi bước đi đến cửa phòng tắm, sau đó phát hiện cửa không đóng, tôi mở ra một chút, nhìn vào bên trong. . . . . . Tôi thấy. . . . . . A! Giết người rồi! A. . . . . .”

    Giọng Lưu Thiên kêu chói tai làm cho người trong cả nhà ăn đều nhìn lại.

    Bạch Ngọc Đường giơ tay bắt lấy vai hắn lắc lắc, khiến hắn thanh tỉnh một chút, “Anh thấy cái gì! Nói chi tiết!”

    “Máu a! Chỗ nào cũng là máu a! Khắp sàn đều là máu a!” Hai tay Lưu Thiên không ngừng xua, “Thám tử kia, đầu hắn đặt trên bồn rửa mặt, rồi thân thể thì nằm trên sàn, máu đầy sàn. . . . . .”

    “Chờ một chút.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Anh nói thi thể nằm trên sàn? Vậy còn trong bồn tắm thì sao?”

    “Bồn tắm. . . . . . Trong bồn tắm có người!” Lưu Thiên thần thần bí bí  thấp giọng nói, “Tôi thấy, màn tắm bị kéo ra, có bóng người, có người đang tắm!”

    Triệu Hổ và Mã Hán liếc mắt nhìn nhau.

    “Tôi. . . . . .” Lưu Thiên vừa nói, vừa dùng hai tay che miệng, “Tôi liền nhanh chóng a, tôi nhanh chóng che miệng. . . . . . Tôi lùi ra ngoài!”

    “Nếu anh đã lùi ra vì sao lại trở lại?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

    “Trở lại? A đúng vậy! Tôi có trở lại! Tôi quên chi phiếu ở trên bàn!” Lưu Thiên quẹt miệng, nước mũi nước mắt trên mặt, Bạch Ngọc Đường thấy mà ghê tởm.

    “Anh trở lại nhìn thấy cái gì?” Cũng không có cách nào khác với ma men, Bạch Ngọc Đường đành phải cố gắng hết sức kiên nhẫn hỏi tiếp.

    “Tôi thấy . . . . . Không thấy nữa!” Lưu Thiên vẻ mặt hoang mang, nghiêng đầu nói, “Thám tử kia không thấy nữa! Các anh nói xem. . . . . . Người chết có phải tự đứng lên. . . . . . Sau đó tự lắp đầu lại, sau đó. . . . . . Ọe ~”

    Lưu Thiên nói xong, đột nhiên vươn ra phía trước, ói ra.

    May mà Bạch Ngọc Đường phản ứng nhanh, nghiêng thân né tránh.

    Triệu Hổ và Mã Hán nhìn bộ dáng Lưu Thiên vật vã cũng có chút cạn lời.

    Sau đó, Lưu Thiên cơ bản không thể đối thoại bình thường nữa, hắn lúc thì nôn lúc lại khóc, sụp đổ cảm xúc liên tục.

    Triệu Hổ và Mã Hán đơn giản nhấc hắn đưa đến phòng nhóm Vương Mỹ Vân, sau đó phái hai nhân viên cảnh sát canh cửa.

     Lưu Thiên ngã xuống là ngủ mất, sắc mặt Vương Mỹ Vân và Tiễn Phú càng khó coi, ngồi trên sô pha không nói được một lời.

    Triển Chiêu cũng nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, hình như thấy hứng thú với hành vi của hung thủ, “Nói cách khác, hung thủ giết người xong không lập tức rời đi, mà đặt đầu người trên bồn rửa tay, đặt thi thể trên sàn, còn mình ở trong bồn tắm kéo rèm tắm rửa một lần, trở ra, ném thi thể vào bồn tắm, còn phân thây đến một nửa liền rời đi?”

    “Đại khái trình tự là như vậy đó.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

    “Vậy hắn tắm làm gì?” Triển Chiêu cảm thấy loại hành vi này hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn một kẻ biến thái, nhưng lại không phải biến thái bình thường, rốt cuộc. . . . . .

    Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Rốt cuộc có liên quan gì đến Mark Phàm?”

    Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy đau não, đây xem như vụ án tự nhiên đâm ngang hay là hai vụ án có gì đó liên hệ?

    “Bất quá có đoạn thời gian chuẩn xác mà.” Triệu Hổ tính toán, Lưu Thiên từ lúc ra khỏi phòng 2603, đến lúc trở lại lấy chi phiếu, xảy ra tổng cộng trong vòng nửa giờ.

    “Hắn lần thứ hai đi vào phòng 2603 hung thủ đã không ở trong đó nữa.” Bạch Ngọc Đường cũng nói với Tương Bình, để cậu tra camera một chút.

    Nhưng hiện tại người hỗn loạn nhất chính là Tương Bình, cậu đã tra xét camera mấy lần, một đoạn video ngắn từ lúc Lưu Thiên rời đi đến khi trở lại, tới tới lui lui xem từng frame từng frame ảnh, đừng nói người, ngay cả bóng ma cũng chưa từng bay ra từ trong phòng 2603.

    “Không ai ra vào cả!” Tương Bình và mấy nhân viên kỹ thuật phụ trách tra camera đều mang biểu cảm kỳ lạ.

    “Video đủ chứ?” Bạch Ngọc Đường vừa hỏi, vừa đưa nhóm Triển Chiêu cùng quay về phòng 2603.

    “Video hoàn hảo không tổn hao gì!”

    Tương Bình đã bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, “Sáng sớm Chu Bình gõ cửa, Lý Phong còn ra mở ra cửa, sau đó người ra vào chính là Lưu Thiên.”

    Trở lại phòng 2603, người của khoa Giám định đã thủ chứng xong, thi thể Lý Phong cũng bị chở đi, Công Tôn còn ở trong phòng tắm thu thập vết máu.

    Đại loại là tình trạng phân bố vết máu tại hiện trường có chút đáng ngờ, Công Tôn đứng ở cửa, chỉ huy Hạ Thiên và Mã Hân kéo các đường máu bắn khác nhau để tìm điểm chảy máu, nhưng cứ cảm thấy không quá thích hợp.

    Bạch Ngọc Đường và Mã Hán Triệu Hổ vào phòng, mở hết tất cả ngăn tủ ra, đương nhiên, bên trong không có giấu hung thủ.

    Cửa sổ thủy tinh chỉ có phần đỉnh có thể mở ra khoảng 30cm, chỉ dùng để thông gió, một người trưởng thành cơ bản không có khả năng từ chỗ này chui ra hay chui vào.

    Trong nhà tắm, nghe Triển Chiêu miêu tả lại những gì Lưu Thiên chứng kiến, Công Tôn kinh ngạc, “Cậu nói hung thủ trước khi tắm rửa, bố trí hiện trường hỗn độn như vậy? Sau đó phân thây được một nửa rồi cứ thế biến mất?”

    Triển Chiêu gật gật đầu.

    “Vậy không phải xúc động giết người rồi. . . . . .” Công Tôn hỏi Triển Chiêu.

    Triển Chiêu gật đầu theo, “Không chỉ không xúc động, hung thủ còn rất lạnh lùng bình tĩnh, lên kế hoạch chu đáo, cố ý bố trí một hiện trường hỗn loạn như vậy. Có đôi khi hiện trường hỗn loạn càng khó tìm được manh mối so với hiện trường sạch sẽ.”

    “Khó trách cứ cảm thấy là lạ.” Công Tôn nói nhân viên cảnh sát khoa Giám định gỡ rèm tắm xuống mang đi, vừa lệnh lấy lại tất cả dấu vân tay trên ven và chốt mở vòi hoa sen của bồn tắm lớn.

    “Tà môn quá, người đi đâu rồi?” Triệu Hổ trong trong ngoài ngoài phòng tìm một vòng, không có lỗ thủng nào có thể cho một người tiến vào, vậy người kia vào một không gian kín như này kiểu gì chứ, rồi làm sao mà biến mất không thấy nữa? Triệu Hổ ngay cả bồn cầu cũng đều mở ra nhìn nhìn, miệng nói thầm, “Có thể nào là người xuyên không nhỉ?”

     Triển Chiêu nhìn quanh cả phòng tắm một chút, “Phòng tắm này không có cửa sổ, nhưng trong phòng không có dấu hiệu mốc meo, chứng tỏ thông gió còn hoạt động. . . . . .”

    Triển Chiêu nói xong, Công Tôn nhìn anh một cái, hai người cùng ngẩng đầu, nhìn một miếng thông gió trên trần phòng tắm.

    Đó là miếng thông gió hình vuông có hệ thống sưởi hơi, kích thước khoảng nửa mét.

    Triển Chiêu nhận đèn pin từ Mã Hân, chiếu vào quạt gió.

    Công Tôn lại nhìn nhìn bồn rửa mặt, “Chỗ này rất sạch.” Công Tôn chỉ vào một khu vực không có vết máu trên bồn rửa mặt, để Triệu Hổ đứng lên.

    Triệu Hổ đứng lên đó, giơ tay, vừa đủ cao đến quạt gió.

    Triệu Hổ kéo tấm chắn quạt gió một cái. . . . . . Rầm một tiếng, cả quạt cả hệ thống sưởi hơi đều bị kéo xuống, đằng sau là một lỗ thủng tối như mực.

    Mã Hán nhận cái quạt Triệu Hổ đưa cho mình, đưa đèn pin cho cậu.

    Triệu Hổ chiếu chiếu vào trong lỗ, ngậm lấy đèn pin, hai tay bám vào thành nhún người nhảy lên trên, chui vào trong ống dẫn thông gió.

    “Ống thông gió này rất rộng!” Triệu Hổ phát hiện ống dẫn làm bằng kim loại hình vuông, đủ cho một người bò tới lui, liền đi về phía trước, chỉ chốc lát sau, đi tới phía trên phòng tắm phòng 2602 bên cạnh, cứ như vậy, nếu đi tiếp về trước sẽ là phòng 2601, đi thêm nữa có thể đi đến lối ra ở chỗ cầu thang.

    Triệu Hổ đẩy đẩy thử tấm chắn chỗ lối ra, phát hiện đinh ốc đã lỏng cả, hẳn là bị gỡ từ trước, xuống dưới vừa lúc là cầu thang, còn ở phía sau lưng chỗ góc chết của camera.

   “Má nó!” Hổ tử nhịn không được chửi tục, “Từ chỗ này chạy mất rồi!”

    Bạch Ngọc Đường và Mã Hán cũng chạy tới cầu thang.

    Lối thông gió ở cầu thang đi ra là góc chết của camera, nhưng ra khỏi góc chết để lên hay xuống tầng chắc chắn sẽ bị quay được.

    Tương Bình lại trích xuất camera chỗ cầu thang, rốt cuộc, tìm được hình ảnh một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên khách sạn xuống tầng. Người này không giống Lưu Thiên, vô cùng có ý thức tránh camera, vẫn luôn giơ tay ấn mũ, xảo diệu che khuất mặt, tất cả góc độ camera cũng không quay được.

    Bất quá trên ngực đồng phục của nhân viên khách sạn đều có một thẻ nhỏ, trên thẻ đều có tên.

    Tương Bình thông qua hình ảnh phóng đại, xác định cái tên trên thẻ —— Trần Chí Hoành.

    Bạch Ngọc Đường hỏi quản lý, khách sạn có nhân viên nào tên là Trần Chí Hoành làm việc hay không.

    Quản lí nói có, là nhân viên hành lý của khách sạn.

    Bạch Ngọc Đường hỏi, “Hắn hiện tại có đây không?”

    “Hẳn là đang làm việc. . . . . .” Quản lí hỏi có muốn gọi người đến hay không.

    Bạch Ngọc Đường ý bảo không cần để lộ, dẫn bọn họ đi tìm hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top