Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Hồ sơ đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    SCI ở khách sạn Tứ Quý phá vụ án thuê người sát nhân, kết quả lại giết nhầm người vô cùng quái dị.

    Vụ án này xảy ra trong quá trình điều tra án mưu sát của Mark Phàm, nhưng mà, cả nạn nhân lẫn chủ mưu của vụ này, ít ít nhiều nhiều gì hình như cũng có chút quan hệ với Mark Phàm.

    Triển Chiêu lục xem túi xách của Vương Mỹ Vân, phát hiện một lọ thuốc.

    Lọ thuốc này tất cả mọi người đều quen thuộc, gần như giống y đúc với lọ thuốc đặt trên bàn của Mark Phàm, màu viên thuốc bên trong cũng giống.

    Triển Chiêu để Công Tôn xem thử, có phải cùng một loại hay không.

    Công Tôn kiểm tra bước đầu một chút, cơ bản xác định, là cùng một loại thuốc.

    Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, nhìn nhìn Vương Mỹ Vân —— vị này bề ngoài cũng coi như nổi tiếng, hơn nữa thoạt nhìn rất khỏe mạnh, bộ dáng không giống như nghiện thuốc.

    Bạch Ngọc Đường liền hỏi cô ta.

    Vương Mỹ Vân liền lắc đầu phủ nhận,”Đùa sao, các anh có thể cho tôi làm kiểm tra! Tôi không uống bậy thuốc!”

    “Vậy cô uống thuốc này làm gì?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi cô ta.

    Vương Mỹ Vân nhíu mày nhìn nhìn lọ thuốc, nói,”Tôi gần đây bị áp lực lớn, buổi tối mất ngủ còn đau đầu, thuốc này là bác sĩ kê cho tôi điều tiết giấc ngủ.”

    “Bác sĩ nào kê cho cô?” Công Tôn nghe mà thấy mới mẻ, bác sĩ nào dám kê đơn như vậy a. . . . . . Loại thuốc này cho người không nghiện thuốc dùng là rất nguy hiểm.

    “Thì, bác sĩ Mark Phàm. . . . . .” Vương Mỹ Vân lúc này cũng hiểu mình có thể đã bị Mark Phàm lợi dụng, bất mãn, “Làm sao? Thuốc này có vấn đề gì? Hắn nói với tôi thuốc này không nguy hiểm cũng không có tác dụng phụ!”

    “Hắn kê cho cô một ngày uống bao nhiêu?” Công Tôn hỏi tiếp.

    “Một lần ba viên một ngày ba lượt, dùng một tuần.”

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Công Tôn —— dùng như vậy có chết không?

    Công Tôn vươn ba ngón tay quơ quơ, tỏ vẻ —— sống không quá ba ngày đâu!

    “Cô uống được mấy ngày rồi?” Triển Chiêu hỏi.

    “Ngày hôm qua mới vừa mở, uống một lần, sau khi uống thì thấy không thoải mái, cho nên hôm nay tôi không uống.” Vương Mỹ Vân đứng lên, nhìn nhìn phóng viên ngoài cửa sổ, nhíu mày ngồi trở về, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Tôi sẽ bị xử bắn sao?”

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái —— thuê người sát nhân đó, nhẹ nhất thì nửa đời sau cũng phải ở trong tù rồi.

    Lúc này, kỳ thật Tiễn Phú đã bị kích thích không ít, sau khi hắn hiểu hết mọi chuyện, hoàn toàn kinh hoàng. . . . . . Nếu không phải Vương Mỹ Vân nhầm số phòng, vậy hiện tại kẻ bị cắt nát trong bồn tắm phỏng chừng chính là hắn.

     Bất quá hiện tại cũng không có gì tốt cả, đoạn gièm pha này lên mặt báo, Tiễn Phú tuy không phải nhân vật công chúng, nhưng cũng đã thân bại danh liệt, hơn nữa vợ hắn đã phái thám tử tư điều tra, sau đó phỏng chừng cũng là ly hôn chấm hết. . . . . .

    Bạch Ngọc Đường sai người đưa Tiễn Phú về cục cảnh sát thẩm vấn.

    Trước mắt có hai hung thủ —— một người là kẻ chấp hành biến thái  hư hư thật thật, một người là Vương Mỹ Vân thuê người sát nhân.

    Triệu Hổ và Mã Hán trước áp giải hai người kia về cục cảnh sát, xe của nhóm pháp y, nhóm kỹ thuật và nhóm giám định cũng lần lượt rời đi.

    Bởi vậy nhóm truyền thông dưới lầu cũng phần lớn dời trận, chạy tới cửa cục cảnh sát cắm chốt chờ họp báo.

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chờ các phóng viên đi hết rồi, đi bộ ra khỏi khách sạn, trở về văn phòng của Mark Phàm, lái xe rời đi.

    Triển Chiêu ngồi trong xe, gọi điện thoại tìm Trần Gia Di.

    Điện thoại mở loa ngoài, điện thoại Gia Di gần như được bắt ngay lập tức.

    Vừa nghe máy, giọng Trần Gia Di  liền truyền tới, “Có cái gì muốn hỏi?”

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— vị này trước sau như một luôn khôn khéo hơn người.

    “Cô có thân với Vương Mỹ Vân không?” Triển Chiêu hỏi.

    “À há, biết ngay các anh sẽ tìm tôi hỏi mà, tôi và cô ta bình thường cũng không tính là thân, nhưng cô ta và Tương Nam trước kia thuộc cùng một công ty, chị Tương Nam có thể tìm được người rất quen thuộc với cô ta đến hỏi!” Trần Gia Di tích cực phối hợp chủ động nhận lệnh, nói, “Tôi vừa rồi mới gọi điện thoại cho chị Nam, lát nữa dẫn người đến SCI cho, chuyện mới nhất của Vương Mỹ Vân thật sự rất thần kinh! Sự tình tuyệt đối không phải vì tình cảm đơn giản vậy đâu a!”

    Triển Chiêu rất hiếu kỳ, hỏi, “Vương Mỹ Vân và Tương Nam hiện tại không cùng thuộc một công ty sao? Cô ta đổi nơi làm việc?”

    Ngữ khí Trần Gia Di có chút hạn hán lời, “Là Tương Nam chuyển đi a! Chị Nam chuyển đến công ty của Bạch đại ca, lúc ấy còn là tin tức lớn đó, các anh không biết á hả?”

    Chuyện này vượt ngoài phán đoán của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, bất quá loại tin tức này hai người bọn họ đúng là không để ý, Triển Chiêu thích đọc như vậy, lúc lật tạp chí nhìn thấy tin giải trí cũng trực tiếp lật qua.

    “Mã Hân nói cô biết Vương Mỹ Vân làm Tuesday từ trước?” Triển Chiêu hỏi.

    “Chậc, tôi thật sự không nghĩ tới người cô ta ngoại tình lại là Tiễn Phú.” Trần Gia Di thần thần bí bí nói, “Tiễn Phú chỉ là thương nhân bình thường, Vương Mỹ Vân cũng không đơn giản như vậy!”

    Nói xong, Trần Gia Di bảo lát nữa gặp tại SCI, đến lúc đó rồi nói chi tiết, rồi cúp điện thoại.

    Triển Chiêu ngồi trên xe, cầm di động nhẹ nhàng gõ cằm.

    Lúc này, micro trên xe vang lên, Bạch Ngọc Đường mở, truyền đến giọng Tương Bình.

    “Sếp.” Tương Bình nói, “Em tra được vào tháng trước, Mark Phàm thông qua tài khoản tư nhân chuyển vào tài khoản của Lý Phong hai mươi vạn.”

    “Hai mươi vạn?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình, “Là phí dụng cho cái gì? Có ghi chép không?”

    “Không có.” Tương Bình nói sẽ tiếp tục điều tra.

    Triển Chiêu cảm thấy con số này có chút đặc biệt, “Nếu nói là Lý Phong bắt được nhược điểm gì của Mark Phàm muốn vơ vét tài sản, con số này hình như hơi thấp. Nếu Mark Phàm thuê Lý Phong điều tra sự tình gì đó, con số này lại hơi cao.”

    Bạch Ngọc Đường cũng không rõ lắm tình hình thu phí hiện tại của thám tử tư, “Lý Phong không phải chuyên bắt kẻ ngoại tình sao, nếu là nhà giàu người ta ly hôn kiện tụng, bắt được đối phương ngoại tình thì có thể chiếm được rất nhiều tài sản, thu phí cao một chút cũng có thể hiểu.”

    “Nhưng Mark Phàm chưa có kết hôn a!” Triển Chiêu nói, “Hơn nữa vị nhân huynh này tốt xấu gì cũng có liên quan đến tổ chức, muốn tra cái gì còn cần thuê thám tử tư ư? Cứ cảm thấy phần cứng hai bên không tương xứng sao ấy.”

    Bạch Ngọc Đường bị cách nói này của Triển Chiêu chọc cười, “Trước tiên chưa bàn đến Mark Phàm thuê Lý Phong có tương xứng hay không, tôi có hơi tò mò, Vương Mỹ Vân từ đâu tìm được tên sát thủ kia?”

    “Cậu cũng thấy kỳ quái đúng không!” Triển Chiêu hiển nhiên cũng có đồng quan điểm, “Vừa rồi tên sát thủ kia không phải sát thủ bình thường, tôi cảm thấy manh mối trên người hắn biết đâu còn nhiều hơn so với Vương Mỹ Vân.”

    Lúc này, trên máy tính bảng của Triển Chiêu truyền đến hai tấm ảnh, là Mã Hân gửi tới.

    Nhóm Công Tôn đã về tới phòng pháp y, bắt đầu tiến hành kiểm tra thi thể Lý Phong, đồng thời ở phòng pháp y còn có thi thể Mark Phàm.

    Công Tôn còn chưa bắt đầu, lúc Mã Hân chụp ảnh thi thể, đã phát hiện một vấn đề. . . . . .

    Phía dưới vai trái của hai thi thế, trên cánh tay, có một hình xăm giống nhau.

    Triển Chiêu điểm mở ảnh chụp.

    Đó là một chữ “J” được vẽ từ hoa văn dây leo.

    Triển Chiêu nghiên cứu nửa ngày, không nhớ trước đây từng gặp.

    Vị trí hình xăm của Mark Phàm và Lý Phong tương tự nhau, sắc thái, hình dạng hình xăm hoàn toàn nhất trí, chỉ là cái của Mark Phàm có cảm giác mới hơn, của Lý Phong thì cũ hơn. Đương nhiên cũng có thể liên quan đến hóa chất xăm. Mark Phàm là mọt sách quanh năm làm việc trong nhà, da có hơi tái nhợt. Lý Phong là người quanh năm bôn ba làm việc bên ngoài, hơn nữa có thể thích phơi nắng, da màu đồng cổ . . . . . .

    So sánh hình xăm giống nhau của hai người, Triển Chiêu nhíu mày, “J? Là ý gì?”

    Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, hỏi, “Trong KING hình như không có J, có thể là thành viên mới hay không?”

    Triển Chiêu có chút ghét bỏ, “Tổ chức đó không phải đều chết già hết rồi sao? J Triệu Tước.”

    Bạch Ngọc Đường thở dài, “Tốt nhất đừng phải. . . . . .”

    “Chắc chắn không phải Triệu Tước.” Triển Chiêu lắc đầu nguây nguẩy, “Nếu thật sự là Triệu Tước, hẳn sẽ không vẽ khoa trương kiểu cách như vậy!”

    Bạch Ngọc Đường nhìn hình xăm, rất đồng ý với cách nói của Triển Chiêu, “Đúng, cảm giác không cùng phong cách!”

    “J. . . . . .” Triển Chiêu tự nhủ “J” một đường, lúc trở lại cục cảnh sát, phát hiện trước cửa có một đống người đã vây quanh, ngay cả Chu Bình cũng xuất hiện trong đám người, cầm camera.

    Thấy xe của Bạch Ngọc Đường lái vào gara, Chu Bình còn cười hì hì cầm camera chụp một tấm cho bọn họ.

    Triển Chiêu xoa xoa cằm, “Tên này. . . . . . Kỳ thật cũng rất khả nghi.”

    “Vì sao?” Bạch Ngọc Đường dừng xe vào vị trí, vừa tắt máy vừa hỏi.

    “Chu Bình là phóng viên điều tra, bình thường đều truy lùng đại án a, sao lại chạy tới điều tra minh tinh ngoại tình chứ?” Triển Chiêu lắc đầu.

    “Kiếm khoản thu nhập thêm?” Bạch Ngọc Đường cười hỏi, “Gần đây không phải xu hướng làm công đang thịnh hành sao. . . . . . Không còn cách nào.”

    Triển Chiêu ấn thang máy, vừa định cười nhạo Bạch đội trưởng vài câu, cửa thang máy liền mở ra.

    Trong thang máy, khuôn mặt đen thùi của cục trưởng Bao xuất hiện.

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng lui về phía sau nửa bước.

    Cục trưởng Bao nhìn nhìn hai người, hỏi Triển Chiêu, “Sao không rep tin của tôi gửi?”

    Triển Chiêu trừng mắt nhìn, nhớ ra, vừa rồi đúng là có mấy tin âm cỡ ba giây, bất quá anh tưởng là lại kêu bọn anh đi cọ WC các kiểu, cho nên không mở.

    Lấy di động ra, yên lặng mở tin.

    Tin âm truyền đến tiếng hét của Bao Chửng, “Các cậu lại đang làm cái gì?!”

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn cục trưởng Bao, ánh mắt kháng nghị —— hung dữ quá đi!

    Bao Chửng còn trừng mắt nhìn hai người họ, “Tự dưng nhiệt độ truyền thông lại cao đến như vậy, SCI các cậu muốn nổi tiếng lắm sao? Nhanh chóng phá án đi!”

    “Phá rồi a!” Triển Chiêu còn rất tủi thân, tỏ vẻ ở khách sạn đã bắt được người rồi mà!

    Bao Chửng nhướn mày, hỏi anh, “Không phải cho các cậu mười bốn ngày sao? Phá án rồi?”

    Triển Chiêu nói thầm một câu, “Đó là hai chuyện khác nhau. . . . . .”

    “Cậu chắc chắn là hai chuyện khác nhau?”

    Trong giọng nói Bao Chửng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tinh tường nghe ra chút tin tức, cùng ngẩng đầu, hỏi, “Là cùng một chuyện ạ?”

    Bao Chửng thở dài, “Trên người Mark Phàm và Lý Phong có hình xăm dây hoa chữ J giống nhau phải không?”

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— tin tức rất linh thông nha!

    “Có thể trên người Vương Mỹ Vân cũng có.”Cục trưởng Bao nói xong, thang máy đã tới tầng SCI.

    Cửa thang máy mở ra, Bao Chửng đẩy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra ngoài, nói một câu, “Hồ sơ số TS-2075.”

    Nói xong, cửa thang máy đóng, cục trưởng Bao liền lên lầu.

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, chạy vào văn phòng, hỏi Tương Bình mới vừa ngồi xuống định uống ly trà sữa bổ sung thể lực, “Hồ sơ số TS-2075 là gì?”

    Tương Bình buông ly, mở máy tính ra tra xét kho hồ sơ của cục cảnh sát, rất nhanh tìm được hồ sơ số TS-2075.

    Tương Bình in văn bản ra, máy in ở bên cạnh bắt đầu in văn kiện.

    Tờ thứ nhất in ra, chính là hình ảnh chữ J dây hoa kia.

    Triển Chiêu cầm ảnh so sánh một chút, phát hiện y như nhau.

    Cầm tư liệu nhìn Tương Bình.

    Tương Bình nhún vai, tỏ vẻ cậu cũng không rõ ràng.

    Tờ văn kiện kế tiếp đi ra, Triển Chiêu cầm lấy lật xem, vừa nhìn vừa nhíu mày, “Thế mà có chuyện như thế này. . . . . .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top