Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2.1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các sinh viên nữ ngạc nhiên! 

Sinh viên nam này là Vệ Thụ, một sinh viên tính cách và thành tích học tập đều rất tốt, không biết vì sao mà anh ta lại phẫn nỗ đến mức phải đánh nhau như vậy.

Bên kia, Doãn Đường Diêu đứng đó, anh ta ánh mắt lạnh lùng.

Một quả bóng rổ trên ngón tay anh ta,quay càng lúc càng nhanh!

"Rất tốt, có khí phách."

Vừa nói,anh ta cầm lấy quả bóng ném vào rất mạnh vào Vệ Thụ. 

Vệ Thụ đứng yên, không tránh.

Các sinh viên bên cạnh nhanh chóng đẩy anh sang một bên, quả bóng đập mạnh vào lưới sắt. Các sinh viên nữ lập tức hiểu rằng quả bóng do Doãn Đường Diêu ném. 

Lại là anh ta... Từ khi Doãn Đường Diêu ra nhập Thánh Du, đã từng đánh nhau mười mấy lần, đáng nhẽ là đã bị đuổi học hoặc ít nhất cũng kỷ luật nặng. Nhưng anh ta vẫn chẳng sao cả, vẫn cứ coi như không có việc gì xảy ra. Nhà có tiền thì như vậy à?... Hơn nữa họ Doãn không phải là gia đình có quyền có thế bình thường, nghe nói các quan chức cấp tỉnh cũng không dám đắc tội với mẹ anh ta. Bởi vì nếu như nhà họ Doãn ra đi, cả tỉnh sẽ bị tổn thất một nguồn tài chính rất lớn.

Các sinh viên nam cố gắng giữ chặt Vệ Thụ đang phẫn nộ lại. Không phải họ muốn giúp Doãn Đường Diêu mà họ biết rằng nếu như Vệ Thụ không cẩn thận làm bị thương anh ta, chờ đợi anh sẽ là một kết quả rất đáng sợ.

Các sinh viên nữ cũng im lặng. Bầu không khí trên sân bóng trở nên nặng nề. Chỉ có tiếng mắng chửi của Vệ Thụ: "Ngoài việc đánh người ra mày còn biết làm cái gì khác? Doãn Đường Diêu! Mày nhớ rằng! Mày chỉ là đồ vô dụng! Kể cả mày đánh chết tao! Mày vẫn chỉ là đồ vô dụng! Mày học ngu, không biết đánh bóng rổ, chạy đường dài cũng không chạy được! Mày là kẻ vô dụng nhất trên thế giới!"

Doãn Đường Diêu nắm chặt tay lại. Anh ta yên lặng đứng đó trong ánh nắng mặt trời. Bên cạnh anh ta không có một sinh viên nào khác.

"Doãn Dường Diêu, xin lỗi Vệ Thụ!"

Thành Quyên đi lên phía trước, nhìn thẳng vào anh ta và nói: "Anh dựa vào cái gì mà đánh người?!"

Có sự xuất hiện của Thành Quyên, các sinh viên trong lớp như được tiếp thêm dũng khí. Tại Thánh Du, Thành Quyên chính là hóa thân của chính nghĩa. 

Doãn Đường Diêu vẫn không thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng:

"Không liên quan gì đến cô."

Tiểu Mễ đứng trong đám đông, tim cô co thắt lại. Cô có thể nghe thấy Uy Quả Quả bên cạnh đang mắng chửi anh ta, có thể cảm thấy ánh mắt căm ghét của các sinh viên dành cho anh. Cắn chặt môi, cô không dám thở mạnh, một cảm giác đau buồn đang chảy trong con người cô.

... ....

Dực:

Anh ta có thật là thiên sứ không?

Anh ta có vẻ giống một con quỷ hơn, một con quỷ tính cách tồi tệ. Anh ta rất tồi tệ anh có biết không? Anh ta dùng quả bóng ném vào bạn học, Vệ Thụ bị đánh rất dã man, Thành Quyên cũng bị bóng ném trúng đầu. 

Anh ta cũng không thèm xin lỗi. 

Anh ta cũng không nói tại sao mình tức giận.

Nhưng mà-----

Nhìn anh ta rất cô độc....

Giống hệt như lần đó, em vô cớ tức giận cãi nhau với anh rồi bước đi, anh đứng đằng sau gọi tên em em cũng không thèm quan tâm. Anh còn nhớ không? Lần đó thực ra em không đi xa, chỉ nấp ở một góc để nhìn trộm anh, em muốn biết anh có đau khổ không.....

Anh cô đơn đứng đó. Ánh nắng chiều kéo bóng hình của anh dài hơn. Anh đứng đó rất lâu, rất lâu, hình như vẫn muốn đợi em.....

... ...

"Vệ Thụ nói không sai" - Thành Quyên nhìn Doãn Đường Diêu, "Anh là mộ kẻ vô dụng!"

Các sinh viên yên lặng. Họ chưa từng nghe thấy Thành Quyên nói với người khác như vậy. Trước đây cô luôn đối xử tốt với mọi người. 

Doãn Đường Diêu điên tiết lên!

"Cô nói gì?"

"Tôi nói anh là một kẻ vô dụng! Anh chẳng biết làm gì cả, tất cả mọi việc đều do người khác làm thay anh, thậm chí chạy bộ cũng không được bốn trăm mét!" - Thành Quyên không chớp mắt.

"Sao lại trừng mắt như vậy, tôi nói sai à? Chỉ biết lấy bóng đánh người à? Có biết ném bóng vào rổ không? Cho anh ném mười lần anh cũng chẳng ném được một quả vào rổ đâu!"

Doãn Đường Diêu vung tay lên.

"Bốp---" - Một cái tát mạnh đánh vào mặt Thành Quyên! Cái tát mạnh đến mức máu từ môi cô đang chảy ra.

Các sinh viên kinh ngạc!

"Anh thật là quá đáng!" 

Tiểu Mễ không nhịn nổi. Cô đi lên đứng bên cạnh Thành Quyên, lấy khăn lau vết máu cho cô. Sau đó cô quay ra nói với Doãn Đường Diêu: "Vừa rồi anh ném bóng vào người ta, bây giờ lại đánh người ta, như thế rất quá đáng anh có biết không?"

Doãn Đường Diêu cười nhạt, cầm quả bóng trong tay quay quay: "A, lại một nữ hiệp khách ra tay rồi, có phải là phim kiếm hiệp xem quá nhiều rồi không.?"

"Xin lỗi Thành Quyên và Vệ Thụ đi." - Tiểu Mễ nói.

Xin lỗi?...

Doãn Đường Diêu cười lớn. Ông trời còn chưa xin lỗi anh ta, tại sao anh ta lại phải xin lỗi người khác? Trong từ điển của anh ta không có hai chữ "xin-lỗi"

"Trừ khi tôi chết." - Doãn Đường Diêu lại cười, một kiểu cười hết sức đáng ghét.

Tiểu Mễ nhìn anh ta: "Chỉ có chết mới xin lỗi?"

"Tôi chết đi, các người có thể bắt đầu nằm mơ." - Ánh mắt Doãn Đường Diêu lạnh lùng.

"Tiểu Mễ, nói với cái loại người này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu đâu!" - Thành Quyên dùng tay xoa chỗ đau ở môi, vừa ngẩng đầu lên nhìn Doãn Đường Diêu, "Với loại người này, ông trời tự nhiên sẽ trừng phạt hắn."

Người Tiểu Mễ run run. Cô quay đầu nhìn Thành Quyên: "Đừng....", cô nhìn Doãn Đường Diêu rồi lại nhìn Thành Quyên, cô nắm chặt bàn tay để móng tay đâm vào da thịt. Có lẽ, đành phải như vậy thôi.

"Xin lỗi."

Sân vận động buổi chiều.

Trời xanh mây trắng ánh nắng mặt trời xán lạn. Gió nhẹ thổi vào đám cỏ, quả bóng màu nâu lăn nhè nhẹ trên nền đất, xa xa là các sinh viên lớp khác đang đánh bóng, bên cạnh là các sinh viên lớp B Kinh Tế Ngoại Thương đang thể hiện những trạng thái kinh ngạc khác nhau.

Trước mặt tất cả các sinh viên. Tiểu Mễ mặc đồ thể thao màu trắng đang khom lưng xin lỗi Thành Quyên, đầu cô cúi xuống rất thấp. Thành Quyên không dám tin vào mắt mình:

"Bạn nói gì?"

"Xin lỗi....", móng tay đâm vào lòng bàn tay rất đau, Tiểu Mễ vẫn giữ tư thế cúi người, "Mình thay mặt Doãn Đường Diêu xin lỗi bạn."

"Bạn điên à? Tại sao bạn lại thay hắn xin lỗi?" - Thành Quyên tức giận.

Uy Quả Quả cũng chạy ra từ trong đám đông, dùng sức kéo Tiểu Mễ lên: "Này,bạn làm sao vậy? Sao lại điên rồ đi xin lỗi cho loại người đó?"

"Xin lỗi, hãy tha lỗi cho anh ta đi."

Tiểu Mễ cúi thấp người hơn xuống, trong làn gió nhẹ, cơ thể yếu ớt của cô dường như có thể bị gió thổi đi.

"Còn nữa-----Mong mọi người đừng nói anh ấy là đồ vô dụng, cũng đừng chửi mắng anh ấy nữa."

Tiếng nói của cô còn nhẹ hơn làn gió, nhưng rất kiên quyết.

Doãn Đường Diêu nắm chặt bàn tay nhìn Tiểu Mễ, bước nhanh về phía cô, dùng sức lắc mạnh vào vai cô:

"Mẹ kiếp! Cô lại bị bệnh gì nữa đây!"

Tiểu Mễ có vẻ như đứng không vững, cô miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn anh ta:

"Không phải là anh không muốn xin lỗi à? Cho nên tôi sẽ thay anh."

"Cô là cái quái gì!" - Doãn Đường Diêu tức giận, "Thay tôi xin lỗi?! Cô chết đi! Rút lại tất cả những lời vừa nói, có nghe thấy không!!"

Tiểu Mễ đầu óc quay cuồng: "Không được....."

"Doãn Đường Diêu! Lại là anh đang gây chuyện!"

Lúc đó, thầy giáo thể dục - Phương đã trở về. Thầy Phương đã nghe khái quát về sự việc từ các sinh viên, nguyên nhân là khi mọi người đang đang học tiết thể dục, còn Doãn Đường Diêu lại ngang nhiên nằm ngủ. Vệ Thụ trêu anh ta là đồ vô dụng nhưng lại bị Doãn Đường Diêu nghe thấy, thế là bắt đầu khung cảnh dùng bóng đánh người.

Thầy giáo Phương cao một mét chín mươi, người rắng chắc như một lực sĩ, nên các sinh viên sau lưng ông đều gọi ông là "Phương kim cang". Ông đưa tay nắm lấy cánh tay Doãn Dường Diêu, giải thoát Tiểu Mễ, tức giận nhìn Doãn Đường Diêu:

"Tiết học của tôi anh cũng dám gây chuyện?!"

Toàn bộ các sinh viên đều trở nên hưng phấn. Nghe nói Phương kim cang luôn ghét các thói hư tật xấu, các sinh viên hay gây chuyện trước đây đều bị ông giáo huấn rất thảm hại.

Doãn Đường Diêu quay đầu lại!

Đáng sợ----

Các sinh viên căng thẳng đứng nhìn.

Doãn Đường Diêu đứng đối diện với thầy giáo Phương, khí thế không hề bị áp chế!

Lúc đó, tất cả các sinh viên trên sân đều cảm thấy không khí không bình thường. Nam sinh nữ sinh đều đứng xung quanh, căng thẳng chờ đợi những tiến triển của sự việc.

"Nghe nói Vệ Thụ mắng anh là đồ vô dụng?" - Thầy giáo Phương nhìn Doãn Đường Diêu, "Anh ta mắng anh là không đúng. Nhưng, anh dùng cách này giải quyết vấn đề thì thật quá đơn giản và bạo lực quá đó."

"Thầy giáo Phương!"

Vệ Thụ tức giận, anh bị đánh còn nói là anh không đúng?! Thì ra thầy giáo Phương cũng chỉ giống như các giáo viên khác.

Doãn Dường Diêu cười lạnh: "Đánh thì đánh thôi, thầy muốn thế nào?"

"Muốn chứng minh anh không phải là kẻ vô dụng rất dễ. Trong các hạng mục thể thao, cái làm cho con người ta tôn kính và bội phục nhất là chạy Marathon, chỉ người có ý chí mới làm được." - Tay của thầy giáo Phương chỉ về phía đường chạy màu đỏ, "Nếu như anh có thể chạy được 10.000m. Thế thì chứng minh được rằng Vệ Thụ sai."

Các sinh viên kinh ngạc.

10.000m cơ à! Chạy 1000m đã mệt chết đi được rồi, 10.000 m thì sẽ như thế nào đây.

"Được! Nếu như bạn có thể chạy được 10.000m, sự việc hôm nay cái sai là ở tôi!" - Vệ Thụ kiên định nhìn Doãn Đường Diêu, "Nếu như không chạy được, cũng có thể cho mọi người biết được rằng--- Doãn Đường Diêu chỉ là một thằng vô dụng!"

Trong 3 năm học đại học, Doãn Đường Diêu không chỉ chưa từng tham gia bất cứ một hoạt động thể thao nào, đến cả đợt kiểm tra cơ bản nhất cũng không tham gia, tất cả các hoạt động thể thao trong lớp trong trong trường anh ta cũng đều vắng mặt. Các sinh viên nam truyền miệng nhau, đừng nhìn dáng người Doãn Đường Diêu cao to như vậy, kỳ thực hắn chỉ là một kẻ chạy 500m cũng không được.

Trong giây lát, tất cả các ánh mắt đều dồn về phía Doãn Đường Diêu!

Doãn Đường Diêu đứng đó, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Viên kim cương đính trên mũi anh ta phản chiếu ánh nắng mặt trời chói lòa.

Các sinh viên nữ yên lặng.

Trời ơi, ngay cả lúc này, Doãn Đường Diêu vẫn đẹp trai đến như vậy. Nếu như tính cách anh ta không đến mức như vậy, có lẽ đã là một bạch mã hoàng tử trong phim và tiểu thuyết rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top