Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

BÍ MẬT HOÀNG GIA

SẼ YÊU TỪ ÁNH MẮT ĐẦU TIÊN

Tác giả: Bee

Rating: 17+

Warning: Đây là truyện NỮ x NỮ, ai không thích hoặc dị ứng vui lòng CLICK BACK

**************

---Một ngày u ám, bầu trời xám xịt bủa vây. Cô gái trẻ lo âu đưa mắt nhìn xung quanh và nhanh chân rời khỏi đó.

1 năm sau, đứa bé gái cất tiếng khóc trào đời trong 1 ngày mưa gió giá lạnh. Người con trai đầy hạnh phúc nhìn vào trong phòng, nước mắt rơm rớm khi nge thấy tiếng khóc của con anh vọng ra.

_ Là con gái anh à...

Cô gái cố ngăn dòng nước mắt sắp trào ra. Anh giơ tay ôm cô con gái bé bỏng vào lòng với ánh mắt đầy sung sướng. Cô gái xiết chặt bàn tay miệng run run:

_ Tuyệt đối, em sẽ ko để con gái của chúng ta bị đưa về nơi đó , không thể.

Anh nắm chặt tay cô an ủi:

_ Sẽ ko có chuyện đó đâu em. Chắc chắn, anh ko để xảy ra chuyện đó.

---

5 năm sau.Hàng cây trước cửa ngôi biệt thự ngiêng ngả theo chiều gió. Cuộc sống của 1 gia đình nhỏ trôi qua êmđềm và hạnh phúc.

_ Mẹ à, trường học Hoàng Gia...

Giọng nói của cô bé 5 tuổi vang lên phía sau, cô ấy sững lại thả rớt chiếc chén trên tay. Chiếc chén vỡ tung trên nền nhà. Cô bé ngưng lại ko nói tiếp nhìn mẹ mình. Cô ấy giơ bàn tay run run đặt lên má con gái bé nhỏ:

_ T-ại tại...sao con lại biết??

Cô bé ngây thơ nhìn mẹ với ánh mắt long lanh chìa tờ giấy đã cũ ra trước mặt:

_ Con thấy ở đây có viết.

Mẹ cô bé vội giật lấy tờ giấy, đôi mắt hoảng loạn:_ Hãy nhớ, con ko được tìm hiểu về nó, rõ chưa?

Mặc dù ko hiểu những gì mẹ nói, nhưng cô bé cười gật đầu ngoan ngoãn rồi chạy lại đùa giỡn với đám đồ chơi trên salon. Mẹ cô bé lo âu nhìn đứa con gái duy nhất với tâm trạng rối bời.

-----

4 tháng sau, tiếng động mạnh khiến cô bé bừng tỉnh. Dụi mắt, cô bé tung mền chạy ra ngoài. Vừa chạy được vài bước, cô bé hốt hoảng dừng lại. Ba cô bé ngã gục, toàn thân đẫm máu, hơi thở hổn hển nhìn cô bé. Ánh mắt yếu dần giơ bàn tay về phía cô bé cố dùng chút sức lực cuối cùng mấp máy miệng nhưng ko thể. Máu trào ra, ba cô bé gục xuống.Cô bé tròn mắt, đôi chân run run lùi lại phía sau. Miệng khẽ gọi ba ko thành tiếng. Quá hoảng sợ trước cảnh tượng đó, cô bé khóc thét ngồi sụp xuống, toàn thân run lẩy bẩy. Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên nặng nề đang tiến lại gần cô bé. Nước mắt làm mắt cô bé nhòe đi, nhưng cô bé thấy mẹ trong hình ảnh nhạt nhòa. Mẹ cô bé cũng ngã gục và khổ sở bò đến bên cô bé. Từng vết chém trên người khiến máu chảy ko ngớt đang dầncướp đi mạng sống của mẹ cô bé. 5 tuổi, hình ảnh ba mẹ đẫm máu đang chống lại tử thần vượt quá sức chịu đựng, cô bé lặng đi:

_ Thái Linhhh...con..con...­à. Hãy nhớ..ba mẹ yêu con. Hoàng Gia, đừng bao giờ tới đó... Ba mẹ sẽ bảo vệ...con. Hoàng Gia...là..họọọ..­. Thế nên..đừng tới đó rõ chưa?? Trá-nh..tránh xa họ...

Mẹ cô bé tắt thở trước khi kịp nói những lời cuối cùng. Âm thanh trầm lắng chỉ còn tiếng nấc với khuôn mặt tái nhợt của cô bé. Thu mình nép vào 1 góc, toàn thân cô bé run rẩy.Sáng hôm sau, 1 người đàn ông trung tuổi vội vàng lục tung căn biệt thự và dừng lại khi thấy xác 2 người nằm giữa vũng máu loang lổ. Túm nhẹ lấy ngực áo của mình, lòng ông thắt lại:

- Ta...đã tới trễ mất rồi!

Chợt nhớ ra điều gì đó, ông đảo mắt xung quanh và phát hiện cô bé vẫn ngồi nhìn ba mẹ mình. Ông vội vàng lại gần, cô bé ko khóc nữa, khuôn mặt cũng trầm lạnh hẳn. Toàn thân lạnh ngắt và gần như kiệt sức....Ông là Matsuri KaAo, võ sĩ nhật bản. Ông đưa cô bé đi theo ông sau khi an táng cho ba mẹ cô bé xong. Cô bé ko nói, ko ăn uống, cũng ko xuống khỏigiường suốt 1 tuần lễ.Cho tới 1 ngày nắng chói, cô bé đột nhiên ra khỏi phòng và đi tìm ông Matsuri. Dừng lại trước phòng luyện kiếm, cô bé gọi:

_ Con muốn học kiếm thuật.

Ông dừng lại và bất ngờ nhìn cô bé. Ông khẽ cau mày. Cô bé đã thay đổi và ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sự thù hận.

************

Phần 1- BÍ MẬT HOÀNG GIA

Chap 1.

Năm 2299, con người bình đẳng giữa nam và nữ, ko còn sự phân biệt, ko còn kì thị NAMxNAM hay NỮxNỮ. Nhưng sự thống trị quyền lực của những người giàu có càng rõ rệt.Hoàng Gia- người ta gọi là 1 đế chế. Ở đó có 1 sự cai trị quyền lực cực hùng mạnh. Tuy nhiên, sự thật tồn tại sau lớp vỏ hùng hồn đó chỉ có những người nắm quyền cai trị và những người bị cai trị mới hiểu rõ. Hoàng Gia giống như 1 lâu đài rộng vô kể, bước qua cánh cửa đồ sộ đó, cánh cửa khép lại và cuộc sống dưới sự cai trị của Hoàng Gia sẽ xuất hiện. Nơi đó ko phải là nơi có phép thuật, cũng ko phải là 1 thế giới khác. Nó đơn thuần chỉ là 1 học viện với 1 cuộc sống khác. Cái mà người ta hiểu nôm na, Hoàng Gia là nơi chỉ có những người con gái.

Cô bé 14 tuổi đứng trước cánh cổng Hoàng gia, khá cao và thanh mảnh trong bộ vest trắng, giày cao cổ trắng và mái tóc đỏ đồng búi gọn. Khuôn mặt cô bé nhỏ gọn và xinh xắn. Đôi mắt ẩn chứa sựthông minh kì lạ. Tay nắm chặt thanh kiếm gỗ.

_ Học viện Hoàng Gia, tới lúc rồi.

Cô bé đẩy cánh cửa và bước vào...

_ Hửm?... Quái, vắng hoe vậy.

Cô bé quay tứ phía mắt đảo lòng vòng, ko 1 bóng người, khác với những gì trong tưởng tượng. Xỏ tay vào túi quần, cô bé ung dung đi vào trong. Học viện lung linh và rộng lớn giống như 1 mê cung.Mọi thứ đều xắp xếp rất kĩ lưỡng và hoàn hảo.Dừng lại, cô bé thơ thẩn:

_ Kì lạ...

Thứ gì đó đang cử động dưới chân, *nhìn xuống* 1 con mèo trắng đang cọ cọ vào chân cô bé. Mỉm cười, cô bé ngồi xuống giơ tay vuốt lên đầu nó âu yếm.

Xoạttt...

Âm thanh phát ra trên không trung gần đó, theo phản xạ, cô bé ngước lên.

"Ốiii..."

Ngay từ trên ngọn cây kế bên, 1 người rớt xuống nhanh như chớp khiến cô bé ko kịp phản ứng và thế là...cô bé bị đè bẹp dí trên mặt đất.

_ Trời ơi, cái móa gì vậy nè. >"<

Nge tiếng la của cô bé, thủ phạm đang nằm trên người cô ngồi bật dậy vội vã cúi đầu:

_ Tớ xin lỗi, thành thật xin lỗi ,cậu có sao ko?

Cô bé lóp ngóp ngồi dậy, mặt nhăn nhó xoa xoa cánh tay với cặp mắt lim dim cho tới khi nhìn thấy người đối diện, đôi mắt bỗng dưng mở to sáng rực như cú mèo. Thủ phạm là 1 học viên đang mặc bộ đồng phục của học viện. Mái tóc dài màu vàng buộc cao, khuôn mặt rạng ngời và quyến rũ. Cô bé chưa từng thấy ai xinh đẹp đến vậy. Mất vài giây đờ đẫn, cô bé mới gật gù.

_ Ờ, ờm, tớ ko sao? Nhưng tại sao cậu lại ở tút trên ngọn cây đó.

Ẵm con mèo lên tay, tóc vàng cười tít mắt:

_ Vì nó đấy.

_ ????? *ngây ngô*

_ Nó bị mắc kẹt trên đó nên cách duy nhất là tớ phải leo lên cứu nó. Và cuối cùng thì chính tớ lại bị kẹt ở đó.

Cô bé gật gù hiểu chuyện:

_ Lần sau nhớ cẩn thận nhé.

Dứt lời, cô bé quay ngoắt bỏ đi. Tóc vàng vội gọi:

_ Khoan đã, tớ là Bảo Châu. Còn cậu.

Cô bé dừng lại tỏ ra vui vẻ:

_ Tớ là Saka AiKi.

Bảo Châu ngơ ngác:

_ Cậu tới từ nhật bản sao? Đó là lý do cậu mang theo kiếm.

Cô bé AiKi ngoác miệng xua tay giải thích:

_ À ko, tớ sống ở bên đó từ nhỏ. Còn thanh kiếm này chỉ là kỉ vật của người đã nuôi dưỡng tớ.

Bảo Châu ôm chú mèo vào lòng và đi lại gần AiKi:

_ Hôm nay cậu mới tới học viện sao?

AiKi cau mày:

_ Ưm, tớ đang cần tìm phòng giám hiệu. Nhưng đi 1hồi tớ lại trở về y điểm xuất phát.

_ Ồ, phòng giám hiệu đi thẳng sau đó rẽ trái, rồi rẽ trái tiếp và rẽ phải lên tầng 2 rẽ phải.

Bảo Châu chỉ trò 1 hồi, AiKi tỏ ra đã hiểu nhưng nhìn cái mặt ngu ngu của AiKi, Bảo Châu kéo tay AiKi:

_ Tớ sẽ đi cùng cậu.

Học viện quả thực rất rộng, nếu đi một mình, chắc chắn AiKi sẽ lạc vào 1 mê cung nào đó mà ko biết lối ra.

- Tại sao cậu nhập học trễ.

Bảo Châu liếc mắt nhìn AiKi đợi câu trả lời.

_ Là do tớ đột nhiên bị té gẫy cẳng nên đành phải nhập học trễ.

Bảo Châu tròn mắt:

_ Cậu cũng leo cây và té??

_ Ah..cái này.. Là do tớ cứu 1 con mèo mắc kẹt trên mái nhà.

AiKi cười tinh ngịch.

_ Tới rồi, cám ơn Bảo Châu, Bye.

Bảo Châu túm lấy vạt áo AiKi lôi lại trước khi AiKi chuồn thẳng:

- Khoan, tớ học lớp Moon. Có gì cứ tìm tớ.

Bảo Châu vẫy tay chào AiKi và rời khỏi đó. AiKi im lặng để cố ghi nhớ tên lớp của Bảo Châu.

----"Xôn xao, xì xầm"

_ Im lặng, im lặng.

Cô giáo đập mạnh tay xuống bàn trong khi Aiki thộn mặt nhìn xuống lớp, ai nấy đều chúi đầu vào nhau to nhỏ. Cô giáo nâng cặp mắt kiếng hắng giọng:

_ Matsuri Saka Aiki, học viên mới của lớp Toru...

Lại tiếng xì xầm vang lên với những cặp mắt tròn dẹt chĩa thẳng về phía Aiki, hiểu ý cô giáo tiếp:

_ Em ấy được nuôi dưỡng ở Nhật nên đừng ai thắc mắc tên họ của em ấy.(quay ngoắt) Aiki, e giới thiệu đi.

Im lặng vài giây để kịp theo dõi tất cả những gươngmặt ưu tú của lớp Toru. Xiết chặt thanh kiếm trong tay, Aiki vênh mặt đầy tự tin:

_ Matsuri Saka Aiki, mong các cậu giúp đỡ. Tớ-sẽ là học viên xuất sắc nhất của học viện Hoàng Gia.

Một cái cười nhếch mép trước bao ánh mắt đầy kinh ngạc sau lời giới thiệu hùng hồn của Aiki. Tiếng bàn tán lại vang lên ồn ào. Không ít học viên nhìn Aiki bằng cặp mắt ganh gét và coi đó như 1 lời nói ngông cuồng của 1 kẻ mới tới. Cô giáo chỉ tay về phía cuối lớp:

_ Em sẽ ngồi ở đó Aiki. Aiki gật đầu đi về chiếc bàn trống phía cuối lớp. Tiếng bàn tán vẫn ko ngớt.

_ Xem kìa, nó thật ảo tưởng, xuất sắc nhất ư?

_ Chẳng qua nó chưa biết rõ về học viện này.

_ Ảo tưởng sức mạnh vồn.

_ Nhìn cậu ta thật lố bịch.

_ Thanh kiếm rẻ tiền giống như nó vậy.

Xiết chặt tay, Aiki dừng lại trước 1 học viên vừa thốtlên câu cuối cùng giơ tay đập mạnh xuống bàn tức giận:

_ Mày...nói gì hả?

Cô học viên đó hơi hoảng, ngay lúc đó 1 học viên khác bước lại phía sau Chin giật lấy thanh kiếm và tỏ ra ngông cuồng:

_ Ồ, để tao xem thử, nó quả thật rất...rẻ tiền mà.

Ánh mắt Aiki long lanh, cơn giận dữ đang trào lên trong cơ thể. Nhanh như chớp, Aiki túm lấy cổ áo của tên đó gằn giọng:

_ Vậy mày có muốn thử cái thứ mày gọi là rẻ tiền này ko hả???

Cả lớp trở nên xáo động, cô giáo tròn mắt trước cái mớ lộn xộn đang dần hỗn loạn. Đập bàn lần 2, cô thét to hết mức có thể:

_ Dừnggggg lạiiiiii...

Đám đông im bặt dãn ra và ai về vị trí người nấy. Riêng Aiki thì vẫn đang gồng lên vì cơn tức giận cho tới khi cô giáo quát lần thứ (n):

_ Aiki, quỳ gối 2 tiếng trong phòng tập duyệt cho tôi ngay lập tức.

-????? *xụ mặt

*****

PHÒNG TẬP DUYỆT

1 tiếng trôi qua.

_ Tại sao mình phải chịu phạt, tại sao phải quỳ. Thật vô lý.

Aiki thộn cái khuôn mặt ngố hết sức có thể. Cánh cửa bỗng mở ra, ánh sáng tràn vào khiến Chin chói mắt. Một cô học viên cao ráo bước vào, khá xinh trong mái tóc tím ngắn nổi bật lọn tóc nhỏ tết lại bên phải đi lại gần Aiki với nụ cười rạng rỡ:

_ Xin chào Matsuri Saka Aiki.

Aiki ngước lên, khuôn mặt vẫn ngốc ngếch:

_ Xin chào, cậu biết tớ??

_ Tất nhiên, và cậu tính quỳ ở đây tới bao giờ, đứng dậy nào.

Ngơ ngác nhìn cô bạn cá tính vài giây, Aiki phủi butt đứng dậy.

_ Thật xui xẻo.

_ Tớ là Fukoi Hoshi, trưởng hội học viên .Tớ cũng đã từng ở Nhật. Bởi vậy nên tớ khá tò mò về đồnghương của mình đấy.

Aiki tròn mắt:

_ Thật bất ngờ.

_ Tuy vậy tên của tớ ở đây là Anh Tử. Tớ sẽ đưa cậu tới kí túc xá, đi nào.

Aiki cùng Anh Tử đi dọc trên dãy hành lanh dài dẫn tới khu kí túc xá của học viên. Anh Tử giải thích:

_ Cậu nên biết sự khác biệt của Hoàng Gia. Tớ sẽ nói qua để cậu hiểu. Hoàng gia được chia làm 2 khu.Khu chúng ta đang đứng đây là Địa phận dành cho những Prince. Còn khu bên kia là Địa phận dành cho những Priness. 2 khu chỉ ngăn cách bằng 1 bức tường.

Aiki nhăn nhó:

_ Cùng là con gái mà phải ngăn đôi chi cho mệt.

Anh Tử thản nhiên tiếp:

_ Đó là sự khác biệt của Hoàng Gia. Khi 1 Prince muốn có tình cảm với ai đó thì chỉ được phép chọnyêu với 1 Priness và ngược lại. TUYỆT ĐỐI...

Anh Tử nhìn Aiki nhấn mạnh:

_ TUYỆT ĐỐI KO ĐƯỢC có tình cảm với 1 Prince.

Aiki đỏ mặt:

_ Thật kì quặc, chuyện gì sẽ xảy ra nếu 1 prince yêu1 prince hoặc 1 priness yêu 1 priness...

Anh Tử cười gian:

-Cách đây rất lâu rồi, có 2 priness đã nảy sinh tình cảm . Sau khi bị phát hiện, 1 trong số họ đã bị phạt. Vì ko chịu đựng nổi hình phạt đó, priness đó đã qua đời. Priness còn lại do quá sốc nên đã trốn khỏi Hoàng Gia. Ko biết sau đó thế nào, nhưngPriness đó thuộc dòng tộc Hoàng Gia, nên nếu phạm vào quy luật của Hoàng gia cũng sẽ phải chết và ko đc an táng ở Hoàng Gia mà bỏ ở ngoài. Nhưng may mắn người đó đã thoát khỏi đây.

Aiki níu mày, lồng ngực nóng ran. Có thứ gì đó khiến Aiki nhói đau.

_ Đế chế ngiệt ngã..

_ Hả? Cậu nói gì?

Anh Tử trừng mắt khi thấy Aiki nói nhỏ trong vòm họng. Aiki vội lóng ngóng xua tay:

_ Aahh ko ko. Thật sự kì quặc.

_ Ngoài đó là thế giới bình thường, nhưng bước qua cánh cổng Hoàng Gia mọi thứ sẽ thay đổi, mọi luật lệ phải được chấp hành. Nên cậu muốn yêu hãy chọn 1 priness xinh đẹp nhé, đừng dại dột.

Anh Tử nháy mắt lém lỉnh khiến Aiki đỏ mặt quát ầm ĩ:

_ Yêu gì chứ, tớ sẽ ko có tình cảm với bất cứ ai, lo xa quá. Thật là...

Anh Tử cười to:

_ Cứ dặn phòng hờ thế. Phòng của cậu đây, có gì cứ tìm tớ nhé.

Nháy mắt lần 2, Anh Tử rời khỏi đó. Aiki mở cửa bước vào căn phòng. Căn phòng khá rộng và đầy đủ. Aiki đi 1 vòng quanh căn phòng và dừng lại ở ban công. Đứng ở đó có thể nhìn xuống khu vườn khá rộng. Aiki hướng mắt lên bầu trời trong vắt, tâm trạng trở nên nặng nề:

_ Mẹ đã từng ở đây sao? Nhưng tại sao mẹ lại bỏ trốn. Con đã ở đây rồi, Thái Linh của mẹ...sẽ trả cho họ những gì họ đáng được nhận lấy. Hoàng Gia...

Có chút thù hận ánh lên trong ánh mắt của Aiki.

******

_ Aiki à...Aiki ơi, Aiki ồ...... Aikiiiiiii...

Anh Tử chống tay trước cửa phòng của Aiki gọi liên hồi nhưng ko thấy trả lời. Liếc mắt nhìn bạn thân nối khố của mình, Anh Tử than thở:

_Kì An, Có lẽ cậu ta còn chưa thức.

Kì An, cô bạn thân nối khố của Anh tử. Khuôn mặt có vẻ lạnh lùng khó gần nhưng thực chất lại khá tốt bụng. Mái tóc tomboy màu cam tạo nên sự nổi bật cho riêng Kì An. Tỏ ra ko quan tâm, Kì An nhíu mày:

_ Sao đây??

Anh Tử nhún vai:

_ Đi thôi, dù sao tớ cũng đã làm tròn trách nhiệm rồi.

Anh Tử kéo Kì An rời khỏi kí túc xá.Cùng lúc đó, nge tiếng Anh Tử gọi, Aiki bật dậy nhìnđồng hồ và hốt hoảng lao đi chuẩn bị mọi thứ một cách nhanh nhất. Đồng phục đã được chuẩn bị sẵn và xếp gọn trong tủ. Aiki lôi ra và ngắm ngía. Đồng phục của học viện Hoàng Gia cũng thật đặc biệt, giống như y phục của những hoàng tử hoàng gia nước Anh.Mọi thứ xong xuôi, Aiki chạy vọt ra khỏi phòng và laođi như tên lửa.

- Chết tiệt, trễ rồi.

Chạy lao về phía trước 1 cách vô phương hướng, Aiki thoáng thấy bóng người thì ngay lập tức...

*RẦMMMM!!!*

Phía bên kia, Bảo Châu cũng cắm đầu chạy về hướng ngược lại với Aiki và thế là... Hai người đâm rầm vào nhau và bắn ra té nhào. Choáng váng, cả 2 nheo mắt lóp ngóp bò dậy. Bảo Châu giơ tay chỉ Aiki với nụ cười rạng rỡ ngay sau đó:

_ Ồ.. Cậu, Aiki.

Aiki trố mắt ngốc ngếch:

_ Bảo Châu...

_ Ko ngờ lại gặp cậu ở đây. Cậu đi đâu đây?

Aiki xoa đầu bối rối:

_ Tới lớp, đúng rồi, chúng ta sẽ trễ mất, lẹ.

Đoán trước là Aiki sẽ vọt lẹ, Bảo Châu nhanh tay túm lấy áo Aiki lôi lại:

_ Cậu đi nhầm hướng rồi, bên này. Chúng ta đi sẽ chung.

Aiki ngơ ngác:

_ Hướng này sao? Ờm được.

_ Nhưng...cậu ráng chạy theo tớ nhé.

Bảo Châu nhìn Aiki tinh ngịch trước khi chạy vọt. Aiki tròn mắt nhìn theo và bất thình lình đuổi theo. Tốcđộ chạy của Bảo Châu rất nhanh nhưng Aiki đang cố gắng đuổi kịp. Thở gấp, Aiki quay sang Bảo Châu:

_ Cậu nhanh quá, nhưng tớ ko dễ thua đâu.

Dứt lời, Aiki chạy vọt lên. Bảo Châu chỉ mỉm cười tăng tốc và dễ dàng vượt lên. Trận đua giữa họ như 1 thứ gì đó lướt qua đoàn học viên đang đổ xô về phía lớp học, thậm chí 1 số còn ngả ngiêng vì né họ.

_ Ối, chạy maratong sao? Nhanh dữ... @.@

_ Cái vẹo gì thế kia??

_ Móa ơi nhanh quá!!!

Tiếng xì xầm vang lên ko ngớt. Còn Aiki đang dùng hết sức để vọt lên nhưng đột nhiên Bảo Châu dừng lại khiến Aiki mất đà quay lại nhìn. Bảo Châu cười:

_ Tới rồi, khỏi chạy.

Aiki tức muốn xì khói tai:

_ Ối, xém chút thì thắng rồi.

Vừa thấy Aiki, Anh Tử tròn mắt:

_ Cậu tới rồi sao Aiki, nhanh quá.

Aiki thở hồng hộc:

_ Ờ ờm...

Anh Tử vẫn tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Aiki tới sớm hơn dự đoán và đặc biệt lại đi cùng Bảo Châu. Còn Kì An vẫn điềm tĩnh đứng khoanh tay tựa sau cánh cửa:

_ Bảo Châu, 2 người quen nhau.

Bảo Châu cười tít mắt:

_ À, thật ra là tụi tớ mới quen.

Aiki nhìn bọn họ, Anh Tử lôi Kì An vào:

_ Thật ko ngờ quen biết cả. Đây là Kì An, bạn nối khố của tớ. Nên làm quen cả nào.

- Đc rồi, tớ đi trước nhé. Bye các cậu.

Kì An ko nói gì, Bảo Châu vẫy tay chào và đi về phía lớp Moon. Anh Tử cũng chào Aiki và cùng Kì An đi luôn. Chỉ có Aiki là vẫn đang thơ thẩn vì sự kì lạ đang xảy ra.

Dường như tất cả học viên đều liếc nhìn nó khi đi ngang qua. Aiki nheo mắt thắc mắc và ngay lập tứccô bạn cùng lớp Hà Vy chạy vọt ra nhìn Aiki bằng ánh mắt ngưỡng mộ:

_ Aiki, có thật là cậu quen họ ko?

Aiki ngơ ngác nhìn xung quanh:

_ ??? Ai??

_ Bảo Châu đó, còn Kì An và Anh Tử nữa chứ.

_ Aahhh, thật ra là có.

Hà Vy cười toe tròn mắt nhìn Aiki:

_ Thật ngưỡng mộ. Thậm chí cậu còn quen cả Bảo Châu. Lại còn khá thân thiết với 3ng họ nữa chứ.

Aiki nhún vai:

_ Họ thì sao? Có gì khác biệt đâu ??

Hà Vy vẫn mơ màng:

_ Tại sao ko. Họ là bộ 3 nổi tiếng nhất Học viện Hoàng Gia. Anh Tử và Kì An thuộc gia tộc Hoàng gia. Còn Bảo Châu là người thừa kế của gia tộc Hoàng Gia đóóóó.

_ Vậy họ chính là những người thuộc Hoàng Gia.

Aiki trầm xuống khẽ nhếch mép với ánh mắt đầy bí ẩn. Nắm bàn tay thật chặt, Aiki ngước lên với suyngĩ đang lòng vòng trong đầu.

" Cuối cùng cũng tìm ra họ. Chỉ cần họ thuộc gia tộc Hoàng Gia thì...dù là ai, cũng ko thể tha thứ"

---

Suốt buổi học, Aiki ko tập trung được gì ngoài việc suy ngĩ đến bộ 3 Hoàng Gia. Thái độ đó khó tránh khỏi sự chú ý và thế là Aiki lọt vào mắt xanh của cô giáo:

_ Thái Linh...

Cô giáo đột ngột lên tiếng khiến Aiki giật mình. cả lớp ngơ ngác trước 1 cái tên lạ, cô giáo tiếp:

_ Học Viện ko cho phép dùng tên ngoại quốc. Đó là lý do Aiki phải dùng tên tiếng mẹ đẻ của mình. Thái Linh, em đang thả hồn đi đâu rồi, lên giải bài này cho tôi.

Aiki đứng dậy ,ko tỏ ra lo lắng nhìn bài toán thì thầm:

_ Dễ thế này hẳn con nít 3 tuổi cũng giải đc.

Trong khi đó, vài tiếng xì xầm bên dưới:

_ Khó chết mọe luôn, cậu ta chết chắc.

_ Cô giáo thật là thâm thúy.

Sau 2 phút, Aiki dửng dưng:

_ Thưa cô, e xong rồi.

Bao ánh mắt đổ dồn về phía trên. Riêng cô giáo hơihoảng với khuôn mặt thộn ra đến tội:

_ Ồ, đúng rồi. Quá tốt !!!

Không chỉ riêng cô giáo, học viên trong lớp cũng tỏ ra khá bất ngờ trước học lực vượt trội của Aiki. Riêng Aiki vẫn thản nhiên và cười thầm trong bụng.

Tiết học thứ 2- VÕ THUẬT.

_ Hoàng Thái Linh và Lâm Tiểu Thái đấu trận 1.

5phút sau:

_ Thái Linh thắng. Tiếp tục, Thái Linh và Minh Anh.

Trận đấu bắt đầu và sau đó:

_ Thái Linh thắng...

Tiếp tục

_ Thái Linh

Tiếp tục

_ Thái Linh... ...

...Và cuối cùng:

_ Thái Linh win.

Giọng cô giáo ồm ồm tiếp tục:

_ Vòng cuối, Thái Linh và cô. Bắt đầu đi.

Thái Linh ( Bắt đầu gọi nhân vật Aiki là Thái Linh) gạt vài giọt mồ hôi nhìn cô giáo cao to gấp đôi mình khẽ cúi đầu. Vài tiếng to nhỏ phía dưới:

_ Cậu ấy sẽ nát như bột gạo thôi.

_ Cô Jame sẽ hạ cậu ấy như 1 con kiến.

_ Thật tội ngiệp...

Thái Linh khẽ cúi xuống với ánh mắt mạnh mẽ. Trận đấu bắt đầu bằng pha tấn công nhanh của cô Jame. Thái Linh tỏ ra điêu luyện và nhanh nhạy trongtừng động tác của 1 võ sĩ nhật. Ko lâu sau đó, cô Jame bị hạ gục trước ánh mắt kinh hoàng của lớp Toru. Ai nấy đều tỏ ra bàng hoàng và khâm phục. Tiếng vỗ tay vang lên và tiếng xì xào lại diễn ra:

_ Ô mai chúa, cô Jame bị nốc ao ???

_ Thật kinh hoàng, tài năng mới ư?

_ Oắt đờ heo?? Ơn giời!!

_ Ko lẽ, cậu ta nói sẽ trở thành học viên đứng đầu học viện là đúng.

Hàng ngìn câu hỏi tại sao đc đề cập trong khi nhân vật chính im lặng với đôi mắt ánh lên sự hi vọng............

Tại căn phòng trang nhã của Bảo Châu trong khu kí túc xá dành riêng cho Bảo Châu, Anh Tử, Kì An-Những người thuộc gia tộc Hoàng Gia. Anh Tử tựa vào cửa sổ ngâm ngi ly cacao nóng trong khi BảoChâu đang đùa giỡn với chú mèo trắng trên salon.

_ Đáng yêu quá hà.

Anh Tử nguýt dài:

_ Có 1 tình yêu với mèo ko hề nhẹ.

Bảo Châu cười tít:

- Chúng đáng yêu mà.

_ Cậu quen Aiki khi nào.

Bảo Châu ngiêng đầu:

_ Một tình huống xấu, lúc đó tớ đang cứu nó.

Bảo Châu xoa đầu mèo con và hồi tưởng lại. Anh Tử nhíu mày:

_ Thái Linh. Tên của cậu ấy sẽ là Thái Linh.

_ Ồ. Tớ thấy...cậu ấy rất giống ai đó mà tớ chưa nhớ ra.

Bảo Châu mỉm cười và nhìn ra phía ngoài cửa sổ với ánh mắt xa xăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top