Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 30:
Zaizai và Ken đáp xuống máy bay và đến bệnh viện cùng 1 lúc. Trước đó, Zaizai đang ở Đài Bắc đã gửi tới Đài Trung hoa hồng trắng - loài hoa mà cô yêu thích nhất kèm theo một lời nhắn: "Anh sẽ không quên những kỷ niệm tuyệt đẹp khi ở bên em - ZaiZai". Và một lời nhắn:
http://images4.dantri.com.vn/Uploaded/vannt/Thang2/vic140207(1).jpg

Nội dung mesage:
"Em là cô công chúa nhỏ của mọi người, là một baby bé bỏng của gia đình. Lòng tốt của em, sự ân cần của em sẽ giúp em vượt qua bất kỳ tình huống khó khăn nào. Dù trước đây có như thế nào chăng nữa thì tận đáy lòng anh, anh vẫn đang cầu nguyện cho em, hi vọng biết bao rằng em sẽ qua khỏi.
Hãy giữ chặt lấy, hãy đấu tranh để giữ chặt lấy. Hãy dùng tinh thần "không bao giờ chịu bỏ cuộc" của em để giữ chặt lấy...giữ chắt lấy sự sống của em vì tất cả chúng anh. Hãy bình an em nhé!
  ZaiZai"
http://x4a.xanga.com/738d3b1648430106234692/z75170759.jpg

Vừa vào tới bệnh viện, nhìn thấy gương mặt thất thểu của Selina, nước mắt thẫm đẫm gương mặt Zazai vội bước đến bên con bé.
- Selina, em đừng quá đau lòng! Chúng ta vẫn còn cơ hội, hãy nắm lấy tay Vỹ Luân kéo cô ấy lại với cuộc sống này... Chúng ta phải cùng Vỹ Luân chiến đấu với tử thần...
- Nhất định là như thế.. không thể khác được phải ko anh???
- Vỹ Luân là 1 cô gái kiên cường... anh tin cô ấy sẽ làm được.
Zaizai nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy và lạnh giá của Selina, sưởi ấm cho con bé. Cho dù trong lòng anh cũng không khá khẩm hơn là mấy. Những kỷ niệm đẹp với Vỹ Luân chợt tràn về trong anh, hồi ức với 1 tình yêu đẹp. Vỹ Luân luôn xuất hiện rất kịp thời, giải toả mọi hiểu lầm trong bất kỳ mối tình nào của Taichung – cho dù trước đây, cũng chính cô là người đặt ra luật lệ Taichung ko được tồn tại tình yêu... Như 1 người chị cả.. như một thiên sứ...
Rainie cũng xuất hiện ngay sau đó, tất nhiên là cùng Mike... Mọi người đều cùng động viên nhau, mắt ai nấy đều đỏ hoe, giọng nghẹn lại... chỉ riêng có Ken.. Thái độ bình thản đến kỳ lạ, đôi mắt lạnh lùng khô căng làm mọi người đều phải dè chừng và lo lắng cho anh, nhất là Selina. Chưa bao giờ nó thấy anh trai mình như vậy, có lẽ nỗi đau này là quá lớn với anh, không có thời gian chuẩn bị tâm lý nữa. Tai nạn với chị ấy xảy ra khi chỉ còn 1 tháng nữa, hai người sẽ chính thức thành vợ chồng.
- Ken, anh mau vào thăm chị ấy đi.. Chị ấy cần có anh lúc này. – Selina bước tới bên anh trai mình.
- Cô ấy đã tỉnh lại lần nào chưa?
Selina buồn bã lắc đầu:
- Chị ấy không có bất kỳ phản ứng vật lý nào hết... Mỗi lần có ai đó gọi tên WeiLun thì chị ấy lại khóc - những giọt nước mắt tiếc nuối. Những ngón tay cũng động đậy một cách nặng nề ... nhưng... - Nói đến đây, con bé ko thể nói tiếp được nữa. Giọng nó nghẹn lại, như có gì đó chặn ở họng.
Ken định ngồi thụp xuống, nhưng rồi anh vụt đứng dậy, định lao vào căn phòng trắng toát phía cuối hành lang, mà ở trong đó có người con gái anh yêu đang một mình chống trọi với tử thần, đấu tranh để có lại sự sống.
- Xin lỗi, anh chưa được vào. Bệnh nhân vẫn còn đang trong cơn nguy kịch. WeiLun là 1 cô gái tốt, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Đó là trách nhiệm của chúng tôi.
- Ken, bình tĩnh lại đi con.. – Bà Hứa vỗ nhẹ vào vai Ken - Vỹ Luân sẽ không vui khi thấy con như thế này?
- Con bình tĩnh lại thế nào đây? Trong khi cô ấy đang chiến đấu với tử thần như thế, đau đớn như thế, thì con lại chả giúp gì được cô ấy cả... Ken Zhu là thằng đàn ông tồi tệ nhất trên đời này???
Ken quỳ thụp xuống cánh cửa cạnh phòng cấp cứu:
- Vỹ Luân, tỉnh dậy đi em. Anh ở đây, ở ngay bên cạnh em thôi... Đừng ngủ nữa, em đang nghe bọn anh nói, tại sao lại không mở mắt ra nói chuyện với mọi người??? Em đã từng nói với anh đừng bao giờ tuyệt vọng. Em cũng đã nói rằng đừng bao giờ đầu hàng trước số phận, vì con người là thứ gỗ làm nên những cây cung, cái mà càng uốn cong xuống nó lại càng bật cao lên. Vì thế anh đã không khóc, em có nhìn thấy không? Em cũng thế, đừng tuyệt vọng.. Anh sẽ luôn bên em, sẽ đấu tranh cùng em.. Được không WeiLun???
Mọi người nhìn thấy Ken hiện giờ, không ai cầm nổi nước mắt.. Zaizai nhẹ vỗ vai Selina, rồi tiến về phía Ken:
- Anh đứng dậy đi! Đừng cố kìm nén cảm xúc của mình.. Nếu muốn rơi nước mắt cũng không phải là chuyện xấu đâu.. Kìm nén như thế rất đau khổ đấy!
- Zaizai... anh không thể.. không thể làm Vỹ Luân thất vọng vì anh.. Cô ấy không muốn thấy con trai khóc, vì thế nên anh ko thể khóc.
- Ken, anh còn nhớ mối tình đầu của em không?? Cô ấy cũng mãi mãi ra đi... Vì thế em hiểu rất rõ cảm giác này... Mọi người luôn bên anh và Vỹ Luân, nếu anh muốn khóc, sẽ có người an ủi...
- Được rồi, cám ơn cậu Zaizai.. Bây giờ tôi nghĩ là mình đủ sức chịu đựng chuyện này.. Vỹ Luân còn đang trong kia, tôi không thể yếu đuối hơn cô ấy được. Hãy an ủi Selina giúp anh! – Ken vỗ vai Zaizai ra chiều tin tưởng.
Ken nhẹ cười, rồi bước đến bên ba má Hứa:
- 2 bác yên tâm. Con nghe thấy Vỹ Luân nói cô ấy sẽ không bỏ cuộc đâu. Điều duy nhất chúng ta làm được cho Vỹ Luân là cùng cô ấy chiến đấu với tử thần.
Từ lâu gia đình họ Hứa đã quen với ý nghĩ Ken cũng là con rể trong nhà, luôn đối xử như người nhà. Thấy bộ dạng anh hiện giờ, bác Hứa đã đau lòng càng đau thêm.
Đêm hôm đó, Ken luôn túc trực bên cạnh giường của Vỹ Luân. Bàn tay anh nắm chặt tay Vỹ Luân.
- Vỹ Luân à, tỉnh dậy đi em.. Đừng ngủ nữa. Chẳng phải sinh nhật anh vừa rồi em đã nhận lời cầu hôn của anh sao? Mới có 2 tuần, em quên nhanh như vậy sao? 15/1 – 27/1.... 1 tháng nữa chúng ta đã thành vợ chồng rồi. Em phải tỉnh dậy, để đi chọn áo cưới, rồi chụp ảnh cưới.. mua nhà.. Chúng ta còn rất nhiều dự định chưa hoàn thành mà. Vỹ Luân, mở mắt ra nhìn anh đi. Chỉ cần em tỉnh lại, muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm cho em. – Ken gục xuống tay Vỹ Luân, những giọt nước mắt bây giờ mới có dịp trào ra.
Vỹ Luân cũng đang khóc. Dòng nước mắt tuôn trào, ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô ấy dường như rất cố gắng, nhưng có vẻ cơn đau đang bủa vây lấy cô. "Ken, em xin lỗi, em rất muốn tỉnh lại... rất muốn mở mắt ra nhìn mọi người. Nhưng thần chết đang đứng chắn trước mặt em... Ken, hãy mau kéo em lại... Em không muốn chết như thế này!" . Dường như cảm nhận được suy nghĩ của Vỹ Luân, bởi giữa 2 người ở khoảnh khắc này có một mối tâm linh tương thông kỳ lạ, anh nhẹ nhàng đặt vào môi Vỹ Luân một nụ hôn ngọt ngào, dịu ngọt – ngàn lần hy vọng đó không phải là nụ hôn cuối của 2 người, mong rằng kỳ tích sẽ xuất hiện. Bạn bè của Vỹ Luân ở ngoài ai cũng đang cầu nguyện Vỹ Luân tỉnh lại, các fan cũng túc trực ngày đêm ở bệnh viện.
Ariel, Selina và Rainie thay phiên ở cạnh giường WeiLun cùng với Ken. Ai cũng không từ bỏ một chút hy vọng, mong rằng ông trời đủ bao dung để Vỹ Luân lại nhân gian. Đó là 1 cô gái kiên cường dũng cảm nhất, luôn là chỗ dựa cho bất cứ ai trong Taichung.
Đêm đó, Ariel nằm lên giường bên cạnh Vỹ Luân, thì thầm:
- Chị Vỹ Luân, tại sao ông trời lại đối xử với chị như thế? Chị hãy mau tỉnh dậy đi, em còn chưa kịp cám ơn chị đã tác thành cho em với Joe, chị còn chưa kịp giúp bọn em làm hoà... tại sao... tại sao?

Người ở bên Vỹ Luân nhiều nhất trong suốt những giây phút cuối cùng tất nhiên là Ken. Nắm chặt bàn tay yếu ớt của cô, đôi tay anh nhẹ nhàng mân mê vuốt ve gương mặt đau đớn và mái tóc mềm mại của Vỹ Luân:
- Vỹ Luân, em có nhớ mình đã từng nói gì không?
Nếu mỗi ngày em sống không được vui vẻ và hạnh phúc, mà phải sống tới 80 tuổi, thì em sẽ sống mỗi ngày 1 cách hạnh phúc cho dù chỉ sống đến 60 tuổi. Em mất 20 tuổi, nhưng em sẽ được hạnh phúc, tại sao em phải từ chối chứ?
- Vỹ Luân, em chỉ mới 28 tuổi.. thiên thần của anh, đừng ngủ nữa.. Em đã ngủ gần 2 ngày rồi. Chẳng lẽ anh làm em đau lòng như thế sao? Đây có phải là cách em trừng phạt anh không? Nếu anh làm em tổn thương nhiều như thế, em hãy tỉnh lại đánh anh đi... Anh hứa sẽ không làm em phải đau khổ nữa.. Cho dù chúng ta phải chia tay nhau, anh cũng sẵn sàng.. Vỹ Luân...
Tất cả những lời Ken nói, WeiLun đều nghe thấy hết. Cô rất rất muốn bật dậy nói, nhưng có một thế lực nào đó đang nắm lấy tay cô, kéo cô càng ngày càng xa anh:
- Ken, không phải như thế đâu... Đến giây phút cuối cùng, em mới hiểu ra, anh là người mà em yêu nhất. Tiếc rằng chúng ta... sau này nhất định anh phải sống hạnh phúc, sống thay cả phần của em nữa... Hãy chăm sóc gia đình em thật tốt, thay em báo hiếu với mẹ của anh, thay em chăm sóc Selina, cả Taichung nữa... Có lẽ đã đến lúc em thật sự phải ra đi rồi. Em yêu anh.

Ở trên thiên đình, Thần Mặt trời – cũng là Ngọc hoàng đại đế nở nụ cười hiền hậu:
- WeiLun, con là 1 cô gái tốt, xứng đáng là 1 thiên sứ xinh đẹp nhất của thiên đình. Ta sẽ mang con về thiên đình, luôn ở bên ta. Con sẽ thực sự trở thành con gái thần Mặt trời... Vỹ Luân....
- Ngọc hoàng, tại sao người không lấy đi mạng sống của Huge.. thần thiếp nghĩ hắn ta đáng chết hơn.. Tại sao chẳng thể để Vỹ Luân sống vui vẻ dưới nhân gian..? – Thánh mẫu nương nương buồn bã.
- Huge ư? Hắn ta là 1 đại gian ác.. ta không thể để hắn sống bên cạnh ta được.. Dạo này dưới địa phủ chật chội, nên hết chỗ dành cho hắn... Ở nhân gian thì có gì hay chứ, trải qua đầy đủ sinh lão bệnh tử, làm con gái của ta thì có gì không tốt nào? Cô ấy sẽ mãi mãi là vị thiên sứ xinh đẹp nhất! Mau đem cô ấy lên đây! - Ngọc hoàng ra lệnh.

17 h 37 phút: ngày 28/1/2008. Có một vị thiên sứ đã bay mất.
Nhịp tim Vỹ Luân yếu dần rồi tắt hẳn.. Cô ấy đã mãi mãi ra đi không bao giờ trở lại.. Sẽ không còn ai đứng ra lo lắng mọi chuyện tình cảm với Taichung, không còn cô con gái bé bỏng đáng yêu của gia đình họ Hứa... Ken cũng mất đi người con gái anh yêu nhất.. Mối tình đáng trân trọng của họ nay đã bị âm dương cách biệt.
Thiên sứ thật sự đã rời khỏi nhân gian, để lại những giọt nước mắt tiếc nuối cho bạn bè và đồng nghiệp, gây chấn động làng giải trí Đài Loan.

Ngày 9/2 - thời gian cứ chậm chạp trôi đi, không giống với không khí sôi động của làng giải trí – nơi mà thời gian không bao giờ chờ đợi ai cả. Lễ cáo biệt Vỹ Luân được diễn ra tại hiện trường vụ tai nạn. Trong khi Selina, ArJoe, Rainie đến đó hét lên: "Vỹ Luân, hãy trở về nhà của bạn đi!" thì tại một góc nhỏ, DaS đứng đó, nở nụ cười đểu cáng. Bước đầu kế hoạch của cô ta đã thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#arjoe