Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

căn phòng trên cao ốc, nơi ánh đèn lấp lánh của Los Angeles không thể che lấp được sự tăm tối từ người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da đắt tiền.

Jeon Jungkook, với dáng vẻ ung dung, đôi chân bắt chéo, tay cầm ly rượu vang đỏ, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tivi phía trước. trong góc tối của căn phòng, ánh sáng từ tivi phản chiếu lên gương mặt gã, tạo nên một khung cảnh lạnh lẽo đến rợn người.

mọi ngóc ngách trong căn hộ của Yeona đều hiện ra rõ ràng trên màn hình, từng chuyển động của em, từng hơi thở đều bị gã kiểm soát một cách tỉ mỉ.

Jungkook khẽ nhấp một ngụm rượu, đôi mắt đen láy không hề rời khỏi hình ảnh của Yeona.

đó là căn hộ mà gã đã đích thân chọn lựa, từ những chi tiết nhỏ nhất cho đến những ngóc ngách tưởng chừng bình thường. gã đã âm thầm sắp xếp tất cả, từ việc mua chuộc bệnh viện để đưa em qua Mỹ, đến việc trợ cấp hàng tháng mà em hoàn toàn không biết. căn nhà ấy, tưởng chừng như một nơi trú ẩn bình yên, lại trở thành một nhà tù vô hình mà Jungkook chính là kẻ canh giữ.

mỗi lần Yeona bước vào phòng khách, phòng ngủ hay thậm chí là nhà tắm, mọi hành động của em đều bị theo dõi kỹ lưỡng qua những chiếc camera được giấu khéo léo. gã nhìn em như một con mồi, không có cách nào thoát khỏi sự kìm kẹp tàn nhẫn của mình.

"đại ca, khi nào chúng ta ra tay đây ? em mong chờ quá !"

một giọng nói vang lên từ phía sau, đầy sự háo hức và khát khao hành động.

Jungkook khẽ nghiêng đầu, không vội vã trả lời ngay. gã nhấm nháp thêm một chút rượu, đôi mắt không có chút gợn sóng nào, như thể đã có sẵn tất cả mọi thứ trong tay.

"chú cứ bình tĩnh."

Jungkook cười nhạt, giọng điềm nhiên nhưng lạnh lùng.

"ta phải tận hưởng sự sụp đổ của Yoongi trước đã."

gã đặt ly rượu xuống bàn, rồi ngả người ra sau, tay vuốt nhẹ cằm. kế hoạch đã được vạch ra từ lâu, và Jungkook không bao giờ vội vàng. gã thích việc điều khiển mọi thứ theo cách mình muốn, chậm rãi nhưng chắc chắn. như một con mèo vờn chuột, hắn muốn Yoongi phải tự mình rơi vào lưới, phải chịu đựng sự đau khổ tột cùng trước khi kết liễu tất cả.

"ta muốn nó bất lực, tuyệt vọng... đến khi chính nó phải tự quỳ gối trước mặt ta cầu xin sự kết thúc."

Jungkook nói, đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn.

đàn em khẽ rùng mình, mặc dù đã quen với sự lạnh lùng và tàn nhẫn của Jungkook, nhưng mỗi khi nghe gã nói về những kế hoạch ác độc của mình, vẫn không tránh khỏi cảm giác kinh sợ. Jungkook không chỉ là một kẻ thủ ác, gã là một thiên tài của sự hủy diệt, một kẻ thù không ai muốn đối đầu.

Jungkook đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy, bước đến trước màn hình tivi. gã chạm nhẹ vào hình ảnh của Yeona trên màn hình, như thể em đang ở ngay trước mặt gã.

"mọi thứ đang đi theo đúng kế hoạch... chỉ cần một chút nữa thôi."

__

Yeona đang ngồi tại bàn làm việc, tập trung vào đống tài liệu y tế còn dang dở trước mặt. bàn tay lướt nhanh qua từng trang giấy, nhưng đầu óc lại lơ lửng với hàng loạt suy nghĩ hỗn độn. tiếng chuông cửa vang lên đột ngột khiến em giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào.

Yeona khẽ chau mày, ai lại đến giờ này mà không báo trước ? em bước ra khỏi bàn, đi về phía cửa, cẩn trọng nhìn qua mắt cửa. ngoài cửa, không có ai cả.

cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong lòng, nhưng Yeona vẫn mở cửa ra. trước mắt em, một bó hoa hồng đỏ thẫm đang nằm ngay ngắn trên nền gạch, từng cánh hoa đỏ tươi rực rỡ đến mức kỳ lạ. bên cạnh bó hoa, là một tấm thiệp nhỏ. Yeona cúi xuống, tay run run nhấc tấm thiệp lên.

"chúc em một ngày tốt lành. Jeon Jungkook."

cái tên ấy... làm tim em như ngừng đập trong một khoảnh khắc. một làn hơi lạnh chạy dọc sống lưng, khiến em khẽ rùng mình. Jeon Jungkook. em không thể nào quên được cái tên đó, và cũng không quên được người đàn ông đầy bí ẩn đã từng xuất hiện trong cuộc đời mình. ánh mắt sắc bén và nụ cười nguy hiểm của hắn vẫn còn in đậm trong tâm trí em, không thể phai nhòa.

Yeona đứng lặng người nhìn bó hoa trước mặt, trong lòng nổi lên một cảm giác khó chịu và bất an. gã không phải là người bình thường, không phải là kiểu người mà em muốn dính líu đến. việc gã gửi hoa và tấm thiệp này chỉ làm em thêm lo lắng.

Yeona lùi lại, đóng cửa nhanh chóng, như thể sợ rằng sẽ có điều gì đó không hay xảy ra ngay lập tức. em quay trở lại bàn, nhìn chăm chăm vào bó hoa hồng đặt trên ghế sofa. nỗi lo lắng trong lòng dâng lên không kiểm soát, cảm giác kỳ lạ này không chỉ xuất hiện từ lúc nhận hoa.

tối hôm qua, trong lúc tưới cây, Yeona đã tình cờ phát hiện ra một vật thể lạ màu đen, nhỏ bé nằm ẩn sâu trong chậu cây ở phòng khách. em không biết đó là gì, chỉ nghĩ đó là một thiết bị cũ kĩ nào đó, nên đã tiện tay vứt đi. nhưng giờ nghĩ lại, một linh cảm xấu bắt đầu bao phủ tâm trí cô.

"không thể nào..."

em lẩm bẩm, cảm giác sợ hãi bắt đầu bóp nghẹt lồng ngực.

cùng lúc đó, trong căn phòng tối chỉ le lói ánh sáng từ màn hình, Jeon Jungkook đang ngồi nhìn vào dãy camera giám sát. màn hình của một chiếc camera trong căn hộ của Yeona đột nhiên tối đen, chỉ còn lại một khoảng trống vô nghĩa. Jungkook nhếch môi cười, nụ cười đầy ẩn ý và lạnh lùng.

"đến lúc rồi."

hắn thì thầm, đôi mắt lóe lên ánh nhìn tàn nhẫn.

bây giờ, Yeona vẫn đứng bất động giữa phòng, lòng ngổn ngang giữa sợ hãi và mơ hồ. ,ảm giác có ai đó đang theo dõi mình, từ ngày này qua ngày khác, giờ đây trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. đầu óc em trở nên trống rỗng, bàn tay run run không kiểm soát. cuối cùng, không thể chịu nổi sự ám ảnh đang lớn dần trong mình, Yeona vội cầm lấy điện thoại.

"Nabi à, không ổn rồi..."

Yeona cố giữ bình tĩnh khi nghe giọng Nabi vang lên từ đầu dây bên kia, nhưng trái tim em đập loạn nhịp, hơi thở trở nên nặng nề hơn. sau một hồi im lặng, cô cất giọng, giọng nói lẫn lộn giữa sự bất an và nỗi lo lắng.

"Nabi à, mình... mình phải thú thật với cậu một điều..."

Yeona thở dài, như thể mỗi từ thốt ra đều nặng nề.

"mình đã gặp Jeon Jungkook ở Nhật Bản."

đầu dây bên kia im lặng trong vài giây, rồi Nabi lên tiếng, giọng cô đầy kinh ngạc và lo lắng.

"cậu... cậu đã gặp hắn ta ? tại sao cậu không nói với mình sớm hơn ? Yeona, chuyện này rất nguy hiểm !"

Nabi không ngừng trách em, bởi chính Nabi cũng biết Jungkook là người như thế nào qua các cuộc nói chuyện căng thẳng của Namjoon và Yoongi. cô lại càng bất an hơn khi em nhắc đến cái tên này, gã lại đang ở gần em.

"mình biết, nhưng mình đã nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp. hắn chỉ tình cờ xuất hiện, chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua... mình không nghĩ mọi chuyện sẽ đi xa đến mức này. nhưng... giờ mình thấy không ổn, mình cảm giác có gì đó rất sai lầm. mọi thứ như đang bị điều khiển."

"cậu nói gì vậy, Yeona ? ý cậu là sao ?"

Nabi hỏi, giọng cô rõ ràng đã đầy lo lắng.

"những ngày gần đây mình cảm thấy như có ai đó theo dõi mình. tối qua, mình phát hiện một thiết bị lạ trong chậu cây ở phòng khách... và rồi sáng nay, hắn gửi hoa tới tận nhà mình với lời nhắn... Nabi, mình không biết phải làm sao nữa. có thể Jungkook đã âm thầm theo dõi mình từ lâu."

Nabi im lặng vài giây, cô có thể cảm nhận được sự bất an trong giọng nói của bạn mình. tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, một cảm giác lo sợ dâng lên.

"Yeona, cậu cần phải cẩn thận hơn. mình sẽ nói chuyện này với Namjoon và Yoongi. không thể để cậu một mình đối mặt với hắn ta."

khi nghe đến tên Yoongi, trong em lại bắt đầu nhói lên. từng câu từng chữ hắn nói với em tối hôm ấy em chưa từng quên. lúc này, em chỉ biết nhẹ nhàng từ chối Nabi.

"Yeona, cậu không hiểu đâu. đây không chỉ là việc của cậu nữa. nếu Jungkook thực sự đứng sau tất cả chuyện này, thì cậu không thể tự mình giải quyết được. đừng lo, Yoongi... anh ấy cần biết chuyện này. Namjoon và mình sẽ giúp cậu."

Nabi nhanh chóng kể lại câu chuyện cho Namjoon, không chút chần chừ. Namjoon nghe xong, ánh mắt anh lập tức nghiêm trọng, không còn dấu vết nào của sự yên bình mà Nabi từng quen thuộc.

"Jungkook... hắn đã tính trước mọi thứ."

Namjoon trầm giọng. anh không mất thêm giây nào, lập tức gọi cho Yoongi, người mà hiện giờ đã chẳng còn là chính mình từ khi Yeona rời xa.

Yoongi ngồi trong căn phòng tối tăm, ánh sáng từ màn hình điện thoại là thứ duy nhất chiếu lên gương mặt u ám của hắn. khi nhận cuộc gọi từ Namjoon, Yoongi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, giọng hắn lạnh lùng, mệt mỏi.

"Namjoon... có chuyện gì ?"

Yoongi hỏi, giọng khàn khàn.

"Yoongi, Yeona đang gặp nguy hiểm. là Jungkook. hắn đã lên kế hoạch để đưa cô ấy qua Mỹ. hắn đang điều khiển mọi thứ."

Yoongi sững người, từng lời của Namjoon như xé toạc không gian tĩnh mịch xung quanh hắn. tim hắn thắt lại.

"hắn đã lên kế hoạch từ trước. hắn muốn dùng khoảng cách địa lý để khiến cậu đau khổ. đây là một trò chơi bệnh hoạn của hắn."

Yoongi không đợi thêm gì nữa, hắn lập tức đứng dậy, mở máy tính đặt vé chuyến bay sớm nhất sang Mỹ. hắn không thể ngồi yên khi Yeona đang gặp nguy hiểm.

khi này, thông báo trên màn hình khiến hắn như muốn phát điên. tất cả chuyến bay đã bị hoãn do thời tiết xấu.

Yoongi nghiến răng, tay hắn siết chặt thành nắm đấm.

"chết tiệt !"

hắn đấm mạnh vào bức tường bên cạnh, máu từ tay hắn nhỏ xuống sàn nhà nhưng Yoongi chẳng hề bận tâm. trái tim hắn đang rực lửa giận dữ lẫn bất lực.

Namjoon đứng ở góc cửa, anh thở dài.

"Yoongi, bình tĩnh. chúng ta sẽ tìm cách khác. đừng để Jungkook làm chủ tình thế."

Namjoon im lặng một lúc, hiểu rằng trong tình thế này, mọi lời an ủi đều vô ích. Jungkook đã chuẩn bị quá kỹ lưỡng. Yoongi giờ chỉ còn là một con thú bị dồn vào đường cùng, tuyệt vọng tìm cách bảo vệ người mình yêu.

__

Yeona ngồi thu mình vào góc tường, đôi mắt đờ đẫn nhìn không định hướng. căn phòng yên ắng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp tim yếu ớt, từng cơn đau co thắt như bóp nghẹt lồng ngực. mỗi hơi thở như một cuộc đấu tranh, nhưng đó không phải là nỗi đau duy nhất mà em đang phải chịu đựng. đằng sau sự mệt mỏi về thể xác, tâm trí em đang rối bời với nỗi lo sợ mơ hồ về việc bị theo dõi. từng góc nhà, từng vật dụng trong căn hộ này, em đều cảm thấy có đôi mắt lạ đang quan sát cô không ngừng.

bó hoa hồng cùng tấm thiệp mang tên Jeon Jungkook như một lời cảnh báo khiến em rùng mình. trong thâm tâm, em không thể thoát khỏi nỗi lo sợ ngày một lớn dần. không ai có thể giúp cô lúc này, ngoài Hoseok.

Yeona lấy điện thoại, tay run rẩy bấm số của Hoseok. khi đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, em không thể kìm nén cảm xúc, giọng cô như vỡ òa.

"anh Hoseok... anh có thể đến đây giúp em được không ?"

đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi Hoseok cất giọng lo lắng.

"có chuyện gì sao ? em ổn chứ ?"

Yeona hít một hơi dài, cố giữ bình tĩnh nhưng không thể giấu được sự run rẩy trong giọng nói.

"có người... đang theo dõi em. em không thể chịu nổi nữa."

"được rồi. đợi anh, anh sẽ đến ngay."

Yeona cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi biết rằng có người đang trên đường đến giúp mình. nhưng nỗi lo sợ vẫn âm ỉ trong em. Yeona đi tới cửa, cố kiểm tra khóa thêm một lần nữa, mong rằng mình chỉ đang tưởng tượng ra mọi thứ.

khi tiếng chuông cửa vang lên, Yeona lập tức bật dậy. em nhanh chân chạy ra mở cửa mà không chút suy nghĩ, tin rằng Hoseok đã đến. nhưng khi cánh cửa mở ra, đứng trước mặt cô không phải là Hoseok, mà là Jeon Jungkook.

Yeona sững sờ, ánh mắt cô chạm phải gương mặt lạnh lùng của Jungkook. đằng sau gã, hai tên đàn em to lớn đứng vững như hai tảng đá, ánh mắt chúng lạnh lùng và không mảy may quan tâm đến sự hiện diện của em.

"genki ? Yeona." (khoẻ không ? Yeona.)

Jungkook cất giọng, nụ cười nhếch mép đầy ngạo mạn.

em đứng chết trân, không thốt lên lời. nỗi sợ hãi như tảng băng lạnh ngắt trùm lấy em, đóng băng mọi hành động. trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Jungkook cùng hai tên đàn em không chút do dự bước vào căn hộ của em, không một lời xin phép, không chút lịch sự.

Yeona lùi lại, trái tim đập loạn nhịp. cảm giác bất lực bao trùm lấy em.

Jungkook bước vào căn hộ, đôi mắt gã lướt khắp nơi, ngắm nghía từng chi tiết như thể đây là nhà gã, gương mặt em tái nhợt khi thấy từng cử chỉ hiển nhiên của gã.

Jungkook mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự tàn nhẫn khi nhìn em.

"ở đây có tiện nghi không ? là do anh lựa chọn cho em đó, Yeona-chan."

gã bước đến gần em, khoác tay lên vai tỏ vẻ thân mật một cách kinh tởm. sự tiếp xúc bất ngờ ấy khiến em muốn vùng ra, muốn thoát khỏi sự đụng chạm của gã nhưng đôi chân đã như bị đóng đinh tại chỗ, không thể cử động nổi. cả cơ thể em cứng đờ, trái tim đập loạn như muốn văng ra ngoài.

không dừng lại ở đó, gã nắm tay em, kéo đi khắp căn hộ nhỏ, dẫn em đến từng ngóc ngách có camera giấu kín. gã chỉ tay vào từng chiếc, từng chiếc một, chỉ cho em thấy những nơi nào gã từng gắn chúng, rồi lấy ra như một thứ đồ chơi vô hại.

"đây này, thấy chưa ?"

giọng hắn nhỏ nhẹ nhưng đây mỉa mai.

"cái này thật tinh vi, nhỉ ? em biết không, mỗi lần anh xem qua đây, anh đều thấy mọi hành động của em...kể cả việc em đi tắm !"

lời nói cuối cùng gã ghé sát vào tai em mà nhấn mạnh từng chữ một. không nói nên lời, chỉ còn nơi khoé mắt đã cay lên. trái tim em như bị bóp nghẹt khi thấy từng chiếc camera bị Jungkook gỡ ra trước mặt mình. mọi hành động, mọi sự riêng tư của Yeona, tất cả đều bị gã thấy rõ.

Jungkook mỉm cười, bàn tay khoác lên vai em nãy giờ lại chầm chậm vuốt ve cánh tay em đầu khiêu khích.

"ở đây nguy hiểm nhỉ ? anh thật khốn nạn đúng không ? thế chúng ta đi đến nơi khác nhé ?"

gã vừa nói, vừa vuốt ve em bằng bàn tay lạnh lẽo. sự thân mật ấy làm em buồn nôn, nhưng lại không thể làm gì.

bất ngờ, Jungkook lấy từ túi áo ra con dao sắt nhọn. gã nhìn em bằng cả sự tàn ác trong gã, rồi nhẹ nhàng lướt mũi dao lạnh lên cổ Yeona, như thể chỉ cần một chút sơ suất là gã có thể cắt đứt cổ em ngay lập tức.

"việc em cần làm bây giờ...là nghe lời anh."

Yeona không thể thốt nên lời, hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn, trái tim như bị dồn nén đến mức chịu không nổi. Jungkook cười khẩy, rồi không chút do dự kéo em ra khỏi căn hộ, một tay choàng qua eo thân mật khiến người ngoài cũng tưởng đây là một đôi tình nhân.

ngoài hành lang, Hoseok đang tiến về phía em bằng hơi thở gấp gáp. anh lộ rõ sự lo lắng khi thấy gương mặt kia đã lem nhem nước mắt, càng ngạc nhiên hơn khi thấy em đang đi cùng những kẻ lạ mặt. vốn Yeona chưa từng quen biết ai ở đây.

"em đi đâu với mấy người này ? em quen họ à ?"

Jungkook nhìn thẳng vào Hoseok, cười khẩy với vẻ kiêu ngạo.

"đây không phải việc của chú."

Hoseok không để ý đến lời của Jungkook, cố gắng tiến đến nắm lấy cổ tay em. nhưng anh không thể lường trước được sự tàn nhẫn của gã. một tên đàn em lao đến giáng xuống Hoseok một cú khiến anh ngã lăn ra nền nhà, miệng bật ra tiếng rên đau đớn.

gã tiếp tục kéo em đi đến nơi đã có chiếc xe đợi ở dưới, không một giây nhìn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top