Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Bầu trời im lặng

Mỗi sáng thức dậy, những gì tôi nghe thấy đầu tiên là không gì cả.
i vẫn tiếp tục tìm con người.
---
Ngày thứ 51.
Vẫn là ngày buồn chán như thường lệ.
Không có gì để giải tỏa, tôi quyết định nói chuyện với Tarou-kun.
Dù cậu ta chỉ là cái cây xương rồng...
Nhưng kệ đi, chí ít thì cậu ta còn chịu nghe lời tâm sự của tôi.
Nếu cậu ta biết nói thì tốt.
.
.
.
Hôm nay tôi quyết định đi xa hơn một chút.
Cuộc tìm kiếm đng loại của tôi vẫn tiếp tục được.
Tôi đã hi vọng là sẽ tìm được ít nhất một người còn sống thay vì là xác chết...
Nhưng không hề gì, chắc chắn còn ai đó ngoài kia.
Chắc chắn...
Mà tin vui là tôi đã tìm thấy một vài quyển sách thú vị về khoa hoc, quá tuyệt! (Nice job)
.
.
.
Sau khi xong việc tìm kiếm và rà soát khắp các khu tính từ vùng trung tâm (địa bàn hoạt động của tôi - điểm A) cho đến khu W-12 (ngôi nhà phía tây cách 12km từ điểm A) với kết quả vẫn chỉ có toàn là tử thi và một chút thực phẩm khô, tôi bắt đầu thu âm phát sóng trên kênh radio tần số rộng như mọi ngày.
Nội dung phát sóng chủ yếu là kêu gọi những người còn sống sót đến và tôi có lẽ sẽ có cơ may thoát khỏi cảnh cô độc.
Đã được 1 tháng rồi...
Tôi để chế độ phát lặp lại thông điệp, rồi bắt đầu làm vài việc giết thời gian như sạc điện thoại, nghe nhạc, đọc mấy quyển manga chuẩn bị sẵn...
Vẫn là vậy, thật buồn chán...
Fuuuuuu....
Cơn gió nhẹ thoảng qua làm tôi khẽ rùng mình, tôi đặt quyển sách xuống và nằm xuống nền đất.
Vì sẽ chẳng có ai đến bắt, cũng như phàn nàn, tôi nằm chềnh ềnh giữa con đường lờn.
Thật tự do.
Thật buồn chán.
Dòng suy nghĩ của tôi ngắt quãng-
Guruguruguru~
Chiếc điện thoại trong áo tôi rung lên. Hiện trên đó là thông báo mà tôi đã đặt sẵn.
Khi tôi nhận ra, tôi đã ngủ được một lúc lâu.
Đến lúc về rồi!
.
.
.
Một ngày cứ thế trôi qua quá nhanh.
Giờ là lúc để màn đêm ngư trị.
Xem nào~ 30 quyển shounen jump - đã có, 5 cái đĩa bluray anime cũng có đủ, mấy quyển ero cũng có luôn~
Vậy là đã đủ cho đêm nay rồi.
Không thể thiếu là cái ipod nghe nhạc toàn những bài hát của Miku-tan nữa!
Thức ăn thì, xem nào, mì ly Koshuou Ramen, mì gói Koshuou Ramen, mì xào Koshuou Ramen...

Buffet Koshuou Ramen! Yay~

Và thêm một chai Poke Pepper ướp lạnh là số dzách!!
Thức ăn nhanh~muôn năm~
.
.
.
Nó lại đến.
Tiếng thì thầm, rên rỉ, bắt đầu xuất hiện, chốc thì lại có tiếng cái cổng nhà tôi bị rung lắc.
Nếu ta nhìn ra ngoài, ta sẽ thấy những bóng người bước đi khệnh khạng như người say rượu. Tuy nhiên! Họ không phải người sống!
Con virus đã tiêu diệt gần hết con người trên thế giới này, không chỉ giết, mà còn khiến cho người bị nó hại chết...đội mồ sống dậy.
Lí do tại sao thì vẫn còn là bí ẩn, và cứ mỗi đêm những cái xác sẽ bắt đầu đứng dậy và...khóc lóc, rên rỉ hoặc làm gì đó như hồi còn sống. Ngoài ra, chẳng còn gì khác.
Và bạn biết rồi đấy, ngoài kia, chính là các bạn Zombie-kun hệt như trong mấy bộ phim kinh dị điển hình.
Chỉ có điều, họ sẽ không tấn công, hay ăn thịt ai cả. Những gì họ làm chỉ có khóc lóc, rên rỉ thôi, hiếm lắm thì có mấy người gào thét ầm ĩ hay là cười ha hả, chỉ riêng loại cuối là tôi sợ nhất, tiếng cười đó làm tôi gặp ác mộng.
Tuy vậy, thật hãi hùng làm sao khi quanh nhà tôi toàn là những cái xác vật vờ kêu than "C...cứu...tôi..." hay là "Mệt...mệt...quá...hức~", nói thực, đã có một thời gian tôi mất ngủ triền miên vì chúng.
Nói vậy giờ tôi quen rồi.
Tôi bước ra ngoài sân, tôi kích hoạt một bộ điều khiển, những bóng đèn gắn trên hàng rào trên tường bật sáng và soi thẳng vào đám zombie nhung nhúc ngoài kia.
Lũ zombie ghét ánh sáng, vì vậy chỉ cần chiếu đèn vào chúng là sẽ đuổi được chúng đi.
Bằng ánh đèn, tôi nhận thấy số lượng zombie nhiều bất thường.
Mà kệ đi, mấy người hàng xóm khó chịu đó đã đi hết rồi.
Hi vọng đêm nay sẽ không có bạn zombie nào nổi khùng mà la hét ầm ĩ.
Đi ngủ thôi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top