Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20.

Ngô Thế Huân nghiêm túc ngồi trên ghế salon ở phòng khách, đối diện là bố mẹ của mình. Trên bàn trà đặt hai tờ giấy, là giấy xét nghiệm ADN của anh, Kim Mân Thạc và Tiểu Duệ.

Ông bà Ngô cầm hai tờ giấy lên đọc, nhìn những cái tên cùng những số liệu trên đó, như hiểu, lại như không hiểu mà nhìn anh. Bây giờ Ngô Thế Huân mới chủ động giải thích.

"Ba, mẹ, như ba mẹ thấy trên giấy xét nghiệm đó. Con là ba của nhóc Tiểu Duệ, Kim Mân Thạc cũng vậy. Thằng nhóc là do hai tụi con sinh ra. Con biết chuyện này hơi hoang đường nhưng nó là sự thật.".

"Chuyện này... làm sao có thể?".

Bà Ngô tái mặt, vẫn không thể tin những gì mình đã nhìn thấy và lời mà con trai đang nói.

Ngô Thế Huân đột ngột quỳ xuống ngay trước mặt ông bà, làm hai người hốt hoảng, vươn tay định đỡ con trai lên nhưng anh nhất quyết không chịu.

"Ba, mẹ, con là một thằng khốn. Từ lâu con đã nhận ra mình là đồng tính luyến ái, con nảy sinh tình cảm không nên có với Kim Mân Thạc. Vào lần liên hoan sau khi thi đại học kia, lợi dụng lúc cậu ấy say, con đã chiếm tiện nghi của cậu ấy. Không ngờ được rằng thân thể của Kim Mân Thạc có chút đặc biệt, cậu ấy mang thai. Là con hại cậu ấy, huỷ hoại tương lai của cậu ấy, khiến cậu ấy phải bỏ đi đến nơi đất khách quê người. Con phải chịu trách nhiệm với cậu ấy!".

Ông bà Ngô lại tiếp tục sững sờ trước một lượng tin tức quá lớn. Con trai mình là đồnh tính, còn làm chuyện vô đạo đức cưỡng ép bạn thanh mai trúc mã, giờ họ còn có một đứa cháu nội. Ông Ngô là người định thần được trước tiên, ông là một giáo sư đại học đã về hưu, từ nhỏ rất nghiêm khắc với Ngô Thế Huân, giờ đây nghe thấy thế không nhịn được giơ tay tát vào vai anh một cái.

"Mày, tao dạy mày như thế nào, mày lại vô đạo đức như thế, làm chuyện như thế với con nhà người ta!"

Ngô Thế Huân không tránh đi, để mặc bố mình đánh.

"Con sai, con khốn nạn, vậy nên con sẽ chịu trách nhiệm với ba con cậu ấy đến cùng.".

Bà Ngô ngăn cản chồng đang trong con thịnh nộ, đỡ ông ngồi xuống. Ông Ngô nghiêm mặt.

"Người ta chịu cho mày chịu trách nhiệm sao, không kiện mày đi tù là diễm phúc của mày!".

"Có mà, cậu ấy đồng ý rồi, con sẽ cưới cậu ấy, ba mẹ yên tâm!".

Bây giờ ông bà Ngô mới ngớ người, bà Ngô trước giờ luôn yêu quý Kim Mân Thạc, lại nhớ đến gương mặt đáng yêu đến không chịu được của bảo bối Tiểu Duệ kia, dứt khoát đập tay xuống mặt bàn.

"Cưới, nhất định phải cưới, con dâu phải nhận, cháu trai cũng phải nhận!"

Nhưng sau đó, bà chợt nhớ ra điều gì.

"Vậy còn cô gái mà mày bảo đang theo đuổi thì sao? Con ơi là con tao không ngờ mày khốn nạn như thế, đã đồng tính rồi còn muốn lừa con gái nhà người ta, rồi còn bắt cá hai tay!".

Ngô Thế Huân cười khổ.

"Con bảo theo đuổi vợ chứ đâu có bảo vợ là con gái! Mẹ, từ ngày Kim Mân Thạc quay trở lại con đã quyết tâm theo đuổi cậu ấy!"

"Vậy thì... Hôm nào đó đẹp trời hẹn nhà bên đó chúng ta nói chuyện, mẹ mày cũng muốn ôm ôm cháu nội!".

Bà cũng không rõ ông bà Kim bên kia rõ chuyện chưa, dù sao con mình cũng là đứa có lỗi với con nhà người ta, quyền sinh quyền sát chỉ đành để nhà bên đó quyết định.

Thoát được ải của ba mẹ, Ngô Thế Huân mới về phòng. Sau khi đưa Mân Thạc khóc như một con mèo hoa về nhà với Tiểu Duệ, anh ngay lập tức về nhà sòng phẳng với ba mẹ. Kỳ thật, anh cố tình nhận mình là tên khốn đã cưỡng ép cậu để ba mẹ dễ dàng chấp nhận hơn, cũng vì thế mà việc anh come out là đồng tính luyến ái cũng bị xem nhẹ đi. Huống hồ những lời kia cũng không hề sai, sự thật là anh đã lợi dụng lúc Kim Mân Thạc say để chiếm tiện nghi của cậu.

Mà ở nhà đối diện, Kim Mân Thạc sau khi dỗ Tiểu Duệ đi ngủ xong cũng được ông bà Kim gọi ra ngoài nói chuyện. Lúc nãy khi Ngô Thế Huân đưa cậu về hai người đã để ý thấy bầu không khí khác lạ giữa hai đứa.

"Thế Huân nó...".

"Dạ vâng, cậu ấy đã biết chuyện rồi ạ.".

Kỳ thật bà Kim cũng đã lờ mờ nhận ra điểm khác lạ của Ngô Thế Huân từ khi Kim Mân Thạc đang nằm viện nhưng không chịu nói ra. Cái bà lo lắng bây giờ là Ngô Thế Huân làm vậy chỉ vì muốn nhận lại Tiểu Duệ, dù sao thì bà cũng để ý thấy con mình có bao nhiêu yêu thích đối với thằng nhóc hàng xóm kia.

"Mẹ không cấm hai đứa qua lại với nhau, dù sao một gia đình đủ đầy cũng là điều tốt cho Tiểu Duệ nhưng con phải tỉnh táo, đừng để...".

Bà không nói hết câu nhưng Kim Mân Thạc biết bà đang lo lắng điều gì, dù sao đó cũng là điều mà trước đây cậu cũng lo lắng. Nhưng nhớ lại những lời nói của Ngô Thế Huân lúc dưới nhà, trái tim cậu lại mềm nhũn, trên mặt không giấu nổi ý cười.

"Mẹ, chuyện năm đó có một chút hiểu lầm, con và cậu ấy đã hoá giải xong xuôi. Mẹ yên tâm, con sẽ đấu tranh cho hạnh phúc của mình.".

Nhìn nét cười trên mặt con trai, bà có chút sững sờ, phải nói thật, đây là nụ cười chân thật nhất của cậu từ khi quay trở lại nhà. Bà phảng phất đâu đó nhìn thấy hình ảnh con trai bà vẫn ngây ngô như năm nào, lúc cậu còn chưa rời đi, chưa trở thành cha và chưa bị những khó khăn của cuộc sống quật ngã...

Trở về phòng, nhìn bóng dáng nhỏ bé của con trai nằm trên giường, Kim Mân Thạc nhẹ nhàng ôm con vào lòng, không nhịn nổi nụ cười và ngón tay vân vê bờ môi. Nơi này ít lâu trước còn được ai đó hôn qua, say mê và chìm đắm.

"Kim Tiểu Duệ à, giờ con đã có hai người cha. Anh ấy thích con lắm. Con... cũng thích anh ấy phải không?".



.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top