Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7.

Chương 7:


Ngô Thế Huân vừa y phục chỉnh tề mà rời khỏi nhà đã bắt gặp hai ba con nhà Kim Mân Thạc đi ra ngoài. Thì ra hôm nay là ngày đầu tiên nhóc con được đi học ở một ngôi trường mới. Ngô Thế Huân đã sớm chẳng còn bài xích Kim Tiểu Duệ, còn xoa đầu chào hỏi nó một cái. Ba người hai lớn một nhỏ, thuận lý thành chương cùng nhau đi xuống cầu thang bộ. Trông từ phía sau là một hình ảnh hoà hợp đến lạ kỳ. Hai người lớn duy trì trầm mặc, đứa nhỏ cũng chẳng dám nói gì. Cho đến khi xuống dưới sân nhỏ, nhìn thấy Kim Mân Thạc dắt ra một chiếc xe đạp cũ mèm, Ngô Thế Huân mới lên tiếng:

"Tớ có xe, để tớ đưa cậu và con đến trường cho!".

"Không sao, cậu bề bộn công việc thì cứ đi trước, xe đạp rất tốt.".

Nhìn một thân tây trang tinh tế và giày da đắt tiền của Ngô Thế Huân, Kim Mân Thạc cảm thấy không thích hợp lắm.

"Trường mầm non X gần đây đúng không? Đằng nào cũng tiện đường. Cứ thế đi.".

Anh nói, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng nhưng đôi mắt kia lại ánh lên một tia cố chấp khiến cậu chẳng thể nào chối từ, sau đó cứ vậy mà xoay người rời đi. Vì vậy giờ đây bạn nhỏ Kim Tiểu Duệ đang cùng với ba mình đứng ở cổng tiểu khu, chờ chú đẹp trai lấy xe tới rước. Kim Mân Thạc thấy chiếc xe nọ thì hơi bất ngờ, vẫn biết là Ngô Thế Huân bây giờ có điều kiện tốt, nhưng thế này thì chắc không phải có điều kiện không đâu, phải là rất có tiền mới đúng. Bộ dáng tinh anh tiêu sái này rất hợp với Ngô Thế Huân. Trong lòng Mân Thạc lại nổi lên một suy nghĩ nho nhỏ, nếu như hồi đó mình được học đại học, có phải dáng vẻ cũng tự do tự tại giống như Ngô Thế Huân bây giờ không; người ta là tây trang chỉnh tề còn cậu vẫn là một thân áo t shirt ở trong, sơ mi dài tay ở ngoài, quần bò, trông chả ra bộ dạng của người đi làm gì cả. Nhưng rất nhanh, suy nghĩ đó bị đập cho vỡ nát khi nhìn thấy Kim Tiểu Duệ ngồi trong lòng. Ừm, làm bánh cũng tốt lắm, nhờ nó mà mình mới dưỡng ra được cái tính cách thận trọng, tỉ mỉ như hiện tại.

Chẳng có gì đáng nói, Ngô Thế Huân câu được câu không chuyện trò với Tiểu Duệ, nó cũng rất ngoan ngoãn mà trả lời từng câu. Kim Mân Thạc sửng sốt một hồi, con trai mình rất ghét tiếp xúc với người lạ, vậy mà giờ lại rất ngoan ngoãn nghe lời một Ngô Thế Huân  mới chạm mặt hai lần như thế này, phải chăng đây chính là sức mạnh tình thân trong truyền thuyết. Cậu nhìn sườn mặt bên phải của hai người, trong lòng nghĩ không biết Ngô Thế Huân có nhận ra anh và Tiểu Duệ Duệ rất giống nhau không nhỉ, nếu lúc đó anh hỏi thì mình sẽ phải trả lời như thế nào?

Xe nhỏ đậu trước cổng trường học. Kim Mân Thạc đưa Tiểu Duệ vào trong lớp xong, quay ra vẫn thấy chiếc xe như cũ đậu ở góc đấy. Cậu gõ cửa kính mờ, hỏi:

"Cậu còn công chuyện gì chưa làm à?".

"Lên xe đi tớ đưa cậu về!".

"Không cần phiền hà như vậy đâu, cậu đi làm, tớ đi bộ một đoạn là trở về nhà rồi.".

"Lên đi, quay lại một đoạn cũng chẳng mất gì.".

Ngô Thế Huân hơi nghiêm giọng, lông mày cũng bắt đầu cau. Không hiểu sao Kim Mân Thạc có cảm tưởng như mình đang quay trở về mùa hè năm ấy, lớp trưởng Ngô Thế Huân lúc nào cũng nghiêm mặc dạy kèm cho cậu, khiến cậu khóc không ra hơi, chỉ biết một hai răm rắp nghe theo, ngơ ngác lên xe từ lúc nào không hay. Chợt một làn hơi nóng ẩm kề cận, sườn mặt người kia kề sát mặt cậu, bàn tay vòng ra bên phía tay phải cậu, mò mẫm xung quanh. Một tiếng *tách* vang lên, Ngô Thế Huân mặt không đỏ tim không đập trở về chỗ ngồi, trước đó ngón tay còn điểm nhẹ lên trán cậu một cái.

"Ngơ ngác cái gì, đến dây an toàn cũng không biết đường mà thắt.".

Giọng điệu như đang chê trách, nhưng thật ra ẩn chứa sự nuông chiều. Kim Mân Thạc ôm ngực, cái gì mà sắp chết nên chẳng còn tí cảm giác nào chứ, tim vẫn đập mạnh mẽ như năm đó đấy thôi.









"Muốn theo đuổi được Kim Mân Thạc, vấn đề bây giờ không chỉ nằm ở mỗi Kim Mân Thạc nữa mà còn ở cả con trai cậu ta. Bây giờ ông phải tấn công từ hai phía, dồn dập, để có thể tiến vào thế giới của hai người bọn họ, dung nhập. Lấy lòng được con trai cậu ta rồi, còn sợ không lấy được trái tim cậu ta hay sao?".

Những lời nói của Vân Bảo Sơn cùng hình ảnh một lớn một nhỏ sáng nay không ngừng hiện hữu trong đầu khiến cho cả ngày Ngô Thế Huân làm việc chẳng mấy hiệu quả, liền dứt khoát tan làm sớm luôn. Trở lại căn nhà đầy đủ tiện nghi mà có phần trống trải của mình, anh thử tưởng tượng một chút, ừm nếu bên kia có trẻ con chơi đùa, bên đó có người lười biếng làm tổ trên sô pha mỗi khi anh tan làm về nhà, hình như cũng tuyệt lắm. Anh nhanh tay sắp xếp mấy bộ quần áo vào túi du lịch nhỏ, lái xe trở về tiểu khu cũ. Lúc đi ngang qua cổng trường mầm non nọ thì vừa đúng lúc đám trẻ vừa tan học, đảo mắt nhìn một chút, lại chẳng tìm thấy người muốn tìm, Ngô Thế Huân đành phải chậm rãi đánh máy rời đi nhưng chỉ trong chốc lát, hai thân ảnh một lớn một nhỏ hiện hữu trong tầm mắt. Bóng lưng hơi gầy đang đạp xe của cậu, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt áo ba không buông của nhóc con. Cứ thế một đường trở về, ô tô chậm rì rì đi sau xe đạp nhỏ.




.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top