Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9.

Chương 9:

Ngô Thế Huân đặc biệt gác lại công việc, tan làm sớm hơn mọi ngày vì hôm nay là sinh nhật bạn nhỏ Tiểu Duệ tròn bốn tuổi. Anh đã sớm lấy được một vị trí đặc biệt trong lòng nhóc con, vì vậy cũng có một chân trong bữa tiệc sinh nhật tối nay. Đáng mừng hơn là vì hôm nay Mân Thạc có chút bận rộn, nên việc đi đón con dưới sự đề cử mãnh liệt của chính mình đã được anh gánh vác. Ngô Thế Huân đặc biệt cao hứng, vì mình đang từng chút, từng chút không ngừng xâm nhập vào cuộc sống của hai cha con Mân Thạc. Anh đậu xe phía ngoài trường học, chân dài rảo bước hướng lớp của Tiểu Duệ mà tới, trên đường thu hút vô số ánh mắt của những phụ huynh khác. Kim Tiểu Duệ ở trong lớp học rất ngoan ngoãn, thấy Ngô Thế Huân gọi nó thì hơi ngạc nhiên nhưng cũng chẳng thắc mắc gì nhiều, nhanh nhẹn ôm cặp chạy ra ngoài.

"Ba con đang bận nên hôm nay chú đón Tiểu Duệ nhé!".

Anh ngồi xuống, xoa đầu, rồi bế thằng bé lên. Nhóc con cũng vui vẻ nhoẻn miệng cười tươi rói với anh. Ngô Thế Huân bế nó một đường ra hẳn xe, đặt nó ngồi vào ghế phó lái rồi nói:

"Chắc ba con chưa xong việc đâu nên Tiểu Duệ cùng chú đến một nơi nhé!".

"Dạ, nhưng đi đâu ạ?".

Thằng bé tò mò.

"Một nơi bí mật!".




Trung tâm thương mại rộng lớn, xung quanh toàn là các cửa hàng của nhãn hiệu nổi tiếng. Ngô Thế Huân dắt Tiểu Duệ vào khu quần áo trẻ con. Thằng bé ngơ ngác, nắm chặt lấy tay anh, nó từng được đi chơi mấy lần nhưng vào đây để mua quần áo thì chưa bao giờ. Những món đồ chơi nho nhỏ trước đây Ngô Thế Huân mua cho nó, nó có thể nhận là vì không biết giá tiền nhưng mà quần áo ở đây rất đắt thì nó biết. Nhận ra sự lúng túng của thằng nhóc, Ngô Thế Huân nhẹ giọng an ủi:

"Hôm nay chẳng phải là sinh nhật của Tiểu Duệ sao? Chú chỉ muốn tặng cho con một món quà thôi, nếu con không nhận thì có nghĩa con không xem chú là bạn rồi, như vậy chú sẽ buồn lắm á!".

Kim Tiểu Duệ thực sự chẳng biết làm sao, nó không muốn nhận món quà đắt tiền đến như thế nhưng lại càng sợ làm Ngô Thế Huân buồn hơn. Thấy trong ánh mắt của nhóc con đã bắt đầu dao động, Ngô Thế Huân chớp lấy thời cơ, dứt khoát dắt nó vào cửa hàng. Ngô Thế Huân nào có ý định chỉ tặng cho nhóc con một món quà, hắn chọn tới, chọn lui, cuối cùng chọn ra cả một đống lớn. Kim Tiểu Duệ không biết làm sao, chỉ đành đi thử từ bộ này tới bộ khác. Nhóc con lớn lên xinh đẹp, quần áo mặc vào trông còn đẹp hơn các mẫu nhí. Có nhân viên không kìm được suýt xoa:

"Con trai anh đẹp quá, lớn lên rất giống ba, mặc bộ nào cũng ngời ngời khí chất.".

Mấy cô gái này không có khả năng biết đến Kim Mân Thạc, thấy Ngô Thế Huân dắt theo nhóc con vào đây, liền nhận định luôn hai người là cha con. Anh bị câu nói kia làm cho ngẩn người. Lúc này vừa vặn ở đối diện mình có một cái gương lớn, anh âm thầm nhìn kỹ lại hai ảo ảnh một lớn một nhỏ ở trong đó. Trước giờ chẳng mấy khi anh để ý nhưng giờ mới phát hiện ra có rất nhiều điểm tương đồng: khoé mắt, cánh mũi, xương hàm, thật sự có điểm giống đến đáng ngờ nhưng cánh môi nhỏ nhắn hồng nhuận kia, cùng với răng thỏ lấp ló mỗi khi cười lại như phiên bản nhỏ của Kim Mân Thạc. Ngô Thế Huân triệt để sửng sốt, tại sao con trai của Kim Mân Thạc lại có điểm giống anh đến thế trong khi gương mặt của anh chẳng hề phổ thông một chút nào. Cứ như đó là con do hai người sinh ra vậy. Anh bị suy nghĩ này của mình chọc cho bật cười. Chẳng hiểu sao mình lại có thể nảy ra cái ý nghĩ kỳ quái đó nữa.


Bế Kim Tiểu Duệ ngồi vào ghế phó lái, còn hai hàng ghế sau đã chất đầy túi lớn túi nhỏ quần áo, anh có thể nhận ra thằng bé đang rất vui nhưng lại ngượng ngùng mà khống chế biểu tình. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của giống với mình của nhóc con, Ngô Thế Huân nghĩ, có thể xem đó là một cái duyên đi. Dù sao từ khi thích Kim Mân Thạc bắt đầu những năm tháng niên thiếu cho đến giờ, anh đã xác định đời này mình chẳng thể có con. Nếu như có thể ở bên cậu, nếu như có thể cùng cậu và Tiểu Duệ trở thành một gia đình, thì thằng bé cũng sẽ được coi như là con của hai người đúng không? Mà anh và nhóc con lại giống nhau như thế, có thể coi là ông trời cố tình sắp đặt để họ trở thành cha con không nhỉ?.




.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top