Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Làm rể thành phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* NOTE : Truyện này mình lấy cảm hứng từ một cuốn tiểu thuyết đam mỹ của Trung Quốc nên nội dung phần đầu sẽ khá giống với bản gốc, nhưng mình đã biến đổi lại nó theo cốt truyện của mình. Mong các bạn thích nó :D

Làng XX vốn dĩ nhỏ bé vô danh, một làng nhỏ chỉ toàn những người bình dân, nghèo túng sinh sống vui vẻ và bình yên, sáng nay bỗng xuất hiện một chiếc xe hàng hiệu đậu trước hẻm nhà họ Tuấn. Dân làng lấy làm lạ, chen chúc ngoài sân nhà Tuấn tò mò về ông lớn từ trên kinh đô xuống tận nơi dân dã này. Họ hết ngắm nghía con xe đen bóng loáng đến ngắm ba người quyền quý vừa bước vào cửa nhà họ Tuấn. Đối với họ mà nói, ô tô bốn bánh chính là sự khác biệt giữa hai tầng lớp, bình dân và thượng lưu. Những người sở hữu ô tô có hai dạng, một là ông chủ, hai là làm quan.

"Hình như là ông lớn ở tận Bắc Kinh xuống chơi đó!" Bà Hà - hàng xóm bên cạnh nhà họ Tuấn tung tin.

Mọi người như rợn tóc gáy. Có việc gì quan trọng mà ông lớn lại đích thân vào cái làng con con này? Mọi người xì xào, lố nha lố nhố.

Tuấn Trí Hạo mặt mày niềm nở từ trong bếp chạy ra mời khách ngồi. Ông cũng ngồi xuống đối diện với ông lớn Kim Thạc Trấn - vị quan quyền lực trên kinh đô. Theo ông Kim, là hai người con của ông ta, một trai một gái.

"Mời ngài Kim xơi nước!" Tuấn Trí Hạo rót ấm chè, đẩy về phía Kim Thạc Trấn, sau đó cũng rót hai ly tương tự cho hai người con của ông ta.

"Xin hỏi, ngài Kim lặn lội đường xá xa xôi tới tận vùng thôn quê hẻo lánh này là có việc gì?" Đợi Kim Thạc Trấn uống một ngụm chè, Tuấn Trí Hạo liền hỏi.

"Ngày xưa, khi ba tôi và ba anh, tức ông Kim và ông Tuấn còn trong quân ngũ là hảo hữu, từng hẹn ước sau này có cháu sẽ để cháu của họ lấy nhau. Nhưng giờ hai cụ đã qua đời, trước khi đi, bố tôi cũng có nói về hôn ước kia của hai cụ. Vậy nên tôi đến đây là để hỏi ông bà xem cho chấp nhận con gái nhà tôi không."

Sống lưng Tuấn Trí Hạo lành lạnh. Đúng là trước khi đi, ba ông có dặn về hôn ước khi xưa, nhưng không ngờ thông gia sau này của mình lại là ông lớn trên thủ đô, ông hơi sốc. Ông vội vàng vào bếp kéo thằng con cả ra. Tuấn Chung Kì đứng trước mặt Kim Thạc Trấn, hồ hởi chào hỏi khách. Hắn đưa mắt nhìn Kim Tại Mẫn - con gái của ông lớn. Cô mặc một chiếc áo lông cừu trắng muốt, cùng với váy ôm sát cơ thể đầy đặn và đôi giày cao gót, tôn len vẻ sang chảng của người nhà giàu. Vừa thấy cô, hắn đã kết ngay.

Cậu trai cả của ông Kim không biết đã biến mất từ lúc nào, Tuấn Chung Kì cũng chẳng quan tâm, giờ hắn chỉ để ý mỗi Kim Tại Mẫn xinh đẹp thôi.

***

Tuấn Chung Quốc mặt mày lấm lem, mặc trên mình bộ đồ thể thao màu xanh biển cũ kĩ rách đủ chỗ. Biết nhà có khách quý nên mẹ cậu sai đi gánh nước pha chè. Gánh đến đống rơm trước cửa, cậu ngẩng đầu lên nhìn chàng trai đang đeo headphone đứng dựa mình vào đống rơm. Ôi má ơi! Lần đầu tiên trong đời cậu thấy một người đẹp trai đến vậy. Quần tây bó sát tôn lên đôi chân dài của Kim Tại Hưởng. Cậu đẩy đẩy gọng kính, cúi chào anh rồi lại gánh nước vào bếp.

Cậu đi qua phòng khách, thấy cha đang tiếp khách, cậu lại bỏ gánh xuống chào hỏi người đàn ông đối diện ba.

"Ông Kim, đây là Tuấn Chung Quốc, con trai thứ của tôi. Thằng bé năm này tròn mười lăm tuổi."

"Mày nhanh vào bếp đi, còn đứng đấy làm gì?"

Thấy em trai đứng đực ra nhìn Kim Tại Mẫn và Kim Thạc Trấn, Tuấn Chung Kì gõ mấy cái vào đầu cậu đuổi vào trong.

***

Đến 12 giờ trưa, Kim Thạc Trấn đứng dậy toan đi về, định là chiều sẽ lại qua bàn bạc tiếp thì nghe giọng Tuấn Trí Hạo đều đều.

"Ngài Kim, mời ngài ở lại dùng bữa với gia đình chúng tôi. Ngoài kia nắng quá, ngài về khách sạn không tiện, chi bằng ở lại đây, chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc thêm."

"Ông Tuấn đã nói vậy thì sao tôi từ chối?"

"Tường Thanh, bà xào thêm ít thịt lợn mang cho khách."

Tuấn Chung Quốc kê một chiếc bàn ra, cậu đặt hai bên, mỗi bên bốn cái ghế nhựa. Rồi cậu chạy vào bếp bê đồ ăn lên. Kim Tại Mẫn nhìn mâm cơm trên tay cậu mà cau mày nhăn mặt. Đồ ăn gì ảm đạm thế? Chỉ có rau luộc, thịt lợn xào, đậu rán và canh khoai thôi sao? Quá ít đối với Kim Tại Mẫn. Trong quan điểm của cô, một bữa ăn phải có ít nhất 6-7 món phương tây trở lên mới gọi là bữa ăn chứ.

Kim Tại Mẫn ngồi xuống, Tuấn Chung Kì nhanh nhảu kéo ghế ngồi cạnh cô. Vị trí bên cạnh Tuấn Chung Quốc bỗng có người đặt mông xuống. Là Kim Tại Hưởng. Tim cậu bỗng đập mạnh liên hồi, khuôn mặt cậu phớt đỏ, Tuấn Chung Quốc cúi mặt xuống ăn, từ đầu chí cuối không nói một tiếng.

"Chung Kì, mau mang bia vào đây cho ba vợ tương lai của con đi nào."

Tuấn Trí Hạo sai cậu con trai cả đang ngồi đối diện.

"À ông Tuấn, tôi quên chưa nói với ông, tôi muốn liệu Tuấn Chung Quốc có thể làm con rể nhà họ Kim?"

Tuấn Trí Hạo tròn mắt, vợ ông bên cạnh giật mình không nuốt nổi cơm. Kim Thạc Trấn vừa nói gì? Không đùa chứ? Tuấn Chung Kì thông minh, đang học đại học, là niềm tự hào bao năm nay của nhà họ Tuấn, ông ta không rước, sao lại rước Tuấn Chung Quốc bốn mắt gầy ốm, mặt mày nhem nhuốc, phải bỏ học làm đồng kiếm tiền. Tuấn Trí Hạo chính là không thể tin vào điều mình vừa nghe thấy.

"Thì không phải Chung Kì đang đại học, là niềm tự hào của nhà ông bà sao? Giờ để cậu ấy về nhà vợ thì ông bà không còn niềm tự hào nữa. Hơn nữa, tôi thấy Chung Quốc cũng có vẻ nhanh nhẹn, tháo vát, cậu ấy chỉ làm đồng thôi, tôi có rước cậu ấy về thì ông bà cũng không mất mát gì."

Kim Thạc Trấn giải thích.

Tuấn Chung Quốc ngồi đó cũng bàng hoàng chẳng kém gì cha, cả nhà họ Tuấn như nghe tiếng sét đánh ngang tai. Tuấn Chung Kì há hốc miệng. Hắn đã nghĩ mình lên kinh đô sẽ được ăn sung mặc sướng, cùng Kim Tại Mẫn đây xây dựng một gia đình, ai ngờ nhân vật chính trong tưởng tượng của hắn lại là cậu em trai 'lọ lem' chứ không phải hắn.

"Cứ thế nhé! Sang tuần tôi muốn đám cưới tụi nhỏ được diễn ra."

Dùng bữa xong, Kim Thạc Trấn dúi vào tay bà Tuấn một phong bì.

"Còn đây là tiền chuẩn bị đồ. Mấy bữa nữa tôi có công chuyện phải lên thành phố, nhờ ông bà chuẩn bị cho đám cưới. Tại Mẫn và Tại Hưởng sẽ ở lại đây phụ giúp mọi người chuẩn bị."

Kim Tại Mẫn nghe vậy thoáng ngạc nhiên nhìn ba.

"Ba à!!"

"Im lặng và nghe theo ba!!"

Kim Tại Mẫn biết là không thể cãi nổi ba mình nén đành ôm cục tức ngồi im.

Cả làng XX nghèo túng, có mỗi nhà bà Hà bên cạnh là sang hơn một chút. Nhà bà xây bằng gạch, giống nhà ống ở trên thành phố, và là nhà duy nhất trong làng có ti vi. Kim Tại Mẫn chán nản, ngày nào cũng ngồi bên nhà bà Hà xem ti vi, cô thậm chí không thèm ở chung nhà với vị hôn phu Tuấn Chung Quốc của mình, cô dọn đồ đạc sang ở nhờ nhà bà Hà.

Còn Kim Tại Hưởng thì chăm chỉ hơn chút đỉnh, anh chịu khó phụ giúp nhà thông gia chuẩn bị cho hôn lễ ở khách sạn bốn sao cách làng khoảng 10km. Anh ở lại nhà họ Tuấn, dùng phòng cho của Tuấn Chung Quốc, còn cậu thì ngủ bên ngoài chiếc sập bằng tre.

Chẳng mấy chốc, ngày ấy cũng đến...

Kim Tại Mẫn nhăn nhó ngồi trước bàn trang điểm. Nếu không phải vì trong bụng cô bỗng dưng xuất hiện "vật thể lạ" thì giờ này chắc cô chẳng phải ngồi đây rồi. Nghĩ đến việc phải cưới cậu trai nghèo quê mùa kia là cô lại tức điên lên.

"Tại Mẫn, đến giờ rồi."

Kim Tại Hưởng mở cửa phòng nói.

Còn Tuấn Chung Quốc, cứ nghĩ đến việc sắp sửa kết hôn với cô gái thanh thị chính gốc, ngày ngày được gần gũi với 'anh vợ' hoàn hảo kia, lòng cậu lâng lâng thầm vui sướng.

Đám cưới được tổ chức với sự tham dự của đầy đủ các bà con trong làng tại một khách sạn bốn sao. Kim Tại Mẫn mặc dù không muốn nhưng vẫn phải cố nở nụ cười.

Đám cưới kết thúc, Tuấn Chung Quốc say xỉn mở cửa bước vào phòng. Cậu vừa đặt lưng lên giường liền bị Tại Mẫn đạp một cái ngã xuống đất. Cái đạp ấy khiến cậu gần như tỉnh táo, biết thân biết phận bước ra ngoài đóng cửa. Tối muốn rồi, cậu còn biết đi đâu? Nên đành ôm gối ngồi trước cửa phòng. Trước mặt cậu xuất hiện đôi giày tây, Tuấn Chung Quốc ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp trai của Kim Tại Hưởng đập vào mắt.

"Đứng dậy đi. Vào phòng anh mà ngủ. Ngoài này lạnh lắm."

Nghe vậy cậu vội xua tay từ chối.

"Anh... Nhưng thế thì phiền anh quá..."

"Không phiền."

"Đêm em ngủ hay ngáy lắm."

"Không sao."

"Em hay nói mớ."

"Không sao."

"Nhưng em..."

"Giờ cậu có 2 lựa chọn. Một là qua phòng anh ngủ, hai là ngủ bên ngoài, dự báo thời tiết nói đêm nay là 12 độ. Chọn đi."

Tuấn Chung Quốc bất đắc dĩ đi theo anh. Cậu thực sự không muốn làm phiền anh.

"Em tắm đi rồi ngủ, muộn rồi."

Cậu gật đầu bước vào nhà tắm. Tuấn Chung Quốc cởi vest tây treo lên móc. Cậu chỉ rửa rảy qua loa rồi mặc quần short áo T-shirt ra. Thấy cậu, nét mặt anh thoáng mang vẻ ngạc nhiên. Sao lại tắm nhanh thế?

"Em tắm xong rồi?"

"Vâng."

Anh không nói gì, gật đầu một cái rồi cũng đi tắm. Tuấn Chung Quốc ở ngoài thầm nghĩ tối nay chắc phải ôm gối ra sô-pha ngủ quá. Một lúc lâu sau đó, anh mặc áo choàng tắm đi ra. Nhìn đầu tóc ướt sũng của anh, giờ cậu mới hiểu 'tắm rửa' của người thành phố là ướt từ đầu đến chân chứ không phải chỉ dùng khăn ướt lau người như ở nông thôn.

Trong lúc anh sấy tóc, cậu biết điều cầm gối hướng về phía sô-pha.

"Lên giường mà nằm."

"Dạ thôi. Em ngủ sô-pha thoải mái rồi."

"...", Kim Tại Hưởng im lặng, đôi mắt sắc lạnh nhìn cậu.

Tuấn Chung Quốc hiểu anh im lặng có nghĩa là không bằng lòng. Cậu hiểu ý anh, bèn đặt gối xuống giường nằm.

Nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh, tim cậu đập loạn, chẳng hiểu tại sao, nhưng Chung Quốc chỉ dám nằm mép giường, như kiểu sợ nằm gần chút là anh sẽ quát mắng cậu. Màn đêm buông xuống, trời trở lạnh, cậu nằm co ro ôm người, thầm rủa cái khách sạn khốn khiếp sao chỉ cho mỗi một cái chăn.

Bỗng Tuần Chung Quốc bị một bàn tay nào đó kéo lại gần, anh tung chăn lên phủ kín người cậu.

"A...Anh..."

"Em bị ngốc hay sao mà nằm có một góc như vậy? Không sợ lạnh rồi lại cảm ra à?"

Cậu quay mặt lại, định nói cảm ơn thì mũi cậu chạm vào mũi anh, khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ còn 1 cm. Gương mặt cậu liền đỏ bừng như trái cà chua chín. Tuấn Chung Quốc nuốt nước bọt, vội vàng quay người, lưng thẳng mặt anh, đôi mắt cậu nhắm nghiền, cố ngủ để quên đi cái giây phút vừa rồi.

***

Sáng hôm sau...

Tuấn Chung Quốc thức dậy, thấy anh đang ngồi vắt chân đọc báo trên sô-pha, cậu liền thắc mắc sao anh dậy sớm thế, mới chỉ có 6h sáng thôi mà.

"Em dậy rồi à? Đi rửa ráy đi"

Cậu gật gật đầu, mang một bộ đồ tây vào nhà tắm thay rửa. Chung Quốc cầm khăn mặt nhúng xuống nước, tự dưng nhớ đến cảnh tượng hôm qua, khiến khuôn mặt cậu đỏ bừng.

Bình tình nào Tuấn Chung Quốc, chắc chỉ là mơ thôi...

End chap 1.

[ Re-up : 21/02/2019 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top