Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giúp vợ hút sữa (H)

Vài ngày sau, nơi tiêm ngừa của Nhật Vy bị hành mủ, cô bé đau khóc, làm lòng Đỗ Hà nóng như lửa đốt.

-Đừng khóc nữa mà con, nín nha, ôi mẹ thương.

Nàng hôn lên má con, bế con gái qua lại phòng khách, ý định dỗ con bé nín khóc. Cũng may Lương Linh lúc này đã trở về, cô nói với Đỗ Hà - Bác sĩ nói đứa trẻ nào tiêm mũi đầu cũng vậy, phải như vậy mới hiệu quả, ông ta không cấp thuốc gì chỉ chỉ tôi cách giảm đau cho con.

Đỗ Hà nôn nóng nói - Vậy thì mau làm đi.

Lương Linh bế con gái vào phòng, không biết làm gì đó lát sau Nhật Vy liền nín khóc. Tuy không còn rơi nước mắt nữa nhưng gương mặt vẫn nếu máo không vui.

Đỗ Hà vào phòng, thấy con gái như vậy thì đau lòng, nàng nhíu mày hỏi Lương Linh - Làm sao vậy? Sao lại không vui?

Lương Linh cũng rầu rĩ - Chị cũng không biết nữa, chắc là còn đau.

Đỗ Hà thở hắt ra một cái, nàng lại ngồi bế bên con, cúi xuống dịu dàng thổi thổi lên vết thương của con gái. Nhật Vy u a vẩy vẩy tay chân, ý tứ cự tuyệt. Đỗ Hà không biết làm sao ngẩng đầu, nàng nghi hoặc hỏi Lương Linh - Hay là con đói bụng rồi?

Lương Linh nghe vậy thì nói - Em cho con uống sữa thử xem.

Đỗ Hà gật đầu, sau lại nhìn Lương Linh, Lương Linh hiểu ý đi ra ngoài. Đỗ Hà lúc này mới bế con lên, vén áo đưa đầu ngực đến gần con. Nhật Vy nghiêng đầu tránh chỗ khác, không hài lòng hừ hừ hai cái. Đỗ Hà khó hiểu lần nữa đem bầu sữa kề sát miệng con, Nhật Vy lần này thì khóc lên, Đỗ Hà hoảng hốt vội gọi Lương Linh vào.

-Con bị sao vậy?

Đỗ Hà lo lắng hỏi. Lương Linh cũng không biết như nào, cô gãi đầu, hết cách đành gọi cho mẹ. Đâu khoảng tầm 30' sau, mẹ Hương liền có mặt, không biết bà dùng cách gì mà Nhật Vy không còn nhăn nhó nữa. Đứa nhỏ chưa biết cười, nghe bà nội nói chỉ biết a a đáp lại, Đỗ Hà và Lương Linh đứng một bên chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.

Đến tối trước khi ngủ Đỗ Hà cho Nhật Vy uống sữa, đứa nhỏ 1 tháng tuổi là khoảng thời gian thích bú nhất, nhưng cũng bú không nhiều. Sau khi cho con bú xong, nàng đặt con vào nôi, đặt ti giả vào miệng cho con gái, ánh mắt yêu thương nựng má con vài cái mới chịu đứng lên.

Lương Linh vừa tắm ra, cô lau tóc hỏi Đỗ Hà - Con ngủ chưa?

Đỗ Hà gật đầu, Lương Linh đi lại nôi xem một chút, con gái lúc ngủ cái miệng vẫn không quên bú lấy ti giả, Lương Linh phì cười nghĩ không biết mình lúc nhỏ có như vậy không?

-Linh đi sấy tóc đi rồi ngủ.

-Ò.

Lương Linh vào phòng khách sấy tóc, đến khi tóc khô mới trở về phòng. Đỗ Hà trên giường đã ngủ, Lương Linh nhìn con gái một chút sau đó mới lên giường kéo chăn, cô nhẹ hôn lên trán Đỗ Hà một cái lúc này mới thỏa mãn mà đi ngủ.

Nữa đêm Lương Linh mơ hồ thấy được Đỗ Hà xuống giường vào tolet, lúc đi ra trên người đã là bộ quần áo mới. Lương Linh biết nàng là bị trướng sữa, cũng hơn một tháng rồi, đêm nào nàng cũng chịu đau như vậy, nhưng sao lại không nói với mình?

Đỗ Hà từ từ nằm xuống giường, thấy Lương Linh vẫn còn ngủ lúc này mới yên tâm nhắm mắt. Không phải Đỗ Hà không nói mà là có nói cũng không biết làm sao. Uống thuốc thì sợ ảnh hưởng đến con, mấy ngày đầu mẹ nàng có đến thăm. Đỗ Hà hỏi bà vấn đề này, bà Hoa cũng có nói qua vài cách, hiệu nhất là cách nặn nó ra. Đỗ Hà cũng đã thử, chỉ là rất đau, nàng đó giờ rất sợ đau, sinh con đã mệt lắm rồi còn thêm nhiều huệ lụy như vậy, nghĩ tới càng bực mình Lương Linh nhiều hơn.

Gần sáng Đỗ Hà trở mình, mỗi lần như vậy Lương Linh điều sẽ tỉnh lại, chỉ nghe Đỗ Hà bên cạnh vô thức than một tiếng - Đau~

Lương Linh đau lòng, cô kéo chăn đắp lại cho nàng, quyết định thức tới sáng để tìm cách giải quyết.

Trời rất nhanh mau sáng. Lương Linh như thường ngày dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, Đỗ Hà thì vẫn còn ngủ say. Không biết sinh xong đổi tính đổi nết hay là bị Lương Linh chiều hư, Đỗ Hà thấy mình lười đi hẳn.

Ting tong. Tiếng chuông cửa, Lương Linh tắt bếp đi ra ngoài, người bên ngoài là Ngọc Thảo và Thanh Thủy.

Ngọc Thảo không cần đợi Lương Linh mời đã đẩy cô ra, tự nhiên như ở nhà mà thay dép sau đó vào trong. Thanh Thủy và Lương Linh nhìn nhau, cả hai chỉ biết lắc đầu cười bất lực.

Ngồi trên sofa Thanh Thủy hỏi Lương Linh - Chị định nghĩ học luôn à?

Lương Linh rót cho cô ly nước, nghe vậy thì trả lời - Chị định đợi khi Hà ổn định thì đi học lại.

Thanh Thủy với tay ngắt trái nho trong rổ trái cây trước mặt nói - Hai tháng nữa là thi rồi, chị không định tham gia à?

Lương Linh lại nói - Tới đó rồi tính.

Nói là vậy nhưng trong lòng đã có tính toán, dù sao gia đình cũng có tiền, chút chuyện nhỏ này không đáng bận tâm.

Thanh Thủy thấy Lương Linh vô tư như vậy thì thôi không lo nghĩ nữa, cô cắn trái nho sau như nhớ ra cái gì vội nói - Ưm, Nhật Vy con gái chị đâu?

Nghe nhắc đến con nụ cười hạnh phúc của Lương Linh liền xuất hiện - Con bé ở trong phòng.

Thanh Thủy gật gù, Ngọc Thảo bây giờ chắc đang bên trong đi, tuy điều là nữ nhưng mình vào đó thì không tiện. Lương Linh thấy Thanh Thủy rảnh rỗi thì kéo cô vào bếp, bắt cô đeo tạp dè phụ mình nấu cơm.

Trong phòng lúc này.

Ngọc Thảo bế Nhật Vy trên tay, yêu thích không muốn buông. Đỗ Hà cười hỏi - Chị Thảo thích không?

Ngọc Thảo lập tức gật đầu, Đỗ Hà thấy vậy thì trêu - Vậy chị với Thanh Thủy sinh một đứa đi.

Ngọc Thảo gương mặt hiện lên biểu cảm chê bai, thôi cho xin đi, giữ một đứa đã mệt lắm rồi.

Thấy biểu cảm của Ngọc Thảo, Đỗ Hà cười hỏi - Hai người định nào cưới?

Ngọc Thảo chơi đùa với Nhật Vy, hời hợt trả lời - Chị định tốt nghiệp sẽ cưới.

Đỗ Hà gật gù, sau lại nói - Nghĩ kỹ chưa? Thanh Thủy muốn làm công an đó nha.

Ngọc Thảo hiểu ý bật cười, nàng nói - Thủy mà muốn thì chị cũng không giữ được, quan trọng là tính nết thế nào thôi.

Đỗ Hà mỉm cười không đáp, Ngọc Thảo nói đúng, nếu Thanh Thủy yêu nàng thì sẽ không bị ảnh hưởng bởi môi trường bên ngoài.

Nhật Vy trên tay nàng a a vài cái, Ngọc Thảo nựng mặt cô bé trêu chọc vài câu, Nhật Vy hình như rất thích Ngọc Thảo, tuy chưa biết cười nhưng trông cô bé rất vui vẻ. Cửa phòng lúc này được người mở ra, Lương Linh mỉm cười nói - Hai chị em ra ăn cơm nè.

...

Bữa cơm diễn ra suôn sẻ, tiễn hai người Ngọc Thảo và Thanh Thủy về rồi, Lương Linh quyết định đi siêu thị một chuyến. Cô vừa mua đồ vừa bận suy nghĩ phải làm gì để giúp Đỗ Hà? Mẹ cô rất bận, mẹ vợ thì cô rất ngại, bạn cô thì không ai có kinh nghiệm, thở dài, Lương Linh sầu não, cô đi thêm một vòng không ngờ lại thấy Mai Phương.

Ánh mắt Lương Linh sáng lên, cô như tìm được tia sáng vội kéo Mai Phương vào một góc.

-Chuyện gì vậy?

Mai Phương hỏi, Lương Linh mở miệng muốn nói lại thôi, dù sao chuyện này cũng là chuyện vợ vợ với nhau, nói ra thì rất ngại.

Thấy Lương Linh cứ mãi ấp úng mà không nói, Mai Phương mất kiên nhẫn nói - Không nói chị đi à.

Lương Linh vội lên tiếng giữ chị lại - Khoan đã, chuyện là vầy nè...

Ghé sát tai Mai Phương nói nhỏ, Mai Phương nghe xong thì thắc mắc - Sao lại đi hỏi chị chuyện này?

Lương Linh nghĩ gì nói đó - Em thấy chị học cao hiểu rộng, em nghĩ chị sẽ biết mấy chuyện này.

Ai mà chả thích được khen, Mai Phương cũng vậy, tuy chị thừa biết mình giỏi, nhưng khi được người khác khen không tránh khỏi kiêu ngạo.

Mai Phương câu khóe miệng nói - Thôi được rồi, giờ chị có cách này, mày coi có làm được không?

Lương Linh - Cách gì?

Ra hiệu cho cô lại gần, Mai Phương ghé sát tai cô thủ thỉ. Lương Linh đỏ mặt theo từng câu nói, cách này...có phải là hơi quá...xấu hổ rồi không?

Thấy biểu cảm Lương Linh có phần do dự Mai Phương chắc nịch nói - Yên tâm, cách này bảo đảm hiệu quả, em ngại cái gì, chuyện quan trọng bây giờ là phải giúp Đỗ Hà.

Lương Linh ngẫm nghĩ sau lại quyết tâm gật đầu, đúng vậy, điều quan trọng nhất bây giờ là phải giúp Đỗ Hà, ngại ngùng cái gì vứt qua một bên đi.

Nghĩ là vậy nhưng khi nằm trên giường rồi Lương Linh vẫn không thể động thủ. Đỗ Hà bên cạnh đã ngủ say, bằng chứng là nhịp thở đều đặn của nàng. Lương Linh đưa tay ra sau lại rút về, cô sợ lúc nàng thức không thể hành sự, giờ đợi tới lúc nàng ngủ càng khó xử hơn.

Khó xử vì sợ chưa có sự cho phép của Đỗ Hà mà dám chạm vào nàng, sợ nàng sẽ lần nữa trách mình. Nhưng nghe Mai Phương nói, nếu để chuyện nàng trướng sữa kéo dài thì thật không hay. Đắn đo suy nghĩ một hồi, cô quyết định cho dù Đỗ Hà có giận mình cũng phải giúp nàng giải quyết.

Nghĩ rồi cô tự tin hơn hẳn, Lương Linh chồm người dậy, nữa nằm nữa ngồi đưa tay cởi nút áo Đỗ Hà ra. Đỗ Hà không thích mặc váy ngủ, nàng thích mặc pyjama hơn, nhờ vậy mà Lương Linh dễ dàng thực hiện kế hoạch.

Từng nút áo được Lương Linh cởi ra, bộ ngực sữa dần xuất hiện trước mắt. Lương Linh nuốt nước bọt, thầm nhủ lòng mình đây chỉ là giúp vợ không đau nữa, hoàn toàn không có tí dục vọng nào ở đây. Nghĩ là vậy nhưng khi đôi môi tiếp xúc với đầu ngực, cơ thể Lương Linh không khỏi hưng phấn mà run lên.

Cô há miệng, rụt rè ngậm đầu ngực, mùi sữa thật không dễ ngửi, còn như vậy tanh, Lương Linh thầm nghĩ sao đứa nhỏ nhà mình có thể uống được? Bú được một lúc Lương Linh mới ngộ ra, thứ này thật sự gây nghiện.

Lương Linh vô thức bú mút, cái này có thể gọi là giành ăn với con gái không? Lương Linh cũng không quan tâm, cho dù bây giờ Nhật Vy có khóc nấc ăn dạ cô cũng không nhả ra.

-Ưm~

Đỗ Hà vô thức rên lên, nơi đầu ngực truyền đến cảm giác vừa tê vừa ngứa, khác hẳn với cảm giác lúc cho đứa nhỏ bú. Đỗ Hà từ trong giấc mơ tỉnh lại, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một cái đầu đang chôn nơi ngực mình.

-Ah!

Đỗ Hà kêu lên một tiếng, Lương Linh ngẩng đầu nhìn nàng, giữa ánh đèn mờ tối vẫn có thể thấy rõ khóe môi cô vương một chút sữa. Lương Linh đưa tay lau đi vết sữa ngay miệng, cô một tay ôm eo nàng, một tay ôm lấy bầu ngực sữa, ngón trỏ không yên phận ngay đầu ngực nàng gãi gãi.

Đỗ Hà nhìn cô, ánh mắt không có ý cự tuyệt, hơi thở thậm chí còn bị động tác của Lương Linh làm ảnh hưởng. Nàng hơi thở bắt đầu dồn dập, Lương Linh cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn, nụ hôn kéo dài dần xuống mí mắt, cái mũi, sau lại dừng ngay đôi môi đỏ mọng.

Bàn tay đặt ngay eo nàng của Lương Linh di chuyển xuống dưới, luồn vào lưng quần, cách lớp quần lót xoa xoa hạt đậu nhỏ. Cơ thể Đỗ Hà run lên, nàng nắm chặt vạt áo cô, nương theo động tác của cô mà rên rỉ.

-Ha~

Dứt khỏi nụ hôn, Lương Linh hôn dần xuống cổ, ngón tay phía dưới đã cảm nhận được ướt át, cô ngẩng đầu ánh mắt nhu tình nhìn Đỗ Hà.

Lương Linh hôn lên môi nàng một cái, hỏi ý - Vợ, làm nha?

Đỗ Hà bĩu môi, sau đó ngượng ngùng gật đầu, Lương Linh mừng rỡ hôn lên môi nàng thêm một cái sau mới chịu di chuyển. Bắt lấy một bên ngực vẫn còn chảy sữa của nàng ngậm vào trong miệng, cái lưỡi bên trong không quên đảo quanh. Nàng ngại ngùng dùng mu bàn tay che miệng, ý đồ ngăn chặn tiếng rên rỉ muốn phát ra.

Lương Linh hôn bên này không đủ lại hôn bên kia, dạ dày chứa sữa đến no nhưng cô không có ý định muốn dừng lại. Cho tới khi Đỗ Hà nhắc nhở cô mới rời khỏi ngực nàng mà đi xuống dưới. Hôn lên bụng mềm mịn của nàng, Lương Linh đưa tay cởi quần nàng, sau lại cởi luôn cái quần lót, dứt khoát tách chân nàng ra, không chần chừ mà vùi đầu vào hoa huyệt ướt át.

Ký ức Lương Linh rất tốt, tuy chỉ mới xem qua một hai lần nhưng cô thấy cho dù là lúc sinh hay chưa sinh thì hoa huyệt của nàng vẫn như vậy xinh đẹp.

-Ahh...Linh.

Nàng rên rỉ gọi tên cô, Lương Linh hài lòng rê lưỡi, liếm láp khe rảnh ngon ngọt, đôi môi nhắm ngay hạt đậu nhỏ mà mút nhẹ, làm Đỗ Hà lập tức kêu lên.

-Ahh...đừng như vậy...ưm~ thoải...mái quá...ha~

Lương Linh nhướn mày thích thú, cô thích bộ dáng dâm đãng này của nàng. Lưỡi cô dời xuống lối vào hoa huyệt, ngay lối vào đánh vòng một cái, tiếp theo liền trực tiếp đưa lưỡi vào.

-Ha~ thích...ha~ sướng...

-Ahh chỗ đó...Linh ơi chỗ đó

Cái lưỡi Lương Linh chạm trúng điểm nhạy cảm của nàng, Đỗ Hà lập tức ôm đầu cô, chủ động nâng mông để cái lưỡi cô có thể tiến sâu hơn. Âm đạo nàng co rút theo tốc độ của cô, tiếng rên rỉ của nàng cũng vì vậy khếch đại.

-Ahhhh Linh...em ra mất...vợ ra mất...hức...ahhh ha

Cơ thể nàng co giật, âm đạo siết chặt cái lưỡi Lương Linh. Tầm vài giây sau nàng mệt mỏi ngã xuống giường, lưỡi Lương Linh cũng vì vậy trượt ra.

Lương Linh liếm môi, cô cúi xuống hôn bụng nàng, sau đó chườn lên hôn sườn mặt nàng một cái, ôn nhu nói - Vất vả cho em rồi.

Đỗ Hà lúc này mới thấy ngại, thầm mắng mình lúc nãy sao trở nên phóng đãng như vậy, giờ biết phải đối mặt với Lương Linh thế nào đây. Biết nàng ngại Lương Linh cũng không có ý định trêu, cô cưng chiều hôn lên môi nàng một chút, sau mới đứng lên lấy khăn ấm lau cho nàng. Lương Linh thật ra là muốn làm nữa, nhưng ngại nàng mới sinh, đành thôi vẫn nên có chừng mực.

Đỗ Hà cảm thụ sự chăm sóc từ cô, trong lòng trở nên ấm áp. Ngọc Thảo nói đúng, nàng có lẽ nên mở lòng với Lương Linh hơn.

Xong xuôi mọi việc Lương Linh nằm xuống cạnh nàng, kéo chăn đắp ngay ngắn cho nàng, hôn lên trán nàng một cái mới chịu đi ngủ.

-Vợ ngủ ngon nha.

-Chị cũng ngủ ngon.

________

Có má nào ship Minh Nhàn Hồng Hạnh không cho tôi hỏi là ai top ai bot vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top