Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Kim.hj

❤️152.882 người thích
_Kim.hj ngủ ngon dữ ta:)
Jung_wOoyoung: mèo nhà người ta ngủ cưng biết bao, mèo nhà mình nết ngủ thấy ghê_sanshine.10
->_sanshine.10: thấy ghê vậy mà vẫn có người chui vào lòng tui ngủ😞
-> Jung_wOoyoung: 🙂
FIX.On99: nhà hyung có mèo á!!?
->_Kim.hj: ẻm sợ người lạ nên chú không thấy đó :)))
-> FIX.On99: vậy hyung nuôi cho bé nó có nọng đi, nựng thích lắm!
->_Kim.hj: sợ nọng không nỗi á:(
->_Kim.hj: mèo này đẹp trai lắm...
-> FIX.On99: mèo sao đẹp trai chèn:)?
Lalaa.uie2: chời ơi quả pet xịn của Joongie🥺
picabu_: hốt một em cheap moment đi Yangi.sun
-> Yangi.sun: mình mà có tiền là mình hốt một em rồi:((
Bấm để tải thêm bình luận...

Chà mới đăng tấm ảnh của mèo Hwa lên mấy phút mà có nhiều phản hồi dữ vậy nè, ơ mà công nhận bé mèo Hwa trong ảnh cưng thật! Có ai nhìn mà biết ngoài đời gã mèo đó đẹp trai đến thế nào chứ!
Đâu để coi coi, ừm, sống mũi thẳng tắp, mắt tròn tròn long lanh, làng da thì mịn màng, môi thì hôn quài nên tui biết...nó mềm và thơm lắm nha!
Mà tức một cái là con mèo xám đó, từ lúc trở về con người thì yên luôn dạng đó, mà Hongjoong đây lại nhớ lắm cái thân mèo đáng yêu kia! Định bụng hôm nay bắt hắn ta hoá mèo cho mình vuốt ve một chút thì nhận ra Seonghwa đã đi làm từ đời nào rồi, thôi thì đợi gã về rồi lộng hành sau cũng được.
Người đàn ông hai mươi hai tuổi nằm trên giường mà đầu óc cứ bay xa đâu đó chưa thấy về. Mới nghĩ tới cái gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi mắt tròn cùng đồng tử nở to ra mỗi khi thấy anh thôi đã ngứa ngáy tay chân xỉu. Bảo thật thì họ Park đó đẹp trai, ngầu lòi bao nhiêu thì khi trở về mèo hắn càng mềm mại, đáng yêu bấy nhiêu.
- Sao bổng nhiên nhớ cái tên đó quá vậy nè...!!
- Không được đâu Joong ơi mất giá lắm!
- Không được nhớ đến nữa!!
"KHÔNG ĐƯỢC!!"
-...mà đẹp trai ghê...
- AGHHHH sao mà tim đập mạnh như sắp nổ tung vậy!!
Anh bé gào thét trên chiếc giường nhỏ, từ lúc nào mà anh lại phụ thuộc vào mùi thơm và ghi nhớ cuộc sống có Park Seonghwa rồi vậy. Lẽ ra bây giờ anh nên đắp mền ôm gối ngủ bù lại sức chứ! Hôm nay là ngày nghỉ mà lại chẳng ngủ nghê gì được, cạnh bên cứ trống vắng thế này thì thật không quen chút nào!
- seonghwa đáng ghét...cậu tập thói hư cho tôi:(
Người nhỏ cuộn mình lại trong mền bông mà lí nhí, cặp má lại đỏ hồng nhớ đến người ta rồi. Giờ này chắc tên mèo đó bận bịu lắm, trong lòng thì đang cồn cào nhớ nhung thế này, khó chịu quá đi mất!
Trời lạnh thế này mà được ôm chắc sướng biết bao ha! Tiếc là người kia bận đi làm mất rồi, hiếm khi mới có dịp rảnh, nghỉ ngơi thì người ta lại bận tích đâu luôn. Ra đường một mình giờ này thì lạnh chết nhưng nằm mãi ở nhà thì cả ngày nghỉ của anh nhạt nhẽo lắm!
Hongjoong phiền lòng, gần đây ngày nào tên mèo Hwa kia đi làm về muộn hơn trước, nếu là những hôm anh làm việc thì hắn sẽ về nhà lúc một, hai giờ rồi nấu cơm hoặc mua đồ bên ngoài cho anh. Tưởng người nọ sẽ trụ lại bên mình bao lâu, ai ngờ chỉ mới ăn xong hắn ta lại xách mông đi đâu cũng chẳng rõ. Ngộ một chỗ nữa là sau hôm anh chịu tha lỗi cho vì hiểu lầm thì hắn họ Park đó khác hẳn.
Hắn ta bắt đầu xin nhờ anh mua điện thoại và hay có những cuộc gọi đến vào nữa đêm, thân là chủ nhân của hắn nhưng đến hỏi mượn điện thoại anh cũng không thể vì cái tên đó một mực không cho. Anh cảm thấy chúng có vấn đề, càng ngày càng thấy tên Seonghwa này kì lạ, đi sớm về muộn, ai lại gọi vào nữa đêm?
Nghĩ đến đây là bao nhiêu máu điên máu tức cứ ào ào chạy lên não, cảm giác bất an cứ lưng lưng như bản thân đang bị phản bội. Con mèo đó từ khi nào đã trở nên như vậy? Seonghwa đó mà dám phản bội anh thì chỉ có cuống gối ra đường, đến lúc đó đừng bảo sao anh ác!

'Ring...ring.."
Tiếng chuông điện thoại vang vọng cả căn nhà lặng vắng, anh thở ra đều nhưng trong lòng thì dậy sóng, anh vẫn chưa nguôi nỗi lo lắng trong lòng. Là ai gọi đây?
- Alo?
- Là tôi nè, Seonghwa!
'Seonghwa? Làm sao cậu ta biết số của mình?'
- Ông có muốn ra ngoài ăn không? Hôm nay ở chỗ tôi mở tiệc, tôi nghĩ hôm nay ông rảnh nên có thể đi cùng
- ỦA SEONGHWA EM GỌI CHO BỒ HẢ?
- Ò người yêu của em
Từ đây Hongjoong có thể nghe được tiếng ồn ào phía đầu bên kia, lời nói của hắn thật nhỏ nhẹ nhưng trọng lượng của nó thì không hề.
Seonghwa vừa bảo gì cơ? Người yêu á? T-từ khi nào mà hắn được phép tự nhiên gọi anh là người yêu chứ? Dù gì cũng chưa rõ ràng, nếu muốn gọi anh là người yêu thì tự mồm mà nói riêng cho đàng hoàng đi chứ!
- Alo? Hongjoong còn đó không?
- Cũng được, tôi cũng đang đói
- Vậy ông đợi tí, tôi về đón!
Nói xong bên kia cũng tắt, anh nhìn cuộc gọi đó chớp nháy mà thở dài. May thật! Ít ra trong lúc anh phiền lòng nhất vẫn có người nhớ đến sức khỏe của anh.
Tạm gác nỗi âu lo đó qua một bên, lúc này mới thấy được cái thân bé xíu đó lú ra khỏi chiếc mền màu xanh biển, đôi bạn chân khẽ chạm sàn. Cảm giác lạnh lẽo từ đó lập tức truyền đến đại não anh, người nhỏ nhăn mặt rồi bĩu môi. Trời lạnh thế này lười đi ra đường muốn chết! Nhưng con mèo kia có lời rủ rê như vậy thì Hongjoong đây sẽ đi. Đi để còn biết mặt bạn bè hắn thế nào, quan sát coi có ai nhâm nhe người của anh không, mà nếu có thì đừng trách sao anh không khách sáo!
Chọn bừa bộ quần áo jeans dáng sơ mi, màu xanh đậm đã cũ cho chuyến "ra mắt" lần này. Lý do khiến anh đột nhiên muốn chọn loại trang phục này là do u điểm chất liệu này là càng cũ, phai màu đi thì càng đẹp. Ai trong chúng ta chắc hẳn đều có cho mình một chiếc quần hay áo jeans rồi và điểm dễ nhận thấy nhất của chúng là rất dễ bảo quản hay phối đồ. Chất Jeans tựa như chuyện tình dở ương này vậy, có lẽ phải trải nghiệm thật lau, thật nhiều thăng trầm mới khiến ta hiểu nhau, nhận ra giá trị của bản thân và đối phương. Mưa dầm thấm lâu, rồi sẽ có một ngày, những điều thân thương từ tận đáy lòng này được viết ra thành lời, một bài hát dành tặng cho anh và chỉ riêng anh được nghe "trái tim" em đập loạn...
Cũ kỉ đôi khi là thứ bất lợi nhưng chính nhờ cách nó tồn tại qua thời gian, gắng bó với bao kỉ niệm nên mới làm chúng đáng được trân trọng và bảo vệ.

Đội chiếc nón beret màu đen làm điểm xuyến cho mái tóc bạch kim, khẽ kéo chiếc nón chặc hơn trên đầu mình, điều này vô tình làm mái tóc tự cắt đều đều của anh ôm tròn lấy vòm trán cao. Một chiếc hoa tai thật đẹp lúc này là điều vô cùng cần thiết để nhấn nhá tổng thể.
Hongjoong xắn lại hai bên gấu quần cho chỉnh tề rồi xịt chút nước hoa vào cổ tay, bóng lưng thành thạo dậm dậm chúng lên cổ tay còn lại rồi lên gáy. Đôi môi chúm chím, chiếc mũi cao thanh thoát cùng đôi mắt tròn đen như em bé, người nọ ngước mặt, nhìn bản thân trong gương thì không nhịn được khen ngợi.
- Chà hôm nay phối bộ này được ghê đó!
- Xong rồi, giờ đợi cậu ta thôi
Anh ra ngoài ngồi, nơi ghế sofa thật êm ấm, miệng ngân nga vài câu hát ngẫu hứng hợp với tâm trạng rối bời này. Kim Hongjoong không phải chưa thử qua "tình đầu", chỉ là tình cảm năm đó quá mờ nhạt để đọng lại sâu trong tâm hồn hừng hực tuổi trẻ của anh thôi.
Nghĩ lại thì năm đó anh phủ phàng người ta thật, một cô gái thấp bé vậy mà suốt ngày lẽo đẽo theo anh như cái đuôi nhỏ, bất kể là có làm điều gì tổn thương đến cô thì điều anh nhận lại vẫn là sự nhiệt tình đến ngây ngốc đó. Bây giờ thì kiếm đâu ra người như vậy nhỉ? Người đã khóc vì anh mỗi đêm, từng giờ từng phút đợi anh hồi âm lại tấm chân tình.
Người ta thương anh như vậy, sao trong mắt anh lúc đó lại thật phiền phức? Nước mắt?
Có, anh có thấy nó, trông chúng còn buồn thảm hơn ánh mắt Seonghwa khi trước cơ.
Cô biết anh yêu âm nhạc bằng tận trái tim, biết tương lai của anh còn tươi sáng thế nào, mặc dù khổ tâm nhưng được bên anh cũng đủ làm cô hạnh phúc. Phải nói rằng cô bé này ngốc lắm, nhận biết bao thất vọng vẫn cứng đầu yêu anh, trước cảnh này cô bạn thân cũng ngán ngẫm lắc đầu. Khuyên cũng khuyên rồi, cang cũng cang rồi, cứ hoang cố như vậy có ích gì? Người ta đâu có nghĩ cho cam?

"Lời em hát ai nghe ?
Liệu thấu chăng trong lòng những
Những nhớ thương em dành hết
Sao người chẳng thấy, chẳng tin...?
Này em ơi đừng nghĩ suy thêm nhiều khổ tâm
Đừng để gió gieo vào đêm lạnh căm
Khóc đi đừng ngừng ngại mưa rơi
Ủi an cõi lòng tã tơi..."
Lời nhạc vừa kết thúc, em xả một tràn nước mắt trên gối mềm. Em nói chia tay với anh rồi, người mà em dùng cả nữa thanh xuân để theo đuổi...

Đêm đó là Giáng sinh, ngày mà em ngỡ sẽ được cùng anh dạo ngắm khắp con phố nhỏ này, tay trong tay giữa trời khí lạnh. Em đã mong chờ, đã hi vọng và anh biết em nhận lại điều gì không?
Em nhận lại sự thờ ơ đến đáng sợ của anh, một tin nhắn chúc em giáng sinh vui vẻ khó vậy sao? Anh có thể bận, nhưng đâu đến nỗi một dòng tin cỏn con cũng không nhắn được?
Giờ thì em hiểu giá trị của em trong mắt anh là gì rồi. Không phải lần đầu và em đã quen với điều đó. Chỉ là...hơi đau lòng và buồn tủi một chút...
Em không có quà Giáng sinh cũng không sao những ít nhất hãy để ý để sự hiện diện của em đi ạ?! Em bên cạnh anh lâu thế này rồi, anh vẫn không thể một lần nói câu "anh yêu em" được sao?
Haha, chắc chắn là không thể rồi, anh phải chăm lo cho tương lai nữa chứ! Em xin lỗi nhé em phiền phức quá!
Anh à em có nên giải thoát cho anh không? Giải thoát cho anh, là cũng...giải thoát cho chính em? Làm sao đây, em lại mít ướt nữa rồi...em thật muốn ôm anh một cái rồi giải quyết nhanh gọn. Nhưng làm thế nào đây khi em yêu anh đến quên cả bản thân? Hongjoong à, làm ơn hãy yêu thương em một chút thôi...
Và mọi thứ kết thúc ở đó, cô gái nhỏ năm ấy chỉ để lại dòng tin nhắn "mình dừng lại nhé!" đầy buồn tủi cho anh. Vốn dĩ tâm trí này không hề để ý đến nó, nhưng khi tưởng tượng ra đôi mắt đẫm lệ cùng tia đau đớn đó. Ruột gan chẳng hiểu thế nào lại co thắt đến kịch liệt.
Hongjoong không chắc đó gọi là yêu, có lẽ anh chỉ đang thương hại cho cô? Hừm...không biết nữa, nó quá lâu để anh tưởng hiện lại cảm xúc khi đó rồi.


tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top