Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ONE-SHOT] CỬA SỔ VÀ BAN CÔNG

Đôi lời: oneshot này viết từ cách đây mười mấy năm, khi tác giả còn là một cô sinh viên mơ mộng cuộc sống màu hồng rực rỡ (bây giờ vẫn mơ mộng có điều không là sinh viên nữa). Có sửa một chút nhưng lời văn sẽ vẫn ngây ngô. Hồi xưa viết mẩu chuyện này không có tên nhân vật, chắc là để dành đến ngày này :))



CỬA SỔ

Se Jeong hé rèm, thẫn thờ nhìn cánh cửa khép hờ ở ban công căn hộ đối diện. Đã một tuần rồi cô không nhìn thấy "ai đó" vác giá vẽ ra ban công. Thế nên cô cũng không buồn kéo rèm cửa ra nữa. Trong phòng chỉ có thứ ánh sáng dìu dịu cùng mùi hương thơm mát tỏa ra từ bóng đèn neon mẹ cô mới mua. Bóng đèn gì mà kỳ lạ, thơm thế không biết!

Cả tuần nay Se Jeong không ra khỏi nhà, ngoài khoảng thời gian tối thiểu dành cho ăn uống và vệ sinh cá nhân, cô chỉ ở lì trong phòng ôm cứng laptop, cố gắng hoàn thành bài viết cho chuyên trang Pháp luật mới nhận, thi thoảng đứng dậy, tiến lại gần cửa sổ để "nghe ngóng tình hình quân địch".

Cô và anh đang giận nhau.


BAN CÔNG

Hyo Seop mở hé cánh cửa, nhìn đăm đăm vào chiếc rèm cửa che kín căn phòng ở căn hộ đối diện. Một tuần rồi anh không nhìn thấy "ai đó" kéo rèm cửa đón nắng. Thế nên anh cũng không buồn vác giá vẽ ra ban công mà ngồi vẽ luôn trong phòng, dưới ánh sáng dìu dịu cùng mùi hương thơm mát tỏa ra từ bóng đèn neon mẹ anh mới mua. Dạo này "quý bà" nhà anh hay đi siêu thị cùng "nữ chủ nhân" nhà đối diện. Bóng đèn gì mà kỳ lạ, thơm thế không biết!

Cả tuần nay Hyo Seop không ra khỏi nhà, hầu hết quỹ thời gian được anh sử dụng bằng cách mài quần trước giá vẽ trong phòng, chốc chốc lại tiến đến gần cánh cửa mở ra ban công, "thăm dò tình hình đối tượng".

Anh và cô đang giận nhau.


CỬA SỔ

"Tùy em"

Kể từ sau câu nói ấy Se Jeong chưa được nghe giọng Hyo Seop. Giọng họa sĩ mà mượt mà ấm áp như giọng ca sĩ ấy. Cô muốn được nghe cái thứ "mật ngọt chết ruồi to" ấy quá. Đã bảy ngày rưỡi rồi còn gì.

Bảy ngày rưỡi cô không đeo chiếc lắc tay anh tặng.

Bảy ngày rưỡi không nhận tin nhắn hay cuộc gọi nào nhưng vẫn chộp lấy điện thoại năm phút một lần.

Bảy ngày rưỡi không được ngồi sau xe anh, đút hai tay vào túi áo khoác anh, dựa lên vai anh nhắm mắt mơ màng.

Bảy ngày rưỡi không nhõng nhẽo mè nheo với ai.

Bảy ngày rưỡi không ai đánh thức lúc bảy giờ rưỡi.

Cô nhớ anh...


BAN CÔNG

"Giờ anh muốn sao đây?"

Kể từ sau câu nói ấy Hyo Seop chưa được nghe giọng Se Jeong. Giọng luật sư có khác, đanh thép, sắc gọn mà cao vút. Anh muốn được nghe chất giọng lanh lảnh ấy quá. Đã bảy ngày rưỡi rồi còn gì.

Bảy ngày rưỡi chiếc đồng hồ cô tặng im lìm trong ngăn kéo bàn làm việc.

Bảy ngày rưỡi nhấc điện thoại lên lại đặt điện thoại xuống mà chẳng nhắn tin hay gọi cho ai.

Bảy ngày rưỡi không cùng cô lượn lờ khắp các phố, để hai tay cô nằm yên trong túi áo khoác, lặng lẽ cảm nhận mùi hương đặc trưng tỏa ra từ những sợi tóc đang cọ vào cổ mình.

Bảy ngày rưỡi không có ai nhõng nhẽo mè nheo.

Bảy ngày rưỡi không đánh thức ai lúc bảy giờ rưỡi.

Anh nhớ cô...


Ngày thứ tám


CỬA SỔ

Bài báo của Se Jeong đã hoàn tất. Các hình thức xử lý kỉ luật lao động không còn lí do gì để có thể choán bớt suy nghĩ của cô nữa. Thế nên cô càng nhớ anh hơn.

Ngày thứ tám, cô đeo chiếc lắc tay anh tặng.

Ngày thứ tám, thay vì laptop, cô ôm cứng điện thoại, nhìn chăm chăm vào màn hình nền, chờ đợi!

Chờ mãi...chờ mãi...không thấy gì...

Hít một hơi dài, thu hết can đảm, cô bấm dãy số quen thuộc. Thế nhưng đáp trả cho toàn bộ sự dũng cảm của cô là...

" Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

Cô gọi lại lần nữa, vẫn là giọng nói lạnh lùng đến...ghét.

" Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."

Se Jeong giậm chân, nhăn mặt, ném di động lên giường. Cũng may vẫn còn chút tỉnh táo, nó chọn chiếc đệm mềm mại thay vì nền gạch. Bỗng...

"Take me a way, a secret place. A sweet escape. Take me a way..."

Cô đơ mặt nhìn chiếc điện thoại yêu quý đang rung lên từng hồi trên giường. Tạm thời chưa – xử – lý – được – thông – tin.

" Take me a way, a higher place..."

Mất thêm mấy giây để nhận ra những gì cô đang nghe là giọng Natasha Beddingfield và là...nhạc chuông của mình, cô lao vội đến giường, vồ lấy điện thoại như chưa từng ném đi.

Màn hình hiện lên...


BAN CÔNG

Bức tranh của Hyo Seop đã hoàn tất. Anh lại càng nhớ Se Jeong hơn khi khuôn mặt cô đã được phác họa trọn vẹn và đặt ngay bên cạnh giường ngủ.

Ngày thứ tám, anh mở ngăn kéo tủ, đưa chiếc đồng hồ cô tặng về vị trí trước đó.

Ngày thứ tám, thay vì bút chì, anh ôm cứng di động, nhìn chằm chằm vào màn hình nền, phân vân!

Đấu tranh tư tưởng mãi...đi đi lại lại mãi...cuối cùng cũng quyết định.

Hít một hơi dài, toàn bộ dũng khí đem ra trưng dụng, anh bấm dãy số quen thuộc. Vậy mà...

" Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

Anh gọi lại lần nữa, vẫn là chất giọng đều đều vô cảm

" Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."

Hyo Seop cứ thế đi đi lại lại trong phòng, liên tiếp đặt ra các câu hỏi, nào là.. "điện thoại cô ấy hết pin à?", rồi " hay hỏng nhỉ?", lại còn " hay cô ấy chặn cuộc gọi của mình rồi?". Không thể tự trả lời được câu nào, anh quyết định thử lần nữa.

" Ế, có chuông rồi này..."


CỬA SỔ VÀ BAN CÔNG

Se Jeong vồ lấy điện thoại như chưa từng ném đi. Màn hình hiện lên...

" Seopie is calling..."

Cô chần chừ một lúc rồi nhấc máy.

– Alo!

– Em đang ở đâu? – anh nhẹ nhàng hỏi.

– Trong phòng - cô trả lời cụt lủn.

" Hừ, sao nãy giờ em gọi anh không được hả?"

– Sao nãy giờ anh gọi cho em không được? – Hyo Seop hỏi giọng trách móc.

" Ủa, vậy là...cũng gọi à?"

– Máy em hết pin – cô nói dối trắng trợn.

" Phù..Vậy là không phải chặn cuộc gọi nhỉ?"

– Uhm. Em kéo rèm cửa ra đi.

– Gì vậy?

– Em cứ làm đi.

Cô hậm hực giận dỗi tiến lại cửa sổ, kéo rèm ra một cách mạnh bạo, miệng lầm bầm:

– Gì chứ! Bắt người ta...

Câu nói của Se Jeong không thoát hết ra khỏi họng do bị chặn lại trước những gì cô nhìn thấy. Phía ban công đối diện là một bức tranh vĩ đại. Trong tranh là một cô gái rất xinh đang đứng bên cửa sổ, dang rộng hai tay đón ánh nắng sớm ấm áp. Cô gái đó chính là cô, lúc bảy giờ rưỡi hàng sáng. Đầu dây bên kia có tiếng thì thầm:

– Anh xin lỗi. Anh nhớ em...

..................

Lần chiến tranh lạnh này của cô và anh kéo dài tám ngày.


[End.]


Hết rùi nha. Tui té đây :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top