Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

june

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng sáu, ba tháng mình mất nhau, tim em chẳng hết đau...

Mẹ đã nhận ra sự khác biệt trong tông giọng của em. Mẹ hỏi, và trong giây phút yếu lòng đó, em đã không kìm được mà òa khóc, kể hết cho mẹ nghe rằng chúng mình đã chia tay. Mẹ lo lắm, muốn em về nhà với mẹ, nhưng em đã từ chối, nói với mẹ rằng em vẫn ổn, mẹ không cần lo lắng. Mẹ cũng đồng ý rồi, chỉ bảo em cố gắng giữ gìn sức khỏe, đi xa một thời gian cho khuây khỏa rồi về nhà với mẹ.

Em ổn, nhưng không có nghĩa là em không đau. Làm sao em có thể chấp nhận được toàn bộ chuyện này dễ dàng như vậy...

Em yêu Seo Hyun. Yêu bằng toàn bộ trái tim, bằng những cảm xúc nồng nhiệt nhất, bằng tất cả những gì em có, và Seo Hyun đáp lại bằng cách tổn thương em thế này. Đôi khi em nghi ngờ... Liệu trước đây Seo Hyun có thật sự yêu em như lời Seo Hyun từng nói không?

Cảm giác bị phản bội ập đến trong em, ào ạt như sóng vỗ. Em đã tin tưởng người, trao cho người con tim, tâm hồn, và tất cả, chỉ để người bước vào, bố thí cho em một chút hạnh phúc ảo tưởng. Để rồi khi em chìm đắm quá sâu vào cái bẫy ngọt ngào đấy, người trở mình, đem từng thứ một ra dày vò, hành hạ em. Người tàn nhẫn đến như thế đấy!

Chúng mình ở cạnh nhau 8 năm, cùng nhau trải qua hết bao nhiều là vui buồn lẫn lộn, có đôi khi tụi mình đã định bỏ cuộc giữa chừng vì những áp lực cứ liên tục ập đến. Những lúc như thế, ta sẽ cùng ngồi lại, nói hết cho nhau nghe những vướng bận, sẻ chia những gánh nặng, và rồi chúng ta lại yên ấm. Nhưng có lẽ lần này chính là giới hạn rồi, Seo Hyun nhỉ? Em đã không ngờ tới được rằng tình yêu này đôi khi lại mỏng manh đến thế, chỉ cần một chút tác động, liền vỡ tan...

Những nụ cười, những rung động, những cảm xúc thiêng liêng khi ấy Seo Hyun mang đến bên, chẳng ai ngờ được giờ đây chúng lại chỉ khiến em mắt ướt lệ nhòa. Điều từng khiến em tự hào khoe khoang, giờ lại nhấn chìm em vào chiếc hố sâu không đáy, chẳng thiết tha ngó ngàng.

Dễ dàng quá có phải không? Sao bao chuyện ta đã làm và bao lời ta đã hứa, người khiến chuyện từ bỏ trở nên dễ dàng một cách đáng sợ. Như thể em chưa bao giờ đủ quan trọng để người bận tâm xem em có đau hay không, có tổn thương hay không trước những quyết định người đưa ra. Em chẳng là gì cả, đúng không?

Seo Hyun biết không, đôi khi em thầm ước rằng, giá như, giá như em có thể quay về thời điểm trước khi gặp gỡ Seo Hyun, và thuyết phục chính mình đừng chấp nhận lời tỏ tình của Seo Hyun, có lẽ em sẽ tránh được kha khá tổn thương và nước mắt. Nhưng rồi em chợt nhận ra, nếu em làm thế, những ngày tháng hạnh phúc nhất cuộc đời em cũng sẽ bị mất đi, kí ức về cuộc tình này cũng sẽ không tồn tại. Em tự hỏi, liệu lựa chọn nào sẽ thích hợp hơn? Và rồi em đã không ngần ngại chọn Seo Hyun, khốn thật, nhỉ? Em như một con thiêu thân khốn đốn, dù biết ngọn lửa kia sẽ thiêu cháy em, và em sẽ chết đi dưới sức nóng, chết một cách thoi thóp và bất lực, nhưng em vẫn bất chấp mà lao vào. Vì ngọn lửa này - ngọn lửa tình rực cháy của Seo Hyun đẹp đẽ vô cùng, diệu kỳ vô cùng, khiến một kẻ ngây ngô như em không kìm được mà say mê, tôn thờ và ám ảnh. Chỉ tiếc là, ngọn lửa này không dành cho riêng em, tiếc thật...

Không gian tĩnh lặng này khiến em thật khó chịu, đột nhiên em muốn nghe một bản nhạc nào đấy, bản nào cũng được, em chỉ muốn mình thoát ra được những suy nghĩ về Seo Hyun thôi. Em bật điện thoại, ấn bừa vào nút phát ngẫu nhiên, những âm thanh du dương bắt đầu vang lên. Tiếng piano sầu não mở đầu cho bài hát, giọng nam trầm cất lời.

And it took you five whole minutes

To pack us up and leave me with it

Holdin' all this love out here in the hall

I think I've seen this film before

And I didn't like the ending

You're not my homeland anymore

So what am I defendin' now?

You were my town

Now I'm in exile seein' you out...

Sao lại trùng hợp đến thế này nhỉ, đến cả vũ trụ cũng muốn học theo chị, sát muối vào tim em thế này. Em tự hỏi sao tình yêu lại đau? Chẳng phải tình yêu là một xúc cảm thiêng liêng của cuộc đời hay sao? Có lẽ do em chỉ là một kẻ tầm thường, nên không xứng đánh với những điều lớn lao ấy, nên những năm tháng đẹp đẽ ấy cuối cùng cũng đến hồi kết. Vở kịch hay đến mấy cũng đến lúc hạ màn. Những điều day dứt, những điều vương vấn, có lẽ chính là cái giá mà em phải trả cho tình yêu. Vì vốn dĩ cuộc đời này đâu ai cho không ai cái gì, đúng không?

Chúng mình đã từng có nhau, và rồi mất nhau. Nữ Vương đã lạnh lùng ra lệnh trục xuất vĩnh viễn kẻ tôi tớ này, vì tội danh đã dám đem cả tâm hồn mình ra yêu người. Nếu yêu người là tội lỗi, vậy thì kẻ lưu đày này nguyện gánh thêm danh tội đồ. Miễn là vẫn yêu người.

Vĩnh viễn yêu người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top