Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người làm ăn coi thời gian là vàng bạc, giờ giấc lúc nào cũng được đưa lên làm chú trọng hàng đầu quả thực không sai. Hôm sau cũng nhằm giờ ăn trưa của Tử Thao mà Ngô Diệc Phàm chạy ào vào trong cục, trên tay cầm một hộp đựng cơm hình gấu trúc rất dễ thương, miệng cũng không ngừng hô lớn.

- Sếp! Bắt tôi đi, hôm nay tôi lại tới gây rối trong cục nè.

Nói gây rối nhưng thật ra chỉ có anh ta chạy vào, vừa chạy là vừa la hét chứ mấy người kia cũng không có phản ứng gì, còn cười phụ họa và vẫy tay chào như quen thân lâu lắm rồi vậy. Thanh âm đó mang đầy ý cười, giọng nói cũng đặc biệt trầm ấm dễ nghe nhưng đối với Tử Thao thì chẳng khác nào chuông báo tử. Đây là cục cảnh sát thành phố mà anh ta làm y như công viên vậy, chạy ra chạy vào lúc nào cũng được, đã thế còn làm bộ vui vẻ xông vào phòng cục trưởng rồi đặt phịch cái hộp cơm xuống, miệng vẫn không chịu khép lại mà lên tiếng.

- Sếp à, tôi hứa làm cơm cho cậu nè. Chỉ là cơm chiên bình thường thôi nhưng đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm hơn cơm hộp gấp hàng triệu lần.

Môi phát ra tiếng, tay cũng tự nhiên cầm hộp cơm cậu để trên bàn lên mà cho ra một chỗ khác, tay kia tự động kéo ghế ngồi như ở nhà. Tử Thao chỉ biết bất lực nhìn người kia muốn làm gì thì làm, anh ta lại gây rối trong cục hay đúng hơn là chọc cho cục trưởng tức phát điên lên. Cậu không giữ thì lại bị kêu không làm đúng chức trách, giữ lại thì nhất định chỉ vài hôm Tử Thao sẽ đi làm cục trưởng trong viện vì nhồi máu cơ tim hay đại loại như vậy. Cuối cùng đành mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm, cậu không quan tâm tới là được vài lần như vậy dạng công tử rảnh rỗi đến phát phiền này cũng sẽ chán mà rút lui thôi.

- Sếp à... Aaaaaa...

Mang thìa đi để xúc cơm cho cậu, Diệc Phàm còn cố tình kéo dài chữ "A" kêu cậu mở miệng cho anh bón nữa chứ. Nhìn gấu trúc trước mặt nhíu mi lại rồi phồng má lên mà dẩu mỏ ra phía trước, biểu lộ tức giận cùng bực mình lại khiến anh thấy dễ thương không chịu được. Hôm qua trên suốt quãng đường về nhớ lại dáng điệu giơ nanh múa vuốt, xong không dám manh động như vậy làm anh cứ tủm tỉm cười suốt. Đến mức quản gia phải quay lại hỏi anh có phải đã để tâm đến người kia rồi không, lúc đó cũng có chút sửng sốt nhưng Ngô Diệc Phàm là ai chứ? Thực sự để đưa Ngô gia trở thành tập đoàn lớn như hiện nay thì đầu óc cùng tâm địa của anh đương nhiên phải hơn người bình thường, đối với gấu trúc này cùng lắm là lần đầu thấy của lạ mà nổi chút hứng thú. Trước đây khi còn học đại học đã phát hiện ra bản thân không thích phụ nữ, tới lúc ra trường cũng cố gắng lao đầu vào làm ăn để quên đi dị thường trong giới tính của mình. Những năm gần đây công ty ăn nên làm ra, cũng gặp qua không ít nam nhân về ngoại hình, gương mặt, gia cảnh so với Tử Thao còn tốt hơn nhưng lại không khiến anh tìm được chút thú vị. Cái gì quá dễ nắm bắt thì chẳng khiến người ta để tâm, cũng gọi là yêu qua vài người nhưng chủ yếu để chơi bời qua loa, ngay cả hôn môi cũng chưa từng thử. Cho tới bây giờ ngày nào cũng muốn sắp xếp thời gian tới xem cái người da mặt mỏng kia giậm chân, nhíu mày hậm hực với mình. Đặt một chút tâm tư vào cậu cũng không có gì là quá đáng, đến khi hết hứng thú rồi thì nhẹ nhàng chia tay là xong, người như cậu chẳng phải là loại sẽ khóc lóc vì tình được đâu. Huống hồ Hoàng Tử Thao còn là một người đàn ông bình thường, đến tuổi cũng biết đi xem mắt để hỏi vợ, phần trăm cậu ta động lòng trước anh là bao nhiêu chứ? Không nói cũng có thể đoán được là quá sức mơ hồ, tính ra là đối tượng tốt để trêu chọc đó chứ.

- Nếu như muốn vào cục ngồi thì anh cứ ngồi, chiều nay tôi có cuộc họp đột xuất, xong sẽ trở về nhà luôn, anh cứ thoải mái tự nhiên đi.

Cố gắng nhấn mạnh rằng mình sẽ không về lại cục để anh ta bỏ ý định ở đây ngồi không một cách vô ích đi, cậu đưa tay định giật lại hộp cơm của mình ở góc kia của cái bàn thì anh ta đã nhanh tay hơn mà cầm lấy. Ngước mắt nhìn kẻ đang dương dương tự đắc còn cười ôn nhu với mình kia, thật cậu chỉ muốn đấm vào cái bản mặt đó một cái cho bõ ghét. Nhưng anh ta ngoài tội phá rối đã bị cho vào đồn ra thì không còn tội nào cả, sĩ quan cảnh sát như cậu lại không được ra tay đánh người vô cớ thật tức chết đi được.

- Sếp cứ đi họp chứ tôi có nói gì đâu, họp xong về nghỉ ngơi là đúng rồi. Nhưng mà sếp xem tôi đang bị giam mà, không có sếp ở đây sẽ lại làm loạn đó, cũng chẳng ai bảo lãnh ra. Chi bằng cứ lấy còng tay trói tay tôi vào tay sếp, tôi hứa sẽ ngoan ngoãn ngồi im trong lúc sếp họp mà.

Kiểu người nào mà lại hiến kế cho cảnh sát còng tay mình lại cơ chứ, còng số tám đó không phải muốn là dùng bừa bãi được đâu, tội của anh ta cũng chưa phải đụng tới nên cậu tuyệt đối không mang ra được. Rốt cục lại phải xuống nước mà chắp tay trước mặt, rồi mở miệng xin xỏ người kia tha cho mình một con đường sống. Nếu là tội phạm thật thì cậu sẽ liều chết hi sinh, nhưng người này không phải tội phạm mà là oan hồn vất vưởng đi theo trù ếm nhất định bắt cậu xông máu lên não mà chết thì mới yên. Cuộc họp chiều nay vô cùng quan trọng không thể thoái thác được, tốt nhất là mềm mỏng một chút, may ra Diệc Phàm kia còn động chút lòng thương mà tha cho cậu.

- Xin anh đó, tôi phải đi họp thật mà... ngày mai... ngày mai anh tới nhất định sẽ tiếp đãi tử tế có được không?

Giọng nói vì bất lực mà nghẹn lại, viền mắt gấu trúc cũng hồng lên nhìn thế nào cũng ra là đang bị bắt nạt mà không làm gì được. Tên đáng ghét dám bắt nạt cậu lại tỏ ra như mình là người vô tội, đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc đã vốn bù xù của Tử Thao rồi bảo trì tư thế đưa cái thìa ra phía trước mặt. Dụng ý ép cậu ăn hết phần cơm anh ta làm, còn chuyện cho cậu đi họp ấy hả, cứ xem thành ý rồi suy nghĩ sau cũng được mà. Ngày còn dài, anh ở đây còn nhiều cứ từ từ mà thể hiện.

- Được rồi, em ăn hết hộp cơm này không để thừa một hạt thì tôi cho em đi họp.

"Tôi cho em đi họp", nói như kiểu anh ta là sếp còn cậu là nhân viên dưới quyền không vậy, phải có lệnh của anh ta mới được làm cái này, cái kia đã thế còn "tôi - em", thù này không trả không phải Hoàng Tử Thao. Nhưng đó cũng chỉ là gào thét ở trong lòng của gấu trúc đáng thương thôi, chứ tay cậu vẫn phải đưa ra đỡ lấy hộp cơm kia, xúc lấy một thìa rồi bỏ vào miệng. Này, anh ta ngoài phiền phức và rắc rối ra thì nấu ăn cũng được đấy chứ, không biết có phải là nhờ người làm xong mang tới đây nói là mình chiên cơm không nữa, mà kệ có ăn với nó ngon là thích rồi. Ngắm gấu trúc cười híp cả mắt, mở lớn miệng cho từng thìa cơm lớn vào mà Diệc Phàm chỉ muốn bật cười, người này khi ăn sẽ có bộ dáng hạnh phúc nhất trần đời, đến khi bỏ được cái hộp đựng xuống thì nó đã sạch sẽ, sáng bóng lên rồi. Với lấy tờ giấy ăn ở gần đó mà lau miệng cho cậu, anh bỗng bật cười thành tiếng vì người đối diện vừa chu mỏ vừa phồng má lại còn nhìn mình bằng ánh mắt "anh có thôi cái trò này đi không", tai cũng đỏ lên. Thật là muốn tiếp tục bắt nạt cho cậu phát khóc lên, lúc đấy nhất định sẽ vui lắm nhỉ? Cục trường cục cảnh sát số 12 thành phố Bắc Kinh - Hoàng Tử Thao bị nam nhân trêu đến hai mắt ngấn lệ, ủy khuất nhìn đối phương mà mím môi lại, má phồng lên nghĩ không đã muốn phun máu mũi rồi.

- Này Phác Xán Liệt nhìn coi, còn lau miệng cho nhau nữa.

Bên trong phòng thì cục trưởng đang anh dũng đấu tranh với lang sói, bên ngoài phòng thì mấy cậu cảnh sát rảnh rỗi lại nhòm qua cửa sổ, bụm miệng cười mà nhìn cảnh "lãng mạn" bên trong. Người tên Phác Xán Liệt là phó cục trưởng cục cảnh sát này, đặc điểm nhận dạng là nụ cười không thấy mặt trời cùng mái tóc mì tôm xoăn tít mở tròn mắt nhìn chăm chăm vào Tử Thao ở bên trong. Từ ngày anh được điều về đây làm đồng nghiệp với sếp Hoàng thì chưa lần nào nhìn thấy biểu hiện kia, người nguyên tắc đến cứng nhắc đó không ngờ cũng như anh là thích nam nhân. À à nam nhân đó chính là người vừa mới lên tiếng - Biện Bạch Hiền, chuyện của họ cả cục đều biết, nhờ năm ngoái anh vì nghe lời Kim Chung Đại bên tổ pháp chứng làm một ngàn đóa hồng tỏ tình với cậu. Kết quả thu về là nguyên một tháng bị lôi ra cho cả cục noi gương vì... không biết tiết kiệm ngân sách, tiêu tiền vào những thứ phù phiếm trong khi đất nước đang gồng mình chống lại khủng hoảng kinh tế. Anh là giúp cho tiệm hoa có công ăn việc làm đó chứ thật không công bằng, nhưng may mắn lại nhận được đồng ý của Bạch Hiền nên chuyện đó bỏ qua đi.

- Lãng mạn chết đi được, hôm nào chúng ta cũng làm như vậy được không?

A sếp Hoàng, anh Diệc Phàm này Phác Xán Liệt yêu hai người lắm có biết không? Nhờ có hai người mà Bạch Hiền cuối cùng cũng hỏi anh muốn làm cái gì đó lãng mạn một chút. Ngày này anh chờ cũng một năm rồi chứ có ít ỏi gì đâu, giờ cơm trưa ngày mai ơi, anh tới với em đây. Buổi trưa yên tĩnh như vậy mà quanh phòng cục trưởng Hoàng cả bên trong lẫn bên ngoài, đều có hoa tình nở rộ khắp muôn nơi nhỉ? Buổi chiều quả thực Tử Thao đã đi họp thật, lúc Diệc Phàm tỉnh lại sau khi quyết định chợp mắt một lát thì đã thấy cậu lấy áo khoác đắp cho mình vì máy lạnh để số hơi nhỏ rồi. Trên áo vẫn còn vương mùi hương nhàn nhạt của cậu, là sữa tắm hay bột giặt, cũng có thể là nước xả, nhưng dù là gì thì nó cũng thật sự dễ chịu, hôm nào phải điều tra mới được. Liếc mắt nhìn quanh văn phòng này thì bài trí của nó thật vô cùng đơn sơ, bàn làm việc của cậu là được cục cấp cho, trên bàn còn có biển tên màu vàng "Cục trưởng - Hoàng Tử Thao". Ngoài laptop cậu đã mang đi thì đống hồ sơ lộn xộn cũng đã được dọn gọn gàng, tường treo đầy các thứ như quyết định bổ nhiệm làm cục trưởng của cậu, bằng khen và mấy thứ huân huy chương trong các sự kiện võ thuật về wushu. Thứ duy nhất khiến Diệc Phàm chú ý lại là bức ảnh nho nhỏ trên bàn, chụp cả gia đình cậu đang cười rất hạnh phúc, nhìn khung cảnh đằng sau có lẽ là vào tết nguyên đán. Người con trai luôn giữ trong tim chính là gia đình mình là người có trái tim ấm áp, anh không biết đã nghe ai nói câu đó nhưng nếu là Hoàng Tử Thao và nụ cười này thì Diệc Phàm tin đó là sự thật. Về phần Tử Thao khi đi họp cũng đều cảm thấy vô cùng kì quái, mọi người mới thấy anh liền không hẹn mà cùng bật cười. Cục trưởng trên tổng bộ còn vỗ vai anh mà cười ha hả, chúc cái gì mà "trăm năm hạnh phúc".

- Tuổi trẻ các cậu đúng là thích thật, muốn là làm không cần phải đắn đo suy nghĩ gì hết. Nhưng mà Tử Thao thì tôi biết là cậu sẽ làm tốt mọi việc phải không, đàn ông nội trợ cũng không sao, hạnh phúc là được.

Khiến cậu chỉ biết ngơ ngác nhìn rồi cười cười cho qua, trong khi họp cũng không ít lần các đồng sự nhắc tới việc thương nhân đang tìm cách lách luật trốn thuế, phải phổ biến cho họ hiểu nộp thuế là nghĩa vụ và quyền lợi của đôi bên, họ và nhà nước. Còn nói Ngô Diệc Phàm nằm trong số những người có nhiều đóng góp cho đất nước và tuyên dương... cậu, rốt cuộc thì mọi người biết điều gì mà Tử Thao không hề biết cơ chứ? Ai đó ở đây làm ơn giải thích giùm được không?

- Thật sao? Ba năm trước sếp Hoàng bên cục số 12 đi Hà Lan để tham dự lễ duyệt binh bên đó rồi kết hôn với Ngô Diệc Phàm luôn sao?

Buổi họp kết thúc thì ai nấy đều chăm chăm tìm toalet mà thẳng tiến, dù sao cũng ngồi đó mất bốn tiếng đồng hồ, ai mà chịu nổi chứ. Lúc cậu định ra khỏi nhà vệ sinh thì bên ngoài đột nhiên truyền vào cái tin động trời, mà chính cậu nghe được còn sửng sốt. Nhân vật chính của buổi nói chuyện đương nhiên là Hoàng Tử Thao cậu, người hỏi câu kia rất giống giọng Lộc Hàm bên phòng pháp y.

- Thật mà, bây giờ phòng ban nào cũng biết hết đó. Sếp Hoàng cũng thật táo bạo đi, Lộc Hàm em nói xem bao giờ thì mình được như vậy?

Quả thực là Lộc Hàm, còn có người yêu cậu là Ngô Thế Huân bên tổ phòng chống tội phạm về thông tin điện tử. Cậu ta nói gì mà phòng ban nào cũng biết rồi, còn kết hôn được ba năm nữa chứ? Tử Thao với người kia mới gặp ba ngày thôi mà, có cần phải đồn thổi đáng sợ đến vậy không? Này là lí do sếp tổng kêu cậu tuổi trẻ muốn làm gì thì làm, mấy cục trưởng của cục khác tuyên dương cậu vì Diệc Phàm kia chấp hành luật pháp đầy đủ sao. Rốt cuộc sau lưng Tử Thao còn được thêu dệt bao nhiêu câu chuyện đáng sợ nữa vậy, mẹ ơi cứu con với.

End Chap 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top