Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống hiện tại của Hoàng Tử Thao – cục trưởng cục cảnh sát số 12 thành phố Bắc Kinh, có thể nói là hoàn mĩ. Công việc ổn định, gia đình hạnh phúc, ngay chồng của cậu – Ngô Diệc Phàm cũng là chủ tịch của tập đoàn Ngô gia nổi tiếng toàn cầu. Mặc dù cùng là nam nhân, nhưng hai người đều không cho đó là có gì sai trái, hạnh phúc bên nhau không phải là thứ mà tất cả mọi người bình thường đều muốn hướng tới sao? Đúng là để đến được ngày hôm nay cũng đã trải qua muôn vàn sóng gió, nhưng chỉ cần giờ phút này được cùng đối phương vui vẻ sống dưới một mái nhà thì cả hai cũng không muốn so đo chuyện xưa cũ nữa.

- Tắt máy tính rồi ra ăn cơm đi.

Cậu và anh đều có thói quen mang việc ở chỗ làm về nhà, nhưng Diệc Phàm không hiểu sao luôn luôn giải quyết gọn nhẹ mọi sự, tới giờ vẫn có thể ra nấu ăn cho Tử Thao, còn không ngừng nhắc cậu chú ý sức khỏe. Từ lúc cưới cũng đã tròn một năm, nhưng anh vẫn cứ y như ngày mới yêu nhau rất ân cần săn sóc, ngay cả cha mẹ cậu ở quê nhà Thanh Đảo cũng được anh giữ thói quen gọi điện hỏi thăm hàng ngày. Cha mẹ anh ở nước ngoài thường xuyên, đôi khi mới bay về Bắc Kinh nhưng không phải vì thế mà lãnh cảm với cậu, lúc nào họ cũng tự hào khoe mình có “cậu con dâu” tốt là cậu. Hàng ngày sáng thức dậy được chào buổi sáng, trưa ở chỗ làm có cơm hộp chồng làm cho, chiều đi làm về có người đón tận cổng, đến tối thì cùng xem phim, coi ca nhạc hay đơn giản là nói chuyện phiếm với đối phương, tới giờ rồi cùng đánh răng sau đó đi ngủ. Cuộc sống hai người dễ chịu của vợ chồng cậu thật sự khiến người khác phải mơ ước, Tử Thao cũng luôn nắm rõ việc mình đang sống trong hạnh phúc mà cố gắng vun đắp cùng nắm giữ lấy nó. Ngoan ngoãn mà gập laptop lại, cậu nhõng nhẽo vươn tay ra đằng trước đòi anh kéo lên, không ngờ Diệc Phàm lại cúi người xuống cho tay cậu luồn qua cổ anh mà cứ thế bế Tử Thao ra ngoài.

- Anh kéo em lên được rồi, tự nhiên thì lại làm cái chuyện kì cục như vậy, thật là…

Miệng thì trách, nhưng nụ cười ngọt ngào trên môi lại tố cáo rằng trong lòng cậu không hề muốn nói như thế. Anh cũng chỉ cười mà gật đầu nhận sai rồi kêu cậu ăn cơm cho nóng, cậu kể một chút về mấy vụ án gần đây trong cục đang theo đuổi, anh hơi nhíu mày lại nói cậu phải biết giữ an toàn cho bản thân. Mấy lần cũng vì cái tính cách hi sinh quên mình của Tử Thao, mà anh phải tức tốc chạy vào viện rồi lo lắng đứng ngoài phòng bệnh, vì nghe tin cậu bị thương trong lúc làm nhiệm vụ. Đáng sợ nhất là lần cục của cậu đi truy quét một băng cướp của hàng loạt từ Macao chạy trốn về Bắc Kinh, anh đang họp hội đồng quản trị thì thư kí vào báo vợ anh đang trong viện, bị bắn thương ở bụng máu ra rất nhiều. Báo hại anh tới nơi thì gần như phát điên lên, không ngừng hỏi những người xung quanh là “Vợ tôi đâu? Em ấy đâu rồi? Tử Thao đâu?”, sau cùng lại sợ hãi mà ngồi gục xuống trước cửa phòng bệnh. Mãi cho tới khi bác sĩ đi ra nói cậu đã được cầm máu thành công, không còn nguy hại đến tính mạng thì nam nhân hai mươi chín tuổi, tinh anh của xã hội, chủ tịch tập đoàn nổi tiếng toàn cầu liền quỳ xuống cảm ơn ông. Vì ông cứu được cậu cũng giống như là cứu sống toàn bộ mạng của anh, nếu như lần đó người này có không may bị làm sao chắc anh cũng không còn là bản thân mình nữa. Lúc tỉnh lại đã thấy anh nằm bên cạnh giường, đến khi nhận ra cậu đã mở mắt dậy thì câu đầu tiên anh nói chính là “Đồ ngốc” rồi ôm ghì lấy cậu. Bị mắng nhưng mà Tử Thao lúc ấy vẫn toét miệng cười, so với lời quan tâm hỏi han thì chỉ một câu ấy thôi cũng đã đủ cho cậu vui cả ngày rồi. Gật nhẹ đầu ra chừng đồng ý, cậu vui vẻ gắp một miếng sườn vào bát kêu anh nhanh ăn cơm đi kẻo nguội, anh vẫn cố lườm cậu lấy một cái rồi mới cho miếng cơm vào miệng. Gia đình ấm áp như thế này, thật sự là rất hoàn mĩ rồi.

- Hả? Sinh con?

Cả Tử Thao lẫn Bạch Hiền đều trợn tròn mắt mà cùng hét lên một câu, khi Chung Đại thông báo sẽ quyết định sinh một đứa con. Cậu sau khi Tử Thao cưới không bao lâu thì cũng về làm vợ của Kim Mân Thạc, ai kêu chồng cậu chiều cao không được như người ta nhưng lại cố gắng đến túa mồ hôi mà tranh hoa cưới, trong đám cưới của Xán Liệt cùng Bạch Hiền cảm động đến vậy. Không ngờ bây giờ lại là người đầu tiên thông báo tin này, Lộc Hàm ngồi cạnh cũng suýt nghẹn miếng cơm trong miệng mà ho lấy ho để. Ông xã Chung Đại là con trai trưởng, hơn thế nữa lại là con trai duy nhất, gia đình bên đó chấp nhận cậu về làm dâu là cũng đã vô cùng hiểu chuyện và biết thông cảm rồi. Mân Thạc còn là sếp đứng đầu phòng pháp y, mấy vấn đề như sinh con trong ống nghiệm phải nói là nắm rõ trong lòng bàn tay, nên cậu cũng không lo lắng mấy mà gật đầu.

- Ừ hôm qua đã đi chọn cơ thể mẹ thích hợp rồi, tới mỗi tháng sẽ được gửi về kết quả siêu âm của thai nhi. Thật sự là hồi hộp vô cùng.

Lúc nói câu đó trong mắt cậu ngoài niềm vui cũng không giấu được chút tủi thân, vì là nam nhân nên không thể tự mình mang thai cùng sinh con, phải nhờ tới khoa học can thiệp và người ngoài giúp đỡ. Cảm giác đứa trẻ là máu thịt của mình, lớn lên trong lòng mình cậu cả đời cũng không thể trải qua, khoảnh khắc đứa bé cựa mình đạp lẫy một chút hay thời điểm nó ra đời cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào. Cậu cũng là vợ, nhưng lại không cảm nhận được toàn bộ cảm giác làm vợ, trong lòng không tự nhiên cũng dâng lên chút tủi thân. Tử Thao cũng hiểu điều đó, trước đây cũng tính làm anh bất ngờ trong ngày sinh nhật đầu tiên khi cả hai lấy nhau bằng chuyện muốn sinh một đứa bé như thế này. Cũng lên mạng tìm hiểu việc sinh con trong ống nghiệm, nhưng sau đó lại đột ngột cảm thấy không ổn một chút nào, không chỉ vì mỗi một việc kia. Công việc của cả anh và cậu đều khá bận rộn, hơn nữa Tử Thao là cảnh sát mỗi ngày đều phải đối mặt với nguy hiểm. Trong ngành không ít lần tội phạm bắt cóc con của cảnh sát rồi ra điều kiện này kia, một bên là tình thân một bên là nhiệm vụ hơn thế nữa còn khiến đứa trẻ gặp nguy hiểm theo. Còn có cậu là nam nhân, anh cũng là nam nhân tới khi đứa bé lớn lên, hiểu chuyện mà đi học thì bạn bè không lẽ không có người chê cười. Tới lúc nó sinh ra cũng không được uống sữa mẹ mà phải tách ra uống sữa ngoài, như vậy đứa trẻ mới không bị quen hơi người phụ nữ kia, gây ra phản kháng lại anh và cậu. Sinh một đứa trẻ ra rồi không thể đem lại cho nó một gia đình toàn vẹn, một cuộc sống đủ đầy, như vậy thì tốt nhất là đừng để nó có mặt trên đời còn hơn.

- Anh ấy cũng nói để một thời gian nữa hãy sinh nhưng mà mình quyết định rồi, cũng biết là sẽ vất vả hơn nhưng cần phải cố gắng thôi, Mân Thạc cũng vì mình hi sinh quá nhiều rồi.

Bạch Hiền lúc đó thật muốn nói cho cậu biết người kia đã đứng sau lưng Chung Đại từ lâu, nhưng rồi lại yên lặng để cậu giãi bày tâm trạng của bản thân, để chồng cậu nghe hết cũng là một cách giải quyết cho khúc mắc trong lòng cậu. Kim Mân Thạc quả nhiên là khẽ mỉm cười cảm ơn Lộc Hàm cùng Bạch Hiền, đã không cho vợ mình biết anh đang đứng nghe lén ở phía sau. Tới khi người kia nhẹ mỉm cười rồi định giơ đũa lên tiếp tục gắp thức ăn, thì mới dịu dàng ôm lấy cổ cậu, mặc kệ bao nhiêu người trong phòng ăn lúc đó đều quay ra nhìn.

- Anh biết, anh biết là em đã rất cố gắng rồi. Anh hiểu mà, nhưng đừng ép bản thân quá, có anh đây rồi.

Đột ngột xoay người lại mà ôm lấy đối phương rồi bật khóc, anh chỉ đơn giản là đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu, để mặc cho nước mắt nóng hổi thấm ướt áo sơ mi của mình. Bao nhiêu lo lắng, bất an hay ấm ức, hờn giận trong lòng cậu mấy hôm nay đều theo nước mắt này trôi ra hết, sau hôm nay Kim Chung Đại đã có thể hoàn toàn yên tâm rồi, vì cậu biết mình không cô độc. Có Mân Thạc, cùng với cậu hai người gánh vác, đứa trẻ mà trong thời gian ngắn nữa sẽ chào đời cũng đã có hai người thương yêu. Những người khác thấy vậy cũng rất hiểu chuyện mà không tiếp tục tò mò nữa, ai đang làm gì thì lại quay về làm việc ấy coi như chưa từng thấy chuyện gì. Nhìn bọn họ như vậy trong lòng của Bạch Hiền lẫn Lộc Hàm đều không khỏi suy nghĩ, có khi nào cũng nên bàn với chồng sinh một đứa đi không?

- Hả? Sinh… sinh… sinh… sinh con.

So với lúc nãy ở phòng ăn, thì mắt của Thế Huân cũng mở to và tròn không kém gì Tử Thao cùng Bạch Hiền khi nghe Chung Đại thông báo. Anh bây giờ đã trở thành cục trưởng của cục phòng chống tội phạm công nghệ cao, cũng lấy vợ được gần hai năm và đương nhiên là hoàn toàn hài lòng về gia đình hai người này. Đột nhiên trưa nay Lộc Hàm nhà anh muốn cùng mấy cậu khác đi ăn trưa, nên anh đành phải vác cơm hộp ra chỗ mẫy cậu cấp dưới mà ủy khuất ăn một mình. Tới khi ra khỏi phòng ăn đã thấy vợ kéo vào một góc mà thông báo tin động trời kia, thật là không biết lúc nãy mấy “cô vợ” đó đã bàn với nhau cái gì nữa?

- Anh không thích sao?

Cậu hỏi anh không thích nữa chứ, còn dám hỏi anh là không thích sinh một đứa với cái ánh mắt như là sắp khóc đến nơi kia nữa. Từ khi cưới nhau đến nay chỉ vì cái câu này, mà anh đã mấy lần muốn nói rồi lại thôi vì lo vợ vất vả, hơn nữa anh là chồng nhưng lại kém cậu đến bốn tuổi. Nói ra còn lo sẽ bị Lộc Hàm chọc là “ba trẻ con”, không ngờ hôm nay chính miệng cậu lại nói là muốn sinh một đứa. Y học thời nay phát triển đến đâu anh đều biết, sinh con trong ống nghiệm cũng không khó vì Lộc Hàm nằm trong tổ pháp y, kiến thức về chuyện này cũng thuộc vào chuyên môn của cậu rồi.

- Ai nói anh không thích nào? Anh sắp vui đến phát điên rồi. Đi, mình đi, đi sinh luôn một đứa nào.

Nhìn chồng cười đến không muốn thấy mặt trời đâu nữa, gương mặt ngập tràn hạnh phúc mà hăm hở kéo mình đi băng băng về phía trước, mà thật ra cậu cũng không biết anh muốn đi đâu vì hướng đó là nhà vệ sinh. Nhưng mà tay anh nắm chặt lấy tay cậu ấm áp, miệng không ngừng kêu “Con ơi, ba đến với con đây” làm nước mắt cậu đột nhiên rơi xuống, trong khi môi lại không ngừng nở nụ cười. Xán Liệt vừa từ phòng vệ sinh ra nên đi ngược hướng với họ, trông thấy cảnh tượng kia liền ngơ ngác nhìn theo, rồi chạy về phía Bạch Hiền mà tò mò hỏi.

- Hai người đó rốt cuộc là làm sao vậy?

Lúc hỏi cũng đã ngỡ ngàng lắm rồi, nhưng câu trả lời của vợ lại khiến anh bàng hoàng đến mức muốn bật ngửa ra đằng sau. Không phải là trả lời chuyện Thế Huân hay Lộc Hàm mà còn hơn thế nữa, nó chính là…

- Anh, hay mình cũng sinh một đứa đi.

Y như Tử Thao dự đoán, mắt Xán Liệt cũng trợn tròn lên sau đó há miệng ra mà á khẩu không thốt nổi ra một chữ nào. Chăm chăm nhìn Bạch Hiền đang cười đến là ngây thơ kia, cho tới khi lấy lại được chút bình tĩnh, thì câu đầu tiên bật ra khỏi cuống họng không ngoài mấy chữ này.

- Sao cơ? Sinh… sinh con?

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín , mười… giây im lặng. Đột nhiên sau đó anh lại trở nên bùng nổ mà ôm lấy cậu xoay vòng vòng, vừa xoay còn vừa hét lên thật to câu “Anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm”. Khiến cậu vừa ngại vừa hạnh phúc, trong khi mấy người đứng xung quanh chỉ biết lắc đầu cười nhẹ, sắp tới họ cũng nên chuẩn bị tâm lí đi chúc mừng em bé chào đời khá nhiều đây.

End Chap 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top