Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Tử Thao xin nghỉ phép một buổi để tới viện làm thủ tục, là nơi mà Mân Thạc cùng Chung Đại giới thiệu cho, bệnh viên đó làm ăn rất có uy tín giám đốc còn là bạn thời đại học của Mân Thạc nữa nên vợ chồng cậu đều yên tâm. Sau khi khai tên tuổi và một số vấn đề liên quan thì hai người cũng như Bạch Hiền và Xán Liệt đã đi đăng kí từ mấy ngày trước, quyết định để ý trời định đoạt giới tính của đứa bé. Sau cùng là chọn cơ thể mẹ thích hợp, đắn đo qua lại mãi thì Diệc Phàm cũng để cho bác sĩ được tự chọn lấy một người phù hợp, việc cuối cùng là lấy dịch của cả hai để tách gen nữa là hoàn thành. Lúc bước ra khỏi phòng trống dùng cho bệnh nhân ngay cạnh phòng khám, cậu ngại đến mức mặt đỏ bừng, nép sát vào người chồng mà không dám cầm cái lọ nhỏ trống rỗng được phát lúc nãy, giờ đây đã chứa đầy nước. Anh chỉ cười mỉm, nhưng mà là kiểu cười không cách nào dừng lại được được rất đắc ý, ra đến xe Diệc Phàm thực sự bùng nổ mà hôn phớt lên má cậu rồi ôm bụng cười vang. Cậu quay qua lườm anh một cái, mặt đã đỏ nay càng nóng bừng lên, rõ ràng là thừa cơ hội trêu chọc người ta mà, quá đáng.

- Bệnh viện báo đã cấy ghép thành công rồi, bây giờ là phụ thuộc vào thời gian thôi.

Tử Thao tới cục thông báo cái tin đó với những người còn lại, ai cũng hào hứng vui vẻ mà chúc mừng cậu, mấy người trong cục còn vin vào đó kêu cậu khao ăn trưa cậu cũng đồng ý. Đột nhiên lại nhận được tin nhắn của chồng kêu chiều anh qua đón rồi hai người cùng đi siêu thị, chắc là đã tính mua đồ cho bé rồi, người này xem ra còn nôn nóng hơn cả Tử Thao. Quả thật y như cậu dự đoán, Diệc Phàm là đi mua đồ cho trẻ sơ sinh. Bộ đồ lần trước vừa vặn để mặc cho bé khi mới sinh nên được chọn để làm bộ đồ đầu tiên cho con mặc, nhấc thêm vài cái áo lên, cậu đắn đo suy nghĩ một chút về kiểu dáng và chất lượng của nó. Trong khi anh dường như muốn ôm toàn bộ số đồ có ở trước mặt về, kiểu dáng nào cũng lấy đến một chục chiếc, còn lo lắng hỏi cậu như thế có đủ không nữa?

- Anh không biết con sẽ là con gái hay con trai nên cứ lấy cả hai giới, thừa ra thì mình đem cho mấy đứa nhỏ sinh cùng ngày với con cũng được.

Nhưng mà như thế có phải là thừa ra quá nhiều không, trẻ con lớn lên từng ngày một chẳng mấy chốc mà sẽ chật hết, còn có kiểu cưng chiều của anh thì không bao lâu cũng sẽ như cậu sắp mập thành heo rồi. Nhớ hồi chưa yêu nhau cậu ở trong cục chỉ vừa đủ số cân nặng yêu cầu, ăn uống không điều độ mà làm việc lại tham lam, có hôm thức nguyên một đêm viết báo cáo để sáng đi làm trình lên trên sớm. Tới khi nhận lời yêu anh rồi thì ngày nào cũng có cơm đầy đủ dinh dưỡng, tối làm việc sẽ bị nhắn tin nhắc đi ngủ sớm, không được liền gọi điện, cũng không được nữa anh sẽ trực tiếp lái xe đến nhà bắt đi ngủ rồi mới yên tâm về. Đến thời gian hơn hai tháng sau đi cân lại đã phát hiện ra mình lên tới gần một chục cân, bản thân cũng thấy đáng sợ. Mặc dù là nam nhân chuyện giữ eo là không cần thiết, nhưng người đàn ông ngoại hình hoàn mĩ như thế là chồng mình nên cậu cũng muốn bản thân ra dáng một chút. Đang miên man suy nghĩ thì anh đột nhiên lại chạy ào tới, áp một vật gì đó bằng nhựa lên má cậu rồi vui vẻ nói.

- Em xem bình sữa lớn như vậy có được chưa? Hay là để anh coi còn có loại lớn hơn không?

Thật sự là hù cho cậu sợ đến chết rồi, cái bình sữa anh cầm chắc là loại lớn nhất trong siêu thị luôn, trẻ con thích cầm bình mà nên mua loại nhỏ, vừa đủ để cho lượng sữa quy định vào thôi. Lúc bị nói anh liên đưa tay lên gãi đầu mà cười trừ, sau cùng trở về gian hàng kia mà đặt lên kệ, lúc cầm chiếc bình nhỏ hơn trên tay rồi mà vẫn cố ngoái đầu lại lưu luyến bình to kia, trẻ con đến không tưởng. Không những vậy anh còn làm cậu phải phì cười thêm mấy lần nữa, chẳng hạn mới quay đi xem loại khăn ướt nào tốt không sử dụng quá nhiều chất tạo mùi và hóa chất, quay lại đã thấy xe hàng tràn ngập tã trẻ em. Hay như lúc ghé ngang nơi bán đồ tắm cho bé, mặc dù Mân Thạc đã dặn loại tốt nhất rồi nhưng Diệc Phàm vẫn không yên tâm, còn lấy mỗi thứ ở đó một cái để về tự thử nghiệm.

- Anh tính tắm gội bằng toàn bộ số đồ ở đây sao? Tới lúc đó tóc sẽ rụng hết cho mà coi, chồng em bị hói là em không yêu đâu nhé.

Cậu vừa ôm bụng cười vừa mở miệng trêu chọc anh, thực sự là đáng yêu đến chết đi được, coi anh lườm mà thật muốn đưa tay lên nhéo má cho một cái. Nhưng Tử Thao biết ngàn lần không nên làm như vậy, không sẽ bị anh xử lại bằng những cách rất thảm nha, cậu còn chưa quên lần ôm má anh mà hét lên “Dễ thương” khi anh đồng ý đeo bờm hình tuần lộc hôm giáng sinh, sau đó bị anh áp lên giường “chỉnh” đến hôm sau không thể đi làm, thật ghê gớm. Không ngoài dự đoán, thì vừa dứt lời anh đã bổ nhào đến ép cậu vào kệ hàng bày bán sữa ngay cạnh đó, tay đưa ra nắn cằm Tử Thao ép cậu nhìn thẳng.

- Chút nữa về nhà nộp phạt.

Giống như cảnh sát giao thông kí tên vào phiếu phạt, anh cũng khẽ cười hôn phớt lên môi cậu một cái để đóng dấu, sau đó vui vẻ đẩy xe hàng đi tiếp miệng còn ngâm nga giai điệu một bài hát tươi vui nào đó. Thảm rồi, Hoàng Tử Thao lần này thảm thật rồi, phải nghĩ cách đánh lạc hướng người kia mất thôi, mai cậu còn cuộc họp quan trọng mà.

- Chút… chút nữa qua nhà Chung Đại họp… họp đi, mai… mai cậu ấy đi coi tình hình phát triển của thai nhi đó.

Anh quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt rõ ràng là đã đoán biết toàn bộ ý định thoái thác của Tử Thao, nhưng sau cùng lại bất lực mà gật đầu, coi gấu trúc nhỏ ánh mắt đáng thương như xin tha mạng anh cũng không đành lònh mà. Chạy lên ôm lấy cổ chồng như lời cảm ơn, cậu còn toét miệng nhìn anh cười đến không thấy mặt trời đâu, hứng khởi giúp anh đẩy xe lên phía trước khiến anh chỉ biết lắc nhẹ đầu. Hôm sau khi Tử Thao tới cục làm việc thì được Chung Đại báo tin đã có hình ảnh siêu âm ba chiều của con cậu, nên giờ ăn trưa cả đám bốn “người mẹ” đã họp với nhau bàn luận sôi nổi.

- Này là hình ảnh của bé, thời gian này con mình mới phát triển một vài thứ cần thiết như nhau rốn và đường thở thôi, vẫn còn chưa ra hình dạng giống người lắm. Nhưng mà cũng rất đáng yêu rồi, nhìn xem bác sĩ nói đây tim thai đó.

Cậu yêu thương chạm vào một chấm nhỏ xíu trên phim chụp X-quang đa chiều mà nhè nhẹ mỉm cười, lúc được bác sĩ chỉ cho đã xúc động tới phát khóc rồi. Mặc dù thời điểm này vẫn chưa thể nghe tiếng tim bé đập thật rõ ràng, nhưng biết rằng sinh linh bé nhỏ của mình với trái tim khỏe mạnh của nó, vẫn ngày ngày phập phồng theo chu kì của sự sống cũng đã đủ vui rồi. Tử Thao đưa tay lên chạm khẽ vào vai Chung Đại giống như có ý chia sẻ, Bạch Hiền cũng hứng khởi chỉ trỏ vào khắp các nơi mà hỏi làm tâm trạng cậu khá hơn rất nhiều. Lộc Hàm tuần sau cũng được đi coi siêu âm nên rất lo lắng, cậu cũng chia sẻ thêm một ít kinh nghiệm, tiếng cười lại vang lên trên bàn ăn làm Mân Thạc quan sát phía xa kia cũng khẽ mỉm cười.

- Tên của bé thì mọi người đã định nghĩ chưa?

Câu hỏi của Bạch Hiền vang lên làm toàn bộ người ngồi trong phòng ăn đều phải quay đầu lại chú ý, mấy người trong cuộc còn chưa có phản ứng gì thì họ đã bu đầy xung quanh các cậu mà đề xuất ý kiến. Mỗi cục lại có lí lẽ để đặt tên cho bé riêng, ý nghĩa cũng rất hay nữa, còn có chuyên nghiệp đến mức chia ra làm tên con trai và tên con gái. Những người có con thì thường thích tên dễ gọi, nghe gợi tả cảm giác như màu sắc, mùi vị hay các loài hoa hơn, trong khi đám thanh niên chưa vợ, chưa chồng lại thích mấy cái tên thời thượng, đọc có phần giống ca sĩ nổi tiếng hiện giờ khiến mấy người họ đều rất khó chọn lựa. Tới buổi chiều thì Tử Thao về có nói lại chuyện này với Diệc Phàm, anh ngớ người ra một lát rồi khe khẽ lắc đầu ý nói không biết. Thực ra đứa bé đến bây giờ cũng mới được hai tuần tuổi là cùng, còn chưa thành hình chút nào mà nghĩ đến chuyện đặt tên thực cũng hơi quá, nhưng cái tên của bé nói ra thì cũng nên chuẩn bị trước đi vì rất là khó nghĩ. Sau cùng anh lại quyết định gọi điện cho cha mẹ để hỏi ý kiến bề trên, dù sao họ cũng đã đặt cho anh và cậu những cái tên nhiều ý nghĩa đến vậy, vẫn là để họ giúp đỡ thì hơn. Mẹ anh sau khi nghe vậy cũng nói sẽ từ từ nghiên cứ, vì không thể trong một chốc, một lát mà ra được tên cho cháu nội, dù sao cái tên cũng rất quan trọng, không thể tùy tiện bừa bãi mà làm. Lúc gọi điện cho gia đình cậu cũng nhận được trả lời tương tự, cha còn giành điện thoại mà kêu hai vợ chồng cậu không được nghe ngóng linh tinh, chờ hai nhà bàn bạc nữa kìa.

- Hôm nay Chung Đại cho em xem tim thai, nhỏ xíu mà đáng yêu lắm. Con của chúng ta chắc cũng khỏe mạnh như vậy nhỉ?

Nũng nịu mà ngồi lên lòng chồng, Tử Thao ngả người ra đằng sau, mắt nhằm hờ lại hưởng thụ cảm giác ấm áp này, miệng cũng không khỏi nở một nụ cười nhẹ. Anh vòng tay về phía trước ôm trọn lấy cậu, tựa cằm lên vai vợ rồi khẽ “Ừ” một tiếng như đồng tình, đứa trẻ của anh và cậu nhất định là sẽ khỏe mạnh mà lớn lên. Cha mẹ của bé đã cùng trải qua thật nhiều chuyện, cho đến thời điểm hiện tại vẫn có thể ngồi bên nhau, cùng suy nghĩ đến ngày đứa trẻ ra đời thì nhất định thiên thân của họ sẽ được yêu thương. Khi cha mẹ nó đã bảo bọc cho nhau, dìu dắt nhau bước đi trên con đường này, thì hoàn toàn có thể đảm bảo sẽ mang tới cho đứa trẻ của họ hạnh phúc mà nó đáng được nhận lấy.

- Hôm nay em mua một cuốn sổ, Chung Đại nói là nên làm nhật kí phát triển của thai nhi, như thế mình sẽ nắm được rõ tình hình hơn, còn có sau này khi con lớn có thể cho nó coi lại, lúc ngồi dán hình, ghi chú cảm giác cũng rất ấm áp.

Cậu đứng lên khỏi vòng tay của anh rồi chạy ra chỗ cặp táp dùng để đi làm mà cầm ra cuốn sổ nhỏ hình gấu trúc, anh nhìn cậu rồi nhìn thứ trên tay vợ môi bỗng nhiên vẽ thành một nụ cười. Đúng là ngày đầu tiên gặp nhau, vì gấu trúc nhỏ này mà anh nổi hứng muốn trêu chọc cậu, từ đó mới đến được thời điểm hôm nay. Nhẹ nhàng lật mở cuốn sổ, cậu nắn nót viết hàng chữ “Nhật kí phát triển của bé con”, còn tỉ mỉ ghi tên ba là Ngô Diệc Phàm, tên mẹ là Hoàng Tử Thao, lại cả trang trí trái tim be bé xung quanh. Anh khẽ nắm lấy tay cậu, tay còn lại miết nhè nhẹ lên hàng chữ bằng mực đen in trên nền giấy trắng, cái cảm giác hạnh phúc lan tỏa ra từng đầu ngón tay làm anh thấy lòng nhẹ bẫng. Bé con, cha mẹ yêu con.

The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top