Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lithuania, ngày 29 tháng 3 năm 2011.

Mặc dù từ sau cái đêm hai người họ thắng được World Cup và có chút sự việc xảy ra, nhưng trên thực tế không có thay đổi gì.

Ramos ngồi trong phòng thay đồ, mũi của anh tràn ngập mùi vị mồ hôi. Đem so với không khí ngoài trời thì ở đây quá ấm áp, mà nhiệt độ không là điều duy nhất đem lại cho anh cảm giác như vậy.

"Sergio này, chưa từng có ai ở Lithuania thắng cuộc thi ca hát Eurovision cả." Pique kích động nói, một bên dùng khăn để lau mặt.

"Tôi sẽ cho em biết là có thật." Ramos kiên trì nói.

"Không hề." Pique lắc đầu. "Đừng có ngốc đến thế."

"Hai người bọn bây đều ngu dại!" Casi lớn tiếng oán trách.

"Em ấy chỉ là chán ghét tao luôn luôn nói đúng sự thật." Ramos cười nói, "Tao luôn luôn giỏi giang hơn em ấy."

"Tốt, nhưng tôi khẳng định so với anh, tôi am hiểu lịch sử cuộc thi ca hát Eurovision hơn." Pique tự tin đắc ý cười, mắt nhìn về phía anh.

Chín tháng đã trôi qua. Hai người bọn họ đã lén lút hẹn hò ròng rã chín tháng, và dĩ nhiên không ai hoài nghi bọn họ. Sergio Ramos liền biết chuyện giấu này đã thành công.

Giấu đi bí mật quá lớn như thế tuy để con người ta hứng thú, nhưng khiến cho người ta thêm tình trạng kiệt sức. Có đôi khi, Ramos đắm chìm trong cái cuộc chơi này bởi vì Pique trong lúc ăn tối cùng đồng đội đã một mực cưa cẩm đưa tình về phía anh. Mỗi lần như vậy, bọn họ lén lút ngắn ngủi vui vẻ bên nhau mọi lúc mọi nơi khi có cơ hội được dính với nhau như sam cùng một chỗ. Cuộc hò hẹn của bọn họ không bao giờ là đơn điệu mà là cảm giác hoàn toàn mới lạ. Nhưng còn một số dịp, Ramos đã chuẩn bị thổ lộ toàn bộ sự thật cho cả thế giới biết, giống như đang đứng trên nóc nhà hô to chuyện tình cảm của anh với Pique.

Hai người bọn họ yêu nhau. Ramos cho rằng, hai người đang điên cuồng một mực yêu nhau.

"Đủ rồi đó!" Casi đề cao giọng, "Người nào đó sẽ phụ con mẹ nó giúp kết thúc chuyện này lại đi?"

"Hay ghê chưa." Torres nhẹ nói, "Để tao tìm Google một chút."

Torres gõ nhẹ điện thoại, Ramos quay đầu về phía Pique. Anh rất thẳng người, cười tràn đầy tự tin khi nghĩ là mình đúng, anh nhất định là đúng.

"A, không có đâu." Torres nghiêng thân, chĩa cho Casi xem nội dung màn hình.

"Lithuania chưa từng chiến thắng cuộc thi ca nhạc Eurovision." Casi đọc chữ trên màn hình mà không mang tình cảm gì, "Từ trước tới nay, thành tích tốt nhất của họ là giành được hạng sáu vào năm 2006."

"Biết ngay mà!" Pique vung đầu nắm đấm lên không trung để chúc mừng thắng lợi thách đố của mình làm cho đồng đội của cậu nhướng mắt.

"Chờ một chút, đây là trò đánh cược sao?" Torres hỏi. "Vậy tiền đánh cược là bao nhiêu?"

Pique xoa xoa hai tay, không chớp mắt nhìn chằm chằm Ramos, "À quên, chút nữa tao sẽ đòi nợ." Cậu liếm liếm khóe miệng, đắc ý cười cười.

Ramos tin chắc bản thân anh chưa từng có cảm thấy hạnh phúc như thế.

Sau khi trở lại khách sạn, bữa tiệc ăn mừng của đội bóng bắt đầu, nhưng đối với anh dần dần trở nên phiền phức, mà dường như không thể dừng lại.

[Này chúng ta tranh thủ rời khỏi đây đi.]

Mắt của Ramos từ tin nhắn trên điện thoại tin nhắn chuyển sang nhìn về phía người vừa gửi tin nhắn, là Pique, đang ngồi tại cái bàn đối diện, dùng ngón tay gõ gõ li rượu thiếu kiên nhẫn.

"Thực ra, tao đang muốn về ngủ." Ramos ngáp một cái, giãn ra hai tay. Bản thân viện cớ hoàn toàn có ý đồ.

"Mày không nói đùa chứ? Còn chưa tới nửa đêm đâu." Casi cầm mâm thức ăn có phô mai cùng vài trái ô liu. Anh ta chậm rãi đem bỏ vào trong miệng, vừa nói vừa thưởng thức. "Mày trước kia hay chọc ghẹo tao chuyện đi về sớm, nói tao là lão già không trẻ được nữa mà."

"Đúng thế." Torres gật gật đầu. "Sergio, tao cảm thấy mấy ngày nay không thấy mặt mũi của mày."

"Thật ra tao có lí do của chính tao." Ramos trả lời nói, "Thật ra..." Anh nháy mắt một cái, suy nghĩ kĩ lắm mới quyết định làm như vậy, trong lòng đang tính khai thật chuyện dan díu của mình với Pique cho đồng bọn nghe.

Nhưng chưa kịp làm gì thì Pique kinh ngạc mở to hai mắt, Ramos cảm giác được chân của mình từ dưới đáy bàn bị nhẹ nhàng đá một cái. Lúc đó anh phát hiện nét mặt sầu lo của người bạn trai.

"Bật mí một chút cho tụi này nghe đi." Casi nhếch miệng cười nói, buông lỏng dựa vào ghế. Ramos không dám chắc chuyện hai người bọn họ đem việc này che giấu rất xuất sắc không một tì vết, cho rằng nhất định Casi đã sớm đoán mò được.

Ramos đôi chút khó khăn đành hắng giọng một cái. Anh đang suy nghĩ gì? Dù anh muốn nói chuyện tình cảm của mình dành riêng Pique cho Torres cùng Casi biết, nhưng tốt nhất vẫn là phải chỗ nào đó kín đáo. Hiện tại quá công khai, không đúng lúc. Xavi, David Silva cùng Andrés cũng ngồi tại bên cạnh bàn, bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm Ramos, chờ đợi anh lộ ra tin tức nặng kí gì đó.

"Thật ra cũng không có gì." Ramos phất phất tay, mặt mũi điềm nhiên như không có việc gì, "Chỉ là tao gần đây bề bộn nhiều việc."

Mọi người bị tụt hết cảm xúc liền thở dài.

"Ăn liên hoan vui thật, nhưng tao nghĩ tao nên dừng ở đây, tụi mày đi chơi vui vẻ." Pique đứng dậy.

"Mất hứng quỷ." Casi uể oải ra vẻ nức nở, "Còn lại tụi bây đừng giống thằng đó đấy."

Torres nói, "Lại đến một li đi, Sese. Dù sao chúng ta sáng mai mới bay về nhà mà."

Dù Ramos cũng rất thích dành thời gian cùng đồng đội, nhưng anh vẫn là không nhịn được đành xót ruột chuyện Pique rời quán.

[Tôi sẽ sớm rời khỏi đây.] Một lát sau, Ramos nhắn tin cho Pique. [Sau khi Casi ngủ, tôi liền chạy tới phòng của em. ]

Nhưng đêm nay, Ramos tự dưng phát hiện ra đồng đội của mình rất nhiều chuyện. Thời gian càng ngày càng gấp gáp, khi thang máy rốt cuộc đến tầng khách sạn, đã là rạng sáng 4 giờ.

"Không đủ." Pique buồn ngủ ra cửa chào đón Ramos, "Chúng ta chỉ còn có hai, ba tiếng có thể bên cạnh nhau, là nhiều nhất."

Ramos trả lời: "Nhưng chín tháng qua em đều đang len lén từ Barcelona bay đến Madrid, mỗi lần như vậy là bên cạnh tôi chỉ vài tiếng thôi. Trái lại, tôi cũng giống như em vậy."

Pique vẫn mất hứng há mồm. Ramos cảm thấy bản thân rất trẻ con nếu như lại gần nhéo nựng gương mặt này, giống như là mình đang đùa giỡn với một con khủng long bạo chúa vậy.

"Nhưng vẫn không công bằng." Pique run run vòm miệng.

Ramos dùng cánh tay ôm eo an ủi cậu.

"Nếu như em đồng ý để tôi nói cho người khác biết chuyện hai chúng ta ở bên nhau..." Ramos thở dài.

"Không được, không được." Pique đem đầu tựa ở Ramos trên bờ vai. "Mặc kệ hai chúng ta đối với nhau là gì, tốt hơn vẫn là giữ nguyên như vậy."

Ramos hừ một tiếng: "Là kẻ nào cho rằng một chút lời đồn đại khiến cho em sợ hãi thế, đồ hèn nhát."

"Không phải như thế." Pique có chút khẩn trương tranh luận.

"Kia tại sao?" Ramos hỏi. "Đến cuối cùng em đang sợ cái gì?"

"Tôi mà sợ?" Pique vang dội thổi người huýt sáo. "Mọi người sẽ không hiểu được tình cảm của hai chúng ta. Bọn họ sẽ nói dài nói dai chuyện của chúng ta là sai trái cỡ nào, thậm chí sẽ quên mất không nghĩ đến chúng ta cũng là cầu thủ vì bóng đá làm đất nước vẻ vang."

Ramos ý thức được nét mặt của mình càng ngày càng nghiêm túc: "Chuyện đó sẽ làm thương tổn gia đình chúng ta."

"Không sai." Pique gật gật đầu, "Trước mắt, nhà báo cho rằng chúng ta là kẻ thù, chúng ta chỉ có hoà hợp khi chúng ta ra sức chơi bóng cho nước nhà, chúng ta nhất định phối hợp đóng kịch như thế."

"Em có cảm thấy tốt nhất để cho bọn họ tin đây chính là sự thật không?"

"Tôi cho rằng chỉ cách này mới có thể bảo vệ tình cảm chúng ta." Pique trả lời nói, "Tưởng tượng một chút, nếu như chuyện này mà tiết lộ ra ngoài, chúng ta sẽ tiếp nhận bao nhiêu áp lực, cuối cùng chúng ta nhất định sẽ bị đàn áp sau đó chia tay, tôi... tôi không nghĩ để chuyện như vậy xảy ra."

"Tôi cũng thế." Ramos ôm thật chặt eo của Pique, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng của cậu, "Nhưng đây quả thật là không công bằng, hết thảy đều bất công vô cùng."

"Tôi hiểu mà." Pique nhẹ nói, dùng tay vuốt ve gò má của Ramos.

"Nhưng tôi vẫn tin đồng đội là thân thiết nhất định sẽ hiểu được."

Âm giọng của Pique cũng lộ ra một chút run rẩy: "Có lẽ sớm muộn chúng ta có thể công khai cho bọn họ biết, ít nhất là thế."

Ramos không hề nói gì, bởi vì ở sâu trong nội tâm, anh biết anh và cậu đều sẽ không bao giờ nói ra đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top