Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9. He fell in love with his bestfriend

Kim Mân Thạc quen biết Ngô Thế Thanh đã lâu, cũng chính là thầm mến y một khoảng thời gian lâu như thế.

Ngô Thế Thanh ở gần nhà anh. Ngô Thế Thanh là bạn thân của anh. Và Ngô Thế Thanh cũng chính là bạn trai của em họ anh.

Biết nói gì đây, bất quá, đời chính là trớ trêu như thế!

Kim Mân Thạc đem Ngô Thế Thanh xem là cả thế giới. Ngô Thế Thanh lại chỉ xem anh là huynh đệ không hơn không kém.

Có điều, chính Kim Mân Thạc cũng chẳng thể nào lường trước được, tình yêu vẫn sẽ đến với mình, chỉ có điều là theo một cách thức hoàn toàn khác, và với một đối tượng khác.






Ngô Thế Thanh có một em trai tên Ngô Thế Huân, kém hơn hai người bốn tuổi. Lúc hai người quen nhau, Ngô Thế Huân hãy còn là một cậu nhóc lí lắc, ngày ngày bám đuôi các anh đòi cùng nhau chơi đùa. Những lúc không được như ý nguyện, đôi mắt bắt đầu ngấn nước, miệng cũng méo xẹo. Ngô Thế Thanh chỉ hận không thể ném cái cục phiền phức này đi mà Kim Mân Thạc lại vô cùng dịu dàng luôn dỗ dành cậu, giúp cậu lau nước mắt nước mũi tèm lem dính trên mặt. Ngô Thế Huân bĩu môi cũng chỉ hận không thể đổi anh trai của mình thành Kim Mân Thạc. Thời gian dần trôi qua, Kim Mân Thạc ôm ấp trong lòng tình cảm thầm mến với Ngô Thế Thanh theo đó cũng dần lớn lên, ngắm nhìn thế giới cùng y, mà Ngô Thế Huân vẫn như cũ là cái đuôi nhỏ theo sau hai người bọn họ.


Mùa hạ năm đó, Ngô Thế Thanh giúp Kim Mân Thạc thu dọn hành lý, trong lòng là nỗi mất mát không thôi:

"Mân Thạc, thành tích của cậu tốt như thế, hoàn toàn có thể thi đậu đại học trọng điểm trong nước, cậu cứ thế mà đi ư? Bỏ rơi tớ và Mỹ Mỹ mà đi ư? Còn có thằng nhóc Thế Huân nữa?".

Mỹ Mỹ chính là em họ của Kim Mân Thạc, cũng là bạn gái của Ngô Thế Thanh. Hai người dính thính nhau từ một lần sang nhà Mân Thạc chơi, kể từ đó cô cũng ra nhập luôn vào bộ ba bọn họ.

Kim Mân Thạc mỉm cười, nhìn thanh niên mặt mày vẫn đang ủ rũ trước mặt:

"Cơ hội chỉ có một lần thôi mà. Với lại tớ cũng có phải không trở về nữa đâu, chúng ta còn có thể liên lạc thường xuyên qua điện thoại mà.".

Anh rời đi đến một đất nước xa xôi, một phần là tìm kiếm cơ hội tốt hơn, một phần cũng là để buông bỏ thứ tình cảm thầm mến này. Nếu vẫn còn ở đây, Kim Mân Thạc không dám chắc là mình có thể buông tay.

Ngô Thế Thanh ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn biết đây là cơ hội có một không hai, chỉ là đột nhiên phải xa cách người bạn thân nhiều năm, trong lòng y vẫn có chút không nỡ.

Ngày Kim Mân Thạc đi, thật nhiều người bạn đến chia tay anh. Anh nhìn về phía cha mẹ, bạn bè, về thành phố mà anh đã sinh sống 18 năm, tất cả cảm xúc hỗn độn đều chìm xuống đáy lòng. Anh nở một nụ cười nhẹ, quay đầu bước đi, tạm biệt thời niên thiếu...

"Huhuuu, em không cho anh đi, huhuuuu...".

Kim Mân Thạc chưa kịp hoàn hồn, đã bị một bóng đen lao đến, ôm chầm lấy, khóc bù lu bù loa. Anh nở nụ cười bất đắc dĩ, dơ tay xoa xoa cái đầu đen nhánh của nhóc con, nhỏ giọng dỗ dành.

"Thế Huân ngoan, anh chỉ đi bốn năm thôi, sẽ còn về mà. Khi về anh hứa sẽ mua thật nhiều quà cho em được không?".

Ngô Thế Huân hãy còn là học sinh cấp hai, vóc dáng đã cao bằng Kim Mân Thạc, thế nhưng cái dáng vẻ mít ướt kia từ nhỏ đến lớn vẫn không hề đổi thay. Nhóc con khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem bôi hết lên cổ áo Kim Mân Thạc, anh phải dỗ dành một lúc mới chịu thả người ra. Đôi mắt nhóc con vẫn hồng hồng, Mân Thạc cùng cậu lớn lên, xem cậu như em trai ruột, lúc rời đi vẫn là đau lòng cậu không thôi.






Tháng mười, trời vào thu, phi trường đầy gió. Kim Mân Thạc vừa bước xuống máy bay, đã bị thổi thành một đầu tóc hỗn độn. Anh kéo va li, xa xa có thể thấy cha mẹ đang đứng chờ mình, ánh mắt mong mỏi. Bốn năm không gặp, tóc bạc trên đầu cha mẹ đã nhiều hơn không ít, cũng may bây giờ anh đã trưởng thành, đủ sức chống đỡ bầu trời cho những người mình thương yêu.

Buổi tối, anh nhận được điện thoại của Ngô Thế Thanh. Biết tin anh về nước, y hẹn mấy người bạn nữa cũng chơi khá thân từ hồi phổ thông đến một nhà hàng, mọi người ngồi quây quần bên nhau nói về những năm tháng đã qua. Ngô Thế Thanh bây giờ đã mất đi dáng vẻ của thiếu niên, thay vào đó là bộ dạng của người đàn ông trưởng thành. Mỹ Mỹ cũng tới, vẫn là cô em họ dễ ngại ngùng của anh năm nào. Nhìn hai người vẫn còn hạnh phúc bên nhau, đáy lòng Kim Mân Thạc bình lặng.

Mọi người thay nhau chúc rượu, Kim Mân Thạc cũng không nỡ mà từ chối. Tàn tiệc, đầu anh đã váng vất men say, bèn bảo mọi người đi trước, còn mình thì vào nhà vệ sinh. Lúc đi qua khúc cua ở hành lang, Kim Mân Thạc đụng phải một vóc dáng cao lớn, cả người choáng váng. Anh chưa kịp lấy lại tinh thần, cả người liền rơi vào một cái ôm xa lạ. Người kia cao hơn anh một cái đầu, khiến cho khi ôm, mặt anh vùi vào hõm vai đối phương, không thể nhìn thấy mặt người kia. Kim Mân Thạc có chút men say nên phản ứng cũng chậm chạp, chưa kịp đẩy người nọ ra, đã cảm nhận được một vài giọt nước nóng hổi trượt vào trong cổ áo, nóng rẫy..

Kim Mân Thạc có hơi hoảng hốt, dùng lực đẩy người kia ra, chỉ thấy một gương mặt tươi trẻ xinh đẹp tèm lem nước mắt. Thanh niên rất đẹp, làn da trắng bóc, mặc dù khóc lóc khó coi, vẫn không ảnh hưởng đến gương mặt đẹp kia, gương mặt dần dần hoà vào với một bóng hình thiếu niên trong quá khứ.  Kim Mân Thạc kiễng chân, dơ tay lau lung tung những giọt nước mắt trên gương mặt cậu, giọng nói vẫn đỗi nhẹ nhàng và cưng chiều:

"Thế Huân... Thế Huân ngoan, mau nín đi nào...".

Được an ủi, thiếu niên thút thít mất một lúc nữa rồi mới nín hẳn. Cậu nhìn anh, đôi mắt hồng hồng nhưng tràn đầy ánh cười:

"Anh, anh về rồi! Em đã chờ anh rất lâu...".


Kim Mân Thạc trở về lần này, là về hẳn, anh được mời làm giảng viên cho một trường đại học trọng điểm trong thành phố, mà cậu nhóc Ngô Thế Huân vừa mới thi đại học xong kia, cũng trở thành sinh viên của trường. Giống như hồi đó, Ngô Thế Huân càng ngày càng bám rít lấy lấy anh không buông, chỉ khác là trước kia cậu là cái đuôi nhỏ, giờ thì cái đuôi ấy đã to lớn hơn cả anh mất rồi. Nhưng cho dù cậu có to lớn bao nhiêu, thì vẫn là Ngô Thế Huân mít ướt mà anh cưng chiều ấy thôi. Thời gian này, ngoại trừ cha mẹ ra, Ngô Thế Huân là người chiếm lấy thời gian của anh nhiều nhất, cậu cứ như một con cún bự, ngày ngày chạy loăng quăng quanh anh, tiến vào cuộc sống của anh mà không hề có bất cứ trở ngại gì...


Cứ thế, mùa thu, rồi mùa đông đều chậm chạp đi qua, mùa xuân tới...

Ngày hôm đó, trên bàn cơm, mẹ anh dè dặt gợi ý:

"Mẹ có một người bạn, con trai chị ấy.... ừm, cũng như con, thằng bé kia điều kiện cũng không tồi, hay là hôm nào rảnh mẹ sắp xếp thời gian cho hai đứa gặp nhau làm quen một chút.".

Hai năm trước Kim Mân Thạc đã come out cùng với gia đình. Kỳ thực anh cũng không vội, anh còn trẻ, điều kiện lại tốt, không sợ sẽ không có người nguyện ý ở bên. Nhưng đối với việc này, anh cũng không có bài xích, thế nên chấp nhận yêu cầu của mẹ, đi gặp người kia.

Buổi chiều hôm đó, Kim Mân Thạc vừa tan lớp, như thường lẹ đã thấy Ngô Thế Huân thấp thỏm chờ sẵn, cậu có chút kích động, giọng điệu cũng vui vẻ hơn mấy phần:

"Anh, em vừa tìm được một quán ngon lắm, lát nữa chúng mình đi đi.".

Kim Mân Thạc vươn tay xoa xoa gương mặt trắng nõn của cậu, giọng điệu cưng chiều:

"E là phải để ngày mai rồi, tối nay anh có hẹn.".

"Hẹn gì ạ?".

"Ừm... Đi xem mắt.".

Kim Mân Thạc nói, giọng điệu mềm như nhung, anh đi ở phía trước, hoàn toàn không nhìn thấy được biểu cảm vỡ vụn của người sau lưng.

Buổi gặp mặt diễn ra vô cùng thuận lợi, người kia hơn anh 8 tuổi, là một trưởng phòng kinh doanh, bộ dạng thành thục cẩn trọng, hai người cũng có khá nhiều điểm chung. Một bữa cơm ăn đến thoải mái, tiếp đó, cả hai trao đổi phương thức liên lạc, nghĩa là đều nguyện ý tiến đến tìm hiểu nhau.

Hơn một tuần sau đó, Kim Mân Thạc mới nhớ đến người kia, vừa hay anh được một thầy giáo trong khoa tặng cho hai vé đi xem triển lãm, bèn nhắn tin liên hệ trước. Nửa ngày không thấy trả lời, buổi tối anh mở điện thoại ra xem, mới phát hiện bản thân đã bị chặn. Anh cau mày khó hiểu,  tình huống này là ghét anh ư? Nếu ghét anh, sao không nói một tiếng, huống hồ người phản ứng của người kia hôm đó, hình như cũng không phải như vậy mà?

Thời gian này, mùa thi chậm rãi đến, Kim Mân Thạc cũng bận rộn hơn, vô tình vứt vấn đề này ra sau đầu. Mãi cho đến khi kỳ thi kết thúc, Ngô Thế Huân thành tích không tệ, bèn kỳ kèo đòi anh dẫn đi ăn, lúc này mới có duyên gặp lại người kia. Kim Mân Thạc nghĩ dù sao cũng từng nói chuyện, bèn lên tiếng chào hỏi đối phương trước. Ai ngờ hắn ta vừa nhìn thấy anh, lại nhìn sang Ngô Thế Huân ở bên cạnh, gương mặt bỗng chốc tức giận đến nghẹn:

"Kim Mân Thạc, từ lần đầu tiên gặp cậu, cậu đã vô cùng thích hợp với hình mẫu của tôi. Ai ngờ đâu cậu chỉ là một tên khốn thích chơi đùa người khác, tôi từng này tuổi rồi, không có thời gian để cho cậu bỡn cợt, cũng không muốn dính dáng gì đến mối quan hệ của cậu và bạn trai đâu!".

Nói xong, hắn cũng không để Kim Mân
Thạc kịp tiêu hoá, đã tức giận rời đi. Đầu Kim Mân Thạc đầy dấu hỏi, nhìn sang chỉ thấy Ngô Thế Huân vân vê góc áo, dường như anh đã đoán ra được chuyện gì xảy ra.



Mùa xuân, tuy ấm áp, nhưng đêm đến khí trời vẫn lạnh lẽo, công viên vắng tanh không bóng người. Kim Mân Thạc đi phía trước, Ngô Thế Huân lẽo đẽo theo sau, đỏ bừng mắt nỗ lực giải thích:

"Em...em chỉ là thấy rất ghen tị, nên đã nói với hắn ta em là bạn trai của anh, em...".

Người phía trước vẫn cứ đều đều bước đi, chưa từng cho cậu lấy một cái quay đầu, Ngô Thế Huân đã cuống đến phát khóc. Cậu tiến nhanh về phía trước, muốn nắm lấy tay Kim Mân Thạc, lại sợ anh giận, cuối cùng đổi sang nắm vạt áo, giọng bé như muỗi kêu, nhưng từng lời, từng lời, đều rót vào tai anh một cách vô cùng rõ ràng:

"Bởi...bởi vì, em thích anh. Từ rất lâu về trước đã vô cùng thích. Ánh mắt em luôn luôn dõi theo hình bóng của anh, em cũng biết...anh thích anh trai em.".

Kim Mân Thạc đương nhiên là biết Ngô Thế Huân thích mình. Ánh mắt của thiếu niên không biết nói dối, nhất là khi đứng trước người mình thích. Ngô Thế Huân cũng vậy, Kim Mân Thạc trước kia cũng vậy. Bởi lẽ, thích một ai đó y như việc ta muốn hắt xì, muốn che giấu cũng không tài nào mà giấu nổi. Chỉ là, anh cứ vờ như không nhìn thấy ánh mắt ấy, tình nguyện dùng lớp màng mỏng manh bảo vệ quan hệ của hai người, trước khi nó bị một trong hai chọc thủng. Có lẽ năm đó, Ngô Thế Thanh cũng không phải không biết phần tình cảm này, chỉ là cố gắng lờ đi giống như anh bây giờ.

"Anh biết... anh biết em thích anh.".

Người thanh niên trước mắt như trút được gánh nặng, thở ra một hơi nhẹ bẫng:

"Anh biết...là được rồi. Em không dám đòi hỏi gì cả, em chỉ muốn anh đừng ghét em, đừng có không cần em nữa...".

Ngốc quá đi thôi! Kim Mân Thạc khẽ đáp lại trong lòng. Nói không rung động là giả, một thiếu niên dương quang rạng ngời đến thế, lại âm thầm thích anh, từng bước, từng bước một dè dặt mà cẩn trọng bước vào thế giới cô đơn tăm tối đã lâu của anh, tại sao anh không thể động lòng? Chỉ là trong anh trước giờ vẫn còn nhiều e ngại, anh sợ phô bày những phần xấu xí của bản thân ra trước mặt cậu, sợ cậu không thể đón nhận được nó, sợ anh trong lòng cậu sụp đổ. Nhưng hôm nay anh mới biết, một phần của sự xấu xí mà anh vẫn hằng che dấu thì ra đã được cậu nhìn thấu từ lâu. Vậy thì việc tiếp tục e sợ, tiếp tục che giấu, rốt cuộc để giữ lại thứ gì? Thực ra thích một người đơn giản chỉ là thích thôi. Ta thích người, và người cũng thích ta, thế là đủ rồi. Nếu tình yêu trong nhau đủ lớn thì những thứ xấu xí kia, đều sẽ nhẹ nhàng mà hoá thành bao dung, thành sẻ chia...

Kim Mân Thạc chủ động nắm lấy bàn tay kia, Ngô Thế Huân như giật mình với hành động của anh. Cậu nhìn vào đôi mắt anh, ý đồ thăm dò, anh đáp lại cậu bằng một ánh mắt chứa chan ý cười, thế rồi cậu cũng cười, bàn tay không biết từ lúc nào đã trở nên to lớn gấp bội kia dè dặt nắm lại bàn tay anh, bao bọc nó trong sự ấm áp tột cùng. Cả hai nắm tay nhau, song hành cùng đi về đoạn đường phía trước.




Có lẽ, mùa xuân đã thực sự đến rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top