Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoá, Lí và Noel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặc biệt dành tặng người yêu tớ slaeum .
Mai đi thực tế vui vẻ, nhớ ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ đi không mệt.
❤️
À còn  nữa, Giáng Sinh an lành!
--------------------------
SeungCheol ngóc đầu khỏi đống giấy tờ chi chít những chữ là chữ, với tay lấy cái điện thoại tuỳ ý nằm giữa hai quyển sách nâng cao. Vốn chỉ định xem xem đã ngủ gật bao lâu nhưng lỡ thấy hơn sáu, bảy cái tin của một người thế là cầm điện thoại tựa lưng ra sau bấm lấy bấm để.
Màn hình vừa mở, Seung Cheol chăm chú đọc từng câu  từng chữ người nọ nhắn, cơ mặt cũng vì thế mà giãn ra không ít. Tay nhắn tin, miệng đã sớm cười toe toét.
SeungCheol có thói quen vừa nghịch điện thoại vừa học. Thực ra cũng không phải nghiện đến vậy, chỉ là vừa làm bài vừa phải rep tin nhắn ngược xuôi người này người kia. Ngày nọ, trong khi đang nằm trong chăn lướt mạng xã hội, gặp một người cảm thấy thật đặc biệt, liền muốn làm quen một chút. Không ngờ quan hệ hai người tới nay cũng gần 3 năm rưỡi rồi.
Cậu ấy tên HanSol, kém SeungCheol 3 tuổi nhưng hai con người sống theo chủ nghĩa thoải mái, yên bình nhất định phải xưng cậu-tớ mới chịu.
Cùng sống trong lòng Seoul nhưng đi tàu điện cũng phải mất trên dưới tiếng rưỡi. Cơ bản là chưa bao giờ gặp nhau.
Hai người vốn chẳng liên quan gì đến nhau mà sở thích lại giống như hai bản sao. Ví dụ như cùng thích chơi đến mệt trong lúc nghỉ học để ôn thi thay vì học hành chăm chỉ.
Ngày xưa, khi SeungCheol còn ở quê, bố anh chính là giáo viên chủ nhiệm lớp HanSol. Cấp 3, SeungCheol chuyển lên thành phố học. Khai giảng chưa bao lâu liền quen HanSol.
Từ ngày quen nhau, lúc nào cũng cầm điện thoại, nhiệt huyết tán gẫu cao vút. Bất kể lúc nào cũng có thể trò chuyện, bất kể lúc nào cũng khiến đối phương trở nên vui vẻ.
"Năm nay Noel cậu có về quê không"
Vừa nhận được tin nhắn, SeungCheol trong lòng ẩn ẩn giận dỗi,
"Để xem cậu có về Hàn không đã"

HanSol đã xem nhưng hồi lâu sau mới nhắn lại

"Vẫn còn giận tớ à"

"Không phải. Năm nào tớ cũng về"

SeungCheol còn nhớ, Noel đầu tiên quen nhau, HanSol đang trong trận ốm liên miên, không gặp nhau được.
Buổi chiều mùa đông năm ấy trời tối sớm, tuyết rơi trắng xoá cả đường làng. Hàng quán trên phố hay trên xe buýt đều vắng tanh. SeungCheol một mình ngồi xe đến bưu điện, tay ôm hộp quà màu tím. Là quà anh chọn lựa nguyên một ngày, đặc biệt giành tặng HanSol. Thậm chí còn bỏ ra hẳn hơn ba đồng cho dịch vụ chuyển phát nhanh mặc dù lúc ấy SeungCheol mới làm thêm chưa lâu, tiền lương bèo bọt mà cũng chẳng dám xin tiền mẹ.
Kí đơn gửi hàng xong xuôi, khi về thì thấy nhân viên bưu điện loay hoay mãi ở hòm thư trước cửa phòng trọ. Thở dài, cái hòm bưu phẩm đó vốn dĩ rất tạm bợ.
Đứng nhìn anh ta rời đi SeungCheol mới bước lại lấy đồ, thì ra là quà HanSol gửi. Cũng một hộp quà màu tím. Bên trong ngẫu nhiên rất giống với quà của anh: đôi găng tay cùng với một chiếc khăn. HanSol tự tay làm tấm thiệp xinh xắn viết lời chúc, còn anh chỉ đơn thuần lấy tờ giấy màu hồng nhạt viết nắn nót vài câu.

"Vậy cậu được nghỉ bao lâu"-HanSol hỏi, kèm theo một icon dễ thương

"Tính cả chủ nhật là 10 ngày. Nhưng tớ sẽ về quê trước 1 ngày vì hôm đó có những 3 tiết Lí"

Noel thứ hai là mùa Noel lạnh nhất trong suốt một thập kỉ của Seoul. HanSol cùng SeungCheol được nghỉ rất nhiều ngày. Từ đầu tháng cả hai đã lên kế hoạch cho lần gặp nhau đầu tiên. HanSol bảo sẽ đến quảng trường ngắm pháo hoa vào đêm 24 ở căn cứ bí mật của cậu, nơi cậu đã nhiều năm tận hưởng đêm Giáng Sinh một mình. về nơi này, SeungCheol nhớ rõ HanSol đã nói: "chỗ đó ai cũng có thể nhìn thấy chỉ là chẳng có ai vào cả. Mọi người nghĩ không thấy được pháo hoa nhưng thực tế lại nhìn rất rõ, thậm chí còn không bị hít phải mùi khói pháo." SeungCheol còn nhớ HanSol hào hứng đề xuất đi mua sắm cùng nhau, nói rằng muốn cùng đi xe buýt vừa uống cafe mua từ cửa hàng đến khu trung tâm thương mại của thị trấn. Khu thương mại này gọi là chợ đầu mối, mặt hàng phong phú, không quá xịn nhưng dùng tốt, giá cả lại vừa phải. Mới nghĩ qua thôi cả hai đã thích thú đến nổi da gà. Nụ cười thì cứ thế lớn dần.
Chiều chủ nhật trước đêm 24 một tuần, SeungCheol ngồi tàu điện về quê, gió tuyết lạnh lùng thổi vù vù bên ngoài cửa sổ, trắng muốt một màu. Ngồi tàu điện rung lắc mấy tiếng đồng hồ, SeungCheol cảm thấy thật giống với quả cầu tuyết vừa bị xóc lên xóc xuống tàn bạo....
Về đến quê, chưa kịp uống ngụm nước, điện thoại vừa kết nối wifi liền nhận được thông báo tin nhắn của HanSol
"Chắc giờ này cậu về đến nơi rồi nhỉ..
Tớ đang ở gần chỗ cậu ở, sân bay đó. Xin lỗi, năm nay chúng ta chắc không gặp nhau được.
Mẹ tớ chuyển công tác nên tớ phải đi theo.
Chuyện này tớ thực sự không biết.
Người ơi, xin lỗi..."
Năm đó HanSol đi NewYork, SeungCheol nguyên cả đợt nghỉ như người mất hồn. Bao nhiêu thích thú cho lần gặp đầu tiên, bao nhiêu mộng tưởng được cùng nhau ở một chỗ phút chốc tan biến. HanSol nhắn bao nhiêu là tin, SeungCheol trực tiếp bỏ qua.
Đêm 24, theo như những gì HanSol miêu tả, SeungCheol đến căn cứ bi mật ở quảng trường, pháo hoa rất đẹp, toả sáng rực rỡ cả thị trấn nhưng so với những ngóng chờ của SeungCheol, so với những điều SeungCheol tự tưởng tượng về lần gặp nhau - lẽ ra là vào tối hôm đó- này, thực sự còn thua xa.
Ngày nào HanSol cũng tự nhiên nhắn đủ thứ chuyện cho SeungCheol, mãi không thấy trả lời lại nghĩ anh giận liền nhắn tin xin lỗi rồi tắt máy. Đều đặn như vậy tới tận tháng hai, SeungCheol là quá nhớ HanSol liền mở máy nhắn một cái tin ngượng ngùng nhất trong lịch sử của anh: "Người đang làm gì đó?"
Thậm chí còn có cả dấu chấm hỏi. Chắc SeungCheol không nghĩ ra nổi HanSol đã hạnh phúc ra sao sau hơn 2 tháng trời không nói chuyện với anh đâu. Quan hệ trở lại bình thường nhưng HanSol vẫn cảm thấy có gì đó làm cả hai ngượng ngùng. Cậu biết anh rất cố gắng nói chuyện để rút bớt khoảng cách nhưng không hiểu sao vẫn không thể thân thiết như xưa.

Tới nay thì đã ổn nhiều rồi. Nhưng vẫn chưa gặp được nhau. Mới chỉ biết mặt nhau qua vài bức hình. Có điều hễ nhắc tới chuyện về quê hay gặp mặt là không khí lại căng thẳng. Mấy lần HanSol định hẹn SeungCheol nhưng lại vì ngượng ngùng do dự mà rốt cuộc chẳng nói được gì.

"Cậu cho tới tận bây giờ vẫn rất ghét Lí sao
Chắc không ghét luôn cả tớ chứ"

"Gì vậy
Chuyên Hoá ghét Lí cũng bình thường
Nhưng chuyên Hoá mà ghét HanSol thì tớ chưa từng nghe qua"

"Dẻo mỏ
Càng ngày càng lắm muối"

"Bây giờ bên đấy đã muộn lắm rồi
Người có định đi ngủ không chứ"

"À thì cũng sắp sáng rồi"

"Hứng thì ăn không hứng thì nhịn
Giờ ngủ cũng theo cảm hứng luôn
Cậu hay quá nhỉ"

"Tại cậu dạo gần đây không nhắc nhở tớ đều đặn như xưa"

"Tại ai mới được cơ"

"Được được đều tại tớ.
Tớ đi ngủ
Không thèm nói với cậu nữa
Ngủ ngon đi"

"Tớ sắp lên lớp rồi người ơii..
Chúc ngủ ngon là rủa cho giáo viên bắt chứ gì "

"Đã bảo không thèm nói với cậu nữa mà"

*

Còn 3 ngày nữa đến Giáng Sinh, tức là còn 1 ngày nữa SeungCheol sẽ nghỉ học. Để trốn tiết Lí cuối năm.
Sáng sớm SeungCheol đã dậy thu dọn đồ đạc trong căn phòng trọ bé tí xíu chỉ có một nhà tắm và một phòng lớn hơn để làm tất cả mọi thứ. SeungCheol quen ăn mì buổi tối nên khu bếp sạch sẽ, không cần lau dọn gì nhiều. Nhoáng cái đồ đạc đã gói gọn trong chiếc vali màu đen cùng với balo đựng máy tính (cũng màu đen).
Thuần thục khoá cửa, SeungCheol bắt xe buýt tới trường. Điều kì lạ mà SeungCheol luôn cảm thấy mỗi khi đi xe buýt đi học là sự vắng vẻ. Đi sớm cũng như đi muộn, xe vẫn vắng te.
Xuống xe buýt, đi bộ thêm vài mét là đến cổng trường. Vừa đi qua cổng, tới chỗ vườn hoa bên cạnh khu để xe, Wonwoo- cậu bạn lớp bên- từ đâu đi tới khoác vai SeungCheol, cười nhạt nhẽo vài tiếng
"Haha SeungCheol, đằng kia có người tìm cậu. Rất đẹp nha. Quả nhiên là SeungCheol, không tầm thường chút nào"

"Nói gì vậy chứ? Lại em gái khối dưới nào à? Không phải các em gái sẽ đi theo Wonwoo đại thiếu gia đây sao?" SeungCheol gạt tay bạn ra, khinh bỉ liếc một cái...

"Gái ở đâu ra. Người ta là trai rành rành. Nhưng mà vẫn đẹp, đẹp cực kì"

Vừa dứt lời, Wonwoo đã thấy SeungCheol chạy vụt đi mất.

HanSol ngồi ở ghế đá trên sân trường, gần dãy nhà bên trái. Hôm nay tuyết chưa rơi nhưng gió thổi rất buốt. Vừa ngồi vừa xoa xoa hai tay, chân cũng run rẩy hồi lâu. 
Vừa ngước mắt lên, HanSol nhìn thấy SeungCheol chạy như bay tới chỗ mình, mặt mũi anh vì thế mà đỏ ửng.
HanSol toét miệng cười tươi, đứng dậy nhìn SeungCheol.
SeungCheol vừa chạy tới, liền ôm trọn HanSol vào lòng, vẫn còn đang nặng nhọc thở dốc.

"HanSol, là cậu thật sao? Đến tận đây luôn sao?"

HanSol nhận lấy ấm áp từ người SeungCheol, vòng tay ôm lại anh, giọng nói toả ra hạnh phúc cùng mong chờ

"Tớ cũng nghỉ trước 2 ngày vì hôm đó có tiết Hoá. Liền bay thẳng về đây gặp cậu"

SeungCheol nãy giờ vẫn chưa hết bất ngờ, giọng mè nheo ngắt quãng

"Ghét Hoá như vậy... không phải ghét luôn cả tớ chứ?"

HanSol bật cười "Chuyên Lí ghét SeungCheol thì nhiều lắm. Nhưng chuyên Lí của cậu thì không ghét SeungCheol đâu"

"Chuyên Lí của tớ cơ á?"
SeungCheol véo véo má HanSol-vẫn còn cười toe toét.

Tuyết bắt đầu rơi.
Noel năm nay còn lạnh hơn cả năm ngoái nhưng lòng người lại đặc biệt ấm áp.

*

"Người ơi, ôm tớ một cái đi"

*

_JiAhn_

22/12/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top